“… Đừng thừa dịp đùa giỡn.” Khuôn mặt Hạ Hi Ngải ửng đỏ, kéo tay của anh xuống nhưng không buông ra, vẫn nắm lấy: “Nghe chuyện cũ của anh xong thì đột nhiên em thấy em cũng nên tỉnh táo hơn, sau này đối xử với fan hâm mộ tốt hơn chút.”
“Điều này chỉ có thể cố gắng hết sức, dù sao fan hâm mộ của em nhiều như vậy, em không thể chăm sóc cho tất cả mọi người được.” Hạ Hi Ngải gãi bàn tay đang nắm tay mình, anh rất hưởng thụ hành động nhỏ vừa thẳng thắn lại không thẳng thắn này: “Nhưng bạn trai của em chỉ có một thôi, em có thể chiều chuộng ổng trước.”
Hạ Hi Ngải vội vàng rút tay về: “Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
“Chuyện nghiêm túc đã nói xong rồi, nên nói đến chuyện không nghiêm túc.” Giang Lưu Thâm nháy mắt mấy cái: “Không phải vừa nói rồi sao, không nên sống mãi trong quá khứ.”
“Anh chuyển chủ đề nhanh quá rồi đấy…”
“Những chuyện đã xảy ra thì không thay đổi được nữa, điều anh có thể làm là hưởng thụ hiện tại, quý trọng những người trước mắt, em chính là người trước mắt quan trọng nhất của anh nên đương nhiên anh phải nhanh chóng chuyển đề tài đến em rồi.”
“Lời âu yếm của anh hết câu này lại có câu khác…” Hạ Hi Ngải lẩm bẩm: “Không hổ là ảnh đế lớn.”
“Ấy, anh có thể nghe thấy đấy, ảnh đế lớn từng học thuộc rất nhiều kịch bản nhưng chắc chắn vừa rồi là tự anh tạo ra, chỉ nói với một mình em thôi.” “Anh… chưa từng yêu đương với ai hả?”
Giang Lưu Thâm lập tức khép năm ngón tay thề với trời: “Trời đất chứng giám, anh chỉ động lòng với em mà thôi.”
Hạ Hi Ngải nửa tin nửa ngờ: “Thật sự chưa từng sao?”
Thật ra đã từng có cũng không cần phải sốt ruột, dù sao với thân thế và tướng mạo của Giang Lưu Thâm, những người làm trong ngành giải trí muốn dính vào anh chắc không thể đếm hết được, yêu đương với mấy người là chuyện bình thường nhưng cậu không muốn Giang Lưu Thâm vì dỗ cậu mà giấu diễm.
“Thật sự chưa, anh…” Giang Lưu Thâm bỗng ngừng lại, dường như anh nhớ ra điều gì đó, giọng điệu kiên định lúc đầu bỗng trở nên ấp úng: “Ừm… dù tính là có thì cũng là lúc rất nhỏ, không tính.”
Hạ Hi Ngải thấy dáng vẻ che che giấu giấu này của anh thì sầm mặt: “Nói đi.”
“Cái đó…” Giang Lưu Thâm hiếm khi chột dạ: “Lúc anh quay bộ phim đầu tiên thì đến nông thôn, ở đó có một con bé khá xinh đẹp… Nhưng lúc đấy anh mới mười hai tuổi thôi, không có ý gì khác đâu! Sau khi quay phim xong thì chưa từng gặp lại nữa!”
Mặt Hạ Hi Ngải không chút cảm xúc: “A, một con bé, chắc là con bé nói cho anh biết tác dụng của lá ngải cứu rồi.”
Giang Lưu Thâm giật mình: “Sao em vẫn nhớ rõ vậy? Chẳng lẽ… từ lúc đó em đã thích anh rồi?”
“Lúc đó giọng điệu của anh quá buồn nôn nên em mới có ấn tượng.” “Đâu có buồn nôn đâu, anh là người rất thẳng thắn, em… tức giận hả?”
“Không tức giận, chỉ c*n sau này anh đừng động lòng với ai nữa là được.” Hạ Hi Ngải không muốn thể hiện mình quá ích kỷ nhưng vẫn không nhịn
được mà nghĩ rằng, gặp nhau lúc mười hai tuổi mà đã khiến Giang Lưu Thâm nhớ nhung đến tận bây giờ, con bé kia phải xinh đẹp thế nào…
“Chắc chắn không đâu!” Giang Lưu Thâm như được lệnh đặc xá, lại cười đùa hí hửng: “Bây giờ chúng ta đã nói rõ hết những hiểu lầm rồi nhỉ?” “… Vâng.” Hạ Hi Ngải cố gắng giả vờ lạnh lùng nhưng lại bị ý cười trong mắt bán đứng.
Bức thư kia vẫn được cậu nắm trong tay, một trang giấy mỏng nhưng lại nặng vô cùng.
‘Tôi sẽ gánh vác tâm nguyện của anh để tiến lên, Phương Mậu.’ Trong lòng cậu yên lặng nói: ‘Tôi sẽ thay anh nhìn người này càng ngày càng ưu tú hơn, thay anh ngưỡng mộ, sùng bái người này, cho đến khi kết thúc sinh mệnh của bọn tôi, rồi đến khi gặp anh tôi sẽ kể cho cậu về quãng thời gian mà anh không thể làm bạn với anh ấy.’
Mong khi đó có thể thấy nụ cười xán lạn, tự do của anh.
“Ngẩn người gì vậy?” Giang Lưu Thâm thấy cậu đang thất thần thì đưa tay khua mấy cái: “Chương trình sắp bắt đầu rồi, có xem không?”
“Có xem.”
Hạ Hi Ngải cẩn thận gấp giấy viết thư lại, cất vào trong bì thư như cũ rồi trả lại cho Giang Lưu Thâm: “Nếu chúng ta đã xác định quan hệ thì sau này trách nhiệm của anh cũng là trách nhiệm của em, có chuyện gì thì anh đừng gánh chịu một mình, em có thể chia sẻ với anh.”
Trái tim của Giang Lưu Thâm như được buộc vào một quả khinh khí cầu, bay lên cao nhưng ngoài miệng lại nói: “Em chia sẻ với anh ư? Nhưng tuổi của em bé hơn anh, tiền kiếm được cũng ít hơn anh.”
“… Vậy thì sao? Sau này có lẽ em còn vượt anh đấy.”
“Không nổi tiếng bằng anh, fan hâm mộ cũng không nhiều bằng anh.” “…”
“Thực lực cũng không mạnh bằng anh, giải thưởng cũng ít hơn anh.”
“…”
“Anh là con trai nhà họ Giang có gia sản bạc tỷ, thái tử gia của ngành giải trí, em là ai?”
Gân xanh trên thái dương của Hạ Hi Ngải căng lên: “Giang Lưu Thâm anh…”
“Em là cậu học sinh gặp hết trắc trở nhưng vẫn kiên cường học tập tốt.” Ý cười của Giang Lưu Thâm dần trở nên dịu dàng: “Em nhanh chóng nổi tiếng nhưng vẫn không quên ước mơ thành ca sĩ lúc đầu, em dùng sự cố gắng và lòng chân thành của mình để hồi báo fan hâm mộ trở thành một thần tượng tốt, em là thiên thần dù bị liên lụy nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác, em biết rõ anh lớn tuổi còn lợi hại hơn em nhưng vẫn muốn dùng sức của mình để bảo vệ anh, anh cảm động lắm, trái tim anh đã bị em bắt làm tù binh rồi…”
“Em là người anh trân trọng nhất, bạn nhỏ.”
Giang Lưu Thâm tiến gần, nhẹ nhàng hôn vào mắt của người vẫn đang ngơ ngác trước mặt.
“Em là người anh yêu nhất, Hạ Hi Ngải.”
- -----oOo------