Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 36




Mười một giờ tối, lễ trao giải kết thúc thành công, khách mời lần lượt ra về, Giang Lưu Thâm đột nhiên đứng dậy rời đi đầu tiên, bước nhanh ra khỏi hội trường với khuôn mặt sa sầm, gọi điện thoại hỏi Từ Dương: “Đã tìm thấy chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng chắc chắn vẫn ở bên trong sân vận động, vệ sĩ nói cửa trước cửa sau đều không thấy anh ta đi ra, em đến hậu trường tìm một vòng cũng không thấy, có thể vừa rồi ở trong hội trường? Vốn dĩ em muốn đến phòng giám sát xem, nhưng...” Từ Dương có chút do dự.

“Nhưng gì?”

"Vị kia của nhà họ Đoàn ở bên trong, không cho em vào.” Giọng nói của Từ Dương dè dặt.

Cậu hai nhà họ Đoàn là Đoàn Minh Dạng và Giang Lưu Thâm đã kết thù oán với nhau vào mấy năm trước, xưa nay như nước với lửa, nhưng thế lực tài lực hai nhà đều ngang nhau, không ai lật đổ được ai, cứ giằng co như vậy. Từ Dương là trợ lý bên cạnh Giang Lưu Thâm, đương nhiên cũng không được hoan nghênh.

“Anh ta là cái thá gì? Không nhường cũng phải nhường.”

Giang Lưu Thâm cúp điện thoại, chạy nhanh theo cầu thang lên phòng giám sát chính ở tầng ba, nhân viên gác cửa nhận ra anh, không dám cản lại, trơ mắt nhìn ảnh đế Giang lịch lãm tao nhã trong ấn tượng hung hăng một cước đá văng cửa.

Mọi người bên trong nghe thấy tiếng động lớn đều giật mình, ngoại trừ một người mặc tây trang ngồi trên ghế sô pha phía sau.

Đường nét trên gương mặt người đàn ông cứng rắn, giữa lông mày và mắt hiện rõ sự tàn độc, nhìn thấy Giang Lưu Thâm thì đôi mắt trở nên lạnh lẽo, không giận tự uy.

Giang Lưu Thâm làm như không thấy, tìm người phụ trách: “Giúp tôi tìm xem Hạ Hi Ngải có còn trong hội trường hay không?”

Người phụ trách bị khí thế của anh dọa sợ, nơm nớp nói: “Tôi, tôi xem ngay đây, anh Thâm, anh chờ...”

Giang Lưu Thâm vỗ vai anh ta, sau đó nhướng mày nhìn người đàn ông trên sô pha: “Đoàn Minh Dạng, chúng ta nói chuyện đi?”

Đoàn Minh Dạng yên lặng nhìn anh vài giây, đứng lên, vào phòng nghỉ bên trong phòng giám sát.

Giang Lưu Thâm bước vào theo, đóng cửa lại, áp suất không khí đột ngột giảm xuống, anh đấm vào mặt Đoàn Minh Dạng.

Đoàn Minh Dạng lảo đảo lùi lại một bước, khó khăn đứng vững, bộ dạng lại không lộ ra thảm hại, lạnh giọng: “Đây gọi là ‘nói chuyện’?”

Giang Lưu Thâm cười lạnh: “Anh làm ra loại chuyện thay người đoạt giải ghê tởm như vậy còn muốn tôi bình tĩnh nói chuyện với anh? Tôi không phế anh đã xem là nhân từ rồi.”

“Vì một ca sĩ nhỏ mà nổi giận. Giang Lưu Thâm, ung dung phong độ của anh đâu?”

Thái dương Giang Lưu Thâm nổi gân xanh khiến người ta sợ hãi, tức giận kìm nén cả đêm rốt cuộc bùng phát, túm lấy cổ áo người trước mặt: “Đoàn Minh Dạng, mày đừng tưởng hiện giờ mày nắm nửa nhà họ Đoàn là có quyền không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm. Nhớ rõ, đứa con riêng như mày vẫn chưa nắm được quyền thừa kế đâu, muốn phế mày cũng quá dễ dàng như năm đó. Tao cảnh cáo mày, đừng động vào người không nên động!”

Đoàn Minh Dạng không hề sợ hãi: “Tôi điều chỉnh lại không phải vì ân oán cá nhân với anh, nếu là những ông chủ khác, vì lợi ích của công ty, họ sẽ không vui vẻ khi thấy hoạt động mình tài trợ bị một vị khách mời dính scandal làm ảnh hưởng đâu.”

Anh ta dùng lực chụp lấy cổ tay Giang Lưu Thâm: “Nếu tôi thật sự muốn hại cậu ta thì tôi đã không cho cậu ta có cơ hội tìm tôi đàm phán rồi.” Giang Lưu Thâm nghe thấy lời này, buông lỏng động tác, bị Đoàn Minh Dạng nhân cơ hội đẩy ra.

“Cậu ấy... tìm mày đàm phán? Đàm phán chuyện gì?”

Đoàn Minh Dạng điềm tĩnh sửa lại cổ áo: “Cậu ca sĩ nhỏ này đúng là thú vị, tôi tưởng cậu ta đã đến đường cùng, muốn quay về Long Hành mới đến cầu xin tôi, kết quả lại là đến vạch trần con người Triệu Kiến Hoa đê tiện vô năng như nào.”

“Cậu ta nói Triệu Kiến Hoa dựa vào người khác mới khiến công ty đi lên, nói trắng ra là không có năng lực tự quản lý công ty. Không những vậy còn không cho nghệ sĩ cơ hội phát triển, tầm nhìn hạn hẹp chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, khiến tài năng của nghệ sĩ bị chôn vùi. Khi nghệ sĩ muốn hủy hợp đồng cũng không nghĩ đến việc làm thế nào để giữ người lại mà lại nghĩ cách hủy diệt. Một kẻ có lịch sử đen tối lại vô tình vô nghĩa như vậy

sớm muộn gì cũng liên lụy đến công ty, khuyên tôi đuổi việc hắn ta càng sớm càng tốt, kịp thời ngăn chặn tổn thất.”

“Nếu không phải cậu ta không có ý trở về Long Hành, dựa vào tài ăn nói và tâm thái bình tĩnh này, tôi cũng muốn ký lại hợp đồng với cậu ta.”

Giang Lưu Thâm nhất thời giật mình, nghẹn lời.

Sao anh lại quên mất, Hạ Hi Ngải không phải loại người sẽ để bản thân chìm vào vũng bùn chậm rãi chờ đợi hư thối.

So với những nỗi đau trong quá khứ, có lẽ chuyện lần này chẳng là gì với cậu ấy, việc bỏ lỡ giải thưởng ngược lại có thể là một loại động lực kích thích cậu ấy hướng về phía trước và chứng tỏ bản thân.

Trái tim luôn treo lơ lửng của Giang Lưu Thâm cuối cùng cũng lắng xuống một chút. Từ buổi tối sau khi biết được giải Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất không thuộc về Hạ Hi Ngải, cả người anh bị vây vào trạng thái nóng nảy cực độ, thiếu chút nữa xé phong bì trước mặt gần trăm triệu người trên sân khấu. Nhưng làm như vậy chỉ tạo ra sức nóng dư luận trên phạm vi rộng thêm một lần nữa, đối với Hạ Hi Ngải chỉ có hại chứ không có lợi.

Lúc này, người phụ trách vừa rồi đến gõ cửa: “Anh Thâm… tìm được rồi, sau khi Hạ Hi Ngải ra khỏi hội trường giữa chừng rồi đi vào hậu trường, có thể đang ở phòng nghỉ, nơi đó không có camera, không biết hiện giờ còn ở đó hay không...”

“Cảm ơn.” Giang Lưu Thâm tạm thời gác ân oán cá nhân gác sang một bên, đến cả việc mắng Đoàn Minh Dạng cũng không màng quan tâm, vội vàng đẩy cửa rời đi.

Đến khi anh đi rồi, trong lòng người phụ trách vẫn còn sợ hãi: “Trước kia luôn thấy anh Thâm ôn hòa điềm đạm, sao hôm nay lại...”

“Tức giận vì hồng nhan...” Một nhân viên công tác dè dặt nói.

Người phụ trách cho cậu ta một đá: “Đi đi đi! Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói linh tinh, nhanh đi xử lý hết công việc!”

Giang Lưu Thâm ra khỏi phòng giám sát một đường chạy như điên.

Đã hơn mười hai giờ đêm rồi, khách quý về cơ bản đều đã về hết, chỉ còn lại vài nhân viên công tác đang sắp xếp thu dọn thiết bị có giá trị, những vật dụng lặt vặt và rác rưởi ngày mai dọn dẹp, sau khi tắt hệ thống sưởi, cả hậu trường vắng vẻ lạnh lẽo.

Lúc Giang Lưu Thâm đi vào có gặp vài nhân viên, họ bị anh dọa cho giật mình, nhìn bộ dạng anh như đang tìm kiếm thứ gì bèn hỏi: “Anh Thâm, anh làm rơi đồ à? Chúng tôi tìm giúp anh nhé.”

“Không có gì, các cậu làm việc đi, tôi tự tìm được, trước khi về nhớ để cửa lại cho tôi.”

Nhân viên công tác liên tục đồng ý, Giang Lưu Thâm cũng không để ý nữa, đi thẳng đến phòng nghỉ.

Lúc đứng trước cửa phòng nghỉ, không hiểu sao anh lại căng thẳng, tim đập dồn dập, trong đầu chỉ tồn tại một ý nghĩ:

Bạn nhỏ của anh đang ở trong.

Anh không thể bảo vệ tốt cho cậu, trước tiên phải xin lỗi, sau đó đón cậu về, từ nay về sau không để cho cậu phải chịu thêm chút tổn thương nào. Về phần vì sao lại làm như thế... Anh không ngốc, trong lòng cũng mơ hồ có đáp án.

Giang Lưu Thâm thầm hít sâu, vươn tay vặn nắm cửa, dựa theo ánh đèn nhìn xung quanh một vòng.

Đến cả bóng người cũng không thấy. Đã đi rồi sao...

Anh mất mát thật lâu, cũng không biết nên làm thế nào, đành phải tắt đèn, quay người đi, muốn đến chỗ khác tìm. Nhưng ngay lúc anh định đóng cửa, đột nhiên một tiếng động rất nhỏ từ góc phòng phát ra.

Giang Lưu Thâm ngẩn người, sau khi xác định bản thân không nghe nhầm mới lại bật đèn, từng bước chậm rãi đi vòng ra sau sô pha.

Cửa sổ ở đây mở ra một khe hở, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, khí lạnh thấu xương thổi tung rèm cửa.

Dưới tấm rèm, một bóng hình trong bộ tây trang trắng tinh đang ôm chân ngồi dưới đất, cuộn mình thành một đoàn.

“... Hi Ngải?” Anh nhẹ giọng gọi.

Bóng hình kia run lên một chút, đầu càng chôn sâu, tay cũng nắm chặt tay áo khiến bộ vest thẳng tươm ban đầu trở nên dúm dó.

Trái tim Giang Lưu Thâm giống như bị đôi tay kia siết chặt, thu lại thành hình tròn.

“Hi Ngải, là tôi.” Anh ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Hi Ngải, dịu dàng nói: “Tôi đến đón cậu về, về nhà tôi nhé, được không?”

Hạ Hi Ngải lắc lắc đầu, giọng nói rầu rĩ, dường như còn có chút khàn, cũng rất bình tĩnh: “Không cần, tôi có chỗ ở, anh về đi, rất muộn rồi.”

“Vậy tôi đưa cậu về có được không? Đứng lên trước đã.”

“Không được, bên ngoài phóng viên vẫn chưa đi hết, anh sẽ bị chụp mất, tôi... tôi hơi buồn ngủ, ở đây một lát rồi về, anh không cần quan tâm đ/ến tôi.”

Giang Lưu Thâm đứng lên: “Vậy được, tôi về trước đây.”

Hạ Hi Ngải không nói gì, qua vài giây, cậu khe khẽ gật đầu, ngón tay nắm tay áo khẽ run.

Giang Lưu Thâm thật sự không chút do dự xoay người đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, đi đến cửa lại tắt đèn, trong phòng nghỉ lại trở về đen tối. “Cạch” một tiếng, cửa cũng đóng lại.

Trong phòng nghỉ đắm chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió lạnh vù vù từ ngoài thổi vào.

Hai phút sau, một tiếng khóc kìm nén phát ra. “Ba!”

Đèn trần đột nhiên sáng lên, Hạ Hi Ngải kinh ngạc ngẩng đầu, Giang Lưu Thâm vốn chưa đi ra ngoài, bước từng bước lớn đến trước mặt cậu, không nói lời nào túm lấy cánh tay dùng sức kéo cậu lên, ấn mạnh cậu vào lòng. Dùng lồng ngực rắn chắc và áo khoác ấm ấp ôm lấy cậu.

“Đừng sợ.” Giang Lưu Thâm không dấu vết cọ cọ đỉnh đầu người trong ngực: “Có tôi ở đây, đừng sợ.”

Cơ thể người trong ngực run rẩy, không biết vì lạnh hay vì nguyên nhân gì, không nói lời nào.

Giang Lưu Thâm thở dài: “Bạn nhỏ này, ở trước mặt tôi còn giả vờ mạnh mẽ cái gì? Có chuyện thì gọi anh Thâm một tiếng, chuyện gì tôi cũng đều giải quyết thay cậu, sao phải kìm nén trong lòng khiến bản thân khó chịu?” Hạ Hi Ngải cố gắng nhịn, vẫn nhịn không nổi, nước mắt chảy ra thấm ướt áo sơ mi của Giang Lưu Thâm.

“Anh Thâm...” Cậu nghẹn ngào gọi một câu, túm chặt áo sơ mi của người trước mặt, như người chết đuối tóm được khúc gỗ: "Anh còn...”

Anh còn cần người bạn này không? Anh còn muốn ký hợp đồng với tôi không? Còn tin tôi không?

Thiên ngôn vạn ngữ tới bên miệng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nhẹ nhàng:

“Anh còn... cần tôi không?

“Cần, tôi cần, sao tôi lại không cần cậu được.” Giang Lưu Thâm vỗ về lưng cậu: “Tôi đến muộn, khiến cậu khó chịu, khiến cậu suy nghĩ linh tinh, tôi xin lỗi, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội, được không?”

Hạ Hi Ngải lắc lắc đầu: “Sẽ mang phiền phức đến cho anh... Có câu này của anh, tôi đã rất thỏa mãn rồi, cảm ơn anh, sau này chuyện của tôi anh không cần quản nữa...”

“Sao tôi có thể không quản được?” Giang Lưu Thâm vén áo khoác ra: “Đã nói sẽ che cho cậu rồi, cậu xem, không phải tôi đang che cho cậu đây sao?”

Câu nói hai nghĩa của anh khiến Hạ Hi Ngải bật cười, nghẹn ngào dưới lớp áo khoác nhẹ nhàng cười.

Trái tim Giang Lưu Thâm khôi phục nhịp đập.

Vừa rồi nhìn dáng vẻ Hạ Hi Ngải ngẩng đầu nhìn anh, quả thật làm anh tan nát cõi lòng, một thân áo trắng giống thiên sứ lạc xuống trần gian tuyệt vọng vì không tìm được đường về, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nước mắt, đôi mắt to tròn vốn đen trong veo bởi vì khóc mà vừa đỏ vừa sưng, trong mắt còn chứa bất lực và thống khổ, cứ như vậy hoảng hốt lo sợ nhìn về phía anh, khiến tim anh không khỏi xót xa.

Đau đớn thành như vậy, vừa rồi rốt cuộc trấn tĩnh như thế nào mới nói ra được những lời đó...

Giang Lưu Thâm nhớ lại lúc mình tưởng tượng bộ dạng khóc lóc của Hạ Hi Ngải, phát hiện mình đoán rất chuẩn, cậu thật sự tới nơi người khác không nhìn thấy mà cuộn mình che mặt âm thầm khóc.

Nhưng anh vẫn đoán sai một điều, bạn nhỏ của anh không phải trời sinh đã ý chí kiên cường không chút sợ hãi, chỉ là hiện thực bức ép không thể không như vậy, mà anh lại cho điều đó là đương nhiên, tự ý cho rằng đối phương có thể tự mình vượt qua tất cả.

Một thiên thần trân quý như vậy, không phải để tôi luyện, rõ ràng là để yêu thương chiều chuộng.

Hạ Hi Ngải cười xong, nấc cụt, nắm chặt áo của Giang Lưu Thâm, dần dần ngừng khóc, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình thất thố cỡ nào, nhất thời quẫn bách không chịu nổi, giãy dụa muốn thoát ra khỏi áo khoác.

Giang Lưu Thâm nhanh chóng đưa tay ra đóng cửa sổ, đặt người lên bệ cửa, ôm càng chặt hơn.

“Giang Lưu Thâm...” Hạ Hi Ngải bị ép không thở nổi, rốt cuộc ngẩng đầu lên, mắt và mũi đều hồng hồng, còn giả bộ mặt lạnh: “Buông tôi ra.”

Giang Lưu Thâm dựa vào rất gần, chỉ cần cúi đầu là có thể tiếp xúc với lông mi thấm ướt kia, hầu kết anh khẽ động, áp chế xao động trong lòng, thấp giọng nói: “Sao lại không gọi anh Thâm nữa?”

Giọng nói trầm thấp từ tính bao quanh góc nhỏ, không hiểu sao mặt của Hạ Hi Ngải có chút nóng.

“Vừa rồi là do tôi bị anh dẫn dắt, giờ không sao rồi, anh về đi.”

“Oa, lật mặt cũng nhanh quá đi? Chà đạp quần áo đặt may riêng của tôi thành như này rồi còn muốn đuổi tôi đi?”

“Tôi đền cho anh là được...”

“Vậy không đủ.” Giang Lưu Thâm tiến đến bên tai cậu cười khẽ: “Tôi muốn cậu tự tay giặt, giặt không sạch thì đừng về nữa, đúng lúc có bạn nhỏ nào đó cũng đang rất cần tôi, muốn ở cùng tôi, đúng không?”

“Ai cần anh-”

Hạ Hi Ngải còn chưa nói xong thì cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đập “thùng thùng” hai tiếng.

“Anh Thâm! Chúng tôi phải đi rồi! Anh tìm thấy đồ chưa?” Nhân viên bên ngoài gọi.

Giang Lưu Thâm mạnh mẽ ôm chặt bạn nhỏ của mình vào lòng, nói với người bên ngoài: “Tìm thấy rồi! Tôi muốn nghỉ ngơi thêm một lát, các cậu về trước đi, lát tôi đóng cửa!”

“Được! Anh vất vả rồi, vậy chúng tôi không làm phiền nữa!”

Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của nhân viên công tác, Hạ Hi Ngải mới cẩn thận ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh, tóc bị áo khoác ngoài cọ lên mấy dúm, lắc lư trong không khí.

Giang Lưu Thâm sắp phát cuồng vì vẻ đáng yêu của cậu rồi.

“Không cần tôi, đúng không?” Anh cố ý trêu chọc: “Vậy tại sao lại trốn trong lòng tôi?”

Hạ Hi Ngải tự biết mình đuối lý, cắn môi không nói lời nào.

Giang Lưu Thâm kiên trì ôn nhu dỗ dành: “Theo tôi về đi, chúng ta cùng nhau giải quyết chuyện này, nhất định trả lại trong sạch cho cậu, diệt trừ

người xấu hại cậu, tin ông chủ của cậu, được không?” Hạ Hi Ngải im lặng cả buổi, cuối cùng gật đầu.

“Ngoan quá.” Lần này Giang Lưu Thâm quang minh chính đại hôn xuống đỉnh đầu người trong lòng, khiến cậu kinh ngạc đến thiếu chút nữa chạy ra ngoài.

“Anh, anh làm gì thế?”

“Sao vậy?” Giang Lưu Thâm vô tội nháy mắt, mặt dày mày dạn bịa chuyện: “Phương thức thể hiện tình cảm giữa bạn bè với nhau thôi mà, lúc tôi ở nước ngoài thường như vậy với bạn, chẳng lẽ cậu không thế à?”

Hạ Hi Ngải không muốn bị coi là thiếu hiểu biết, kiên trì: “Có thể có một số người như vậy... nhưng tôi không quen.”

“Dần dần sẽ quen thôi. Cậu xem bây giờ chúng ta còn ôm nhau này, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của tôi không? Đây là sự kích động của tôi đối với tình hữu nghị mất đi và khôi phục giữa chúng ta.”

Hạ Hi Ngải nửa tin nửa ngờ, ngực hai người họ kề sát một chỗ, theo nhận thức của cậu, cái ôm này thật sự quá thân mật rồi... Nhưng nhịp tim của Giang Lưu Thâm thật sự rất nhanh, hơn nữa hữu lực mạnh mẽ, nhất thời va chạm với tâm nhĩ phải của cậu.

Mà chính tâm nhĩ trái của cậu, cũng mất kiểm soát mà đập kịch liệt.

Vậy có phải Giang Lưu Thâm cũng cảm nhận được quan tâm của cậu với người bạn là anh không...

Giống như bị bán đứng tâm sự, mặt Hạ Hi Ngải hoàn toàn nóng lên. Giang Lưu Thâm nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt xấu hổ quẫn bách của người trong lòng, lặng lẽ nhếch khóe môi.

Anh rốt cuộc đã hiểu phần rung động không hợp lý này từ đâu mà đến, cũng ôm lấy người làm anh rung động này, sẽ không buông tay nữa.