Thông thường cánh cửa này phải bị đóng chặt, và đó là tình trạng của nó khi chúng tôi đến. Với sự bình tĩnh của tôi bây giờ, thật khó tin là chỉ mới đây tôi đã mất kiên nhẫn và hoang tưởng như thế nào. Tôi còn không cảm thấy giận dữ. Thay vào đó, tôi khá bình tĩnh. Chắc hẳn là do chúng tôi đã tìm được nơi này.
Bạn thấy đấy, đây là vị trí của kẻ bắt cóc. Nếu chúng tôi đoán đúng… thì chúng tôi phải mở được cánh cửa này bằng mọi giá. Đáng lẽ nó bị đóng chặt, nên câu trả lời đúng là phải mở nó ra. Tôi đặt tay lên nắm cửa và kéo với tất cả sức mạnh của mình.
Cánh cửa mở ra.
“Có ai ở đây không? Ra mặt đi!” Giọng của tôi vang vọng trong khu vực mở ảo này. Không ngạc nhiên lắm nếu bạn để ý rằng chúng tôi đang ở trong nhà thể chất. Điện đã bị tắt, nên ánh sáng duy nhất là ánh trăng rọi từ bên ngoài cửa sổ. Chỉ những khu vực gần đó mới có ánh sáng.
Bước. Bước. Tôi đi vào trong nhà thể chất. Gần như ngay lập tức, một giọng nói phát ra từ trong bóng tối. “Cậu đến nhanh hơn tớ nghĩ đấy.” Tôi không thể biết giọng nói đó là ngạc nhiên hãy đã chuẩn bị sẵn, nhưng tôi biết đó là giọng của ai. Tôi nhìn về hướng bóng tối để xem tôi có thể thấy được hình bóng của họ không, nhưng tôi không thể xác nhận rằng đó là họ.
“Tớ sẽ không thua cậu ở trò chơi này đâu.” Giọng của hắn tiếp tục, có vẻ hơi cay đắng. “Tớ muốn nói ‘Cuối cùng thì Anh hùng cũng đến.’ Nhưng cậu không đi một mình, phải không? Tớ muôn có một trận chiến tay đôi để kết thúc chuyện này.” Sau đó, Ma vương Thiếu nữ - không, Satone Shichimiya bước vào chỗ ánh sáng.
Cô ấy mang một nụ cười u sầu trên khuôn mặt khi hỏi, “Tại sao cậu lại ở đây, Mori-sama?”
“Tớ đang định đi về. Có vẻ như đây là chuyện mà các cậu phải giải quyết. Hẹn gặp lại.”
“Vậy ư? Chà, đây là vấn đề của bọn tớ, nhưng tớ rất buồn. Tớ muốn nói chuyện thêm chút nữa với cậu, Mori-sama.” Shichimiya mỉm cười yếu ớt. “Chà, Mori-sama là một điều nằm ngoài dự tính trong kế hoạch của tớ.”
“Rikka ở đâu? Trả cô ấy lại đây.”
“Cậu hơi vội vàng phải không? Cậu đã quên là Rikka-chan đang là con tin của tớ à?”
“Tớ chưa quên, nhưng nếu là cậu Shichimiya, thì tớ không tin cậu sẽ làm điều gì khác ngoài việc giữ cô ấy làm con tin.”
“… Niềm tin của cậu vào tớ thật buồn cười. Tớ là kẻ bắt cóc. Nhưng đó là Anh hùng mà. Thật sự, cậu đúng là một Anh hùng.”
Tôi nghĩ kỹ lại, và lại nói lại với cô ấy. “Kể cả nếu cậu bắt cóc cô ấy, cậu vẫn là Shichimiya. Cậu sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Nyahaha… đó là điều mà một Anh hùng sẽ nghĩ. Nhưng tệ quá. Rikka-chan không ở đây.”
“Gì cơ?! Cô ấy đâu rồi?!”
Shichimiya dán mắt và tôi và trả lời, “Cô ấy đang ở nơi có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy. Tuy tớ không thể nói cho cậu biết cô ấy ở đâu, nhưng tớ có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không sao. Như tớ đã nói với cậu lúc trước. Đây là một trò chơi.”
Tôi lắng nghe câu trả lời của cô ấy, nhưng “Tớ biết. Nhưng bây giờ chuyện đó đã kết thúc rồi, hãy trả Rikka lại cho tớ. Tớ sẽ nói cho cậu biết Nibutani đã hiểu ra điều gì, và chuyện đó chắc sẽ đủ để thắng trò chơi này.”
“Hiển nhiên rồi. Vậy, hãy nói cho tớ biết lý luận siêu việt của Mori-sama đi nào.” Nụ cười của Shichimiya cho thấy cô ấy có vẻ khá hứng thú. Cô ấy không cười lớn; chỉ là hứng thú thôi.
“Đó là bởi vì gợi ý ‘Tôi không muốn yêu cậu’. Cô ấy ngay lập tức hiểu ra nó là gì.”
“Ồ, tớ biết tớ đã tính toán sai lầm, khi có cô ấy ở bên cạnh cậu. Tớ nghĩ nếu cô ấy không ở đây thì chúng ta đã ở cùng đẳng cấp trong trò chơi này. Nếu cậu khó chịu, chúng ta có thể đã có một sân chơi bình đẳng.”
“… Vậy sao? Tớ quả thực đã hoàn toàn bí với gợi ý của cậu. Chính Nibutani là người có thể hiểu ra gợi ý của cậu ‘Tôi không muốn yêu cậu’ (恋願うな) hay nói cách khác ‘Tôi không nhờ cậu’ (希うな). Nhưng đó vẫn không phải. ‘Tôi không hỏi cậu’ (冀うな) sẽ là chính xác nhất[1], nhưng đó chưa phải toàn bộ gợi ý của cậu. Phần còn lại trong gợi ý của cậu là từ ‘hy vọng’ (希望). Kết hợp lại sẽ cho ta gợi ý thật sự: một cách nói khác của ‘hy vọng’ (冀望).”
Nibutani đã biết rõ điều này. Nó vốn là một trò chơi chữ. Hiển nhiên, người dạy cho cô ấy về những thứ này là Shichimiya. Cụm từ “Tôi muốn yêu cậu” và “Tôi hỏi cậu” khá giống nhau và bạn sẽ quên nó đi sau khi cuộc trò chuyện kết thúc. Tuy nhiên, Nibutani nghĩ điều đó khá hay và đã ghi nhớ chúng.
“Chính xác.”
“Sau đó, bước tiếp theo là phân chia từng chữ cái này. Bắc (北), lạ (異), và trăng tròn (望). Nhưng không phải chỉ là hình mẫu đó. Nó là ‘Bắc, khác, khong thể thấy’ (北, 異なる, 望む, な). Mảnh ghép cuối cùng là khi cậu nói ‘không phải cậu nên bắt đầu suy nghĩ ngay sao?’ Cái địa điểm đó cũng có nghĩa. ‘Bây giờ, bắc, đến nơi khác cậu không thấy’ hay đơn giản là ‘đi về phía bắc ngay’. Hướng bắc nơi Nibutani và tớ đã đứng là ở đây: nhà thể chất.”
Đó là lý do tại sao cô ấy lại gọi vào đúng thời điểm ấy.
“Cực kỳ chính xác. Tớ nghĩ nó có thể hơi khó nhằn một chút, nhưng tớ cũng không biết kết cục trò chơi sẽ như thế nào. Nhưng cuối cùng đó không phải là một gợi ý, phải không…”
“Tớ cũng biết điều đó.”
Tôi đang định nói nữa, nhưng cô ấy đã ngắt lời tôi. Shichimiya đang cười thoải mái. “Ồ?” Cứ như thể cô ấy muốn tôi nhận ra điều đó, tôi tiếp tục,
“Ngay từ đầu, nếu tớ bình tĩnh, thì tớ đã biết ngay lập tức và sẽ không bị hiểu nhầm. Nếu có khả năng cậu là kẻ bắt cóc, thì tớ sẽ biết ngay lập tức cậu đang ở đâu. Chà, thật lòng thì, đối với tớ khả năng cậu là kẻ bắt cóc là bằng không, nhưng ngay khi tớ nhận ra cậu là kẻ bắt cóc, tớ đã biết chính xác cậu đang ở đâu. Tuy vậy sẽ phải giải thích hơi dài dòng một chút.”
“Cậu cũng nhớ lúc đó, phải không?” Đứng nổi bật tại đó là một Shichimiya đang đỏ mặt. Kể cả trong ánh trăng yếu ớt, bạn cũng có thể thấy màu hồng trên má cô ấy. Kể cả trong tình hình nghiêm túc thế này, cô ấy vẫn hồng hào.
“… Tớ đã ghi nhớ điều đó. Tớ biết tất cả mọi thứ cậu thích, vậy nên khi cậu nói chơi trốn tìm, tớ biết cậu sẽ ở trong nhà thể chất. Người đã phá được vụ án Sự biến mất của Shichimiya là tớ mà.”
Phải rồi. Tôi vừa nói về câu chuyện năm đó gần đây.
“Cảm ơn cậu… cậu nói thế khiến tớ rất hạnh phúc.”
“…Đến mức như vậy, tớ biết rõ cậu, Shichimiya. Năm đầu tiên ở trường cấp hai đó rất quan trọng đối với tớ.”
“Nyahahah, vậy hãy đến với tớ, nếu thời gian mà cậu đã ở bên tớ là thời gian quan trọng như thế.” Shichimiya nói như thể không thể kiềm chế bản thân lại. Cô ấy tiếp tục:
“Chà, như thế là đủ rồi. Đúng, cả cuộc gọi là một gợi ý. Nhưng mọi việc vẫn đi đúng theo kế hoạch. Cấp độ của chúng ta là bằng nhau. ‘Tôi không muốn yêu cậu’ là một câu đó khó giải, nhưng tớ nghĩ cậu sẽ tìm được đáp án một khi cậu bình tĩnh lại. Mặc dù, tớ đã định lừa cậu bằng một cuộc gọi giả mạo. Cậu không thường bị như thế đúng không?”
Bây giờ cô ấy đã chạm trúng điểm yếu rồi. Tôi đã hoàn toàn nghĩ là “gã lạ mặt” kể từ trước khi cô ấy gọi. Thực sự, tôi đã cảm thấy cực kỳ tức giận vào lúc đó, nên trí nhớ của tôi có thể không chính xác. Tôi phải sửa lại lời cô ấy.
“Ugh. Thật không may, tớ đã gặp phải một gã trước đó mà có thể là tên bắt cóc.”
“Tớ không biết chuyện đó. Đó chắc là một sự ngẫu nhiên. Tớ cũng đã nghĩ cậu hơi bị lạc đề trong cuộc nói chuyện đó, Anh hùng.”
“… Tớ nghĩ cậu đã từng nói những sự ngẫu nhiên nối tiếp lẫn nhau tạo nên số phận, Shichimiya. Liệu đây có phải là sự thử thách dành cho tớ? Để tớ hỏi cậu một điều. Tại sao? Tại sao cậu lại làm chuyện này?”
“…” Shichimiya im lặng. Thay vì lời nói, cô ấy tiến một bước về phía trước. Một bước nữa. Cô ấy tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Và rồi, cô ấy dừng lại trước tôi chỉ khoảng mười centimet và nhìn lên.
“Anh hùng – không, Yuuta. Đó là vì tớ yêu cậu.”
Cô ấy đã thú nhận, run rẩy. Cô ấy thừa nhận điều này có thể làm Rikka-chan giận cô ấy. Mặc dù những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt, cô ấy vẫn mỉm cười. “Nyahaha, tớ có thể là Ma Vương Thiếu Nữ, nhưng tớ vẫn là con gái! ★ “
… Tôi nghe rất rõ lời nói của cô ấy, nhưng không có điều gì tôi có thể nói mà không có vẻ thiếu nhạy cảm cả. Thật tình. Tôi bị sốc, nhưng tôi có thể nói gì với cô ấy? Tôi có thể nói gì mà không làm tổn thương cô ấy?
Vì tôi không thể nói gì, Shichimiya yếu ớt tiếp tục. “Nếu cậu không nói được gì thì cũng không sao. Tớ cũng đã biết cậu sẽ nói gì rồi… Anh hùng, khi đó tớ đã không thể nói cho cậu cảm xúc của tớ, nên tớ đã bịa ra các thứ. Nhưng cuối cùng, đó chỉ là những câu chuyện hư cấu. Tình yêu khó khăn hơn nhiều so với ảo tưởng.”
“…” Tôi muốn trả lời điều mà tôi đã cảm thấy lúc đó, nhưng những lời đó không thể thốt ra. Tôi không thể nói điều đó một cách đúng đắn.
“Đó là lý do tại sao tớ ghen tị với Rikka-chan. Điều này nghe có vẻ tồi tệ với cô ấy, nhưng tớ và cô ấy cũng giống nhau. Đó là lý do tại sao nó rất tệ. Tớ đã rất ghen tị, đến mức đáng xấu hổ.” Cô ấy dừng lại và nhìn về phía mặt trăng.
Khi cô ấy có thể bình tĩnh lại, cô ấy tiếp tục. “Tớ đã bị sốc khi thấy tớ ghen tị như thế. Và rồi hôm qua, khi tớ thấy hai cậu ăn uống hạnh phúc trong lớp, tớ biết tớ sẽ không bao giờ có thể thắng được. Điều đó rất đau khổ. Tớ muốn phá hoại mối quan hệ của hai cậu. Tớ đã yêu cậu rất lâu rồi, vậy tại sao tớ lại không thể ở bên cậu được? Đó là lý do vì sao, là một Ma Vương Thiếu Nữ, tớ đã bắt cóc công chúa.”
Mặc dù rất tối, nhưng tôi vẫn có thể thấy cô ấy rùng mình. Đó là khi tôi biết. Cô ấy đang không nói dưới danh nghĩa Ma Vương Thiếu Nữ, mà chỉ nói như là một cô gái bình thường.
“… Và đó là lý do tại sao cậu bắt cóc cô ấy và chơi trò chơi này…?”
Shichimiya quay lại. “Không phải như thế. Trò chơi thực sự là giữa tớ và Rikka-chan. Không, đó cũng không phải là một trò chơi. Đó là một lời đe dọa.”
“Một lời đe dọa…?”
“Phải. Toàn bộ vụ bắt cóc và tính huống giải cứu con tin là do Rikka-chan và tớ. Thứ tớ gọi là con tin là cái dây buộc tóc quý giá của Rikka-chan. Vì không muốn mất nó, cô ấy đã yêu cầu tớ trả lại. Hiển nhiên là tớ đã từ chối.”
… Cô ấy ngay lập tức từ chối Rikka? Điều đó… không giống cô ấy chút nào. Ngày khi thấy cách tôi phản ứng, Shichimiya lại bắt đầu khóc. Cô ấy tiếp tục,
“Đúng như thế. Lấy được miếng vải này và đe dọa cô ấy bằng nó là một phút xuất thần. Đó là con tin tốt nhất tớ có thể dùng để đe dọa Rikka-chan, và tớ không biết điều đó. Cô ấy đã cầu xin tớ rất đáng yêu. ‘Cái đó rất quan trọng đối với tớ. Dừng lại đi!’ “
Shichimiya lấy ra món quà mà tôi đã tặng Rikka và đưa nó lên trước mắt. Đôi mắt đó có vẻ mơ hồ, không phải, là tối tăm. Nước mắt cô ấy tiếp tục rơi.
“Vậy nên tớ đã nghĩ ra một ý tưởng. Tớ nghĩ tớ có thể dùng cái này. Tớ có thể dùng nó làm vật trao đổi để khiến Rikka đồng ý với tớ về một chuyện. Đó là trò chơi này. Tớ đã nói gì khi gọi cho cậu nhỉ? Nếu tớ thắng, tớ sẽ có Rikka. Không phải tớ đã nói điều gì như thế sao?”
“… Không, chuyện gì đang xày ra?”
“Ồ, cậu luôn kém trong khoản hiểu được cảm xúc của người khác đấy, Anh hùng. Tớ đã nói với cô ấy ‘Nếu Anh hùng đến cứu cậu, cậu thắng. Tớ sẽ trả lại nó. Nếu không, tớ thắng. Cậu và Anh hùng sẽ chia tay.’ … Và sau đó cô ấy lập tức trả lời, ‘Được thôi. Yuuta nhất định sẽ đến cứu tớ.’ “
Cô ấy đã nói thế? Cô ấy… thực sự tin tưởng tôi? Tôi thật sự cần phải xin lỗi cô ấy. Tôi cần tìm cô ấy, xin lỗi cô ấy và rồi cảm ơn cô ấy. Tôi cần cho cô ấy thấy lòng biết ơn của tôi vì đã tin tưởng tôi.
“Thật tình… Tớ không phải là đối thủ của cô ấy… Tớ không thể đánh bại cô ấy… Rikka-chan thật sự là mạnh nhất.”
“Phải, Rikka là mạnh nhất.” Đó là điều tôi yêu ở cô ấy. Và bây giờ, cô ấy là bạn gái tôi. Bây giờ tôi cần nói điều này với Shichimiya. Đó là điều không thể tránh khỏi. Điều đó có thể làm cô ấy tổn thương, nhưng tôi phải truyền đạt lại chính xác điều tôi càm nhận.
“Đó là lý do mà tớ yêu cô ấy. Cô ấy là bạn gái của tớ. Tớ xin lỗi, Shichimiya. Tớ hạnh phúc khi cậu cảm thấy như thế, nhưng tớ không thể đáp lại cảm xúc của cậu được.”
“… Nyahaha, tớ đã biết rồi… Tớ yêu điều đó ở cậu. Cậu đi thẳng vào vấn đề. Tỏa sáng. Rực rỡ. Ngầu. Đối với tớ, cậu thực sự là anh hùng.”
“… Tớ cũng nghĩ như thế về cậu. Tớ cũng ngưỡng mộ cậu.” Tôi không thể nói thêm được điều gì nữa. Có thể, chỉ có thể, nếu chúng tôi ở với nhau, tôi đã có thể yêu cô ấy. Sự ngưỡng mộ, sự tuyệt vời, và rồi tình yêu. Nhưng đó chỉ là “nếu”. Bây giờ cái “nếu” đó không thể xảy ra nữa rồi.
“… Tớ rất đố kỵ với Rikka-chan. Tớ đã nghĩ sẽ có một ngày cậu nói tuyệt chiêu Agapenikku đó với tớ. Liệu cậu có nói với cô ấy một ngày nào đó không? Cậu sẽ chỉ nói những lời tuyệt vời như thế với người con gái cậu yêu. Nhưng có vẻ tớ sẽ không thể có được sự sung sướng đó rồi.”
“… Chắc rồi.” Khi tôi nói điều ngắn gọn đó với Shichimiya, cô ấy quay đi và chầm chậm bước ra xa khỏi tôi, về phía ánh trăng.
“Này, Anh hùng.” Shichimiya quay lại hướng tôi trong tư thế đối đầu. Giọng cô ấy khác hẳn so với cách nói lúc trước. Giọng cô ấy không còn run nữa; mà đã rõ ràng. “Cậu định làm lành với Rikka-chan chứ?”
“Hiển nhiên rồi.”
“Nyahaha! Vậy chúng ta hãy đến hiệp hai, Anh Hùng! ★ “
“Cậu nói cái gì vậy? Đó không phải điều cậu đã hứa.”
“Anh hùng, cậu quên rồi à? Khi cậu đánh bại Ma Vương Thiếu Nữ, đó không phải là hết. Luôn có một trận chiến với dạng thứ hai. Cậu nói cậu sẽ làm lành với Rikka-chan, nhưng cô ấy ở đâu? Vị trí của cô ấy đang ở trong đầu tớ. Cậu sẽ không thể tìm được cô ấy nếu tớ không cho cậu biết. Cứ làm như cậu muốn. Cậu có thể tìm được cô ấy, nhưng chỉ khi cậu đánh bại được tớ.”
Shichimiya có nụ cười như một Ma Vương Thiếu Nữ thực thụ. Thực ra, mọi thứ giống hệt như khi cô ấy là Ma Vương Thiếu Nữ. Cách nói, dáng vẻ, sự sẵn sàng, mọi thứ đều có cảm giác như trùm cuối.
“Hiển nhiên, nếu cậu đánh bại tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết chỗ của Rikka-chan. Tớ hứa.”
“Và nếu tớ thua?”
“Phải, điều đó có thể xảy ra. Vậy nếu tớ thắng…” Nhờ ánh trăng, tôi có thể thấy đôi mắt nhắm của cô ấy. Cô ấy hít một hơi, nụ cười giấu đi sự đau khổ. Đó là cách mà tôi biết điều cô ấy sẽ nói trước khi cô ấy nói ra. “… cậu sẽ chia tay với Rikka-chan.” Cô ấy có vẻ cay đắng.
Tôi cũng biết được câu trả lời của tôi sẽ như thế nào. Có lẽ nó đã phát ra một cách vô thức.
“Tớ hiểu. Vậy... bằng mọi giá, tớ sẽ không thua.”
“… Rikka-chan cũng trả lời như vậy, phải không nhỉ? ★ “
“Chà, là vậy đó. Hay để tớ thêm điều này? Nếu tớ thắng, cậu sẽ hứa làm một việc nữa.”
“Ồ? Được thôi. Không hẳn là trao đổi công bằng, nhưng sao cũng được. Miễn sao tớ biết nó là gì.”
“Vậy… nếu tớ thắng, cậu sẽ phải xin lỗi Rikka.” Tôi thực sự muốn Shichimiya xin lỗi cô ấy. Nếu bạn làm điều gì đó tồi tệ với người khác, bạn sẽ phải xin lỗi họ.
“Nyahaha… Nếu là điều đó thì tất nhiên rồi. Nếu Anh hùng thắng, tớ sẽ ngay lập tức đi xin lỗi Rikka. Đó là phong cách của Ma Vương Thiếu Nữ! ★ “
“… Được. Thế là ổn. Vậy chúng ta sẽ chiến đấu như thế nào?”
“À, cậu không nhớ sao Anh hùng? Phong cách của chúng ta là cuộc chiến giữa Anh hùng và Ma Vương Thiếu Nữ.”
“Tớ chưa quên đâu.” Về cơ bản, Shichimiya và tôi sẽ chiến đấu theo phong cách chuunibyou (hay thực tế là chém gió thành bão) trong khi hét lên những chiêu thức điên rồ. Rất là vui.
“Bây giờ thì là 50-50. Có chắc là cậu không muốn bỏ cuộc không?”
“…”
Thật sự, tôi không biết trả lời thế nào cho tốt. Tôi không có năng lực đặc biệt gì cả. Phải rồi; sức mạnh của tôi đã bị phong ấn, nên tôi không thể dùng Hắc hỏa được nữa. Tôi không biết liệu tôi có thể thực sự chiến thắng trận chiến này.
Tuy vậy, sẽ không sao nếu tôi giải ấn sức mạnh đó để chiến đấu với Shichimiya người tôi quan tâm, chiến đấu vì Rikka mà tôi yêu. Tôi cũng là người lập giao ước với Rikka. Tôi không thể bỏ chạy khi là người giao ước với Rikka Mạnh nhất.
Sau khi đã quyết tâm, tôi một lần nữa hỏi lại Shichimiya để xác nhận. “Chỉ cho chắc chắn, không có cách nào khác khiến cho cậu nói cho tớ biết Rikka đang ở đâu, đúng không?”
“Nyahaha, không đâu! ★ “
Với sự cứng rắn trong cậu trả lời của cô ấy, tôi có thể thấy cô ấy đã quyết tâm như thế nào. Cũng dễ hiểu thôi. Shichimiya cũng rất thẳng thắn.
“… Được rồi. Tớ chấp nhận thử thách của cậu. Tuy vậy, tớ muốn cậu giữ lời hứa. Nếu tớ thắng, cậu sẽ phải xin lỗi cô ấy đúng đắn.”
“Tớ biết. Được rồi, luật lệ vẫn như cũ: chiến đấu cho đến khi một bên chịu thua. Cậu thắng, tớ sẽ cho cậu biết chỗ của Rikka và xin lỗi. Tớ thắng, cậu sẽ chia tay Rikka. Đúng không?”
“Đúng vậy.”
Shichimiya vào thế chiến đấu. “Vậy chúng ta bắt đầu chứ?” Tôi cũng vào thế tương tự. Tất nhiên là chỉ để tự vệ thôi.
“Một điều nữa. Cậu có nghiêm túc khi cậu gọi tớ không?”
“Cuộc gọi á? À, cuộc gọi với Anh hùng? Phải, tớ nghiêm túc. Tớ rất hài lòng với Rikka-chan. Tớ không bao giờ nghĩ tớ có thể tìm được ai đó như Anh hùng mà tớ có thể chiến đấu cùng, nhưng chỉ thế thôi. Nó là một câu cũ rích: ‘Liệu tớ có thể làm bạn với ai đó khác biệt như thế không?’ “
“… Vậy thì tớ cũng sẽ trả lời theo khuôn mẫu thôi. ‘Các cậu đã là bạn rồi.’ Không có lý do gì để cậu không thích cô ấy cả. Nhưng ý tớ là khi cậu nói cậu là một người thấy vui vẻ với tội ác của mình.”
“À, điều đó… Phần lớn là sự thật. Tớ thực sự là một người tàn nhẫn, nên tớ muốn hai cậu chia tay. Đó là lý do tớ nói những điều tồi tệ đó. Đáng lẽ tớ phải muốn cậu hạnh phúc, Anh hùng, nhưng tớ không muốn thế. Ngay từ đầu, tớ chỉ là Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ thôi. ★ “
“Ồ, vậy tớ hiểu điều cậu muốn nói rồi. Cậu có đang cảm thấy bị ma ám không? Có ai đó có thể đang thao túng cậu. Hãy để cho tớ! Tớ sẽ lấy lại tự do cho cậu!”
Mặc dù cô ấy đang cố gắng giấu động cơ thực sự đằng sau cách nói đó, tôi vẫn hiểu cô ấy có ý gì. Tôi đã nghe được một phần ý định của cô ấy. Tôi chắc rằng điều cô ấy nói về việc tàn nhẫn không phải là điều cô ấy thực sự cảm thấy. Tinh thần tôi đang rất tốt.
“Nyahaha. Luôn suy nghĩ như một Anh hùng! Vậy thì, hết giờ đàm đạo rồi. Tớ sẽ đánh bại cậu Anh hùng!” Shichimiya bước lên một bước ngắn và tạo thế như thế đang bắn tên.
“Tớ không nhẹ nhàng với cậu đâu! Hắc Phượng Hỏa Tiễn!”
“Agh!” Tôi để tay trước ngực để chặn đòn. Tất nhiên tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng các giác quan của tôi đang trở lại. Tôi có thể không nhìn thấy đòn tấn công của cô ấy, nhưng tôi có thể cảm thấy nó. Sức mạnh áo tưởng đang hoạt động đầy đủ. Tôi thực sự nhớ những trận chiến này. Chúng đã rất vui.
Nhưng điều này cảm giác thật siêu thực. Tôi đã có thể giữ được sự lạnh lùng, nhưng điều này đáng lẽ không thể ảnh hưởng đến tôi! Tôi là một cựu bệnh nhân chuunibyou! Không phải, tôi là một bệnh nhân chuunibyou đã tái thức tỉnh! Một thứ đang cộng hưởng lại một lần nữa!
“Nyahaha! Đó mới là Anh hùng của tớ chứ! Tớ đã muốn được chiến đấu với Anh hùng một lần nữa!”
Nhờ năng lực ảo tưởng trong đầu tôi được kích hoạt, tôi có thể hiểu được sự khác biệt trong giọng của Shichimiya. “À, tớ cũng không nghĩ rằng mình có thể lại chiến đấu như thế này lần nữa!” Là giọng nói đó. Đó có phải y hệt lúc chúng tôi bịa những câu chuyện đó lần đầu tiên?
“Bỏ qua chuyện đó, tối nay cậu nói chuyện giống như lần đầu tiên chúng mình gặp nhau vậy. Tại sao cậu lại nói như thế? Không phải cậu đã dừng lại một lúc trước ư?”
Shichimiya giật mình khi nghe tôi nói thế. Cô ấy đứng thẳng người lại từ tư thế chiến đấu. Cô ấy dừng lại, và mỉm cười một cách nữ tính.
“Nyahahaha! Có vẻ như Anh hùng đã đọc thấu tớ rồi. Tớ có nên hạnh phúc vì điều đó không? Tớ có nên trở lại như cũ không? Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu! ★“
“… Không. Cậu sẽ không bỏ cuộc… nhưng cậu cũng sẽ không giành chiến thắng. Cậu đã chuẩn bị trước để cho người khác chiến thắng!” Điều này nhất định rất khả nghi. Ngay từ đầu, cô ấy đã không hành xử như thể cô ấy định chiến thắng. Mọi thứ, từng điều một cô ấy làm hôm nay từ lúc chúng tôi gặp nhau chiều nay, đã là để cô ấy thua. Trò chơi đầu tiên (mặc dù cô ấy bảo rằng chúng tôi cùng đẳng cấp) được tạo ra để cho tôi thắng. Kể cả trận chiến này cũng là để tôi chiến thắng. Cô ấy còn không tạo ra một khả năng nào để cô ấy thắng.
Đó không phải là điều tôi muốn.
“Nyahahah… Cậu đang nói những điều y hệt như cô ấy. Nhưng thực sự là tớ không bao giờ có thể thắng được Rikka-chan.”
“Phải, cậu sẽ không thắng được cô ấy. Rikka là cô gái tớ yêu nhất trong cuộc đời tớ. Không có chỗ dành cho cậu ở trong đó đâu. Nhưng cậu hiểu sự khác biệt giữa việc không chiến thắng và không cố gắng giành chiến thắng không? Đó là lý do mà cậu đang cố nói rằng ‘đến đây và thắng đi!’ với tớ.”
Điều đó cũng giống như việc tôi nói rằng vì tôi không có lý do để chiến đấu vì thế giới nên tôi sẽ không chiến đầu. Cậu cũng sẽ không chiến đầu vì chính mình nếu cậu không có lý do. Đáng lẽ cô ấy phải hiểu điều này. Tôi muốn cô ấy chiến đấu vì chính cô ấy.
“Cậu đang nói những điều thật đáng ghét… Anh hùng ngốc.”
“Tớ có thể là tên ngốc, nhưng tớ thích những người sẵn sàng tiến về phía trước. Đó là điều tớ yêu ở cậu.”
“… Nyahaha! Tệ quá! Có vẻ như cậu đã chọc giận một Ma Vương Thiếu Nữ rồi Anh hùng! Được thôi, tớ sẽ nghiêm túc. Tớ sẽ nghiêm túc đánh bại cậu Anh hùng, và cậu sẽ phải rời xa Rikka-chan! ☆ “
“À, nhưng tớ mới là người sẽ thắng!”
“Tớ cũng sẽ không thua đâu!” Shichimiya rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi lại. Cô ấy đã di chuyển ngay lập tức, nhưng do bóng tối nên tôi không nhân ra. Đến khi tôi nhận thấy hành động của cô ấy, cô ấy đã ở ngay cạnh tôi.
“Đây là sức mạnh thực sự của Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ. Ma Vương Thiếu Nữ Hỏa Ngục Long Quyền!”
Cùng lúc tôi nghe được điều đó, tôi cảm thấy đau nhói ở bụng. Shichimiya đã giáng một cú mạnh bằng nắm đấm của cô ấy. Tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì khi đấm tôi như thế. Cô ấy đang muốn nói gì?
Cô ấy đang nghĩ gì…
“Au…”
Tất nhiên là đau rồi. Cú đấm của cô ấy có đủ sát thương để khiến bạn phải chống tay xuống đất. Tuy vậy, tôi vẫn đứng được. Chịu đựng những cú đấm liên tiếp, cuối cùng tôi nói,
“Tớ, Tớ không còn là Anh hùng nữa… Tớ cũng không thể sử dụng Hắc hỏa. Nhưng thứ tớ có thể sử dụng là ngọn lửa của riêng tớ. Ngọn lửa của tình yêu!”
XẤU HỔ QUÁ! Điều đó thật chuuni! Nhưng, đó là những cảm xúc thực sự của tôi. Đó là ý định thực sự của tôi. Tôi tiếp tục, “Đây là sức mạnh tớ nhận được từ Rikka. Phải rồi, sức mạnh của tình yêu! Vì thế, tớ là mạnh nhất! Đòn tấn công nào có thể có tác dụng chứ? Tớ có thể chịu tất cả những đòn đánh của cậu! Tệ quá. Vì tớ sẽ không bao giờ đầu hàng, nên cậu hãy tự thua đi.”
“Nyahaha… Một đứa con trai đang yêu chẳng vui chút nào. Nhưng, một người con trai thẳng thắng thì luôn tuyệt vời.” Shichimiya giáng thêm một cú đấm nữa vào cùng chỗ đó.
Nó không đau. Thứ duy nhất bị tổn thương ở đây là trái tim của Shichimiya. Không có gì đối với tôi có thể đau hơn thế.
“Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ có nghiêm túc không thế? Tớ chẳng cảm thấy gì cả!”
“Khỉ thật!” Cô ấy lại tung liên hoàn chiêu vào bụng tôi. Trái. Phải. Trái. Phải. Chúng cứ tiếp tục tiến tới.
Nhưng tôi biết dần dần, những cú đấm của cô ấy trở nên yếu hơn. Và không lâu sau, tốc độ của cô ấy cũng giảm xuống. Nhưng cô ấy chưa ngừng lại. Nó vẫn chưa kết thúc.
Liên tục, mãi mãi, “Đồ ngốc…”
Shichimiya tiếp tục thì thầm từ đó liên tục và liên tục trong khi khuôn mặt đẫm nước mắt và yếu ớt đấm vào bụng tôi. “Đồ ngốc. Đồ ngốc. Đồ ngốc.” Không còn tí sức mạnh nào trong cú đấm của cô ấy nữa. Nó đã kéo dài bao lâu, tôi cũng không biết.
Và rồi, “Đồ ngốc…” Sau khi đã sử dụng hết sức lực, Shichimiya thêm vào từ cuối cùng. Cô ấy nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi đang tập trung vào những ánh sáng ngọt ngào ấy.
“Yuuta. Tớ muốn chúng mình ở bên nhau.”
Tôi tự hỏi có phải cuối cùng cô ấy cũng bày tỏ được điều mình mong muốn không. Lời thú nhận này khác so với lời thú nhận đầu tiên của cô ấy. Tôi không biết cô ấy có nghiêm túc không, liệu đây có phải động cơ thực sự của cô ấy, hay là cô ấy đang cố gắng thắng cuộc bằng lời thú nhận này, nhưng tôi có thể nói thông qua biểu hiện của cô ấy rằng cô ấy rất quyết tâm.
Với lòng biết ơn, tôi nói “Cảm ơn” và cúi đầu. “Nhưng tớ xin lỗi. Tớ đã có một người bạn gái tớ yêu rất nhiều, và là người tớ muốn cưới vào một ngày nào đó. Cô ấy là người lập giao ước với tớ. Đó là lý do chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Nyahahaha… Tớ chịu thua. Điều này còn hơn cả những gì tớ mong đợi. A, khỉ thật, điều này không có nghĩa là tớ đầu hàng, phải không?” Shichimiya nhẹ nhàng chịu thua, với một nụ cười. Và như thế, cô ấy dừng lại và nhìn xuống. Cả người cô ấy đang run rẩy. Có thể cô ấy đang khóc, tôi không biết.
Nhưng, vì lý do mà tôi không thể giải thích, tôi đưa tay ra và vuốt tóc cô ấy. Tôi không biết có an ủi được cô ấy không, nhưng tôi vẫn muốn đối xử với cô ấy bằng sự nhẹ nhàng.Tôi tiếp tục vuốt tóc cô ấy một lúc.
“Yuuta… cảm ơn cậu. Như thế đủ rồi. Tớ đã thua, nên tớ sẽ nói cho cậu biết Rikka-chan ở đâu.”
“Làm ơn. Nói cho tớ đi.”
“Ừm, ở đằng kia.” Shichimiya quay lại và chỉ vào một chỗ. Vì bóng tối, tôi chỉ có thể hơi nhận ra cái kho đó. Có lẽ là bóng và các thứ khác được cất ở đấy.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Hừm, không có gì xảy ra à? Dù sao cô ấy cũng đã bị nhốt trong đó từ đầu. Không có thời gian hay cách nào để cô ấy di chuyển cả.”
… Ra là như thế. Nghĩ lại thì, khá là liều lĩnh khi ở trong nhà thể chất. Bất kỳ ai cũng có thể nghĩ đến sự nguy hiểm của việc giấu cô ấy ở đây. Cũng dễ hiểu thôi…
Hả? Vậy nếu…
Tôi có linh cảm xấu về chuyện này. Tôi đã bỏ qua việc kiểm tra cô ấy, nên tôi chạy ngay tới nhà kho. Tôi mở khóa cánh cửa để tìm cô ấy và cô ấy đang… ở trong đó.
“Rikkaaaaaa!” Tay cô ấy bị trói sau một cái cột bóng rổ nên cô ấy không di chuyển được. Bây giờ cô ấy đang ngồi cạnh cái cột. Không có chỗ nào khác bị trói. Cô ấy có thể nói bình thường và chân được tự do. Tôi có thể thấy tay cô ấy bị trói bằng còng. Cô ấy không có cách nào để di chuyển trong hoàn cảnh này, nhưng…
“Cậu không sao chứ?”
“Yuuta, cuối cùng cậu đã đến cứu tớ. Tớ đã đợi mãi.”
“Xin lỗi vì đã quá chậm. Còn nữa, cảm ơn cậu vì đã tin vào tớ. Và nữa, xin lỗi vì tất cả mọi thứ.” Tôi hơi lo lắng vì đã gộp quá nhiều thứ vào trong một câu ngắn ngủi. Tôi nghĩ nó có thể hơi nhiều, nhưng Rikka mỉm cười như thể cô ấy đồng ý với tất cả mọi thứ.
“Tớ cũng xin lỗi. Cảm ơn cậu. Và cảm ơn cậu lần nữa. Nhân tiện, khả năng mới của cậu là ‘ngọn lửa tình yêu’ à?”
Biến một giây phút tình cảm thành một khoảnh khắc trẻ con. Đó là Rikka của các bạn. Nhưng đúng vậy… linh cảm xấu của tôi lại xuất hiện nữa.
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, “Ừm, về chuyện đó… thực ra thì… Cậu đã nghe hết tất cả mọi thứ à…?” Tôi cố gắng vô tình phớt lờ chuyện ngọn lửa tình yêu.
“Phần lớn.” Có phải cô ấy đã sử dụng Shichimiya để khiến tôi…
A, tôi còn nói những gì nữa ở ngoài đó? Tôi không nên lo lắng về chuyện đó, nhưng dù sao thì. Bạn cũng sẽ phải tự hỏi, trong những tình huống như thế này. Rikka có vẻ hài lòng, nên thế là tốt. Không khí cãi nhau chúng tôi có lúc trước đã biến mất. Tôi cũng rất hạnh phúc.
“Haha. Nhưng tớ rất nhẹ nhõm khi thấy cậu an toàn. Đợi đây. Tớ sẽ gọi Shichimiya để thả cậu ra.”
“Okay.”
Tôi gọi Shichimiya. Cô ấy đã quay mặt về phía chúng tôi và chuẩn bị đi đến. Cô ấy quay lại và nói, “Nyahaha, tớ biết phải làm gì mà không cần cậu nói. Chờ một chút.”
Shichimiya đi về phía chúng tôi, và với một tiếng click thì còng của Rikka đã được mở. “Rikka-chan, tớ sẽ trả lại cho cậu thứ tớ đã lấy lúc trước.” Cô ấy đưa Mufassa cho Rikka, cô ấy rất nhẹ nhõm khi có lại nó. Tôi chỉ nhắm nhìn cảnh ấm áp này.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Shichimiya quỳ xuống đất. “Rikka-chan. Hãy tha lỗi cho tớ.” Shichimiya xin lỗi bằng giọng rõ ràng. Cô ấy còn cầu xin được tha thứ. Cô ấy đã giữ đúng lời hứa của chúng tôi. Tôi không muốn cô ấy đi xa như thế này, nhưng tôi đoán cô ấy cảm thấy điều này là cần thiết. Đó là lời xin lỗi từ tận đáy lòng cô ấy.
Thấy Shichimiya quỳ xuống xin lỗi, Rikka nói. “Ổn cả mà. Tớ không giận đâu.” Rikka cũng không có vẻ giận gì cả. Cô ấy nói với giọng ngọt ngào. “Nhưng Yuuta không phải là anh hùng. Anh ấy là quỷ vương; người lập giao ước với tớ.”
“… Phải, tớ hiểu.” Shichimiya ngẩng đầu lên và gật đầu.
“Tớ và cậu là kinh địch. Thách đấu với tớ bất cứ lúc nào cậu muốn. Tớ sẽ không thua cậu đâu.”
“Nyahahaha… Rikka-chan… cảm ơn cậu… Nói điều như thế… Tớ quả thực là đồ ngốc… Tớ là tệ nhất.”
“Không sao mà. Tớ cũng không làm toán tốt lắm. Yuuta cũng là đồ ngốc.”
“Tớ á?!”
Gì cơ? Tôi thú nhận tôi nghĩ tôi là đồ ngốc vài lúc, nhưng không ổn khi bỗng nhiên lấy tôi ra làm ví dụ được… Điều đó làm tôi bất ngờ.
“Vì thế nên không sao cả. Cậu không phải là kẻ tệ nhất.”
“Nyahaha. Cảm ơn cậu. Nghe cậu nói thế làm tớ rất hạnh phúc. Cậu đã cứu tớ. Cảm ơn cậu rất nhiều, Rikka-chan.”
Sau cùng có vẻ như hai người này sẽ trở thành bạn, như tôi đã nghĩ. Tôi đang thấy hai người họ trở thành bạn tốt ngay trước mắt tôi. Tôi không biết trong lòng họ thế nào, nhưng tôi chắc rằng, sau chuyện này, họ sẽ tiến hành một vài trận chiến chuuni.
Đó là lý do tôi hạnh phúc khi sự kiện này xảy ra. Tôi nghĩ thế.
Kể cả cuộc cãi nhau của chúng tôi cũng là kinh nghiệm tốt. Tôi không đồng ý với lời của Nibutani rằng chúng tôi là một cặp đôi si tình, nhưng tôi nghĩ mọi cặp đôi đều trải qua các cuộc cãi nhau, nên điều đó tốt cho chúng tôi. Tuy vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để chúng tôi không phải cãi nhau nữa.
Tôi gợi ý, “Chà, chúng ta nên về nhà thôi chứ? Đã đêm rồi đó.” Hai cô gái đều gật đầu. Và cả ba chúng tôi đi đến lối ra của nhà thể chất.
Chúng tôi đã nói về những thứ không quan trọng lắm, nhưng việc hôm nay cảm giác như là ngày dài nhất chúng tôi từng trải qua khi đi qua cửa. Như bạn có thể tưởng tượng, sự chia ly hôm nay cảm giác khác biệt so với bình thường. Chúng tôi định đến chỗ Rikka và lớp tôi để lấy cặp của cô ấy. Tôi nghĩ sẽ khá mất công nếu mang nó đến nhà thể chất, nên thay vào đó tôi đã mang nó đến đó. Khi Shichimiya chuẩn bị về, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện.
“Đã đêm rồi đấy. Cậu sẽ ổn chứ, Shichimiya? Muốn chúng tớ đi cùng với cậu không?”
“Nyahaha, không phải cậu nên hỏi Rikka trước chứ, Anh hùng?”
“Chà, tớ cũng định sẽ hỏi cô ấy nữa.” Rikka gật đầu, ra hiệu rằng đi cùng nhau sẽ rất vui.
Shichimiya trả lời với một nụ cười, “Tớ sẽ không sao. Dù sao tớ cũng là Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ mà! Tớ cứ hành động đúng đắn và không ai sẽ dám lại gần tớ! ☆ “
Đó là Shichimiya. Cô ấy là một người đáng tin cậy, nên tôi chắc cô ấy sẽ ổn thôi. Bất kỳ ai cũng sẽ phải tránh xa cô ấy.
“Được rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi chúng tớ và chúng tớ sẽ xử lý những kẻ dám làm phiền cậu.”
“Phải. Yuuta và tớ sẽ đến giúp cậu.”
Shichimiya có vẻ đặc biệt hài lòng và hơi xấu hổ trước những gì chúng tôi nói. Cô ấy lấy tay che mặt lại và nói “Tớ, tớ sẽ ổn thôi.” Thật đáng yêu.
“Vậy, hãy bảo trọng nhé. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại Sofia.” Chúng tôi vẫy tay tạm biệt cô ấy.
“Okay. Hẹn gặp lại. Bye-bye!” Shichimiya vẫy tay tạm biệt và nói với giọng nhỏ nhẹ. Cô ấy quay đi và bước đi khỏi chúng tôi. Chúng tôi nhìn cô ấy rời đi.
…
Tại sao? Lý do nào khiến cô ấy nói điều đó? Shichimiya, cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ không biết rằng cậu sẽ làm tất cả điều này. Không cách nào tớ có thể quên được người đã ở với tớ trong quãng thời gian quan trọng ấy.
Buồn quá… Tớ không biết nói gì… Shichimiya!
“Này, Rikka. Tớ cần cậu nghe điều này.”
Rikka, ở bên cạnh tôi, đáp lại “Hả?” Cô ấy có vẻ bối rối, nên tôi tiếp tục.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã tin tớ. Tớ yêu cậu. Tớ nói như thế vô điều kiện. Đó là lý do tại sao, tớ muốn cậu bỏ qua cho tớ việc tớ sắp làm.”
“… Okay. Tớ tin cậu Yuuta.”
“Cảm ơn cậu. Bây giờ thì, tớ sẽ quay lại ngay thôi!”
Và tôi đuổi theo Shichimiya. Tôi tăng tốc, chạy theo cô ấy nhanh nhất có thể. Gần cổng trường, tôi đã bắt kịp được cô ấy. Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.
Tôi sẽ không để cho cô ấy đi, tôi sẽ không để cô ấy trốn thoát. Tôi có lẽ đã giận dữ một nửa khi tôi hỏi cô ấy, “Tại sao? Tại sao cậu lại nói những lời cuối cùng đó?!” Giọng của tôi run lên. Tôi giận dữ. Tôi buồn.
Shichimiya đã định không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Đó là lý do tôi phải hỏi cô ấy về chuyện này. Cô ấy nói những lời mà trước đây cô ấy đã nói sẽ không bao giờ nói: “Bye bye”. Tôi không thể quên được lời hứa của cô ấy không bao giờ nói thế…
Vậy nên tôi nghĩ, “Hôm nay Shichimiya đã nói những từ mà cô ấy từng bảo tôi cô ấy sẽ không bao giờ nói.” Tôi không thể quay lưng lại với cô ấy khi tôi đã nghe được những lời đó.
“Tại… tại sao… Tại sao tớ lại để lộ mọi thứ cho Anh hùng…”
“Hiển nhiên thôi! Tớ biết cậu nghĩ gì về tớ… Tớ cũng đồng cảm với cậu chứ! Tớ không thể nào không biết mọi thứ về cậu được!”
“… Sẽ ổn thôi, Anh hùng. Nếu tớ không ở gần cậu, cậu sẽ hạnh phúc…”
Tôi hét lên, “Tớ không nghĩ thế!” Bây giờ tôi đã tức giận. Tôi không giỏi thể hiện sự giận dữ, nhưng tôi vẫn phải hét lên. Tôi có thể cảm thấy cơ thể Shichimiya cứng lại, vì tôi vẫn đang giữ cổ tay cô ấy. Kể cả như thế, cơn giận của tôi vẫn bùng nổ.
“Tớ đã rất hạnh phúc khi được gặp lại cậu, Shichimiya. Rất hạnh phúc. Nếu cậu không ở cạnh tớ nữa, thì tớ sẽ rất buồn. Đó là lý do tại sao tớ muốn gặp lại cậu lần nữa và lần nữa để chúng ta có thể làm những thứ ngốc nghếch và vui vẻ! Nếu cậu ở đây, tớ sẽ hạnh phúc!”
Tôi không muốn lặp lại cái ngày buồn bã đó một lần nữa. Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không để mất người bạn thân nhất của tôi lần nữa. Tôi không thể chịu nổi nếu phải trải qua điều đó lần nữa.
“Đó là lý do tớ muốn ở bên cậu. Không phải là ‘Bye bye!’ mà phải là ‘Hẹn gặp lại!’”
“… Ohh… Anh hùng… Yuuta… Đồ ngốc…” Khi Shichimiya ngẩng lên nhìn tôi, cô ấy đang khóc.
Tôi thả cổ tay cô ấy ra. Một lần nữa, tôi lại chứng kiến Shichimiya khóc. Đã từng có thời gian cô ấy không bao giờ để nước mắt rơi trên khuôn mặt mình. Mặc dù cô ấy đang khóc, nhưng tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Tôi lau một ít nước mắt khỏi mắt cô ấy.
“Tớ xin lỗi. Tớ lại làm cậu khóc nữa. Nhưng dù tớ là đồ ngốc thì cũng không sao. Tớ chỉ muốn cậu nói ‘Hẹn gặp lại’ thôi.”
“Ohh… oohhhh, oh, oh, oh… “ Shichimiya khóc như một đứa trẻ.
Xin lỗi, Rikka. Lần thứ hai trong ngày hôm nay, tôi vuốt tóc Shichimiya. Tôi không bao giờ muốn cô ấy khóc như thế này. Sau khi xin lỗi Rikka, tôi tiếp tục nhẹ nhàng vuốt tóc.
“Oh, Yuuta. Nếu cậu làm như thế, Rikka-chan sẽ giận mất…”
“Không sao đâu. Cô ấy tin tớ. Tớ sẽ tiếp tục làm thế này cho đến khi cậu ngừng khóc.”
“Ohh. Nyahahah, nếu tớ khóc mãi thì sao…”
“Không sao cả. Tớ ở đây đến khi những giọt nước mắt của câu ngừng rơi.”
“… Tớ đã ngừng khóc rồi. Tớ ổn cả. Nyahaha, Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ đã mất chất rồi. Cô ấy không phải là Ma Vương Thiếu Nữ nữa. Ôi không, tớ lại khóc nữa!” Shichimiya gạt tay đang vuốt tóc cô ấy ra và lau nước mắt.
Và rồi cô ấy mỉm cười. Đó không phải là một ‘nụ cười Ma Vương Thiếu Nữ’. Đó là một nụ cười đáng yêu. Chà, đó có thể là nụ cười của Ma Vương Thiếu Nữ nếu hiểu theo nghĩa đen.
“Anh hùng! Tớ hối hận vì đã phải để cậu kiềm chế tớ! Tớ là Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ! Tớ không nghĩ tớ có thể tái đấu với cậu như thế này. NYAHAHA! Tớ sẽ hồi sinh dưới danh hiệu Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ Sofia 2~ Bí ẩn của Sofia! ☆ “
“Ồ! Không có vấn đề gì với chuyện đó cả, nếu cậu thực sự là người ngoài hành tinh hay cái gì đó.”
“Phải. Vậy thì, cảm ơn cậu. Tớ xin lỗi vì tất cả những gì tớ đã làm. Lần này tớ sẽ thực sự đi về!” Shichimiya khéo léo cúi chào và rồi,
“Hẹn gặp lại!”
“Phải! Hẹn gặp lại!”
Và rồi cuộc cãi nhau của chúng tôi kết thúc khi chúng tôi chia tay bên cổng trường.
Cô ấy không hứa rằng chúng tôi sẽ gặp lại, nhưng tôi nghĩ nhất định tôi sẽ gặp lại cô ấy.
↑ Cách phát âm tiếng Nhật của cả 3 câu đó là giống nhau