Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 71




Sau chuyện này, ấn tượng của những người không liên quan với Hạ Hi Ngải cũng tăng lên ngùn ngụt, những chương trình từ thiện trước kia cũng được nhắc lại một lần nữa, lập tức tạo nên một luồng gió. Có người còn nói đùa, Hạ Hi Ngải có lẽ là ngôi sao mà không ai dám nói bất kỳ lời bừa bãi nào nhất, bởi vì chỉ cần nói xấu cậu một câu thôi cũng bị cộng đồng mạng chuộng chính nghĩa xúm lại xâu xé.

Giang Lưu Thâm đọc được bình luận thì hơi ghen một chút: "Cần gì cộng đồng mạng chứ, lúc trước em xảy ra chuyện thì bọn họ đang ở đâu? Vẫn là anh cả của em là anh đây đáng tin nhất!"

Gần đây anh luôn tự nhận mình là "anh cả", Hạ Hi Ngải nghe không nổi nữa: "Anh không thể gọi mình một cách bình thường được sao?"

"Làm sao, chẳng lẽ anh lại không lớn hơn em à?" Giang Lưu Thâm trong điện thoại cười thích thú: "Còn nữa, chẳng lẽ "anh cả" chỉ để gọi riêng cho cái người mà tặng trà sữa cho em đấy à?"

"Không phải là để gọi riêng... Chỉ là em vẫn gọi anh ấy như vậy theo thói quen thôi. Bây giờ tự nhiên anh xưng như vậy, em lại có cảm giác lẫn lộn." Lẫn lộn cũng tốt mà. Giang Lưu Thâm thầm nghĩ.

Anh cố ý hỏi dò: "Em còn nhớ ngoại hình anh ta như thế nào không?" Hạ Hi Ngải suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như trông rất cao, cũng rất đẹp trai, những thứ khác em không nhớ!"

Giang Lưu Thâm hồi hộp: "Vậy bây giờ em có nhớ anh ta không? Nếu như gặp lại anh ta, em sẽ nói gì với anh ta?"

Hạ Hi Ngải đang định trả lời thì đột nhiên cảnh giác: Chúa ghen tuông Giang Lưu Thâm này hỏi mình chuyện này làm gì, nhất định là có gì lừa đảo ở đây.

"Chắc sẽ không gặp lại đâu, cũng chẳng định nói gì." Cậu trả lời qua loa.

Thế nhưng Giang Lưu Thâm dứt khoát không buông tha: "Sao lại không nói chứ? Trong lòng em, địa vị của anh ta quan trọng như vậy cơ mà. Chỉ tặng một cốc trà sữa mà em nhớ đến tận bây giờ, làm em nhớ lại tuổi thơ tươi đẹp, hình bóng đẹp trai của anh ta khiến em nhớ mãi, ngày nhớ đêm mong, khiến em biết cảm giác rung động trước một người."

Hạ Hi Ngải nghe anh càng nói càng khí thế, cậu khó hiểu hỏi: "Em rung động trước anh ta bao giờ? Em thích uống trà sữa không phải là vì anh ta mà là vì trà sữa rất ngon."

Giang Lưu Thâm: "..."

Hóa ra anh chỉ là một kẻ trung gian kết mối lương duyên giữa người bạn nhỏ nhà mình và trà sữa.

"Không nói chuyện lúc trước nữa." Hạ Hi Ngải mím môi, mong đợi hỏi: "Khi nào anh mới về?"

Giang Lưu Thâm nghiêm túc trả lời: "Đoàn làm phim nhiều việc quá, chắc một tháng tới cũng không về được."

Trong lòng Hạ Hi Ngải buồn phiền, cậu truy hỏi: "Tối mai em đến làm khách mời trong concert của chị Tô Chỉ, khoảng chín giờ sẽ phát sóng, anh có thời gian xem livestream không?"

Cậu đã nói rõ ý tứ như vậy, vốn tưởng rằng Giang Lưu Thâm nhất định sẽ đồng ý, ai ngờ anh lại nói: "Tầm giờ đấy anh bận quay rồi, để sau anh xem lại video trên mạng vậy."

Hạ Hi Ngải định nói gì nhưng cuối cùng lại nuốt ngược lời định nói vào trong.

Cậu không thể tùy hứng như vậy được. Giang Lưu Thâm đang chăm chỉ làm việc, đáng ra cậu nên động viên anh chứ không phải để anh gián đoạn công việc mà giành thời gian nghe cậu hát được.

Có điều cậu không tránh khỏi có chút mất mát.

Mặc dù đây là concert của người khác nhưng cũng coi là lần đầu tiên cậu được hát trong một buổi concert, trong lòng cậu đương nhiên vừa mong đợi vừa kích động.

Nếu như có thể chia sẻ với Giang Lưu Thâm cảm xúc này thì tốt biết bao.

Haiz, đợi một ngày nào đó cậu có thể mở concert của chính mình thì nhất định sẽ lựa lúc Giang Lưu Thâm có thời gian rảnh để đền bù niềm tiếc nuối này.

Cho dù biết Giang Lưu Thâm sẽ không thể xem mình biểu diễn trực tiếp nhưng Hạ Hi Ngải cũng không hạ thấp yêu cầu với bản thân chút nào. Đến ngày tổ chức concert, Tô Chỉ tổng duyệt lần cuối với cậu xong thì cười nói: "Hi Ngải, cậu làm khách mời mà còn cố gắng hơn nhân vật chính như tôi, tôi biết làm thế nào đây?"

"Phải cố gắng chứ ạ, chị Tô Chỉ đã tốn rất nhiều công sức cho buổi concert này, em cũng mong nó thật hoàn hảo, vì thế em không thể để xảy ra chút sự cố nào được."

"Cảm ơn cậu, tôi cũng chúc cậu sớm tổ chức được concert của mình. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới xem."

Hạ Hi Ngải cảm ơn, trong đầu không khỏi nhớ tới Giang Lưu Thâm đang bận rộn ở đoàn làm phim.

Đến ngày cậu tổ chức concert của chính mình, Giang Lưu Thâm nhất định phải có mặt, nếu không cậu sẽ hụt hẫng đến mức tiếng hát cũng không còn linh hồn nữa.

Tám giờ tối, concert bắt đầu, khán đài hơn người nghìn ghế không còn một chỗ trống. Không ít fan hâm mộ đã sớm nghe phong thanh rằng Hạ Hi Ngải sẽ xuất hiện nên giá vé vốn đã bị đám cò vé đẩy cao lại càng tăng mạnh, giá vé hàng ghế đầu đã lên đến hơn mười ngàn và vô cùng khó kiếm.

Trong lúc chờ đợi ở hậu trường, Hạ Hi Ngải cũng không rảnh rỗi, cậu đang xem Tô Chỉ hát qua màn hình. Tô Chỉ là hình mẫu của một nữ ca nhạc sĩ, theo đuổi dòng nhạc trữ tình. Lúc này, cô ấy đang ôm một cây đàn ghi ta, cả người toát ra ánh sáng, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng xuất trần, lại có cảm giác người đẹp trong băng tuyết.

Lúc này cô ấy đang hát bài hát chủ đề trong album, sau đó là đến bài hát song ca của bọn họ.

Bình thường Hạ Hi Ngải lên sân khấu không hề run chút nào, thậm chí ngay cả trong trận chung kết tranh giải năm đó cậu vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Thế nhưng hôm nay không hiểu vì sao, lòng bàn tay cậu lại không ngừng đổ mồ hôi, mí mắt không ngừng giật. Theo quan niệm ở quê cậu thì dây là điềm chẳng lành, khiến cậu không khỏi suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ lát nữa mình lại đột nhiên hát lạc giọng hay bất chợt ngã lộn mèo làm trò cười cho thiên hạ?

Nhưng mà thời gian gấp gáp không cho cậu suy nghĩ nhiều nữa, nhân viên công tác rất nhanh đã tới mời cậu lên sân khấu. Hạ Hi Ngải đứng dậy bước lên sân khấu, cậu thở sâu một cái, tự khích lệ chính mình.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, sẽ không có chuyện gì không may đâu.

Cậu nghe thấy tiếng Tô Chỉ trên sân khấu qua microphone: "Tiếp theo là sự xuất hiện của một vị khách vô cùng đặc biệt. Cậu ấy là một người bạn tốt của tôi, cũng là một ca sĩ trẻ mà tôi vô cùng tôn trọng."

Thang máy chậm rãi được nâng lên, cùng với đó là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc và tiếng thét chói tai, tất nhiên là fan hâm mộ dưới khán đài đã đoán được là ai.

Tầm mắt Hạ Hi Ngải dần dần mở rộng, fan hâm mộ giơ light stick như hàng vạn con đom đóm, tất cả thu hết vào tầm mắt của cậu, tiếng huýt sáo la hét cao vút khiến tâm trạng cậu càng thêm thăng hoa. Lúc anh đã đứng yên trên sân khấu, tiếng fan hâm mộ kêu gào dường như đã bịt kín lỗ tai cậu.

Hạ Hi Ngải hướng về phía fan hâm mộ, dùng ngón trỏ đặt trên miệng làm động tác "suỵt" một cái, sau đó mỉm cười, kết quả ngược lại càng khiến đám đông kích động gào rú lớn hơn.

Đến khi fan hâm mộ cuối cùng cũng yên tĩnh một chút, Tô Chỉ mở miệng nói: "Hi Ngải, cảm giác đứng trên sân khấu này thế nào?"

Hạ Hi Ngải đáp lại: "Vô cùng hoành tráng, cảm ơn lời mời của chị Tô Chỉ đã giúp em được trải nghiệm cảm giác của một concert."

Hai người khách sáo trò chuyện vài câu rồi tiến vào việc chính.

Tô Chỉ: "Nếu cậu đã tới, vậy thì cũng không thể tới tay không được." Hạ Hi Ngải mỉm cười: "Em biết, vì thế em đã chuẩn bị một chút quà nhỏ cho mọi người."

Cậu móc túi, lấy ra một ít kẹo đã chuẩn bị sẵn rồi bất ngờ tiến về phía trước hai bước, vung tay ném về khu vực hàng ghế gần đó. Đám fan hâm mộ dưới

khán đài thét lên rồi tranh nhau giành giật, ngay cả fan nam cũng tranh nhau nhặt kẹo, không nể nang gì phái nữ cả.

"Tặng mấy viên kẹo là đã định đi rồi sao?" Tô Chỉ quay về phía khán đài hỏi: "Mọi người có đồng ý không?"

"Không đồng ý!" Fan hâm mộ điên cuồng gào thét đến khản cả giọng.

Hạ Hi Ngải ra vẻ buồn phiền: "Nếu như mấy viên kẹo vẫn chưa đủ ngọt... Vậy thì tôi sẽ hát tặng mọi người một bài hát ngọt ngào nhé! Chị Tô Chỉ, chị hát cùng em nhé!"

"Được!"

Ban nhạc lập tức dạo những nốt nhạc đầu tiên, fan hâm mộ đang la hét ồn ào đã tự giác trật tự, đung đưa light stick theo tiết tấu từ trái qua phải.

Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ vừa hát vừa đi về hai đầu sân khấu, chào hỏi fan hâm mộ. Sau đó, hai người cùng quay về chính giữa sân khấu rồi tiến lên phía trước, mỗi người qua một góc tiếp xúc với fan hâm mộ.

Cảm giác này thực sự rất tuyệt, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cậu, tất cả mọi người đều nghiêm túc nghe cậu hát. Bình thường trong cuộc sống, cậu không thích bị người khác chú ý đến, chỉ những lúc ở trên sân khấu, những ánh mắt nhiệt tình của fan mới khiến cậu hưởng thụ một cách sung sướng như vậy.

Hạ Hi Ngải lại tiến gần về phía fan hâm mộ thêm một chút, muốn bắt tay với những fan hâm mộ đang phấn khích giơ tay về phía mình. Bỗng nhiên trong lúc lơ đãng, cậu nhìn thấy trong đám đông có một người hơi cao hơn mọi người. Cậu theo bản năng nhìn về phía đó thì phát hiện đây chính là fan nam vừa cướp kẹo lúc nãy. Người này cao gầy, mặc một chiếc áo phông trắng phổ biến, đội kín mũ và đeo khẩu trang, lúc này đang cúi đầu quơ light stick cùng mọi người.

Rõ ràng là tới xem concert, tại sao lại cúi đầu chứ?

Mặc dù cảm thấy hành động của fan hâm mộ này khá kỳ quái nhưng cậu cũng không để ý nhiều. Cậu đang định rời mắt đi thì fan nam đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng về phía cậu.

Dưới vành nón là một đôi mắt chứa chan tình cảm. Trái tim Hạ Hi Ngải như ngừng đập.

Trước mắt cậu dường như không còn bất kỳ ai, cũng không còn tiếng thét chói tai của fan hâm mộ nữa, trong mắt cậu lúc này chỉ còn bóng hình quen thuộc kia mà thôi. Thậm chí lúc đến phần lời hát của cậu, cậu bối rối đến mức suýt chút nữa đã quên.

Cũng may là cậu đã luyện tập không biết bao nhiêu lần nên khi nghe tiếng nhạc vẫn hát theo bản năng, nếu không thì nhất định đã gây ra trò cười cho thiên hạ rồi.

Fan hâm mộ bên dưới thấy cậu nhìn chằm chằm về một hướng suốt mấy giây nên cũng quay lại nhìn theo tầm mắt cậu. Hạ Hi Ngải lập tức thức tỉnh, vội vàng xoay người lại, hướng về phía trước, tiếp tục tương tác với fan hâm mộ, trong nháy mắt lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tim cậu đập rất nhanh, tay cầm mic cũng kích động đến run rẩy, phải cố gắng che giấu lắm mới không để bị phát hiện.

Tên lường gạt Giang Lưu Thâm này thật là, cậu giận đến cắn răng nghiến lợi.

Thế nhưng trái tim lại dịu dàng chìm sâu vào nơi anh.