Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 79




Sau khi ăn cơm xong, hai người nói tạm biệt với nhà thiết kế nọ, rồi bắt xe trở về khách sạn.

Trên đường đường về, Giang Lưu Thâm nghiêng đầu nhìn dáng vẻ đăm chiêu ra chiều nghĩ ngợi của anh bạn nhỏ bên cạnh mình, bèn nhéo mũi cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Em đang nghĩ, lúc anh quay bộ phim đầu tiên hẳn là chịu không ít khổ cực, đúng chứ?" Mười mấy năm trước điều kiện nông thôn khó khăn đến nhường nào cậu là người rõ nhất, có thể tưởng tượng lúc đó chắc chắn Giang Lưu Thâm rất khó thích ứng được hoàn cảnh như vậy.

"Đúng thế, cực khổ lắm. Quay phim ở nông thôn mà, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, buổi tối chỉ có thể ngủ trong lều vải, xung quanh có rất nhiều muỗi và sâu bọ nhỏ." Giang Lưu Thâm bày ra dáng vẻ đáng thương nói: "Có lần anh bị muỗi độc chích vào mí mắt, sưng to thành cái bọc, suýt chút nữa là mù luôn."

Hạ Hi Ngả nghe vậy đau lòng không thôi, cậu giơ tay lên vuốt ve đôi mắt anh nói: "Vất vả cho anh quá."

"Ai, khỏi nói, bị muỗi cắn vẫn còn nhẹ chán, chỗ chết người nhất chính là bệnh đau dạ dày của anh. Vừa cảm lạnh là tái phát, có lần đau đến chết đi sống lại, cũng may có dân bản xứ giúp anh đôi chút."

"Ừm, dân quê khá là thuần phác thiện lương."

"Không chỉ thiện lương, còn rất xinh đẹp nữa nhé." Giang Lưu Thâm thấy tay Hạ Hi Ngả khựng lại, tiếp tục nói: "Cái cô bé xoa xoa giúp anh kia, rất xinh đẹp, tay nghề xoa bóp rất khá, còn rất hiểu chuyện, pha trà lá ngải cho anh nữa. Cái món ấy uống thơm lắm."

Hạ Hi Ngả chậm rãi thả tay xuống, yên lặng nắm bàn tay lại thành nắm đấm hỏi: "Hình như anh vẫn còn nhớ nhung cô bé đó lắm nhỉ?"

"Tất nhiên rồi, lúc ấy anh vừa ý người ta lắm, khi đi khỏi đó còn cảm thấy hối hận vì không để lại cách thức liên lạc cho người ta nữa cơ."

"Không phải trước đó anh đã từng nói, chỉ cảm thấy cô ấy đẹp đẽ mà thôi không hề có ý gì khác sao?"

"Ơ, nói thì nói như thế, dù sao thì đó cũng là lần động lòng đầu tiên trong đời, nói thế nào cũng vẫn cảm thấy có chút đặc biệt." Đêm nay không biết Giang Lưu Thâm không ăn gan hùm mật báo ở đâu, mà còn chán sống nói thêm một câu: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy, chắc chắn bây giờ cậu ta càng lớn càng xinh đẹp."

Sắc mặt Hạ Hi Ngả sa sầm xuống chẳng kém than là mấy, cậu rất muốn chất vấn Giang Lưu Thâm, muốn hỏi anh xem cậu và con nhóc kia ai đẹp hơn ai. Thế nhưng cậu lại cảm thấy mang vấn đề thế này ra hỏi quá mất mặt, không khác nào cậu đang ghen với người ta.

Tuy rằng đúng là bây giờ cậu đang ghen thật, không khác nào một vại giấm chua.

Vốn dĩ Giang Lưu Thâm thích con gái, cô nhóc kia lại là mối tình đầu của anh, qua nhiều năm như vậy rồi mà anh còn không quên. Chắc chắn sau này càng không thể quên được, đổi lại là cậu cậu cũng sẽ không quên.

"Dù sao thì anh cũng sẽ không gặp lại cô ấy nữa." Cậu nói như tự an ủi bản thân: "Coi như có gặp, cũng sẽ không động lòng với cô ấy thêm lần nữa đi." "Ừ…" Ngữ khí của Giang Lưu Thâm có chút không chắc chắn lắm: "Có lẽ là thế đi."

Hạ Hi Ngả không tiếp tục nói nữa, cúi đầu trầm mặc nhéo nhéo ngón tay mình.

Giang Lưu Thâm cố ý lấp lửng nói vài chuyện với mục đích xấu, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ bản thân bắt nạt người ta quá. Trở lại khách sạn, sau khi tắm xong, nhìn thấy người bạn nhỏ của mình ngơ ngác đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn, Giang Lưu Thâm lập tức thấy có

chút đau lòng. Vừa định tiến lên giải thích rõ ràng, người bạn nhỏ đột nhiên xoay người lại, nhào vào trong lồng ngực của anh ôm chặt lấy eo anh thủ thỉ.

"Anh nói thế là đang trêu em đi…" Giọng nói của Hạ Hi Ngả có chút ấm ức: "Thật ra anh chưa từng động lòng với cô ấy, đúng không?"

Cậu biết bản thân mình đang làm chuyện mất mặt, thế nhưng nếu không hỏi cho rõ ràng, chuyện này sẽ thành ung nhọt trong lòng cậu mất.

"Đúng là đã từng động lòng, anh không muốn nói dối em." Nghe Giang Lưu Thâm nói như thế.

Hạ Hi Ngả nắm chặt lớp áo sau lưng anh một lát mới nói.

"Vậy anh… anh có thể hứa với em sẽ không gặp mặt cô ấy nữa không? Coi như cô ấy có tới tìm anh, anh cũng không được để ý đến cô ấy..."

Cậu tin tưởng tình cảm của Giang Lưu Thâm dành cho mình. Thế nhưng, cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của phần tình cảm mà Giang Lưu Thâm dành cho cô gái kia. Hơn nữa tình cảm ấy còn là tình cảm được nảy nở trong khi quay bộ phim đầu tay của Giang Lưu Thâm, vô cùng ý nghĩa. Nếu như hai người họ gặp lại, không hẳn là không có khả năng tro tàn lại cháy.

Giang Lưu Thâm ôm cậu sát vào mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng anh đã gặp lại cậu ấy rồi..."

Cơ thể người trong ngực anh đột nhiên cứng lại.

"Gặp không ít lần, còn động lòng không thể cứu chữa với cậu ấy thêm lần nữa rồi."

Hạ Hi Ngả khó có thể tin được ngẩng đầu lên hỏi anh: "… Anh nói thật không?"

Giang Lưu Thâm cúi đầu hôn lên trán cậu một cái bảo: "Thật chứ, ban đầu anh còn không nhận ra cậu ấy, bởi vì rất lâu rồi chưa gặp nhau. Hơn nữa vẻ ngoài của cậu ấy cũng thay đổi hoàn toàn rồi. Có thể nói duyên phận là thứ rất diệu kì, sau mười bốn năm xa cách lại để bọn anh gặp nhau thêm lần nữa. Cậu ấy quả là thiên sứ do trời cao phái xuống cứu vớt cuộc đời anh.

Mười bốn năm trước giúp anh xóa bỏ nỗi đau thể xác, mười bốn năm sau lại giúp anh xóa mờ vết thương lòng."

Đôi mắt Hạ Hi Ngả chậm rãi trừng lớn.

Giang Lưu Thâm nói tiếp: "Anh vẫn luôn cảm thấy rất hối hận rằng tại sao năm đó anh không để lại cách thức liên lạc của bản thân mình. Có như vậy thì khi cậu ấy chịu đựng nỗi khổ khi mất đi người thân, chỉ còn lại một mình không nơi nương tựa, anh có thể ở bên chăm sóc cậu ấy. Không phải để mình cậu ấy trải qua bao nhiêu khổ cực như thế rồi mới gặp lại nhau.

Khi biết chuyện anh rất giận bản thân mình, nhưng cũng có chút giận cậu ấy." Anh vừa nói vừa nhéo nhéo chóp mũi Hạ Hi Ngả.

"Tên nhóc khốn nạn, ám chỉ rõ ràng đến như thế rồi mà còn không phát hiện ra, đừng có nói là em đang cố ý nhắm vào anh giai trà sữa của em nhé?"

Hạ Hi Ngả hoàn toàn choáng váng, lúc này cậu có cảm giác bản thân khó có thể tiêu hóa được hết những gì mình vừa nghe được.

Ý của Giang Lưu Thâm là… Anh chính là anh trai đưa trà sữa cho mình khi còn bé sao?

Tỉ mỉ nghĩ lại mới thấy, quả thực là những hình ảnh trong ký ức và những lời Giang Lưu Thâm từng nói có chút trùng khớp khó tả… Nhưng trên đời này nào có chuyện khéo như thế chứ?

"Anh… Trừ trà sữa ra, anh còn cho em cái khác không?"

"?" Giang Lưu Thâm dở khóc dở cười: "Anh bạn nhỏ, em đang nghi ngờ anh đấy à?"

"Chuyện quá trùng hợp… Em có lý do chính đáng để hoài nghi anh muốn giả mạo anh trai của em."

"Anh giả mạo anh trai trà sữa của em thì có ích lợi gì? Cốc thứ hai nửa giá sao?"

Hạ Hi Ngả nhìn anh: "Nếu như anh là anh trai đưa trà sữa cho em, vậy cũng có nghĩa là, những thứ an ủi em, giúp em chống đỡ qua những năm này đều là do anh cho em. Em biết mọi chuyện rồi... sẽ càng thêm yêu anh."

Cậu dừng lại một chút, mới bồi thêm một câu: "Tuy rằng bây giờ em đã rất yêu anh rồi."

Phút chốc Giang Lưu Thâm có cảm giác bản thân anh như bị người ta đánh cho một cái, trái tim như quả bóng cao su bị vỗ thật mạnh, đập liên hồi như muốn nhảy lên trời, mãi vẫn chưa chịu dịu lại.

Hạ Hi Ngả thấy anh ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, thoáng tránh khỏi cái ôm ấp của anh, lùi về sau một bước, kề sát bên cửa sổ sát đất thúc giục anh: "Nói mau đi, chỉ cần anh nói em sẽ tin tưởng anh."

Giang Lưu Thâm quyết tâm liều cái mạng già hồi tưởng lại quá khứ đã qua: "Để anh nghĩ xem nào, anh còn cho em... búp bê chăng?"

"Không đúng." Trong mắt Hạ Hi Ngả lập tức hiện lên tia cảnh giác, ánh mắt cậu nhìn anh như nhìn một tên lừa gạt: "Cho anh thêm một cơ hội nữa." "Em cho anh thêm mười cơ hội nữa được không? Đã bao lâu rồi, làm sao mà anh nhớ được cơ chứ."

"Là ai vừa nói ‘vừa ý’ em lắm hả? Vừa ý như thế, động lòng như thế mà ngay cả chuyện đã đưa cho em cái gì cũng quên rồi à?"

Giang Lưu Thâm tự nhận bản thân đuối lý, mặt dày dán tới ôm cứng cậu nói: "Bảo bối à, chuyện tình cảm như thần tiên của chúng ta thế này, anh không muốn liên quan đến vật chất quá nhiếu. Anh từng cho em cái gì không quan trọng, lễ vật chỉ là thứ ngoài thân. Chỉ cần em luôn biết rằng, anh thật lòng với em bao nhiêu, yêu em sâu đậm nhường nào là..."

Hạ Hi Ngả mới không thèm nghe anh dẻo mỏ, cậu lạnh mặt nói: "Xem ra tình cảm anh dành cho em cũng chẳng sâu đậm gì cho cam, ngay cả giới tính của em còn nhầm được."

"Ơ hay, ai bảo khi còn bé em hay khóc nhè thế làm gì, lại còn thích sữa nữa, anh cũng đâu có cố ý."

"Coi như chuyện này không phải do anh cố ý, thế nhưng ban nãy anh lại dám khiến em nhầm tưởng mối tình đầu của anh là một cô bé, thế này còn không được tính là cố ý thì tính là gì?"

"Chuyện đó, đúng là... Úi! Bảo bối em đánh nhẹ tay một chút." Giang Lưu Thâm vừa kêu đau vừa ôm chặt cậu vào lòng: "Anh cho rằng em bị anh đùa giỡn nhiều như vậy đáng ra nên có chút lòng cảnh giác, ai biết em lại ngây thơ như trang giấy trắng thế này cơ chứ, mới nói có một câu thôi đã bị lừa rồi."

"Anh còn dám trách em à?" Hạ Hi Ngả lại nện cho anh một đấm vào lưng, trừng mắt nói: "Anh diễn giỏi như thế, ai biết thật hay giả?"

"Cảm ơn bảo bối đã khích lệ… Úi! Đừng đánh nữa, tím hết bây giờ!"

Hạ Hi Ngả vung nắm đấm lên dừng giữa không trung: "Anh đúng là cái đồ thiếu đánh." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thả nắm đấm xuống.

Giang Lưu Thâm đùa giỡn thì đùa giỡn, vẫn không quên xin lỗi: "Thật ra anh làm thế là vì muốn thấy em ghen mà thôi. Em có biết trước đó anh ăn biết bao nhiêu giấm từ cái vị anh trai kia của em không? Ôi, nói đến lại thấy mất mặt. Thôi không nhắc tới nữa, đều do anh sai, đều do anh quên, xin lỗi bảo bối. Anh xin thề, trong lòng anh chỉ có mình em. Khi còn bé chỉ có chút động lòng thôi, chưa tới mức muốn nói chuyện yêu đương, nếu như người kia không phải em, chắc chắn bây giờ anh sẽ chẳng nhớ nhung gì. Nhưng vì là em, anh mới nhớ tới tình cảnh những lúc ở chung của hai ta khi đó. Nhớ rồi lại càng cảm thấy khi đó em rất đáng yêu, đồng thời cũng càng ngày càng quý trọng em của bây giờ."

Hạ Hi Ngả nghe xong lời bộc bạch chân thành của anh, cuối cùng cơn giận cũng coi như tiêu xuống đôi chút, nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, lẩm bẩm nói: "Thật sự trùng hợp đến thế sao..."

Cho dù khi đó cậu còn quá nhỏ, đối với Giang Lưu Thâm khi còn trả kỳ thực đã không còn bao nhiêu ký ức sâu sắc. Thế nhưng đột nhiên biết được một đoạn duyên phận đã từng trải qua mười bốn năm trước, nói trong lòng không rung động chắc chắn là giả.

Hóa ra vào lúc cậu không hề hay biết, bản thân cậu cũng đã được chứng kiến, được làm bạn, được tham dự vào những bước đầu tiên trong cuộc đời cũng như sự nghiệp của Giang Lưu Thâm.

Tựa như điều cậu vừa mới ước ao đã biến thành sự thật vậy… Dường như chỉ cần sánh bước ở bên cạnh người này, cậu luôn nhận được những điều rất bất ngờ.

Giang Lưu Thâm thấy cậu thất thần, cẩn thận hỏi: "Bảo bối, em tha thứ cho anh chứ?"

"… Ừ." Hạ Hi Ngả không muốn bản thân mình quá nhẹ dạ cả tin, bèn nghiêm túc nói: "Xem tài ăn nói của anh thế nào đã."

"Tạ chủ long ân!" Giang Lưu Thâm như nhận được lệnh giải phóng, vừa ôm vừa hôn cậu, mỗi lần ôm hôn lại nói một câu: "Ngả Ngả rất lương thiện, Ngả Ngả thật dịu dàng, Ngả Ngả là thiên sứ, Ngả Ngả siêu yêu anh, Ngả Ngả hay khóc nhè..."

Hạ Hi Ngả càng nghe càng thấy không đúng, nhanh chóng đưa tay chặn miệng anh lại hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"

Giang Lưu Thâm híp mắt nở nụ cười, sau đó hôn hôn rồi đưa lưỡi liếm vào lòng bàn tay cậu.

Hạ Hi Ngả lập tức rụt tay lại, vội vã lau lên quần áo, cả giận nói: "Anh làm gì đấy?"

Giang Lưu Thâm nhíu mày hỏi lại: "Em có chắc bản thân muốn hỏi anh cậu đó không?"

"…" Vành tai Hạ Hi Ngả chợt ửng đỏ, vội vã thay đổi cách hỏi: "Anh đang làm cái gì thế hả?"

Giang Lưu Thâm thấp giọng cười hỏi lại cậu. "Còn có thể làm gì nữa chứ?"

Anh hơi cúi người, kề sát bên tai Hạ Hi Ngả thì thầm.

"Tiểu biệt thắng tân hôn, huống hồ chúng ta đã xa nhau nhiều năm như vậy. Bây giờ, đương nhiên là anh muốn… làm, Ngả, Ngả rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngả Ngả: Cái tên này của tôi quá xấu rồi. (ngoại trừ trà sữa anh Thâm còn đưa cái gì thế? Đọc lại chương 31 đi nào.)