Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 61




Buổi tiệc kéo dài đến mười một giờ tối, hotsearch kéo dài 3 tiếng đồng hồ bị thay thế bởi câu chuyện của Giang Lưu Thâm và Hạ Hy Ngải. Fan only tự nhiên cảm thấy có lỗi với idol của mình, hết lòng khen ngợi lòng tốt của idol, dựa vào hotsearch pr cho idol. Fan couple càng bận, chẳng những phải xót xa khen ngợi đôi bên mà còn chăm chỉ cắn đường.

[Thiên thần nhỏ quá khổ rồi... nhưng sau khi nghĩ lại, tôi thấy chuyện thiên thần nhỏ được gặp anh Thâm càng ngọt ngào hơn nữa...]

[Câu chuyện này là chuyện fans công kích anh Thâm đã kể tại họp báo phim mới lần trước phải không? Anh Thâm không cần cảm thấy có lỗi đâu, không phải lỗi của anh... May mà thiên thần nhỏ đã xuất hiện.]

[Họ thực sự đã cứu rỗi nhau, ông trời đã định, trời sinh một cặp.]

[Anh Thâm hôm nay khiến tôi rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nghiêm túc như vậy ngoài việc đóng phim, anh ấy đã đạt đến một tầm cao mới về độ đẹp trai.]

[Đường hôm nay ăn hơi bị nhột nhưng mà vẫn ngọt quá. Anh có một câu chuyện, em có một câu chuyện. Hai người bàn bạc trước rồi à?]

[Mỗi lần camera lướt qua, hai người đều đang nói chuyện với nhau, ở đâu có nhiều chuyện để nói vậy? Có thể nói cho tụi em nghe với không?]

[Các chị em ơi, hình như tôi đã phát hiện ra một viên kẹo rất lớn... nhưng bầu không khí nặng nề trên trang chủ có vẻ không hợp lắm... Tui, tui, tui sẽ nhịn đến ngày mai...]

Hạ Hy Ngải không quên những gì cậu đã nói, vừa về nhà đi vào phòng piano để luyện tập. Giang Lưu Thâm tắm xong đi ra xem đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, anh bước tới cửa phòng đàn gõ cửa: "Bạn nhỏ đi ngủ đi, nếu không sẽ không cao thêm nữa."

"Em đã hai mươi mấy tuổi rồi, sẽ không lớn cao..." Hạ Hy Ngải quay đầu ra cửa, lại đột ngột quay đầu trở lại, lắp bắp: "Anh, anh mặc quần áo vào đi, bị nhiễm lạnh... lại đau dạ dày."

Giang Lưu Thâm mặc một chiếc quần dài rộng rãi, thân trên chỉ có một chiếc khăn tắm để lau tóc, lộ ra cơ bắp rắn chắc, ngang bướng nói: "Tắm nước nóng một lát nóng quá, đi một lát cho mát."

Anh tới gần, đứng ở phía sau Hạ Hy Ngải, cố ý cúi người áp sát vào vành tai đỏ bừng của Hạ Hy Ngải nói: "Em luyện đàn sao rồi?"

Tai Hạ Hy Ngải nóng lên, vô thức quay đầu tránh đi: "Không ra sao cả."

Với góc độ xoay người này, chiếc cổ trắng ngần của cậu hiện ra dưới mí mắt của những người phía sau. Giang Lưu Thâm nghiến răng, hai tay đặt ở

trên vai của cậu càng nặng hơn, ngực gần như dán trên lưng cậu, nếu môi như có như không lướt trên cổ, anh thì thào: “Ngón tay của Ngải Ngải thật là đẹp… "

Hạ Hy Ngải nuốt nước bọt. Biết rằng nguy hiểm sắp ập đến, cậu vẫn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể thoát ra được.

"Có gì mà đẹp chứ..."

Cậu muốn rút tay về, nhưng tay của Giang Lưu Thâm đã trượt khỏi vai cậu, lướt theo cánh tay của cậu xuống mu bàn tay, lòng bàn tay ấm áp phủ lêm, năm ngón tay anh đan vào vào năm ngón tay của cậu và nắm chặt.

"Chỗ nào của Ngải Ngải đẹp. Quay đầu lại cho anh nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của em."

Hạ Hy Ngải lắc đầu nguầy nguậy: "Em không bị lừa đâu, quay đầu lại nhất định sẽ bị anh hôn."

"Ngải Ngải thật là thông minh.” Giang Lưu cười: "Nhưng Ngải Ngải quá ngây thơ. Đã bị anh bắt nạt rất nhiều lần như vậy. Em còn tưởng anh rất lịch thiệp sao?

Hạ Hy Ngải còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cằm đã bị nâng lên. Giang Lưu Thâm hơi dùng sức, năng mặt cậu lên, sau đó hôn xuống. "Ưm..."

Trong chuyện này cậu chưa bao giờ là đối thủ của Giang Lưu Thâm, cho dù dùng sức đẩy kẻ đang cố xâm nhập vào khoang miệng cậu thì cũng chỉ có tác dụng ngược lại. Một lúc sau, cậu bị đối phương quấn chặt lấy đầu lưỡi nóng ấm.

Giang Lưu Thâm giữ chặt cậu từ sau lưng, một tay nắm chặt bàn tay đang giãy dụa của cậu, tay còn lại nắm chặt cằm của cậu, ép cậu phải mở miệng, nụ hôn khiến cậu khó thở, chỉ có thể phát ra những rên rỉ ngắn ngủi.

Hạ Hy Ngải lại bị nụ hôn làm cho mềm nhũn, đầu óc mơ màng, giãy giụa cũng dần trở nên yếu ớt, cậu đặt tay lên vai anh, ngả vào vòng tay anh, ngừng chống cự.

Giang Lưu Thâm vốn là chỉ muốn trêu chọc cậu, sau khi thấy cậu mềm nhũn thì không bắt nạt cậu nữa, nhẹ nhàng hôn, dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi nhỏ cẩn thận nhấm nháp.

Nhưng hôn tới hôn lui, ngọn lửa lại bùng lên.

Môi của bạn nhỏ quá mềm, giống như thạch vị mật đào, tan trong miệng vừa mềm vừa ngọt. Rõ ràng mới vừa hôn trước bữa tiệc, nhưng anh không cảm thấy đủ chút nào, ngược lại càng háo hức khát vọng, càng muốn chạm vào những nơi mềm mại hơn nữa.

Giang Lưu Thâm suy nghĩ về những điều sâu xa hơn nữa, buông cằm Hạ Hy Ngải ra, hai tay không yên phận chậm rãi vuốt ve chiếc cổ mảnh mai và xương quai xanh nhô ra của cậu, rồi lặng lẽ đưa tay vào trong áo sơ mi, đầu ngón tay chạm vào làn da thật mịn màng, anh không thể dừng lại âu yếm vuốt ve.

Hạ Hy Ngải choáng váng vì nụ hôn, cô mơ hồ nhận thấy đầu ngón tay mát lạnh đang dần xâm nhập vào trong áo, sắp chạm đến ngực cậu - bóng dáng kiêu hãnh của Tô Mạn Ni đêm nay chợt lóe lên trong tâm trí cậu, đột nhiên thanh tỉnh lại.

Giang Lưu Thâm có vẻ thích loại hình ngực lớn...

Cậu tỉnh dậy ngay lập tức, lấy lại lí trí, tránh nụ hôn, kìm lại cổ áo: "Không."

Giang Lưu Thâm nghĩ cậu sợ nên hôn vào khuôn mặt cậu thành thục an ủi: "Chỉ sờ một chút thôi, anh không làm gì đâu, ngoan."

"Không gì đâu mà sờ..." Hạ Hy Ngải mím môi, sau đó mở miệng: "Sau này lại sờ..."

Nếu như bây giờ Giang Lưu Thâm cảm thấy được bờ ngực bằng phẳng của cậu, có lẽ anh sẽ thất vọng... Để anh từ từ thích ứng, dần dần chuẩn bị tâm lý.

Giang Lưu Thâm lúc này quả thực rất thất vọng, nhưng không phải vì không chạm được bộ ngực lớn, mà là bởi vì tiểu thiên sứ đang ở gần miệng anh rồi lại bay mất. Anh ngẫm lại một chút, có lẽ là vì vừa rồi quá gấp gáp khiến người ta sợ hãi, dù sao mới hẹn hò được mấy ngày, xấu hổ là chuyện bình thường.

Thực hiện từng bước, một thời gian sau là có thể ăn sạch sẽ.

"Được rồi, để sau này." Giang Lưu Thâm dập tắt lửa, trở về khoảng cách an toàn, nở một nụ cười gần như vô hại: "Đi ngủ sớm đi, anh còn..."

Giọng anh đột ngột dừng lại, chân mày đột nhiên cau lại, cả khuôn mặt nhanh chóng méo mó, hai tay ôm bụng ngã xuống đất.

Hạ Hy Ngải kinh hãi, lập tức ngồi xổm xuống đỡ anh: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

"Hừ... đau dạ dày..." Giang Lưu Thâm khó khăn thốt ra mấy chữ: "Lấy cho anh... lấy cho anh một bộ quần áo... lạnh quá..."

Hạ Hy Ngải không còn gì để nói.

Ảnh đế Giang Lưu Thâm tìm chết lộ da thịt không dụ dỗ được cậu, bệnh dạ dày lại tái phát, hết sức xấu hôt, anh được đỡ xuống giường trong tình trạng vô cùng đau đớn. Mãi cho đến khi uống xong nước nóng và thuốc, bật điều hòa ấm áp, được bạn nhỏ nhà mình xoa bóp mới đỡ hơn.

"Ở đó, đúng, đúng rồi, phía trên một chút." Vừa mới khỏe lại được một chút, lại bắt đầu giả bộ, nằm xuống thoải mái ra lệnh.

Hạ Hy Ngải mặc niệm ba lần trong lòng rằng đây là bệnh nhân, bệnh nhân quan trọng nhất. Cậu chỉ đành uất nghẹn nghe theo lời anh.

Nhưng Giang Lưu Thâm chính là được voi đòi tiên: "Ngải Ngải, lực tay em yếu quá, ngồi lên xoa bóp đi."

"Ngồi lên?"

"Đúng vậy, không phải mấy người thợ đấm bóp chuyên nghiệp còn dùng chân sao đạp sao, anh sợ em đứng không vững, ngồi dậy đấm bóp." "Làm sao ngồi?"

Giang Lưu Thâm đột nhiên hứng thú, hướng dẫn cho cậu: "Hai chân dạng ra ngồi trên người anh, sau đó có thể cử động thắt lưng. Đừng cử động mạnh quá, nếu không anh trong một thời gian ăn không tiêu... "

Hạ Hy Ngải lúc đầu không hiểu, nhưng khi phản ứng lại, cậu xấu hổ đến mức đấm một quả xuống, khiến đêm nay Giang Lưu Thâm không dám gan to làm loạn nữa.