3.
Tôi đứng giữa một đám linh vật nhốn nháo, lại vô cùng nổi bật, một là vì thời gian gần đây Cóc Vũ Hán quả thực rất hot, một lý do khác là vì ngoại hình của tôi và các linh vật kia quá khác nhau, còn gọi là xấu lạ.
Nhưng mà sau khi giải tán, tôi vẫn bị lôi đi chụp ảnh không ngớt, không thể không nói các chị bé cũng rất nhiệt tình.
Nếu đổi lại là tôi trước kia, phỏng chừng lúc này không biết đã chạy đi trốn ở chỗ nào rồi.
Mặc đồ hóa trang lâu quá cũng mệt, thừa dịp không ai để ý đến tôi, tôi dự định tìm đám bạn nghỉ ngơi một xíu, không ngờ lúc này lại thấy Cố Kham đang đứng nói chuyện với lãnh đạo trong sân trường.
Hắn mặc quần tây áo sơ mi trắng, bo đì cao ráo ngon nghẻ vẽ thành một đường đẹp đẽ, khiến người ta phải chú ý nhất chính là, cặp mông căng mẩy của hắn.
Hoặc có thể nói, tên háo sắc nhà tôi đây chỉ để ý tới cặp mông căng mẩy của người ta thôi.
Thực ra chuyện này cũng do tôi cố ý, tuy rằng tôi phải thừa nhận, trong khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn thừa dịp còn mặc bộ đồ con cóc đi tới thử xem một chút thôi.
Nhưng sau đó nghĩ lại một chút thì cũng tính từ bỏ ý định, dù sao ở thế giới này bây giờ, muốn tìm một người là việc cực dễ, huống hồ người ta còn là hội trưởng hội sinh viên Cố Kham.
Cho nên tôi chuẩn bị âm thầm chuồn đi.
Nhưng mà, không biết có phải ông trời nghe được ý muốn của tôi, lại còn phù hộ cho ý nghĩ ấy trở thành hiện thực hay không.
Trong nháy mắt bàn tay đang nằm trong bộ đồ con cóc của tôi đặt lên mông Cố Kham, não tôi thật sự có một chớp mắt trống rỗng, sau đó một giây, tôi bèn bỏ chạy, không sai, dưới sự truy đuổi của bạn bè bên cạnh Cố Kham, tôi bỏ chạy.
Chạy đến bên này rồi tôi cũng không còn dám thò mặt ra nữa, cũng may đã sắp đến giờ kết thúc lễ kỷ niệm thành lập trường, còn ngày mai chắc phải kiếm lý do từ chối thôi.
4.
Tôi không rõ lắm phòng thay đồ ở chỗ nào, cho nên thay luôn trong nhà vệ sinh, bên trong tôi mặc quần đùi áo cộc, nên không sợ cởi cóc ra thì phải ở truồng.
Lúc cởi được con cóc ra, tôi thực sự cảm thấy thoàn thân đều thoải mái.
Bộ đồ hóa trang này đúng là không phải để mặc thường ngày, cũng may hôm nay trời không nóng lắm, điện thoại không cầm trên người cho nên tôi ôm bộ đồ bước ra ngoài.
Muốn về lớp tìm đám bạn tôi.
Nhưng tôi vừa ra khỏi WC, trong nháy mắt tôi không thể nhấc chân được nữa.
Bởi vì Cố Kham đang đứng chặn ngay trước cửa ôm cây đợi cóc!!!
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, lỡ đâu người ta đứng đây chờ người nào khác thì sao, bây giờ tôi đã thay đồ rồi, chắc chắn hắn không thể nhận ra tôi chính là con cóc vừa sàm sỡ mông hắn được.
Thế là tôi ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước ra ngoài, mà ngay lúc tôi bước ra cửa nhà vệ sinh, Cố Kham đột nhiên duỗi tay ra chặn đường đi của tôi.
Tôi nhắm mắt hỏi: "Có chuyện gì không?"
Cố Kham cười gằn một tiếng: "Em có biết là sờ mông con trai sẽ phải chịu quả báo gì không?"
Tôi cãi ngay: "Có phải anh nhận nhầm người rồi không?"
Cố Kham buông cánh tay chắn trước mặt tôi xuống, sau đó chỉ vào cái đầu cóc đầy gợi đòn mà tôi đang ôm trong ngực, thậm chí lúc hắn chỉ, chân cóc cũng rớt ra đung đưa lủng lẳng.
Tựa như đang chế nhạo, chế nhạo câu nói vừa rồi của tôi.
Ngữ khí của Cố Kham hơi lạ, nhưng vẫn nghe ra được là hắn đang tức giận.
"Này em, tôi đang bận việc nên lúc nãy không đuổi kịp em, nhưng không có nghĩa là tôi mù, tôi thấy em bỏ chạy, cũng thấy em đi vào WC, cho nên em nói tôi nghe thử, tôi xem em còn có thể bịa ra được cái gì nữa."
Tôi nhìn tay Cố Kham, sau đó ngẩng đầu lên, đồng thời đeo lên một gương mặt điềm đạm đáng yêu.
"Hội trưởng, tôi không cố ý đâu! Thực sự chỉ là vô tình thôi!"
Cố Kham nhếch mép, "Xin lỗi, tôi không dính chiêu này đâu."