Chuyện Con Cóc Thích Sờ Mông

Chương 13




23.

Không thấy dấu vết gì của vẻ thẹn thùng ngày hôm ấy nữa, không hổ là hội trưởng, gặp tôi chắc phải mấy ngày nữa mới có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì được.

Trong văn phòng, tôi bận việc của tôi, Cố Kham bận việc của hắn, thỉnh thoảng hắn nói với tôi vài câu, nhưng phần lớn thời gian, hai đứa tôi đều làm việc riêng của mình.

Không giao lưu gì cả.

Cứ như vậy qua gần nửa tháng, tôi đã sắp xếp lại được hơn nửa số tài liệu.

Tối hôm ấy lúc tôi tới phòng lưu trữ lấy tài liệu về làm, đèn đang sáng ngon lành tự nhiên chớp một cái tắt phụt.

Cả phòng lưu trữ chìm vào bóng tối, còn may tôi có cầm điện thoại, vừa bật đèn pin trên điện thoại lên thì Cố Kham gọi điện tới.

"Dãy nhà bên này mới bị đoản mạch, bên kia em ổn cả chứ?"



Chẳng trách đang yên đang lành lại cúp điện, tôi thủ sẵn giá đỡ điện thoại, gác lên.

"Hèn chi, bên tôi cũng tắt đèn rồi, may mà tôi có mang điện thoại, nên cũng không sao."

"Vậy em ngồi đó chờ tôi, tôi đóng cửa văn phòng rồi về chung."

"À, được."

Sau khi nhờ Cố Kham lấy ba lô giùm rồi cúp điện thoại, đột nhiên tôi ngộ ra, sao tôi lại phải ở đây chờ hắn, tôi ra ngoài không phải càng hợp lý hơn à?

Đang tính gọi lại cho Cố Kham thì đột nhiên điện thoại của tôi tắt ngúm, sớm không tắt muộn không tắt, cứ phải đợi lúc này tắt mới chịu cơ.

Thế là tôi không thể làm gì khác hơn là đứng đợi Cố Kham.

"Sao không bật đèn pin?"

Cố Kham rọi đèn pin điện thoại vào, tay còn cầm ba-lô của tôi, chắc sợ tôi chói mắt nên hắn soi đèn xuống đất, nhưng như vậy tôi cũng vẫn thấy rõ mặt mũi hắn.

"Nãy vừa nói chuyện với anh xong thì điện thoại hết pin mất."

Ban đầu tôi đứng chờ, nhưng chờ lâu quá mỏi chân bèn lót báo dưới đất ngồi xuống.



24.

"Đúng dịp ghê, nhanh lên đi về thôi, tôi đưa em về."

Tôi gật đầu, Cố Kham bước tới đưa tay kéo tôi dậy, dưới đất tài liệu nằm vương vãi, không dễ đi qua.

Nhưng chắc là lúc nãy ngồi lâu quá, nên chân tôi bị tê, nhấc không lên nổi, vừa đứng lên đã đổ nhào về phía trước.

Cố Kham thấy thế vội vàng bước tới muốn đỡ tôi, nhưng không ngờ lại vấp trúng thùng tài liệu.

Thế là hai đứa tôi oanh liệt té xuống, nhưng mà Cố Kham té xuống đống giấy, còn tôi thì đang té xuống trên người Cố Kham.

Trong khoảnh khắc té xuống, phản ứng đầu tiên của tôi là gượng đứng dậy, dù sao tôi té bầm dập xí ít hôm là khỏi, lỡ như đè trúng Cố Kham bầm vài vết, chắc tôi phải làm nô lệ cho hắn đến khi tốt nghiệp quá.

Nhưng chỉ một chớp mắt, chẳng hiểu thế nào tôi lại thấy mình chống tay nằm trên người Cố Kham, chỉ cách nhau một chút xíu.

Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Kham.

"Hội trưởng... anh có bị bầm chỗ nào không?"

Cố Kham không nói câu nào, ánh mắt nhìn tôi đăm đăm, nhìn đến mức tôi đỏ cả mặt.

Lạy anh, bị một anh đẹp trai nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cần là người thì ai mà chẳng xấu hổ cơ chứ?

Thấy Cố Kham không nói gì, tôi chuẩn bị đứng dậy trước, dù sao nằm đè lên người hắn như vậy cũng không hay ho gì, chưa dập chỗ nào mà đè lâu có khi lại bầm cũng nên.

Nhưng ngay lúc tôi định đứng dậy, Cố Kham đột nhiên đưa tay tóm lấy gáy tôi đè xuống, tay còn lại thì nắm cằm tôi.

Hắn khẽ nâng đầu lên hôn tôi, lúc cánh môi mát lạnh chạm vào môi tôi, trong đầu tôi pháo bông bắn bùm bùm chíu chíu.

Cũng vào lúc này, đèn sáng lên, Cố Kham nhắm mắt, lông mi run nhẹ, đang kề sát mặt tôi.

Tôi... hôn Cố Kham này.

Xong đời.