Lúc nãy, tôi không nhận ra cô gái này là ai vì tình huống quá đột ngột, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Tôi biết cô gái ở trước mặt tôi, quỳ-san, là ai.
Mặc dù tôi nói tôi biết chị ấy, nhưng chính xác hơn phải nói là tôi từng nghe danh chị ấy, vì điều đó chỉ là một chiều thôi. Chị ta nổi tiếng đến mức hầu như không ai trong trường không biết đến chị ấy. Mọi người trong trường đều biết chị ấy là ai – thực ra, nói đúng hơn thì phải là không ai có thể quay mặt đi sau khi nhìn thấy chị ấy.
Tên đầy đủ của chị ấy là Amaniji Hideri.
Một đàn chị học hơn chúng tôi một năm.
Một thực thể khác thường.
Có lý do khiến cho quỳ-san, ý tôi là Amaniji Hideri-senpai, nổi tiếng như thế.
Biệt danh của chị – thiếu nữ tóc cầu vồng.
Trong khi kiểu tóc của chị ấy thay đổi mỗi ngày, điều đó chưa phải là lý do chị ấy được gọi là thiếu nữ tóc cầu vồng; đó là bởi vì tóc của chị ấy đúng nghĩa được nhuộm bảy màu khác nhau.
Tuy nhiên, mặc dù là có bảy màu cơ bản, tóc của chị ấy không tuân theo thứ tự cầu vồng. Chỏm tóc mái của chị ấy là màu vàng nhạt. Lên cao hơn một chút, màu vàng nhạt đổi dần sang cam nhạt, và đến màu đỏ nhẹ. Tiếp theo màu đỏ nhẹ dần biến thành màu hồng rồi màu tím. Ngọn tóc của chị bóng lên màu xanh lá cây nhạt và xanh nước biển nhạt.
Kết quả là có vẻ như mái tóc của chị ấy tỏa ra một cảm giác cực kỳ nổi bật.
Đồng phục của chị, tất nhiên, được trang trí với các phụ kiện màu cầu vồng. Đeo một cái slinky[note9184] (thứ mà bạn chơi bằng cách thả xuống cầu thang) màu cầu vồng ở trên tay, tôi chắc hẳn bất kỳ ai nhìn thấy chị ấy cũng nghĩ chị ấy là một người lòe loẹt. Hơn nữa, váy của chị ấy, tương tự như của Rikka, có vẻ như đã qua chỉnh sửa. Nhân tiện, chiếc váy ấy cũng khá lòe loẹt. Thật tình, thiết kế và màu sắc của nó quá khác thường.
Vi mái tóc và đồng phục của chị ấy ấn tượng đến mức không thể không để ý đến, nhưng khuôn mặt của chị cũng rất cân đối. Màu da của chị trông có vẻ sáng hơn bình thường bởi mái tóc sáng màu. Hơn nữa, đôi mắt to tròn của chị đẹp một cách kỳ lạ. Đôi mắt lấp lánh ấy có vẻ như có hiệu ứng lôi kéo sự chú ý của mọi người theo một cách khác so với cách mà Tà Vương Chân Nhãn của Rikka quyến rũ người khác.
Đây là lần đầu tiên tôi quan sát chị ở tầm gần, nhưng theo ý kiến của tôi, khuôn mặt của chị ấy thuộc hạng nhất. Hơn nữa, mặc dù chị ấy không cao lắm, nhưng bộ ngực của chị đủ lớn để kích thích ham muốn của bọn con trai cao trung. Mặc dù mang thân hình mảnh mai nhưng vẻ bề ngoài của chị vẫn thuộc loại hàng đầu.
Nhưng vì sự phô trương và nổi bật của chị ấy, nên không ai nói chuyện với chị – có vẻ như không có tin đồn nào về việc có người bị chị ấy quyến rũ. Tuy vậy tôi không biết chi tiết chính xác về chuyện này; đây là thông tin từ bạn thân của tôi, Isshiki Makoto.
Tuy hơi lạc đề một chút, nhưng cũng có tin đồn rằng chị ấy không bao giờ bị gọi lên để trả lời câu hỏi trước lớp. Có vẻ như, tất cả những gì chị ấy làm trong lớp là ngắm nhìn giáo viên – chị ấy còn không thèm ghi chép bài. Mặc dù như vậy, chị ấy vẫn không bị gọi lên hỏi bài bao giờ.
Chà, trong khi có nhiều câu chuyện khác thường như vậy, tôi có cảm giác như những tin đồn đấy dần dần có căn cứ. Thậm chí có cả tin đồn (theo như Isshiki) về việc chị ấy không phải là người. Kết quả là, Amaniji-sanpai trở nên nổi tiếng khắp toàn trường.
Vậy thì tại sao một người nổi tiếng như vậy lại quỳ xuống trước mặt tôi?
Hiển nhiên, tôi không có quan hệ gì với Amaniji-senpai. Tôi chỉ biết về chị ấy thông qua những tin đồn và thông tin từ Isshiki. Tôi chắc hẳn rằng Amaniji còn không biết tên của tôi.
Vì thế, chị ấy chắc hẳn là người quen của Rikka...
Em rất xin lỗi vì chị đang quỳ dở, nhưng em thực sự cần phải nói chuyện với Rikka về chuyện này. Tôi thì thầm hỏi:
“Này, Rikka. Chị ấy là người quen của cậu à? Cậu xử lý chị ấy được không?”
“Eh...? Nhưng tớ không biết người này là ai...”
“Bọn cậu không quen nhau à!?”
Cậu vừa có cuộc trò chuyện đầy đủ với chị ấy giữa nơi công cộng, nên tớ tưởng bọn cậu là người quen, nhưng có vẻ tớ đã nhầm.
Nhưng nghĩ lại thì, cuộc trò chuyện ấy đúng là có cảm giác như đoạn hội thoại trong phim ảnh.
“...Vậy thì, tại sao cậu lại nói, “ngươi đã đến”?”
“Có hứng thôi.”
“Có hứng thôi!?”
Cậu cao hứng quá nhỉ, Rikka-san!
Sáng nay có đủ thứ căng thẳng (tôi có lẽ đã gây ra một nửa số đó), nên tôi đoán quả thật là cũng có không khí kiểu như thế thật. Dù như vậy, có vẻ như Rikka đang thay đổi. Mặc dù quả là thông thường nếu cô ấy hành động như vậy khi có hứng, nhưng cô ấy thường sẽ không thể trò chuyện như thế với người lạ.
Tất nhiên, sự thay đổi này rất tốt. Nhưng nếu chị ta không phải người quen của Rikka, thì câu hỏi “chị muốn cái quái gì từ chúng tôi” vẫn còn. Và, vì có vẻ như chị ấy sẽ tiếp tục quỳ trước mặt tôi nếu tôi không làm gì, tôi đành nhẹ nhàng gọi chị ta.
“Umm, em sẽ lắng nghe điều chị muốn nói, vậy nên trong lúc này chị đứng lên bình thường cho em có được không.”
“Ồ, chà, được thôi. Có vẻ như không thể khác được... cũng khó nói chuyện trong khi đang quỳ!”
Nhảy lên khi nói như vậy, chị ấy nhanh nhẹn đứng lên. Tuy nhiên, chị ta hoàn toàn không quan tâm đến yêu cầu kia; chị ta đứng một tư thế khác thường. Tay trái của chị chỉ lên trời, trong khi tay phải chỉ xuống đất – thật lòng mà nói, nó trông như chiêu Thiên Địa Ma Đấu[note9185] .
Tôi không thể không chìm chằm chằm cái tư thế ấy.
“...Err, chị không hiểu yêu cầu của em à!? Chị không đứng bình thường được sao!?”
“Không, không thể. Kể cả nếu em có yêu cầu, thì chị cũng không thể đứng bình thường được. Xin lỗi.”
“...”
Như vậy ư...
Vì tôi không có kinh nghiệm nói chuyện với ai đó đang trong tư thế này (nhưng tôi thấy những người như vậy hơi khó chịu), tôi chắc hẳn tôi đang có một vẻ mặt bối rối. Khi chị ấy quay về phía tôi, tôi có cảm giác Amaniji-senpai chuẩn bị cười phá lên vì nhìn thấy khuôn mặt của tôi.
Quả là như lời đồn, có vẻ như chị ấy có một tính cách kỳ quái.
“Chị chưa tự giới thiệu, phải không? Chị là một học sinh học trên em một lớp, Amaniji Hideri. Rất vui được làm quen với em. Từ giờ trở đi, hãy giúp đỡ chị nhé!”
“Ha... em cũng đã biết được chị là ai, nhưng... Uhh, em là Tagashi Yuuta, và cũng mong được chị giúp đỡ.”
Vì chị ấy đã tự giới thiệu với tôi, nên sẽ hợp lý nếu tôi cũng làm như thế.
Sau khi tôi tự giới thiệu, Rikka –
“Em là Takanashi Rikka.”
- đáp trả theo cách bình thường.
Ô? Thật hiếm thấy Rikka tự giới thiệu mình một cách bình thường. Có vẻ như tại vì cô ấy đang nói chuyện với một senpai.
“Nhưng tên thật của em là ‘Chủ nhân Tà Vương Chân Nhãn mạnh nhất, thiên thần sa ngã hắc tuyền giao ước với Yuuta – Takanashi Rikka’. Rất vui được gặp chị.”
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ấy thêm cái phần tự giới thiệu thông thường của mình vào nữa, rồi cúi người nhẹ.
Khỉ thật, trả lại cho tớ cảm giác khác lạ ấy đây!
“Được rồi, Chủ nhân Tà Vương Chân Nhãn mạnh nhất, thiên thần sa ngã hắc tuyền giao ước với Yuuta – Takanashi Rikka.”
“Chị định gọi tên bạn ý như thế mỗi lần sao!?”
Lời nói móc ý là của tôi. Dù vậy, điều đó làm tôi suy nghĩ. Tên đầy đủ thông thường của tôi dễ khiến cho mọi người nhầm tưởng.
“Hừm, chị nghĩ sẽ không sao vì tên đầy đủ của em cực ngầu, nhưng chị chắc sẽ quá bình thường nếu gọi em bằng tên đầy đủ của em. Chà... vậy nếu chị gọi tắt là Tà Vương Chân Nhãn Rikka-chan, hay Tà Nhãn Rikka-chan thì sao?”
“... Chắc không thể khác được, nhưng em không phiền đâu.”
...Không thể khác được hả. Cậu không phiền hả.
Có lẽ nó cũng khá là ngầu. Rikka trông có vẻ thực sự hài lòng.
“Tốt lắm! Vậy quyết định thế đi! Ồ, còn về biệt danh của chị, cứ thoải mái gọi chị là Cầu vồng Hideri-san!”
“...Urk...không thích...”
“Eh, không thích...? Uh...? À, hay là Arc-san...?”
“Ngầu một cách vô nghĩa!?”
Lời nói móc ý lại đến từ tôi.
Opps, lại là thói quen của tôi rồi... Tôi xin lỗi vì đã xen vào giữa cuộc trò chuyện. Hmm, có vẻ như tôi không thể thoát khỏi số phận bi thảm của một cái bình vôi.
“Heh heh, phải đấy, phải đấy. Tên của chị có thể được dịch thành Arc-en-Ciel[note9186] Hideri. Không nhìn ra được một cấu trúc hiển nhiên như thế cho đến bây giờ, mắt mình hẳn là có vấn đề gì rồi! Đó làm một biệt danh đáng tin cậy. Rất vui được gặp em, Tà Nhãn Rikka-chan!”
Sau khi nói thế, Amaniji-senpai cuối cùng cũng đứng bình thường, và rồi cúi đầu. Mặc dù tính cách của chị ấy hơi có kỳ cục, nhưng có vẻ như lời giới thiệu vẫn được thực hiện đúng cách.
Vậy thì, sau khi công đoạn giới thiệu coi như xong, đến lúc nói về chủ đề chính.
“Um, Amaniji-senpai –“
“Này này này này! Amaniji-senpai không phải là người bình thường! Bình thường là không tốt!”
Amaniji-senpai đột nhiên ngắt lời tôi. Chỉ cụm từ cuối, “bình thường là không tốt”, được nói nhấn giọng – ít nhất là tôi cảm thấy thế. Vì sao đấy, vẻ mặt của chị ấy tỏa ra một cảm giác chán nản rõ ràng. Tuy nhiên, vì vẻ mặt chị chỉ thay đổi có một chút, cảm giác chán nản ấy hơi không được phù hợp.
Nói về chuyên đó, không khi bây giờ có vẻ giống như đã xảy ra lúc nãy, khi mà ‘bình thường’ không được chấp nhận. Nhưng vì tôi không thể thay đổi không khí ấy, tôi đành trôi theo nó vậy.
“C-chà, vậy thì Hideri-senpai-san thì sao?”
“Hmm... em khá bình thường đấy. Nhưng vì cái tên hơi đặc biệt, chị sẽ cho em 40 điểm. Cũng ổn thôi, nhưng em nên gọichị bằng cái tên gì tạo cảm giác ‘thất quang nhật chiếu’.”
“Trong khi biệt danh như thế cũng phù hợp với chị, nhưng hãy nghĩ về việc em cảm thấy như thế nào khi gọi một cái biệt danh như thế...!”
“...Thất Nhật Quang, ngầu thật.”
Rikka say mê cái tên đến mức cô ấy quên luôn sự hiện diện của Amaniji-senpai. Với Amaniji-senpai đang không nhận ra tình trạng của cô ấy, thì có vẻ như sự cẩn trọng của Rikka vẫn có.
“Em không thích à? Chà, vậy thì cái gì đó giống như ‘lapnes-ijinama’?”
“Chị trả lời khi được gọi một cách ngớ ngẩn như thế à!?”
“Jeez. Em khá ích kỷ đấy. Chị hiểu rồi, chị hiểu rồi. Vì em bình thường, nên em gọi chị là Amanji-senpai cũng được – có vẻ như em thực sự bình thường như vẻ ngoài.”
“Không phải thế!”
Tôi đang bị đối xử quá tàn nhẫn.
“Bây giờ thì, người bình thường không làm tôi quan tâm. Chà, không thể khác được. Senpai này sẽ tạo một ngoại lệ và gọi em là ‘bình thường-chan’. Ồ, gọi em là ‘bình thường-chan’ lần đầu tiên cũng có cảm giác khá đặc biệt đấy. Em nghĩ sao, Tà Nhãn Rikka-chan?”
“...Chấp nhận được.”
“......”
Cách chọn từ của Rikka có cảm giác hơi gai góc.
Có lẽ cô ấy đang có cảm xúc lẫn lộn bởi vì vị trí của mình trong cuộc trò chuyện này. Nếu là như thế, thì tôi rất hạnh phúc.
“Chị cũng đã có sự cho phép của Tà Nhãn Rikka-chan rồi! Vậy thì bình thường-chan nhé! Ồ, còn về biệt danh của chị, mặc dù chị không thích lắm, nhưng em gọi chị là Amaniji-senpai cũng được.”
Và cuối cùng.
Biệt danh của chúng tôi được quyết định không theo ý tôi bởi Amaniji-senpai, người rõ ràng không hài lòng khi bị gọi như vậy. Nét mặt của chị ấy ám chỉ “không vấn đề gì nếu em muốn gọi chị bằng một biệt danh khác lạ”.
Vậy thì.
Hãy quay trở lại vấn đề chính. Nếu chung tôi không quay lại chủ đề chính nhanh thì lễ khai giảng sẽ bắt đầu trước khi cuộc nói chuyện này kết thúc.
"Vậy, Amaniji-senpai. Bây giờ chị vui lòng nói về việc chị muốn gì từ chúng em được chưa?"
"Err, chị chỉ muốn nói chuyện với Tà Nhãn Rikka-chan..."
Vì có vẻ như chị ấy đang nài nỉ tôi, nên tôi để Amaniji-senpai gặp Rikka trong mộng của chị ấy.
...Rikka mới ở bên trái tôi ngay lúc trước, nhưng sau khi tôi lùi một bước, trước khi tôi nhận ra thì cô ấy đã lại nấp sau lưng tôi rồi.
Ha. Có vẻ cuộc nói chuyện này sẽ không đi đến đâu cả. Có lẽ tôi cần tham dự vào để thúc đẩy cuộc trò chuyện.
"Hmm? Tà Nhãn Rikka-chan xấu hổ à?"
"...Chắc là vậy."
"Hmm, có lẽ chị nên nói cho bình thường-chan luôn. Trong trường hợp này, để chị nói lại yêu cầu ngày hôm nay một lần nữa. Người yêu của bình thường-chan – tức là Takanashi Rikka-chan đây - hãy cho chị em ấy," Amaniji-senpai nói đúng nghĩa đen là lần thứ ba – lần này cùng với một cái cúi đầu lịch sự.
Tôi không thể biết được từ cử chỉ và giọng điệu của chị, nhưng có vẻ đây không giống một lời nói đùa - đó là một mong muốn thật lòng. Tuy nhiên, tôi không thể hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của chị ấy. Tôi hoàn toàn không biết yêu cầu của chị ấy là gì.
"Uh... điều đó chính xác có nghĩa là gì? Nếu chị không giải thích, em không thể hiểu yêu cầu của chị là gì..."
"Eh? Nhưng nó y như những gì chị nói vậy. Chị thích em ý. Nên, chị muốn em đưa em ý cho chị."
"Gì cơ?"
"Không có ý nghĩa bí ẩn nào cả, nhưng từ vẻ mặt của em thì có vẻ như em đang bối rối. Thế này không phải vui sao? Hmm, nhưng có lẽ là chị cũng hơi bất thường."
"Vui!? Khoan đã, nhưng em không muốn chị thông báo rằng chị bất thường!?"
Ah, có vẻ như thanh nói móc của tôi đang giảm xuống đáng kể...
Hmm, tôi tự hỏi liệu tôi đã bao giờ phải móc mỉa người lạ nhiều như hôm nay chưa... không, tôi không nghĩ vậy. Tôi tin rằng sự mệt mỏi của tôi đang thể hiện ra mặt.
"Không đời nào - em thực sự bình thường, phải không? Thông thường không phải tốt hơn khi là kẻ bất thường sao? Ý chị là, chị thích con gái, nên sẽ hơi khác một chút, nhưng không phải mọi thứ chị vừa nói là sự thật-"
'Điều đó là sự thật ư...!?' là điều tôi đã nghĩ, nhưng vì thay nói móc của tôi quá thấp nên tôi không thể thốt lên suy nghĩ của mình. Thanh nói móc của tôi vẫn đang sạc lại.
"-và vì thế, chị đã đến để hỏi em: dù chỉ một chút, em có thể cho chị mượn khả năng của Tà Nhãn Rikka-chan không?"
"Chỉ một chút? Khả năng?"
Tôi nghiêng đầu. Trời. Ý định của chị ấy là gì đang trở nên khó hiệu hơn nữa. Vì chị ấy đã hỏi tôi cho chị ấy Rikka, tôi nghĩ đó có thể là lời tuyên chiến để dành lấy trái tim của Rikka, nhưng có vẻ thực sự không phải vậy.
"...Nói như thế, chính xác là chị muốn Rikka làm gì?", tôi hỏi thẳng.
Sau khi tôi nói thế, Amaniji-senpai nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt. Sau khi chị cẩn thận nhìn tôi khoảng 5 giây, chị nhắm mắt lại và gật đầu mạnh mẽ. Cử động phóng đại của chị cho thấy rằng chị hối hận về điều đó từ tận sâu trong tim.
"Phải, về điều đó. Chị thực ra muốn nói với Tà Nhãn Rikka-chan về chuyện này sớm hơn nhiều, nhưng khả năng của Tà Nhãn Rikka-chan quá cao chị không với nổi."
"Err... điều đó nghĩa là sao?"
"Thật lòng mà nói, suốt kỳ nghỉ hè chị đã cố gắng tiếp cận em ấy một vài lần để yêu cầu, nhưng mỗi lần chị đến gần thì em ấy sẽ tự nói một mình những thứ như 'Mm... ai đó từ tổ chức ư!?', khiến chị phải trốn đi."
"Ah..."
Tôi chắc chắn có thể tưởng tượng ra điều đó. Thật giống Rikka.
"Kể cả nếu chị có phục kích em ấy, cũng không thành công. Chị cũng không biết em ấy sống ở đâu, nên chị không thể liên lạc trực tiếp với em ấy... Ý chị là, nó giống như chơi trò thám tử vậy, nên chuyện đó cũng khá vui! Tuy nhiên hôm nay, Tà Nhãn Rikka-chan có vẻ hơi bất cẩn. Heh heh, có lẽ bởi vì em đang ở bên cạnh bạn trai mình?", Amaniji-senpai trả lời với một nụ cười.
Tôi hiểu, những điều chị ấy nói rất hợp lý. Nếu tôi nhớ chính xác, trực giác của Rikka nhạy bén đến nỗi cứ như thể Rikka có giác quan thứ sáu. Bản thân tôi gọi nó à 'giác quan Rikka[note9187] '.
Ồ. Nhưng tôi đoán Rikka sẽ nói đó là một trong những khả năng của Tà Vương Chân Nhãn.
Kết quả của trực giác nhạy bén đó là, cô ấy có thể đã cảm thấy nguy hiểm (Amaniji-senpai quả có tỏa ra hào quang nguy hiểm), nên Rikka đã có thể cố gắng tránh gặp Amaniji-senpai.
Tuy vậy, tôi vẫn chưa biết tại sao Amaniji-senpai muốn gặp Rikka.
"Bây giờ em hiểu tại sao chị lại đến đây để gặp Rikka, nhưng chính xác là chị muốn bạn ấy làm gì cho chị?"
"Chị đang tự hỏi liệu em có thể để em ấy trở thành cô dâu của chị được không? Hm?"
"… Không đời nào."
Sự khinh ghét của tôi chắc đã thể hiện ra mặt khi tôi trả lời. Trong lúc đó, bạn có thể thấy Amaniji-senpai cười phá lên. Nhân tiện, Rikka, người vẫn đang ở sau lưng tôi, thì thầm "chắc chắn không đời nào". Cực kỳ dễ thương.
"Như chị đã nói, bình thường-chan thực sự quá bình thường. Ý chị là, em bình thường đến mức chị không nhịn cười nổi!"
"Không, bất kỳ ai bỗng nhiên nghe được một điều như vậy cũng sẽ phản ứng như thế thôi!"
"Nếu đó là điều mà bình thường-chan nghĩ, điều đó có phải nghĩa là em là người nghiêm túc trong số các bạn bè không? Kể cả là người nghiêm túc thì cũng bình thường, nhưng không như thế vô nghĩa sao?"
"Uggh...!"
Không thể nào, tôi hết cách móc trả rồi! Điều đó gây sát thương cho tôi một chút...!
"Ôi trời. Nói những điều kỳ lạ như vậy có vẻ đang làm giảm sinh lực của đối thủ của mình, có nghĩa là cậu ta không thể nói bình thường trong một thời gian dài. Em nên luyện tập cách nói móc nhiều hơn đi."
"Chị nên nghiêm túc cảm thấy yên tâm khi em có vẻ không khỏe đi!"
Có vẻ nh thanh năng lượng nói móc của tôi đang hồi phục. Mặc dù chí là một câu trả đũa bình thường nhưng ít ra có còn hơn không!
Nhưng, ha... chuyện vừa xảy ra làm tôi lo lắng. Tuy nhiên, tôi không thể chán nản được. Nếu không tôi kế thúc cuộc nói chuyện nhanh, lễ khai giảng sẽ bắt đầu mất.
"...Vậy, chính xác yêu cầu của chị là gì?"
Do những lời qua lại của chúng tôi nãy giờ, tôi thở dài khi hỏi lại chị ấy một lần nữa. Nghe câu hỏi của tôi, vẻ mặt hạnh phúc của Amaniji-senpai đanh lại thành một vẻ nghiêm túc. Có vẻ như lần này chị ấy sẽ thực sự nói cho chúng tôi biết chị ấy muốn gì.
"Chà, điều chị nói lúc trước là sự thận, nhưng có một vài chi tiết nho nhỏ chị chưa nói. Chị là thành viên của 'Câu lạc bộ kỳ kịch', và sắp diễn ra lễ hội văn hóa đúng không?"
"Uhh, chỉ khoảng một tuần nữa, phải không?"
"Phải, và nói thật với em, bọn chị không có đủ diễn viên. Vậy nên, chị đã nhắm Tà Nhãn Rikka-chan để tham gia với bọn chị. Chị hy vọng rằng em ấy có thể cho bọn chị mượn sức mạnh của mình."
Khi Amaniji-senpai cuối cùng cũng nói cho chúng tôi biết về yêu cầu của mình, chị ấy thở dài một hơi sâu.
Bây giờ tôi đã hiểu yêu cầu của Amaniji-senpai là gì.
Lễ hội văn hóa.
Phải, lễ hội văn hóa sắp diễn ra rồi. Hôm nay là ngày bắt đầu học kỳ hai, nên chỉ có một tuần cho đến lễ hội văn hóa. Chà, nói chính xác hơn, tính cả hôm nay thì chỉ còn 9 ngày thôi.
Kết quả của cuộc bỏ phiếu cả lớp quyết định rằng lớp chúng tôi sẽ làm một bài nhảy trong lễ hội văn hóa. Thực ra, tôi còn đến trường suốt kỳ nghỉ hè để luyện tập nữa. Trong khi chủ yếu tập trung vào Vua lớp học Nibutani Shinka và câu lạc bộ khiêu vũ, tất cả nữ sinh trong lớp tôi đều tham gia vào tiết mục nhảy.
Nhân tiện, tất cả nam sinh đều nằm trong đội hậu cần và chịu trách nhiệm về những thứ như ánh sáng, đạo cụ và sắp đặt sân khấu. Tuy nhiên, sự sắp xếp này là điều mà các nam sinh mong muốn và thực hiện hết mình.
Vì sau cùng, chúng tôi chỉ muốn ngắm những nữ sinh đáng yêu nhảy múa!
Hiển nhiên, chúng tôi vẫn đang luyện tập chăm chỉ cho lễ hội văn hóa.
Tuy vậy, tôi chưa bao giờ nghe đến 'Câu lạc bộ kỳ kịch'. Chà, có thể là do thực tế là tôi không quan tâm đến việc tham gia các câu lạc bộ lắm.
Kể cả như vậy, tôi vẫn bối rối vì sao hoạt động câu lạc bộ của chị ấy - tôi xin lỗi phải nói rằng đối với tôi câu lạc bộ ấy hoạt động gì vẫn là một bí ẩn - lại cần có Rikka. Tôi tự hỏi có phải bởi vì Amaniji-senpai nghĩ Rikka có tài năng để trở thành một diễn viên kỳ lạ không.
"Ừm, vậy tại sao lại là Rikka?"
"Hm? Ồ, có một vài lý do, nhưng chị đoán chung quy lại là bản thân chị khá hứng thú với em ý!" Amaniji-senpai trả lời với một nụ cười gian xảo, ưỡn ngực tự hào.
Thấy vậy, tôi không thể không rên lên trong lòng. Nói cho cùng, tôi có lý do để rên rỉ, đúng không? Phải, tôi chắc chắn có lý do để rên rỉ. Vẻ ngoài của Amaniji-senpai (tính cả bộ đồng phục) có một không hai, và bạn có thể nói điều tương tự về tính cách của chị áy.
Tuy nhiên, những lý do này không quan trọng đến mức khiến tôi phải rên rỉ.
Trong khi tôi đang lo lắng về vấn đề này trong đầu, có vẻ như Amaniji-senpai tiếp tục ý kiến của mình.
"Hơn nữa, con mắt vàng của Tà Nhãn Rikka-chan thật quá cuốn hút. Như tình yêu sét đánh vậy! Khoảnh khắc chị nhìn thấy nó, chị đã muốn cưới em ý! Và, em ý cũng thật quá đáng yêu khi đeo băng mắt! Và cũng có một vai diễn rất phù hợp với em ấy. Và đó là lý do tại sao chị muốn diễn một vở kịch chung với em ấy."
"…"
Bây giờ tôi biết chắc rồi. Chắn chắn, cô gái này bị cuồng đôi mắt khác màu...!
Nhưng đôi mắt khác màu nhau của Rikka là do đeo kính áp tròng.
Tôi không biết phải giải thích sự thật với chị ấy thế nào.
Chà, không có vẻ gì điều đó sẽ là vấn đề lớn, nên cứ lờ nó đi và hỏi về vấn đề khác vậy.
"Nhưng, không phải lễ hội văn hóa chỉ còn một tuần nữa là đến à? Tại sao bây giờ chị mới nhờ giúp đỡ? Mặc dù, kể cả nếu chị có hỏi sớm hơn, em chắc điều đó cũng sẽ khá khó khăn..."
"Hmm... Chị đang yêu cầu khá nhiều. Phải, có lẽ đấy cũng là câu hỏi hiển nhiên thôi."
Khi nói như thế, Amaniji-senpai lần đầu tiên nhăn trán. Và rồi, với giọng u ám, chị ấy tiếp tục:
"Chị không muốn nói cho em điều này vì chị không muốn bị thương hại, nhưng... ha, có vẻ chị không có sự lựa chọn nào khác. Nói thật với em - tính cả chị, câu lạc bộ của bọn chỉ chỉ có hai thành viên... và, umm, vì bọn chị không có thêm thành viên mới nào năm nay, nên chị đã nghĩ về việc giải thể câu lạc bộ sau lễ hội văn hóa năm nay."
Amaniji-senpai cẩn thận lựa chọn từ ngữ để tiếp tục.
"Tóm lại - mặc dù chị đã quyết định gắn bó với câu lạc bộ cho đế cuối cùng, nhưng số lượng thành viên vẫn là một vấn đề... Chị tin vào điều đó trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Rồi chị phát hiện ra Takanashi Rikka-chan. Chị sắp hết thời gian, và chị phải hỏi em về chuyện đó, nhưng..."
"...Em hiểu," Tôi nhẹ nhàng xác nhận.
Câu chuyện đó quả là có hơi chút buồn bã.
"Vì đây sẽ là vở diễn cuối cùng của bọn chị, chị sẽ làm tất cả mọi thứ để nó có thể diễn ra - đó là lý do chị đã yêu cầu em đột ngột như thế mà không quan tâm đến hình ảnh gì cả. Chị rất xin lỗi về điều đó. Nên, Tà Nhãn Rikka-chan, em thấy thế nào?"
"…?"
Khi tôi quay qua Rikka, tôi thấy cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước, không biết mình nên trả lời như thế nào.
Ý tôi là, không phải là tôi không hiểu những cảm xúc ấy.
"… Chà, Rikka đã bận nhiều thứ như buổi biểu diễn của lớp bọn em... em có thể nói gì đây..."
Khi có một khoảng im lặng kéo dài, có vẻ như Rikka rất khó nói, nên sau đó tôi đã nói thay mặt Rikka. Ý tôi là, thực sự Rikka cũng đang bận với điệu nhảy.
"Phải, đó là sự thực. Chị cũng biết nếu yêu cầu của chị là bất khả thi thì chị sẽ phải bỏ cuộc thôi. Vì không còn cách nào khác... phải, chị sẽ tìm ra cách nào đó trong thời gian còn lại."
"Um..."
Rikka mở miệng.
"Nếu Yuuta tham gia..."
"TỚ ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!?", tôi hét lên với giọng cao không tưởng đáp lại lời gợi ý bí ẩn đột ngột.
Tự nhiên lại nói thế! Mặc dù tôi là người dẫn chuyện, nhưng trong bối cảnh của cuộc trò chuyện này tôi đáng lẽ là người ngoài!
"À, ack. Không không Rikka. Amaniji-senpai đang nhờ cậu giúp, không phải tớ..."
"Ừa... phải đó. Chị chỉ cần Tà Nhãn Rikka-chan giúp thôi... sự bình thường của bình thường-chan... có hơi..."
Amaniji-senpai cũng thể hiện sự không hài lòng với ý tưởng đó.
Trong khi tôi đang hơi hạnh phúc vì bị gọi là bình thường, nhưng như tôi nghĩ bị gọi như thế với thái độ xúc phạm làm mất cảm giác ấy đi. Ý tôi là, bất kỳ ai cũng sẽ không vui khi bị gọi là bình thường với thai độ như thế.
Ồ, nhưng vì tôi chỉ là người bình thường, tôi đoán tôi bị gọi như vậy cũng không tránh được...
Như để khuyến khích tôi than thở trong nỗi buồn ấy, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Âm thanh đó, Chuông-san - thật tàn nhẫn, khi nó báo hiệu thời điểm bắt đầu lễ khai giảng.
"Ô,đã muộn thế này rồi à? Chị xin phép nhé! Lễ khai giảng bắt đầu rồi! Vậy nhé, hẹn gặp lại."
"H... hả?"
Và trong khi chúng tôi đang ngơ ngác nhìn, Amaniji-senpai quay người đi mất. Tuy nhiên, chị ấy không đi đến cửa nhà thể chất mà lại đi theo hướng ngược lại.
Chị ấy đang đi đâu thế? Có lẽ chị ấy trốn dự lễ khai giảng... Chị ấy có nói rằng mình phản đối việc 'bình thường', nên có lẽ đó là lý do chị ấy miễn cưỡng đi dự lễ khai giảng.
Kiểu suy nghĩ như vậy - nhưng vì tôi cũng hơi hiểu, nên tôi sẽ không bình luận gì về chuyện đấy.
"Phù."
Khi Amaniji-senpai rời đi, vì lý do gì đó mà Rikka thở ra một hơi an tâm. Đó là lần đầu tiên Rikka gặp chị ấy, nên có thể cô ấy hơi căng thẳng.
"Hm? Sao thế? Cậu lo lắng à?"
"Yuuta, cậu không nhận ra sao?"
"Nhận ra gì?"
"Arc-san... chị ấy là một con người đáng sợ. Hào quang của chị ấy thật áp đảo... Tớ không chắc tớ có đánh bại được chị ấy không..."
...Nghiêm túc chứ? Nó áp đảo đến mức khiến cho Rikka, người luôn khoe rằng mình là mạnh nhất, nói những lời như vậy sao?
Chà, công bằng mà nói quả thật có cảm giác là chị ấy có một hào quang kỳ lạ.
"Nhưng không sao đâu. Vì Tà Vương Chân Nhãn của tớ vẫn đang phát triển, tớ vẫn đang có chút lợi thế. Nhất định tớ sẽ không thua."
"...Cậu quả thực là mạnh nhất."
"Tất nhiên. Màu vàng kim sẽ không thua màu cầu vồng được."
Màu sắc cầu vồng hả.
Amaniji-senpai - một thực thể khác thường. Cá tính nổi bật. Trong khi tôi không biết người đã nghĩ ra lời mô tả đó, họ thực sự không sai chút nào. Như Rikka đã nói, chị ấy thực sự là một con người đáng sợ.
Sự đáng sợ của chị ấy - không chỉ ở sự bất thường của chị ấy.
"Nhân tiện, Yuuta, chúng mình làm gì với buổi lễ khai giảng đây? Tớ nghĩ nó bắt đầu rồi đấy."
"Ah..."
Khỉ thật, tôi quên béng mất chuyện đó.
Kể cả chúng tôi có đi ngay lập tức, chúng tôi vẫn sẽ bị muộn. Tuy nhiên, nếu chúng tôi không đến, thì sẽ có vẻ như là chúng tôi trốn học, nên chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài chuẩn bị để bị mắng...
Tuy nhiên.
Tôi vẫn không thể nghĩ ra cái cớ vì sao chúng tôi đi muộn, và thậm chí còn suy nghĩ về việc trốn buổi khai giảng - trong khi tôi vẫn đang khổ sở vì sự thiếu quyết đoán của mình. Rikka vỗ lên vai tôi.
Nụ cười của cô ấy tỏa ra sự tự tin tràn ngập.
"Tà Vương Chân Nhãn có khả năng quay ngược thời gian, nên chúng mình sẽ không sao cả!"