Sau khi vệ sĩ mang Triệu Thành đang khóc lóc thảm thương ra ngoài, Giang Lưu Thâm ở lại phòng làm việc tiếp tục xử lý các công việc còn lại. Số lượng còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh, đến khi quản gia gõ cửa phòng hỏi anh có muốn ở lại đây hay không, anh mới phát hiện ra đã hơn mười một giờ rồi. Vội vàng thu dọn đồ đạc, anh giao một ít hạng mục còn lại cho cấp dưới sau đó khoác thêm áo khoác chạy về căn hộ ở trung tâm thành phố.
Lúc trước, nếu không phải vì không thuận tiện cho việc công tác, thật ra anh muốn sống ở vùng ngoại ô này hơn, không khí mát mẻ, rời xa nơi ồn ào náo nhiệt. Tuy nhiên, hiện tại không giống với lúc trước, cho dù đêm hôm khuya khoắt cũng muốn lái xe về nội thành.
Có thể chỉnh chăn lại cho bạn nhỏ cũng vui rồi.
Trên xe phát nhạc nhẹ nhàng, Giang Lưu Thâm xoa bóp huyệt thái dương một chút, thần kinh căng cứng nhiều ngày dần dần buông lỏng.
Đối với anh mà nói, xử lý những việc này cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Nhưng anh muốn suy tính tất cả mọi thứ thật chu đáo, mang Hạ Hi Ngải ra khỏi vũng nước bẩn này, đảm bảo về sau cậu sẽ không còn bị cuốn vào những chuyện như thế này, không còn bất kỳ nhược điểm nào để người ta chỉ trích. Thật sự anh đã dồn rất nhiều công sức vào những việc đó. Hết cách rồi, ai bảo cậu là người trong lòng anh, có thể không che chở, không yêu thương cậu sao?
Khóe miệng của Giang Lưu Thâm không nhịn được mà giương lên, cười cười nhưng lại có chút phát sầu.
Không chỉ muốn chỉnh chăn lại cho bạn nhỏ mà còn muốn ôm bạn nhỏ đi ngủ nữa...
Đêm hôm trước ôm người từ lễ trao giải trở về, sau khi Hạ Hi Ngải khóc xong cũng gục xuống mà ngủ say, mặc cho anh ôm lên giường, không phản kháng chút nào.
Cả người cậu cuộn tròn trong ngực anh, cánh tay choàng qua cổ, hai chân quấn lấy chân anh, cả người nóng hầm hập dán sát vào anh, như thể chỉ có thể dựa vào nhiệt độ trên cơ thể anh mà tồn tại, một giây cũng không muốn rời đi. Giống như con rái cá dính sát vào người anh, miệng lẩm bẩm nói mớ:
"Giang Lưu Thâm... Đừng bỏ mặc tôi..."
Chỉ có mấy chữ lại khiến cho anh mất ngủ suốt đêm, trong đầu xuất hiện những suy nghĩ không nên nghĩ đến, cần che hay không cần che đều đã suy nghĩ qua, nếu không phải Hạ Hi Ngải là đàn ông, anh sợ chắc mình đặt cả tên cho con quá.
Mặc dù rất muốn bẻ cong bạn nhỏ của mình nhưng trước mắt tất cả mọi việc đều chưa kết thúc, đây không phải thời cơ tốt để nói chuyện yêu đương.
Huống hồ cho đến hôm nay anh cũng chưa xác định được tình cảm hiện tại của Hạ Hi Ngải đối với mình là gì, có vài phần ỷ lại, cũng có vài phần hâm mộ, nhưng trước tiên chỉ có thể tạm thời thăm dò từ từ.
Ai, chuyện yêu đương thực sự dày vò người ta, cơ mà... là sự dày vò ngọt ngào.
Xe chạy nhanh trên đường, lúc về đến nhà đã qua mười hai giờ đêm. Dưới ánh đèn cảm ứng, Giang Lưu Thâm mở cửa nhà, nhẹ nhàng đổi giày đi vào. Vốn dĩ tưởng rằng đón mình sẽ là bóng tối, kết quả anh lại phát hiện đèn trong phòng khách vẫn còn lóe sáng, tiếng vang yếu ớt truyền đến.
Bạn nhỏ vẫn còn chưa ngủ, chẳng lẽ em ấy đang đợi mình?
Anh đi đến phòng khách, nhìn thấy Hạ Hi Ngải hai tay ôm chân cuộn tròn trên ghế sô pha, tư thế giống y đúc lúc ở trong phòng nghỉ ở hậu trường lễ trao giải ngày đó. Nghe nói những người bày ra tư thế này là những người bình thường không có cảm giác an toàn, vậy nên mới giống như con nhím nhỏ co mình lại để tự bảo vệ bản thân.
"Sao cậu vẫn chưa ngủ?" Giang Lưu Thâm vừa hỏi vừa đi sang bên cạnh, tập trung nhìn vào, ngoài ý muốn phát hiện trên màn hình lớn đang phát bộ phim “Bay” của mình. Phim đã đi đến phút cuối cùng, vai diễn trong phim của anh là một người mắc chứng trầm cảm, anh đang đứng ở rìa sân thượng, vẻ mặt mong muốn được giải thoát, nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay sau đó thả người nhảy xuống. Anh lập tức lấy điều khiển tắt TV.
Hạ Hi Ngải thấy sắc mặt của Giang Lưu Thâm không tốt lắm, cho rằng anh đang tức giận: "Tôi tìm được DVD dưới tủ phim... Xin lỗi, không nên làm lộn xộn đồ đạc trong nhà anh."
"Không có gì, cậu cứ xem thoải mái." Giang Lưu Thâm âm thầm hít sâu, cuối cùng cũng kịp thời điều chỉnh lại tâm tình, không làm ra việc gì thiếu suy nghĩ. Tuy nói là đã quên hết những chuyện trong quá khứ nhưng sau một khoảng thời gian dài lại đột nhiên xem được đoạn phim đã khiến anh đau đớn khá lâu, trong lòng vẫn có chút chấn động.
Cũng may cảm xúc tới nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, những chuyện cũ năm xưa đã bị anh ném ra khỏi đầu, trong lòng chỉ còn lại người đang ngồi trước mặt.
"Cậu đang đợi tôi sao?" Giang Lưu Thâm cũng ngồi xuống ghế, dán sát vào Hạ Hi Ngải.
"Ừm." Thật ra Hạ Hi Ngải đã rất buồn ngủ, mí mắt sắp sụp xuống, nhưng có thể do ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người Giang Lưu
Thâm nên trái tim đột nhiên lại đau nhức khiến cậu bừng tỉnh. "Anh... tắm rồi à?"
"Ừ, ngửi ra hả? Nếu thích mùi này thì tôi sẽ kêu người đặt một chai sữa tắm cùng hiệu vào phòng tắm của cậu." Giang Lưu Thâm thuận miệng nói, ngồi sát lại gần cậu: "Lúc nãy trong điện thoại cậu muốn nói chuyện gì? Tôi muốn nghe."
Hạ Hi Ngải bị vây quanh trong hương sữa tắm của anh, nhẹ nhàng hít vào mũi, lại không khỏi cảm thấy cảm thấy đắng chát.
Muốn nói gì? Hình như cậu muốn nói "Tôi muốn đàn cho anh nghe một bài", nhưng trong nhà Giang Lưu Thâm không có piano... May là cậu không nói ra miệng, nếu không sẽ rất khó xử.
Vì muốn Giang Lưu Thâm trở về nhà mà cậu không lựa lời để nói.
Suy nghĩ muốn chiếm giữ Giang Lưu Thâm ở bên người của cậu hình như quá nặng rồi... Lần trước khi cậu cho rằng mình bị vứt bỏ, cậu đã khóc không thành tiếng trước mặt anh, lần này Giang Lưu Thâm chỉ ra ngoài một chút nhưng đã khiến cho cậu khó chịu đến mức không ngủ được. Cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ có cảm xúc chiếm hữu mạnh mẽ như vậy đối với người khác.
Giang Lưu Thâm không phải chỉ thuộc về một mình cậu, nhưng cậu mơ hồ lại muốn chiếm tất cả ánh nhìn của anh.
Không thể tiếp tục có suy nghĩ như vậy, nếu không sẽ bị anh ấy ghét mất. "Muốn anh mua một phần thức ăn khuya đem về, nhưng giờ cũng không thấy đói nữa." Hạ Hi Ngải qua loa trả lời anh.
"Muốn ăn à." Giang Lưu Thâm cười cười: "Ngày mai đưa cậu ra ngoài ăn, bây giờ mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng quên ngày mai còn phải làm chuyện lớn."
"Ừm, ngủ ngon." Hạ Hi Ngải nghe lời đứng dậy, đi về phòng, đến cửa phòng đột nhiên quay đầu lại nhìn anh. Giang Lưu Thâm đang đứng trong
phòng khách nhìn lại cậu, đôi mắt ẩn chứa thâm tình cuồn cuộn.
Nhưng Hạ Hi Ngải đã sớm quen với ánh mắt của anh, đôi mắt mê người kia của Giang Lưu Thâm, chỉ cần anh nguyện ý là có thể lộ ra ánh mắt thâm tình như vậy với bất cứ ai, khiến cho người ta chìm vào trong đó.
Có lẽ hôm nay lúc ở bên ngoài anh cũng đã nhìn người khác như vậy, cũng quấn quít say mê không lối về như vậy, thậm chí còn thân mật khăng khít hơn...
Trái tim mơ hồ đau lại càng đau, cậu không biết mình đang bị làm sao, chỉ có thể tạm thời dừng những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vội vàng trốn vào trong phòng, tránh khỏi ánh mắt kia.
Giang Lưu Thâm lại nghĩ cậu đang thẹn thùng nên mới nhanh chóng muốn đóng cửa phòng ngủ, không khỏi mỉm cười, nhưng rất nhanh sự vui vẻ lại tan đi.
Anh đi đến chỗ TV, cầm lấy đĩa DVD đang để trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào ảnh bìa trên đĩa hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, để DVD về lại chỗ cũ.
Đợi sau khi xử lý xong những chuyện phiền phức này, cũng nên thẳng thắn kể cho bạn nhỏ nghe những chuyện trong quá khứ của mình, chỉ mong cậu đừng ghét bỏ anh...