Chuunibyou Demo Koi ga Shitai!

Lễ hội văn hóa ngày thứ nhất




9 giờ sáng.

Với giọng phát thanh vô tư thường thấy của thầy hiệu trưởng “Hô rây! Lễ hội văn hóa! Bắt đầu ~!”, lễ hội văn hóa chính thức khai mạc.

Và khi lễ hội văn hóa bắt đầu, lễ hội diễn ra theo đúng ý nghĩa của nó.

Bên ngoài lớp chúng tôi, bạn có thể nghe thấy những giọng nói náo nhiệt của những người ở các lớp học khác. Có vẻ như họ đang tận hưởng hết mình khởi đầu của lễ hội này.

Mặc dù chúng tôi cũng muốn tham gia và tận hưởng lễ hội, thực tế là ngay bây giờ, lớp chúng tôi không thể làm thế.

Đã đến thời điểm chín muồi của chúng tôi: lễ hội văn hóa vừa mới bắt đầu, và mọi thứ chuẩn bị trở nên sống động hơn nhiều.

Ở thời điểm như thế, đó là một khoảnh khắc quan trọng của lớp chúng tôi – chương trình của lớp chúng tôi, điệu nhảy của lớp, chuẩn bị biểu diễn.

Lớp chúng tôi đang bận bịu chuẩn bị những bước cuối cùng.



Bây giờ là 9 giờ 45, chỉ còn 15 phút nữa trước buổi biểu diễn.

Và với bài biểu diễn sắp tới, chúng tôi, lớp 1-2, trên tầng hai – tập trung lại trước phòng đa chức năng.

Đám con trai đang mang những dụng cụ cần thiết để bày biện sân khấu. Tụi con gái, đã thay trang phục xong, đang đợi đến giờ.

Hiện tại, một lớp năm hai đang biểu diễn vở kịch của họ ở trong phòng. Vở kịch vừa mới đến đoạn cao trào – những tiếng cười và giọng nói gọi tên những học sinh biểu diễn có thể nghe thấy từ bên trong.

Mặc dù một phần là do lượng khán giả, nhưng khá rõ ràng là kể cả từ trước khi chúng tôi tập trung ở trước khán phòng, lớp chúng tôi đã trở nên lo lắng.

Đành rằng đám con trai chỉ có nhiệm vụ âm thanh và ánh sáng, nên không có cái cảm giác lo lắng đấy ở phía chúng tôi. Tuy nhiên, đối với nhóm con gái, mọi thứ không thể khác biệt hơi. Từng người trong nhóm con gái đều mang những vẻ mặt nghiêm túc.

Trong khi kiểm tra lần cuối vũ đạo của mình, nhóm con gái tán chuyện và cử động qua lại cùng nhiều thứ khác để giảm đi cảm giác lo lắng. Kể cả như vậy, có thể thấy họ vẫn khá căng thẳng.

Với lớp chúng tôi như vậy, cánh cửa phòng đa chức năng mở ra. Từ bên trong vọng ra một giọng nói nhẹ.

Giọng nói thông báo ‘hãy sẵn sàng để bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn’, là của một học sinh là thành viên của hội đồng lễ hội văn hóa.

Do ảnh hưởng của thông báo đó, không khí lại càng căng thẳng hơn.

“Được rồi, tiến thôi!”

Người đưa ra mệnh lệnh đó là Nibutani.

Với Nibutani ở giữa, nhóm con gái đứng thành vòng tròn xung quanh. Rồi nhóm con trai đứng xung quanh nhóm con gái.

“Không có gì phải lo lắng cả - chúng ta đều đã luyện tập chăm chỉ cho điều này! Chúng ta sẽ làm cho những người đến xem thấy vui vẻ, và cũng lúc đó bản thân cũng sẽ tận hưởng điều đó. Hãy cho mọi người đều có một khoảng thời gian đẹp nào!”

Sau khi Nibutani nói những lời động viên đó, có vẻ như sự lo lắng của mọi người đã tiêu tan. Mọi người đều có vẻ nhẹ nhõm.

Quả là lãnh đạo của cả lớp, Vua Lớp Học.

Cô ấy có thể nói những lời lạc quan như vậy một cách thẳng thắn.

Kết quả của những lời đó là trái tim mọi người đều rung động: mọi người cùng nhau gật đầu đồng ý và bắt đầu động viên lẫn nhau với những lời nhỏ nhẹ ‘hãy cố gắng hết mình’.

“Tụi con trai, chúng tớ cũng tin tưởng vào các cậu nữa! Nếu không có các cậu, thì buổi biểu diễn này sẽ không thể thành công!”

Nibutani cũng không quên bày tỏ sự quan tâm tới nhóm con trai. Quả là một sự chu đáo xứng đáng với chức danh Vua Lớp Học.

Đáp trả lại là một tiếng hô lớn “YEAH!” đến từ đám con trai. Tôi cũng gật đầu và nói nhỏ ‘yeah’. Sau khi mọi người đã hứng lên, giọng của Nibutani lại vang lên một lần nữa – chỉ đạo mọi người đi đến vị trí của mình. Tôi cũng cần bắt đầu đến trạm điểu khiển ánh sáng.

Nhưng trước đó –

“Rikka.”

Phản ứng lại giọng nói của tôi, Rikka, người đang ở ngay phía trước tôi, quay lại. Nhân tiện, khi Nibutani gọi mọi người tập trung lại, tôi đã ra phía sau Rikka thành công.

Tôi cười nhẹ nhàng với Rikka đang tỏ rõ sự bất ngờ.

“Yuuta, từ lúc nào mà…?”

“Hả? Tớ ở đằng sau cậu được một lúc rồi… Cậu không nhận ra sao?”

“À… Vì tớ đang… chắc là tớ cũng đang hơi lo lắng… tớ không thể nhận ra sự hiện diện của Yuuta… tớ không xứng đáng làm người lập giao ước với cậu…”

“Ahaha, không phải đâu. Cậu chỉ đơn giản là đang tập trung vào nhứng thứ trước mắt, nên dễ hiểu là cậu không nhận tớ đúng không?”

Ngay lúc mà tôi nói thế -

“Phải phải phải, Rikka-chan! Ngay bây giờ, bài nhảy là thứ còn quan trọng hơn cả Yuuta-kun nữa!”

Từ bên cạnh, Kannagi Kazari – còn được biết đến là thần tượng của lớp tôi Kazari-chan – ôm lấy Rikka trong khi xen vào.

“Tôi hiểu – Vâng, thưa tiểu thư.”

“Tiểu thư!?”

Tôi kinh ngạc vì độ bất ngờ của cụm từ đó.

Mặc dù gần đây cô ấy đã dần dần thân thiết hơn với Kazari-chan vì hai người họ chơi với nhau rất nhiều, nhưng từ khi nào mà mối quan hệ của bọn họ lại trở nên thân mật (?) thế này…?

Trước đây, Kazari-chan đã khẳng định rằng tuyên bố của mình về việc thích thú với những vụ yuri chỉ là nói đùa – tôi bây giờ bắt đầu nghĩ rằng cô ấy đang thực sự nghiêm túc, điều đó khiến tôi lo ngại.

“Hehehe, ngay lúc này, Rikka và tớ đang sử dụng kiểu thiết lập đó khi chúng tớ chơi với nhau. Xin lỗi nhé, Yuuta-kun!”

“Ồ, không, không sao, chỉ là…”

“Ahaha, cậu có ổn không nếu chúng tớ đã từng chơi với nhau bằng kiểu thiết lập đó trước đây?”

“Ể?...Bình thường hai cậu cũng chơi đùa như thế à…?”

Hai cậu đang chơi cái quái gì vậy…

Tuy nhiên, quả là Kazari-chan – cô ấy đã bắt Rikka phải gọi mình là ‘tiểu thư’.

Không phải là tôi có suy nghĩ bậy bạ gì, nhưng tôi rất muốn hỏi cô ấy một chút về mẹo mà cô ấy đã sử dụng để tham khảo sau này.

“Bây giờ thì, tớ đoán tớ sẽ vào sân khấu trước. Đừng muộn nhé, Rikka-chan ~.”

Sau khi quay qua nhìn tôi và ném cho tôi một cái nhếch mép, Kazari-chan tách khỏi cơ thể của Rikka và tự mình đi về phía phòng đa chức năng.

Tôi đoán là cô ấy đang tỏ vẻ tử tế theo cách của riêng mình.

Có vẻ như không có ai ngoài những người vô cùng chu đáo trong lớp của tôi.

Tôi biết ơn vì sự tử tế đó của cô ấy.

“Ừm, Rikka. Cố gắng nhé; tớ sẽ cổ vũ cho cậu từ bên trên!”

Mặc dù không được nói ra một cách mượt mà cho lắm, tôi cũng đã nói hết được những gì mà tôi muốn nói.

Tôi muốn truyền những lời đó đến cô ấy trước khi chúng tôi bắt đầu bằng mọi giá.

Với điều này, một chút bất an trong lòng cô ấy hẳn sẽ được gột bỏ - đó là câu trả lời mà tôi nghĩ ra.

Kể cả như vậy.

Tôi rất vui – tôi không thường xuyên nói được những gì mà tôi muốn nói một cách đầy đủ, nên khi tôi nói điều gì đó, tôi thực sự muốn có thể nói một cách đầy đủ nhất.

Rikka cũng đáp trả những lời kỳ cục của tôi bằng một nụ cười rụt rè.

“…Phải, cảm ơn Yuuta. Hãy chứng kiến – điệu nhảy của Tà Vương Chân Nhãn.”

Có vẻ như Rikka hơi bị xấu hổ quá, vì cô ấy nói điều đó với một giọng nói mà gần như không thể nghe được trước khi quay đi ngay lập tức và lao thẳng vào trong.

Hướng về tấm lưng cô ấy, tôi cổ vũ cô ấy trong đầu thêm một lần nữa. Rồi tôi cũng bắt đầu đi đến nơi tôi cần đến.

Sau khi sử dụng cửa sau đối diện với sân khấu của phòng đa chức năng để lên tầng hai, tôi đi đến trạm của tôi: nơi của cái đèn pha mà tôi được giao. Mặc dù sẽ không có vấn đề gì do tôi đã xác nhận cách sử dụng trong lúc tổng duyệt, tôi vẫn nên kiểm tra lại xem công tắc ở đâu và cách nó hoạt động.

Phải, mọi thứ đều ổn.

…Tuy nhiên, ở đây thật là ấm.

Không như lúc tổng duyệt, vì số lượng người ở đây và độ cuồng nhiệt của họ, phòng đa chức năng nóng bất thường.

Mặc dù điều hòa đã được bật lên, có vẻ như do số người ở đây mà nó không thể hoàn thành được công việc làm mát của mình.

Nhất là khi tôi đang đứng cạnh một thiết bị phát sáng liên tục tỏa nhiệt, thì cái nóng khá là khó chịu.

Để quen được với cái nóng, trước hết tôi xắn áo lên. Rồi tôi ngồi xuống và quạt mát bằng tay trong khi đợi màn biểu diễn bắt đầu.

Khi tôi nhìn xuống chỗ khán giả đang ngồi qua khoảng trống giữa các thanh giầm, tôi không chỉ thấy không có khoảng trống nào giữa những hàng ghế được xếp ngay ngắn đang tràn đầy các học sinh mà tôi còn thấy rằng có kha khá người đang đứng đằng sau khi ghế ngồi có vẻ như đến đó để xem bài biểu diễn của chúng tôi.

Tôi gần như chắc chắn rằng ở đâu đó trong đám đông có Shichimiya, Amaniji-senpai và Kumin-senpai.

Mọi người chắc hẳn đang mong mỏi chờ đợi đến lúc màn biểu diễn bắt đầu.

Tuy vậy, dù cho phòng này ban đầu không có được nhiều chỗ ngồi cho lắm, nhưng có vẻ như có quá nhiều người đến để xem màn trình diễn của chúng tôi.

Tôi cho rằng số khán giả ở màn biểu diễn này phải tương đương với lượng khán giả của một màn biễu diễn được diễn ra ở nhà thể chất, nơi có lượng chỗ ngồi lớn hơn. Tôi có một cảm giác thắng lợi chỉ từ lượng khán giả này.

Vì trong phòng khá tối, tôi không thể nhìn thấy rõ lắm cái đồng hồ ở gần sân khấu. Vì vậy, tôi lấy điện thoại ở trong túi ra xem giờ.

Chỉ còn 10 phút nữa trước khi bắt đầu.

Có vẻ như tôi cũng trở nên khá lo lắng.

Tôi có thể cảm thấy một loại mồ hôi khác hẳn với loại hay có do nóng.

Và rồi, ngay khi tôi nghĩ như vậy –

“Ở đây nóng phết phải không? Ehehe, chị đã tới! Ngồi cạnh em được không?”

Tôi không thể nhìn rõ vì phòng tối, nhưng không cần nhìn tôi cũng biết là ai từ độ ‘khác biệt’ đó.

Hiển nhiên rồi – đó là Amaniji-senpai.

Vừa phàn nàn ‘nóng nóng nóng’, chị ấy vừa xắn viền váy của mình lên một cách khó chịu.

Sau đó, và mặc dù tôi không tỏ vẻ cho phép chị ấy làm vậy, chị ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

“Chà, một chỗ ngồi đẹp phải không? Một chỗ ngồi đặc biệt.”

“Ừm, Amaniji-senpai, tại sao chị lại ở đây? Hay quan trọng hơn: chị không liên quan tới buổi biểu diễn, sao chị lên đây được…?”

“Heh heh, chị nói, ‘Làm ánh sáng ~!’ và thế là họ cho chị vào mà không có vấn đề gì cả. Chị cũng muốn xem điệu nhảy đáng yêu của Tà Nhãn Rikka-chan từ hàng ghế VIP. Hơn nữa, Yuu-chan cũng ở đây!”

“H-ha…”

Chà, và đúng như là Amaniji-senpai đã nói, đây là nơi cao nhất mà bạn có thể nhìn xuống sân khấu, nên theo một nghĩa nào đó, là hàng ghế VIP.

Tất nhiên là ngoại trừ cái nóng.

“Như dự đoán, em nghĩ chị sẽ làm cản trở em, đúng không? Chị sẽ không làm phiền em đâu, nên hãy cho chị ở lại đây!”

“Ừm… thông thường thì câu nói phải là ‘Nếu chị làm cản trở thì chị sẽ rời đi?’, hoặc thứ gì đó như thế chứ…”

“Ahaha, em đã sai lầm lớn nếu nghĩ rằng chị sẽ nói một câu bình thường như thế!”

“…Phải, em cũng đã biết rõ rồi. Chị ở lại đây cũng được thôi, không phài là chị làm vướng chân em hay thế nào. Mặc dù em sẽ phiền nếu chị bắt đầu gây cản trở trong buổi biểu diễn đấy.”

“Đó là điều mà chị chắc chắn sẽ không làm. Kể cả nếu – kể cả nếu đó là điều bình thường,” Amaniji-senpai tuyên bố rõ ràng.

Tôi đoán rằng chị ấy cảm thấy như vậy vì chị cũng ở trong tình huống tương tự.

Buổi biểu diễn của chị ấy – chị ấy muốn vở kịch được thành công. Cũng giống như chúng tôi.

Bóng hình nhìn từ bên cạnh khi chị nhìn chăm chú về phía sân khấu cho thấy chị ấy cảm thấy như thế mãnh liệt như thế nào.

“…Yuu-chan, chị-“

Đột nhiên, Amaniji-senpai thốt lên với một giọng nói có phần yếu ớt.

Trước khi tôi có thể đáp trả, Amaniji-senpai tiếp tục.

“Tà Nhãn Rikka-chan và Sofia-chan – chị rất biết ơn khi có thể biểu diễn vở kịch cùng với hai em ấy.”

“Đột nhiên chị lại nói gì vậy? Chúng ta còn chưa biểu diễn mà, huống chi là đến phần kết.”

“Ahaha, quả là như vậy nhỉ? Buổi biểu diễn này cũng thế: chúc may mắn.”

Với khuôn mặt chị quay về phía tôi, Amaniji-senpai có vẻ xấu hổ khi thì thầm những lời đó.

Sau khi nói ra những lời ấy, Amaniji-senpai bắt đầu nói thêm nữa, nhưng giọng nói yếu đuối của chị bị ngăn lại ngay khi nó được phát ra. Có vẻ như chị đang do dự không biết nên nói gì tiếp.

Và rồi, như thể đã chọn xong lời muốn nói, Amaniji-senpai nói từ từ.

“…Chị muốn Yuu-chan nghe chị nói một chút.”



“Chị muốn nói một chút về chính mình… Nhưng có vẻ như là chị sẽ không chỉ nói về điều đó. Những lời tán gẫu – chị hy vọng rằng em sẽ nghĩ về những gì chị sắp nói là như thế.

“Phải, những lời tán gẫu. À, nhưng nếu em không muốn nghe chị nói thì cứ tự nhiên nói với chị nhé.

“Vậy ư? Chị rất vui đấy, cảm ơn em.

“Em biết đấy –

“Về Tà Nhãn Rikka-chan và Sofia-chan, hai em ấy là những người mà người ta gọi là bệnh nhân chuunibyou phải không?

“Ahaha, sao cơ? Yuu-chan cũng đã nghĩ như vậy sao?

“Heh heh, đúng vậy. Nhưng, như dự doán, hai em ấy thật sự là bệnh nhân chuunibyou, phải không?

“Hmm. Ừm, mới chỉ hôm trước – chị đoán em có thể nói là đúng lúc – chị tình cờ nghe được cụm từ đó và tò mò không biết nó nghĩa là gì, nên chị đã tra nghĩa của từ đó. Sau khi tra xong, vì lý do gì đó mà hai em ấy xuất hiện trong đầu chị, vậy nên chị muốn hỏi em có phải như vậy không.

“Chị nghe được ở trên TV. Một ca sĩ đã nói thế.

“Tà Nhãn Rikka-chan và Sofia-chan: hai em đấy được phân loại là có thứ được gọi là bệnh nhân chuunibyou loại mắt thần phải không? Chị nhớ mình đã nghĩ rằng ‘mình hiểu, mình hiểu’. Chuunibyou – người nghĩ ra khái niệm đó thật tuyệt vời. Khái niệm ấy cực kỳ chuẩn xác đến mức khiến chị giật mình.

“Chị có nghĩ các em ấy mắc bệnh không – phải phải, chị cũng có cảm giác là các em ấy đã mắc bệnh.

“À, nhưng không phải là chị nghĩ rằng những người như Tà Nhãn Rikka là kỳ lạ hay tương tự đâu. Đúng hơn là, chị nghĩ rằng thật là tốt khi các em ấy như vậy.

“Ahaha, bởi vì điều đó rất ngầu, đúng không? Chị có những năng lực bất thường như thế không à? Chị chưa bao giờ nghĩ về việc tạo ra một thiết lập như thế hay tương tự, mặc dù chị nghĩ rằng những thứ như thế cũng rất hay.

“Chà, chị đoán rằng mọi thứ hiện tại mà chị đã nghĩ ra cũng là một kiểu thiết lập rồi.

“Đúng vậy, nếu nghĩ kỹ thì, cách mà chị tự gọi bản thân theo góc nhìn thứ nhất cũng là một thứ có thể nói là thiết lập của chị.

“Vậy điều đó có nghĩa là chị cũng mắc chuunibyou?

“Ahaha, vậy sao? Yay~!

“Hả? Chị đoán là cũng cảm thấy có chút hạnh phúc. Chị cảm thấy mình đặc biệt.

“Hửm, đáng lẽ chị không nên có những triệu chứng đấy ư? Dù sao thi chị mới chỉ nghe cụm từ ấy lần đầu tiên gần đây thôi.

“Chị tự hỏi có phải đó là thứ mà được gọi là dạng văn hóa phái sinh?

“Làm chị trở nên khác biệt với những người khác – chị tự hỏi rằng đó có phải chính xác là những gì mình đang cảm thấy không. Chị sẽ làm những thứ như là tạo ra điều bất thường, cố gắng thể hiện cá tính độc đáo của mình, cố gắng trở nên đặc biệt, giả vờ như ở ngoài vòng pháp luật, và hiểu sai mọi khái niệm thời trang.

“Ồ, em hỏi về điều đó sao? Về trang phục thông thường của chị ư?

“Không, chị sẽ nói thoải mái! Trang phục thường ngày của chị là… ‘Trang phục thường ngày của Hideri-chan không ổn chút nào’ là điều mà Kumin, với nụ cười trên môi, nói về chúng!

“Bây giờ những lời như thế khiến chị rất hạnh phúc! Tuy vậy, vì chị ấy đã nói, ‘Tớ sẽ không chơi với Hideri-chan mặc thường phục’ nên đồ thường ngày của chị đã bị phong ấn. Và đó là lý do tại sao chị luôn mặc đồng phục. Nhưng xem này: em không cảm thấy rằng đồng phục cũng đặc biệt ư?

“Nó đặc biệt nếu em nghĩ nó như là một trang phục chỉ có thể mặc trong ba năm.

“Đúng không? Nhưng mà, ngay bây giờ mà mặc nó thì lại bình thường, nên chị vẫn bối rối với nó. Dù đó là lý do mà chị đã sửa đổi lại nó. Đồng phục của chị khác biệt với mọi người – ý tưởng hay, đúng không?

“Tà Nhãn Rikka-chan và Sofia-chan làm vậy cũng không sao. Chị thích điều đó. Mặc dù chị không có muốn có cảm giác là đồng đội vì chuyện đó hay thế nào, nhưng thực lòng chị rất vui vì hai em ấy cũng có chung ý tưởng.

“Mặc dù lý do duy nhất khiến cá nhân chị nghĩ đó là điều tuyệt vời là bởi vì chị nghĩ các em ấy rất ngầu.

“Mặc dù trong trường hợp của chị, điều đó là để ‘tạo ra điều bất thường’.

“Bởi vì – chị muốn khác biệt với mọi người.

“Heh heh, đúng vậy, đúng vậy. Chị kiên quyết nhất và làm tốt nhất những điều cực kỳ kỳ lạ.

“Chị không nghĩ đó là sai lầm, vì chị đã nỗ lực để trở thành một sự tồn tại đặc biệt. Mặc dù mọi người gần đây có nói rằng ai cũng bắt đầu đặc biệt, nhưng chị không nghĩ như vậy.

“Bởi vì không thể nào mà khởi đầu là ‘kẻ duy nhất’ được.

“Vì mọi người kể từ ban đầu – từ khi họ được sinh ra, họ không có gì đặc biệt.

“Nó sẽ tương tự như việc nói rằng mỗi người đều có cá tính riêng – chị không hề nghĩ như vậy. Phải nói là, hiển nhiên là mọi người không đồng nghĩa với sự cá tính.

“Em chỉ có cá tính riêng khi em thể hiện sự cá tính của chính mình, đúng không?

“Nếu em không sử dụng nó thì không khác gì không có nó cả.

“Đó là lý do tại sao, để chị trở thành một người có cá tính – chị muốn thành một người khác với mọi người khác.

“Á Yuu-chan! Vì áo sơ mi của chị khá là trong suốt, vừa rồi em vừa nhìn chằm chằm vào áo lót màu cầu vồng của chị, phải không!

“Xin lỗi, xin lỗi, đó chỉ là đùa thôi, đùa thôi.

“Quay trở lại vấn đề chính nhé? Chị thi thoảng có thể lạc đề như thế, nên chị sẽ rất vui nếu em tha thứ cho chị khi chị làm thế.

“Đó là kiểu trò chuyện thông thường của chúng ta sao? Ahaha, đúng là thế!

“Bây giờ, quay trở lại vấn đề, điều chị muốn nói tiếp theo là điều chị muốn Yuu-chan nghe – chị sẽ nói cho em về chị. Một lời dẫn chuyện ngôi thứ nhất – em là sẽ người đầu tiên được nghe, phải không? Có lẽ chị nên hạn chế nói chuyện riêng để tránh làm em xao lãng nhỉ.[note12313]

“…Câu đó nói không được ổn lắm. Chị rút lại những gì vừa nói.

“Ơ, chị nói đến chỗ nào rồi nhỉ?

“Phải phải, đó là điều chị muốn em nghe.

“Lần trước, chị đã kể cho em câu chuyện về chị muốn trở nên khác biệt với mọi người xung quanh đúng không?

“Phải, đúng thế. Cậu chuyện ‘bình thường là không tốt’.

“Câu chuyện về chị bị coi như là kẻ ‘dị giáo’ bởi những người xung quanh chị.

“Lần trước, chị đã bỏ qua một thứ - không phải là chị có điều gì chống lại chủ nghĩa tập thể.

“Chà, nhưng nếu phải nói rằng chị có thuộc chủ nghĩa tập thể hay không, chị sẽ nói rằng chị không phải.

“Ban đầu, từ khi chị ở trường sơ trung chị đã luôn luôn ở một mình!

“Không không, chị sẽ nhấn mạnh điều đó! Chị không hề theo chủ nghĩa tập thể!

“Hừm, hồi còn học tiểu học chị cũng có phàn lớn thời gian ở một mình. Gia đình chị - có hơi khó khăn.

“Chuyện đó đã xảy ra tôi, nên em đừng lo lắng, đừng lo lắng. Đó là chuyện xảy ra khá thường xuyên, chắc vậy.

“Yuu-chan cũng thế - ngoại tình là không tốt, ok?

“Phải, đúng thế. Bình tĩnh, bình tĩnh.

“Em hỏi nếu chị đang chuẩn bị làm một thứ tương tự với thứ người khác đã làm thì chị sẽ vẫn làm không à? Chị không biết em thế nào, nhưng với chị, chị nghĩ rằng sẽ không thể nào làm một điều giống với người khác nếu điều đó đặc biệt. Dù sao thì, nếu chị không còn cách nào khác ngoài việc làm điều tương tự với ai đó, đó sẽ thực sự là một sự kiện ngẫu nhiên, phải không?

“Chị đoán đó là lý do mà chị không có bạn.

“Em không hiểu lắm điều chị mới nói sao, Yuu-chan?

“Chà, đó là lý do, khi chị thấy điều đó như là sống sót bằng cách giết đi cá tính của mình, chị tức giận với những người làm theo xung quanh và trở nên ‘bình thường’.

“Chà, nhưng đó không thực sự là ‘bình thường’, phải không?

“Chị đã nói vài lần rồi, nhưng em không cần phải lo lắng về chị hồi đó đâu.

“Chà, chị không nhạy cảm với như thứ như thế, phải không? Đó là lý do chị cuối cùng lại hiếm khi bắt đầu trò chuyện với người khác.

“Kumin là một phép màu. Chà, cũng là một phép màu khi chị làm quen được với Yuu-chan, phải không?

“Nói cho cùng thì, nếu chị đã không nói chuyện với Yuu-chan lúc đó thì không có những chuyện này xảy ra bây giờ - phải không? Đó là lý do đó là một phép màu.



“Về Kumin ư? Câu chuyện về cuộc gặp của bọn chị là thứ mà chị nhớ khá rõ. Vì lý do gì đó, Kumin đến và chào hỏi chị! Mặc dù sự thật là lúc đó chị ăn mặc rất nổi bật và chẳng bao giờ chào hỏi ai.

“Ahaha, khỉ thật, em bắt được chị rồi! Phải, thực sự là chị cũng nghĩ rằng người nào mà lại đi chào hỏi một người khác tiếp cận cũng có chút đặc biệt.

“Ồ, nhưng quay trở lại chủ đề chính!

“Về Kumin, khi chị thấy tên đầy đủ của chị ấy, cứ như thể có một cái bóng đèn bật lên trong đầu chị. Thấy không, chị và Kumin, bọn chị đều có những cái họ kỳ cục, nhỉ?

“Và, mặc dù tên của chị là ‘hạn hán’ và ‘cầu vồng’ khá trái ngược nhau, cái tên Tsuyuri, hay đúng hơn là ‘mùa mưa’, có ý nghĩa là ‘cầu mưa’, có nghĩa là sự tương thích của bọn chị là hoàn hảo! Nghe này, sau khi cầu mưa thành công thì bầu trời sẽ biến một ngày hạn hán thành bầu trời cầu vồng, phải không?[note12314]

Bọn chị có tên tương thích với nhau! Và cũng như tên của bọn chị, thì cách mà chị ấy bắt chuyện với chị cũng vậy, và bọn chị đã thân thiết với nhau.

“Không chỉ tên của bọn chị tương thích với nhau, mà sự tương thích còn ở trong những khía cạnh khác nữa.

“Kumin cũng là một đứa trẻ khá kỳ lạ, phải không? Từ góc nhìn của chị, chị ấy không hề bình thường, chị ấy thật tuyệt vời. Nếu sự kỳ lạ của chị là được tạo ra, thì của chị ấy lại hoàn toàn tự nhiên.

“Còn nữa – em biết, chị cũng đơn giản là rất vui nếu ai đó đến chào hỏi chị.

“Ể? À, cách chị gọi chị ấy ư? Chị gọi chị ấy là ‘Kumin’ vì Kumin là một cái tên đẹp, phải không? Từ ban đầu chị đã nghĩ tên của chị ấy rất hay và không hề bình thường.

“Chà, điều như vậy đã xảy ra, nên chị và Kumin trở thành bạn bè. Nếu phải nói giống như Tà Nhãn Rikka-chan thì, hẳn sẽ là ‘Độc Bản Minh Nhãn kích hoạt! Độ tương thích hoàn hảo!’ hay thứ gì đó như vậy nhỉ?

“À, chị hiểu, bọn chị cộng hưởng với nhau! Thật là một cụm từ tuyệt vời, rất hoàn hảo!

“Chuunibyou quá à? Hừm, có đủ các cách để thể hiện sự chuunibyou, phải không?

“Vậy nên, chà, đó là cách mà chị đã sống cuộc sống của mình, mặc dù lúc đó chị cũng nghĩ về tình hình của mình.

“Ví dụ như, khi đến lúc phải hòa vào cộng đồng – ‘mình sẽ bị đối xử ra sao?’ là những kiểu suy nghĩ hiện lên trong đầu chị.

“Mặc dù xã hội yêu cầu sự cá tính, để mọi người không chỉ đi theo đám đông – xã hội cũng có vẻ như cũng sẽ loại bỏ những người mà có quá nhiều cá tính. Nếu chị phải nói chị nằm về vế nào, chị chắc hẳn sẽ ở bên bị loại bỏ.

“Quả là một nơi khắc nghiệt, phải không? Chị ‘hiện tại’ có quá nhiều cá tính.

“Tuy nhiên, chị không nghĩ điều đó là xấu: chị còn thích như vậy một cách chính đáng. Chị luôn muốn trở nên ‘đặc biệt’ hơn tất cả mọi người.

“Ahaha, ý chị là chị là chị không thể nhầm lẫn được, phải không! Được nghe em nói những điều như vậy khiến chị vui lắm.

“Tuy nhiên, về chuyện chị có bao giờ cảm thấy bất an về chuyện đó không – phải, chị có cảm thấy.

“Chị tự nghĩ rằng, ‘Điều này có thực sự ổn không?’ và ‘Có thực sự ổn không khi chị cứ như thế này?’ Sau cùng thì chị quả thực là – một kẻ ‘dị giáo’.

“Như Jeanne d’Arc[note12315] ? Ahaha, có thể. Dù gì thì chị cũng là trinh nữ mà.

“Oi, Yuu-chan, em đang khiến chị nói cái gì vậy!”

“Chà, chị mới chính là người nói ra điều đó.

“Nhưng không phải do lỗi của Yuu-chan mà chị đã nói điều kỳ cục đó sao? Và khiến sự lo lắng của chị biến mất nữa.

“Không, nghiêm túc đấy, chị nói thật.

“Sự lo lắng của chị đã biến mất.

“Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, một tuần hoạt động cùng nhau trong khoảng thời gian đó, chị đã quan sát Tà Nhãn Rikka-chan và Sofia-chan.

“Hai em ấy – chị đã từng nói rồi, nhưng hai em ấy có hơi chút bất thường. Các em ấy có thể làm những thứ không hề bình thường như thể điều bình thường vậy. Các em ấy sống theo ý muốn, vậy mà vẫn còn có thể giữ vững niềm tin vào chính bản thân mình, cùng lúc đó vui vẻ với mọi thứ xung quanh.

“Tà Nhãn Rikka-chan, lần đầu tiên bọn chị gặp nhau, khi chị tiếp cận em ấy một cách đột ngột, em ấy đã theo sự dẫn dắt của chị và ứng biến cùng chị. Mặc dù hơi nhút nhát, nhưng em ấy đã hùa với chị - em ấy đã biểu diễn cho chị rất nhiều kỹ năng. Trong karaoke, làm quần áo, và chơi điện tử. Hơn nữa, em ấy còn làm một màn tán tỉnh.

“Ahaha, đúng là chi tiết đó không có liên quan gì lắm!

“Chị đã có thể nhận được rất nhiều năng lượng từ Sofia-chan. Em ấy thật tuyệt vời phải không: em ấy luôn nhiệt huyết. Hơn nữa, cái khăn choàng đó. Nói thật là, chị không nghĩ chị có thể chiến thắng được cái khăn choàng ấy. Dù gì thì cũng rất nóng!

“Thiệt tình, hai em ấy thật tuyệt vời. Có lẽ các em ấy nghĩ rằng mình bình thường… Chị đã cảm nhận một chút khủng hoảng khi nghĩ rằng các em ấy có nguy cơ nghĩ chị là bình thường.

“Điều như thế không đúng ư? Ahaha, thật phấn khởi khi được nghe Yuu-chan nói với chị như thế. Dù sao thì Yuu-chan cũng biết hai em ấy khá rõ nhỉ.

“Chà, đó là lý do vì sao –

“Rằng cố gắng để trở nên độc đáo, cố gắng trở nên khác biệt với mọi người không phải là sai lầm – rằng chuunibyou không phải là thứ tồi tệ - là điều mà chị nghĩ khi chị thấy hai em ấy.

“Và đó là lý do vì sao chị cảm thấy biết ơn.

“Không chỉ với hai em ấy, mà còn rất nhiều tới Yuu-chan nữa. Thật sự là, cảm ơn em.

“Ahaha, chị cũng biết ơn tới các em ấy nữa, vậy nên hiển nhiên chị cũng sẽ nói lời cảm ơn hai em ấy đàng hoàng nữa!

“Điều này, chị muốn nói bằng bất cứ giá nào.

“Để chị có thể vẫn là chị - thực sự cảm ơn những nỗ lực của tất cả mọi người mà chị có thể sẽ mãi được như thế này!

“Phải phải! Đó là một tuyên bố của chị nói rằng chị sẽ luôn ‘đặc biệt’ bằng cách ‘dị giáo’!

“…Nhưng, thật tình, kỳ lạ sao chị có thể nói tất cả mọi thứ cho Yuu-chan.

“Kể cả cậu chuyện quá hoang đường của chị, em cũng lắng nghe đầy đủ. Em quả là tốt bụng. Quá tốt bụng.

“À, nhưng là đàn chị lớn hơn một tuổi, chị nên cho em lời khuyên, đúng không?

“Lời khuyên… mặc dù chị đoán em cũng có thể gọi nó là một mối lo ngại của chị.

“Kết quả của việc học cách trở nên khác biệt với người khác, cũng như thực hiện điều đó khá nhiều vì chị hầu như luôn cô đơn, việc quan sát người khác đã trở thành một trong những điểm mạnh của chị. Và Yuu-chan – Yuu-chan có hơi quá tốt bụng.

“Chị chắc không nên là người nói điều này vì chị đã tận dụng lòng tốt của Yuu-chan, nhưng…

“Dù sao thì, hãy để cho chị nói điều này – người duy nhất nên được cảm thấy quen thuộc với lòng tốt của Yuu-chan là ‘người đặc biệt’ của Yuu-chan.

“Đối với người như chị, khi chị thấy ba em ở cạnh nhau, chị đã hiểu. Mối quan hệ giữa ba em. Kumin – chị tự hỏi liệu chị ấy có nhận ra điều đó?

“Từng có lúc, chị cũng nghĩ rằng sự tốt bụng của Yuu-chan là một điểm mạnh. Nhưng tốt bụng khác với yêu thương.

“Chị cũng hiểu rằng chị cũng muốn trở nên đặc biệt với ai đó – rằng muốn trở nên đặc biệt với ai đó cũng có nghĩa là muốn không chỉ là một người bình thường với họ.

“Đó là lý do tại sao, sự tốt bụng của Yuu-chan, nó – nó quá tốt bụng, và có lẽ còn độc hại nữa.

“A, xin lỗi, xin lỗi! Đừng có buồn rầu như thế! Cứ nghĩ đó chỉ là một đống lời nói kỳ cục của một người kỳ lạ thôi, hoặc thứ gì đó như thế!

“Chị đang nói đến phần nào của em à? Để xem nào, có lẽ là sự ‘thiếu nhận biết’ của em chăng?

“Chà, không phải như chị nói là trái tim của một người con gái sẽ rộng mở cho em vì điều đó hay thế nào, nhưng – bởi vì Yuu-chan quá tốt bụng, chị nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu em nhận biết được sự tốt bụng của chính mình.

“Sẽ ổn thôi sẽ ổn thôi! Miễn sao là Yuu-chan không nhầm lẫn giữa ‘yêu thương’ và ‘tốt bụng’ thì sẽ không có vấn đề gì cả!

“Phải, vì là Yuu-chan, nên mọi thứ sẽ ổn thôi!

“Vậy thì, hãy tiếp tục câu chuyện như thể chị chưa bao giờ đưa ra một lời khuyên kỳ cục nào!

“Ể, vì không phải là em muốn một lời khuyên bình thường, đúng không?


“Ế!? Bình thường ư!?

“Đ-đã hiểu, sẽ gắn kết với sự bình thường!

“Không, đó là điều mà chị sau rồi cũng sẽ phải làm thôi… Chỉ đùa thôi!

“Chà, nhưng, vì Yuu-chan thực sự là một người tốt bụng, chị nghĩ rằng trở thành một tư vấn viên sẽ phù hợp với em! Đặc biệt khi em cũng giỏi lắng nghe cậu chuyện nữa!

“Tuy rằng công việc của một tư vấn viên cũng có vẻ khá là khó khăn.

“Ể, em quan tâm đến chuyện yêu đương của chị ư?

“Chị yêu con gái!

“Chị không chỉ nói thế để tỏ vẻ bất thường đâu!

“Chà, nhưng nếu chị mà yêu một người con trai – chị sẽ thành ‘bình thường’. Đó là điều chị nghĩ. Và chuyện đó – chuyện đó có hơi chút đáng sợ.

“Và đó là lý do tại sao chị, không nghi ngờ gì, sẽ không bao giờ yêu một người con trai.

“Theo suy nghĩ đó, chị nghĩ rằng Tà Nhãn Rikka-chan quả thực là tuyệt vời.

“Đến cuối cùng thì – kể cả khi mắc chuunibyou, em ấy vẫn muốn được yêu?

“Ể, chị được khen à? Yay~!

“Ahaha, Yuu-chan nữa: em thực sự kỳ lạ, phải không? Em cũng là một người khá khác thường. Tuy nhiên, em che giấu phần kỳ lạ và khác biệt đó của mình, phải không? Nhưng mà không cần phải giấu giếm điều đó đâu.

“Đó là một lời khen. Một lời khen tuyệt vời. Để có thể được nói chuyện với Yuu-chan – chị rất mừng khi đã gặp được em, thực sự đấy. Chị chân thành nghĩ như vậy.

“Phải, đó là lý do tại sao.

“Cảm ơn em.

“À, có vẻ như bài nhảy sắp bắt đầu rồi!



Và như thế, câu chuyện riêng của Amaniji-senpai – góc nhìn thứ nhất của chị ấy kết thúc.

Vì xảy ra khá đột ngột nên tôi có chút ngơ ngác khi câu chuyện kết thúc – tuy nhiên, việc tôi có thể nghe từ Amaniji-senpai một lần nữa lý do tại sao chị ấy tiếp tục giữ sự kỳ lạ của mình cũng khiến tôi khá vui.

Tiếp tục là con người kỳ cục, giữ vững sự đặc biệt – hay mượn một chút cách nói của Amaniji-senpai, tiếp tục bị chuunibyou.

Chuunibyou không phải là điều xấu – về cơ bản đó là điều chị ấy nói.

Cái nhìn đó về chuunibyou, gần đây cũng đã trở thành cái nhìn của tôi về vấn đề này, là điều mà tôi đã học được từ Rikka, và vì thế tôi có thể liên tưởng đến những điều mà Amaniji-senpai đã nói.

Điều đó làm tôi nghĩ lại một lần nữa là chuunibyou không phải là điều xấu.

Dù tôi có hơi ngạc nhiên khi nghe Amaniji-senpai tuyên bố rằng mình cũng mặc một phân loại của chuunibyou – và đó cũng không phải là một vấn đề gì đáng kể.

Sau cùng thì, Amaniji-senpai chắc chắn sẽ tiếp tục hành động theo cái cách mà mọi người nghĩ chị ấy sẽ hành động.

Điều mà, không nghi ngờ gì, rất khó để làm.

Tôi muốn tiếp tục nghĩ về câu chuyện của Amaniji-senpai thêm một lúc nữa, nhưng tôi cũng cần tập trung vào nhiệm vụ hiện tại.

Sau khi nói “Ồ, đằng kia!”, Amaniji-senpai, đang ở bên cạnh tôi, có vẻ như đã nhổm dậy khỏi chỗ ngồi. Như thể phản ứng lại cử động của chị ấy, mức độ hào hứng ở dưới cũng ngay lập tức nóng lên: tiếng hò reo vang vọng khắp phòng.

Tôi cũng đứng dậy và nhìn xuống sân khấu vẫn còn đang tối. Từ các bóng người, tôi có thể nhận ra nhóm nhảy đầu đã ở trên sân khấu rồi.

Ngay sau đó, một thông báo báo hiêu buổi biễu diễn bắt đầu.

“Cảm ơn vì sự kiên nhẫn của các bạn. Bây giờ thì, đây là bài biểu diễn của lớp 1-2. Mọi người, hãy chào đón họ thật nồng nhiệt.”

Tràng pháo tay cổ vũ lớn đến nỗi tôi tưởng sẽ không có hồi kết.

Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có mong đợi tràng cổ vũ nhiều đến thế không – là điều tôi nghĩ trong hạnh phúc.

Tôi cũng bắt đầu chuẩn bị điều khiển ánh đèn như đã tập dượt.

Điều quan trọng là chiếu sáng điểm trung tâm. Xác nhận tín hiệu bắt đầu. Rồi, trong buổi biểu diễn, nhiệm vụ của tôi là bật và tắt ánh đèn. Di chuyển ánh sáng một cách hợp lý, tạo không khí cho bài diễn, và các thứ khác.

…Được, tất cả đều ổn.

Tôi ôn lại những gì tôi phải làm: điều duy nhất còn lại là đợi tiếng nhạc bắt đầu.

Đột nhiên –

“Lễ hội văn hóa đã bắt đầu rồi, và đến mai thì nó sẽ kết thúc,” là điều mà người đang đứng bên cạnh tôi, Amaniji-senpai, lẩm nhẩm.

Ngay sau khi chị ấy nói xong điều đó, một tiếng ‘bum’ ngắn mở đầu, là tín hiệu để bắt đầu, vang lên. Sau đó, bài nhạc với nhịp tăng dần được phát ra.

Nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất, bật đèn lên khi có tín hiệu bắt đầu, hoàn thành ổn thỏa.

Điểm đến của tia sáng là nhóm vũ công khởi đầu: xung quanh Nibutani và thành viên câu lạc bộ khiêu vũ, tám thành viên của nhóm biểu diễn một bài nhảy nguyên bản.

Không chỉ có bài nhảy rất kỹ thuật, phong cách và mê hoặc như của câu lạc bộ khiêu vũ, và trang phục cũng rất đồng bộ và kiểu cách.

Một cái áo vét đen ở ngoài một chiếc váy ca rô đơn sắc.

Cùng với đó là quần soóc, mũ mềm và cà vạt. Thứ mà họ mặc kiểu cách đến mức bạn còn có thể thưởng thức bài biểu diễn này như một chương trình thời trang.

Chà, sự thực là việc bộ trang phục kiểu cách chỉ là ý kiến của cá nhân tôi thôi.

Tuy nhiên, về bài nhảy, không chỉ tôi – mà toàn bộ khán giả, bất kể giới tính, có vẻ như bị mê hoặc bởi bài biểu diễn hoàn hảo. Kể cả các giáo viên có vẻ bị cuốn hút.

Và ở vị trí trung tâm, nhảy hết mình với những cú xoay và nhảy hào nhoáng, là người sẽ trả thành nhóm trưởng của câu lạc bộ khiêu vũ và dường như cũng là át chủ bài của câu lạc bộ, Nibutani.

Đó là một mở đầu hoản hảo. Không có gì để bắt lỗi.

Tôi chắc hẳn là Nibutani, cũng là người lên kế hoạch cho buổi biểu diễn, cực kỳ hài lòng.

Và một khi âm nhạc kết thúc, những vũ công của nhóm nhảy đầu tiên sẽ cần phải đi ra sau cánh gà.

Lúc nào ánh đèn sẽ lại được tắt đi. Nhiệm vụ thứ hai của tôi.

Vì tiếp theo sẽ là các thành viên của nhóm khiêu gợi, nên không khí rất quan trọng.

Bài nhạc cũng vừa chuyển sang một giai điệu quyến rũ (?).

Với người đứng đầu nhóm và thần tượng của chúng tôi, Kazari-chan, ở vị trí trung tâm, cả nhóm có những cú đưa mắt mời gọi xuống khán giả khi bắt đầu biểu diễn.

Chính bài nhảy cũng chứa đựng đầy sự khiêu gợi: một điệu nhảy mời gọi.

Hiển nhiên là, những bộ trang phục cũng khá mát mẻ! Không có gì che những đôi chân cả! Vùng rốn cũng hoàn toàn được phô ra!

Tôi gần như chắc chắn rằng những đứa con trai đang ngắm cũng như tôi và đang tràn đầy tinh lực.

Dù sao thì, ngay lúc mà nhóm khiêu gợi xuất hiện trên sân khấu, tôi đã có thể nghe được nhiều tiếng hét trầm vang lên. Những âm thanh ấy to đến nỗi có thể thấy được rằng đám con trai cực kỳ thích thú.

Và nhóm con gái vui vẻ vì những vũ công cũng đang tận hưởng bản thân và vui vẻ!

…Là điều mà tôi tự nghĩ trong đầu khi tôi theo dõi bài nhảy từ tầng 2.

Một lần nữa, mức độ thích thú trong khán phòng trở nên lớn hơn khi bài nhảy của nhóm thứ hai kết thúc.

Và rồi, khi sân khấu được chiếu sáng hoàn toàn một lần nữa – là điều mà tôi đã chờ đợi, nhóm thứ ba!

Nhóm mà có Rikka là một thành viên – nhóm nhảy thần tượng.

Để ai cũng có thể thưởng thức được, một bài jpop ai cũng biết được bật lên khi nhóm bắt đầu nhảy.

Với Rikka ở trung tâm, bài nhảy đáng yêu làm đám đông trở nên cuồng nhiệt.

Tất nhiên là, những bộ trang phục cũng rất đáng yêu. Trái ngược với những gì Rikka thường mặc, chúng là những bộ trang phục sáng màu, rực rỡ và không có chút sắc đen nào. Nếu tôi phải so sánh bộ trang phục đó với thứ gì đó, thì đó phải là hình ảnh của một thiên thần.

Mang những bộ đồ Lolita ngọt ngào có màu trắng như thiên sứ cùng những dải ren hồng nhạt, cả nhóm thướt tha nhẹ nhàng qua sân khấu.

Ánh đèn của tôi đang chiếu sáng rực rỡ xuống Rikka. Ánh sàng từ đèn của tôi chỉ tâm trung và đúng một điểm đó.

“Chà! Tà Nhãn Rikka-chan đáng yêu quá chừng ~”

Có vẻ là Amaniji-senpai cũng đang theo dõi Rikka. Chị ấy rất sung sướng.

…Hiển nhiên là, tôi cũng vậy.

Cứ như thể tôi nhìn thấy con gái của mình giơ tay trong giờ phụ huynh dự giờ vậy. “Cố lên, cố lên!” là điều mà tôi suy nghĩ trong lòng.

Khi âm nhạc kết thúc, tất cả mọi người quay lại sân khấu một lần nữa. Bài nhảy cuối cùng là bài nhảy gồm tất cả mọi người.

Bài nhảy đó, mọi người đã tập luyện rất kỹ càng – màn trình diễn của họ cho tôi cảm giác rằng họ đã luyện tập quá kỹ càng cho bài nhảy ấy rồi.

Điều đó thực sự tuyệt đẹp – mọi người đồng bộ hoàn hảo với nhau trong từng động tác.

Bài nhảy ấy lôi kéo sự chú ý của toàn bộ mọi người. Không thể nhìn theo hướng khác được – mọi người đều bị mê hoặc.

Và giờ khi âm nhạc đã kết thúc toàn bộ, chương trình của lớp 1-2 đã kết thúc ổn thỏa.

- Đó là một thành công rực rỡ.

Tôi không hề tự kiêu khi nói điều như thế, bởi vì tràng vỗ tay lớn mà chúng tôi nhân được.

Sau tràng vỗ tay đó, thành viên hội học sinh quản lý khu vực bước dến Nibutani, đang đứng ở giữa sân khấu, từ cánh gà và đưa một chiếc mic để Nibutani có thể gửi đến khán giả một lời nhắn cuối cùng.

“Mọi người, cảm ơn rất nhiều vì đã theo dõi chúng tôi!”

Khuôn mặt Nibutani đầy mồ hôi, nhưng cô ấy tiếp tục mà không cần lau mồ hôi.

“Chúng tôi cũng đã rất vui, khi có thể biểu diễn cho tất cả mọi người!”

Tìm kiếm sự đồng tình, Nibutani quay sang những bạn gái còn lại trong lớp.

Tuy nhiên, trước cả khi cô ấy có thể quay hẳn đầu lại – lần lượt các bạn gái hô lên đồng ý với Nibutani.

Thấy điều đó, dù cô ấy chưa nghe được hết lời đáp của tất cả mọi người, thực tế là mọi người đều đồng ý với Nibutani khiến cô ấy quay lại về phía trước. Cô ấy có một nụ cười rất mãn nguyện.

“Lễ hội văn hóa chỉ mới bắt đầu thôi! Mọi người, hãy thưởng thức toàn bộ lễ hội này nhé! Chúng tôi xin hết!”

Lời cuối cùng của cô ấy là dấu hiệu để mọi người trên sân khấu cúi chào.

Khán phòng một lần nữa tràn ngập những tràng pháo tay.



“Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tà Nhãn Rikka-chan cực kỳ đáng yêu!”

“Đúng không? Phù, em mừng là mọi chuyện kết thúc yên ổn.”

Vì các ánh đèn đã được tắt đi, trong khán phòng trở nên tối om một lần nữa.

Chúng tôi cần phải rời khỏi đây nhanh, vì nhóm tiếp theo chắc hẳn đang chuẩn bị cho chương trình của họ.

“Amaniji-senpai, vì nhóm tiếp theo sắp đến đây, chúng ta hãy xuống thôi.”

“Ừ, được thôi.”

Vậy là, hai chúng tôi tiến đến lối ra.

Gần ánh đèn, có một sợi dây có tác dụng như lan can. Tôi tự hỏi liệu Amaniji-senpai có ổn không, vậy nên tôi quay đầu nhìn lại. Bước chân của Amaniji-senpai có vẻ không được vững.

Điều đó khá đáng lo… Nếu chị ấy rơi xuống, thì có thể sẽ bị thương nghiêm trọng – cứ bảo tôi là phiền phức đi, nhưng ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi, tôi không thể không đưa tay ra giúp.

“Amaniji-senpai, chị có đi được không? Hãy cẩn thận, nhé? Từ đây là cầu thang rồi. Tay chị - em sẽ giữ trên đường đi xuống…”

“Hử? À, không sao. Chị có thể thấy rõ đường. Không cần phải lo lắng đâu. Nhưng mà, em thật ga lăng đấy, Yuu-chan.”

“Nếu chị ngã xuống thì sẽ bị thương nặng đấy, phải không? Nên là, chị đưa tay đây…”

“……”

“Ể…?”

“…Xin lỗi, chị từ chối nắm tay vì đó là điều quá bình thường, Yuu-chan! Chị ổn cả. Dù sao cũng cảm ơn em đã giúp.”

…Hừm, chắc là do tôi lúc nào cũng lo lắng cho chị ấy nên tôi mới cảm thấy lo như vậy, nhưng tôi đoán là lần này chỉ do tôi lo lắng quá mức thôi.

Không nắm tay tôi, Amaniji-senpai, sau khi kiểm tra kỹ càng từng bước, đi xuống được cầu thang.

Không có ai trong lớp tôi ở đó khi tôi ra khỏi phòng đa chức năng. Tôi đoán rằng nhóm con gái hẳn đã đi đến phòng thay đồ rồi.

Thay vào đó, thứ tôi nhìn thấy phía trước phòng đa chức năng là một biển người đang bàn luận những ý kiến về bài nhảy của lớp tôi.

Những ý kiến đó chủ yếu nói về nhóm của Kazari-chan.

Nhóm đầu tiên cũng khá tốt – một giọng nữ vang lên.

Mặc dù tôi không nghe nhiều về nhóm của Rikka, nhưng vì tôi chỉ nghe được toàn những lời nhận xét tốt, nên điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, dù tôi không có nhảy.

Rồi, như để thay thế đám đông lúc trước, những người đến để xem chương trình tiếp theo tràn vào trong khán phòng.

“Chà, vui phết nha!” Amaniji-senpai, người ra khỏi khán phòng khá muộn, nói khi đang duỗi người.

…Nghe được lời khen không kìm nén từ đàn chị cũng khiến tôi hạnh phúc, nhưng theo một cách khác so với lúc trước.

Mặc dù lời khen không phải dành cho tôi, nhưng nghe điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy đôi chút xấu hổ.

“Vậy bây giờ thì – sau khi đã hài lòng với chuyện đó, đi đâu tiếp đây?”


“Hả? Chị rời đi luôn à?”

“Phải. Chị sẽ đi tìm thứ gì khác thú vị.”

“…Một mình à?”

“Chà, đúng thế. Vì có vẻ như, Kumin phải làm một vài thứ ở lớp. Nên để bắt đầu, thì chị sẽ đi một mình.”

…Một mình à.

Hừm… Liệu tôi có thể làm được gì không?

Tuy vậy, như mong đợi tôi không thể không nói gì đó.

“Ừm, nếu chị thích, chúng ta có thể đi lễ hội cùng nhau? Tất nhiên là Rikka cũng sẽ đi cùng nữa.”

“Ahaha, không không, không sao mà. Không phải tốt hơn nếu chỉ có em và Tà Nhãn Rikka đi chơi lễ hội cùng nhau sao? Chị chỉ làm cản trở hai em mà thôi.”

“Không có chuyện như thế đâu ạ…”

“Không không, vả lại, chị cũng muốn đi lang thang một mình một chút. Sau cùng thì, có rất nhiều những vở kịch cũng được biểu diễn ở lễ hội văn hóa, và vở kịch của chúng ta phải thi đấu cùng với tất cả những vở kịch khác! Có cảm giác như là chị đang đi thám thính tình hình kẻ địch vậy. Vậy nên, nếu em có thấy chị ở đâu đó, nhớ qua chào nhé, được không?”

Sau khi nói thế, và không đợi câu trả lời của tôi, Amaniji-senpai vẫy cả hai tay về phía tôi và đi về phía đám đông.

Bằng cách nào đó, tôi lại làm chị ấy lo lắng cho tôi.

Tất nhiên là, tôi cũng cảm thấy hơi tệ vì chuyện đó.

Vì tôi cho rằng Rikka hẳn sẽ không phiền, nên tôi không nghĩ rằng Amaniji-senpai đi cùng chúng tôi sẽ có vấn đề gì cả. Nhưng mà, cũng có khả năng là việc Amaniji-senpai đi cùng sẽ không ảnh hưởng tốt đến Rikka. Nếu tôi ở trong vị trí của Amaniji-senpai, tôi chắc hẳn cũng sẽ từ chối.

-…Hay chính xác hơn.

Có lẽ đây chính là phần trong tôi mà ‘thiếu sự nhận thức’.

“Rằng tốt bụng quá cũng có thể trở nên độc hại – phải không?”

Khi tôi thì thầm điều đó với bản thân, tôi lấy điện thoại ra và mở màn hình tin nhắn ra.

Tôi kéo xuống khu vực ‘ký tự đặc biệt’ ở trong danh bạ của mình.

†Chủ Nhân Tà Vương Chân Nhãn, Rikka Takanashi†

Khi tôi kéo đến tên cô ấy, tay tôi dừng lại một chút.

Tôi một lần nữa nhớ lại những điều mà Amaniji-senpai vừa nói lúc trước.

Rằng tôi không biết được người khác coi sự tốt bụng của tôi là gì.

Chị ấy chỉ rõ cho tôi điều đó, nên hiển nhiên tôi suy nghĩ về nó.

- Rằng tốt bụng quá cũng có thể trở nên độc hại.

Ý nghĩa của những lời đó.

Dựa theo cách mà Amaniji-senpai nói về điều đó, thì có vẻ như những lời của chị ấy cũng có phần nào đó sự thật.

Tôi có cảm giác rằng chị ấy thực sự lo lắng cho tôi khi chị ấy nói ra những điều đó.

Tôi có thể chưa hiểu hết những gì chị ấy nói.

Nhưng đó là lý do tại sao.

Tôi cần phải nghĩ về điều đó nhiều hơn nữa.

Một cách đúng đắn, như là người lập giao ước với cô ấy.

Và – như là bạn trai cô ấy.

Tôi thề trong lòng sẽ tiếp tục suy ngẫm về chuyện đó, và tôi gửi một tin nhắn.

Đến bạn gái tôi, cô gái vẫn đang tiếp tục mắc chunibyou – đến Rikka.



Ya hu~! Đi chơi lễ hội văn hóa cùng với Rikka~!

…Là điều mà tôi đang cảm thấy. Mặc dù tôi đang ở một mình, nhưng tôi vẫn cực kỳ thích thú (tất nhiên, tôi vẫn chưa quên điều tôi thề với lòng mình).

Tuy nhiên, đời không như mơ.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng như tôi mong muốn.

Sau khi tôi nhắn tin cho cô ấy, tôi đã gặp mặt Rikka ở lớp 1-2. Tuy nhiên, quỷ dữ (ít nhất là trong mắt tôi lúc này) mang tên Kazari-chan đến cùng với cô ấy để cản trở tôi. Kế hoạch đi chơi lễ hội văn hóa cùng với Rikka đã sụp đổ.

Hơn nữa, Kazari-chan còn đang nắm tay Rikka như thể họ rất là thân nhau vậy.

“Ehehe, xin lỗi, Yuuta-kun. Hôm nay Rikka-chan là của tớ ~. Bạn ấy đã hứa rằng sẽ dành ngày hôm nay cho tớ rồi ~…”

“Hừm… Nếu là một lời hứa, thì tớ đoán là không thể làm gì khác được…”

Có vẻ như, lần này cô ấy sẽ không tỏ vẻ tử tế nữa rồi.

Dù sao thì, không phải là tôi đã hứa với Rikka là sẽ đi chơi cùng nhau…

Tôi có cảm giác là chúng tôi đã có một lời hứa như vậy vì chúng tôi cộng hưởng với nhau, hay có thể hiểu nhau mà không cần lời nói, nhưng có vẻ như đó chỉ là hy vọng hão huyền của tôi.

Biết rằng mọi thứ đã có thể theo kế hoạch nếu tôi hứa với Rikka là sẽ đi chơi cùng cô ấy khiến tôi cảm thấy hối tiếc.

“Yuuta, mình cùng đi chơi lễ hội văn hóa với nhau vào ngày mai nhé.”

“A, mình đang được Rikka an ủi…”

Để an ủi tôi, Rikka kiễng chân lên để xoa đầu tôi.

Tôi thực sự cảm thấy đáng thương sao…?

Đó quả là một cú sốc.

“Tuy vậy, gần đây tớ lo lắng rằng Kazari-chan là les, và đang nghiêm túc nhắm đến Rikka.”

“Ổ ổ ổ? Yuuta-kun, đó chỉ là sự thật vô hạn thôi!”

“Bởi vì những lời như thế mà tớ nghĩ là có sự thật ở trong đó đấy!”

Câu thành ngữ đúng là sự thật vô căn (cứ) chứ!

“Chà chà chà, cứ yên tâm! Đai bự dô, đai bự dô, đai bự dô. Sau cùng thì, cũng chỉ là hai cô gái tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp thôi mà!”

“Có vẻ như nói sai hết đám ‘đai dô bự (không sao đâu)’ không phải chỉ là một sai lầm lớn của cậu nhỉ…”

“Yuuta, bình tĩnh đi. Tiểu thư và tớ chỉ đơn giản là được kết nối với nhau bởi một mối liên kết vĩnh cửu thôi.”

Kazari-chan cười gian khi nghe Rikka nói những lời đó.

Có vẻ như cậu ấy thấy điều đó rất thú vị. Như thể cô ấy đang nói ‘buồn cười quá!’ hay thứ gì đó trong lòng vậy.

Nhưng mà, nếu để chuyện này phát tán ra… Tôi tự hỏi Nibutani liệu có lại mất bình tĩnh nữa không nếu phát hiện ra điều này…

“Phải phải phải, vì đây là hai chúng tớ có một mối liên kết vĩnh cửu với nhau! Vậy thì, Yuuta-kun, tớ sẽ mượn Rikka-chan nhé, được chứ? Hẹn gặp cậu sau!”

“Yuuta, gặp sau nhé!”

Và với điều đó, hai người họ rời lớp học trong khi đang thân thiết nắm tay nhau.

Tôi bị bỏ mặc lại trong lớp học, một mình.

Mặc dù lớp học không được sử dụng cho lễ hội văn hóa và đang, trong lúc này, được sử dụng như là một phòng nghỉ, vì lễ hội văn hóa mới chỉ bắt đầu, và thực tế là chưa đến trưa, nên không có dấu hiệu rằng ai đó sẽ quay về lớp.

Hiệu tại, lớp học chỉ là một nơi hiu quạnh để cho mọi người để cặp sách.

Thực tế rằng tôi chỉ có một mình trong lễ hội văn hóa khiến tôi cảm thấy thực sự buồn rầu.

A.

Phải rồi, còn cậu ta nữa. Để quên đi cảm giác hỗn loạn khó tả này, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi cho bạn thân của tôi, Isshiki[note12316] .

Hai giây sau.

“Ồ, Togashi. Có gì vậy, tớ đang bận.”

“Bận gì?”

“Hiển nhiên là tớ đang theo dõi những bộ trang phục mà tụi con gái đang mặc.”

…Quả là cậu ta. Hay đúng hơn là, thật là kiên định.

Thật tuyệt khi phần đó của cậu ta rất nghiêm túc, nhưng, chà…

“Tớ đang tự hỏi liệu cậu có muốn đi chơi lễ hội văn hóa với tớ không.”

“Hửm? Cậu không đi chơi với Takanashi-san à?”

“Cô ấy bị Kazari-chan cướp mất rồi.”

“Hừm, tớ hiểu, thật buồn khi được nghe điều đó. ‘Hẳn rồi!’ là điều tớ muốn nói, nhưng… xin lỗi. Thực sự là, bây giờ tớ đang bận.”

Isshiki nhỏ giọng. Có vẻ như cậu ta đang bận là điều gì đấy quan trọng.

“Ngay lúc này, tớ đang ngụy trang ở một nơi có thể coi là trung tâm của lễ hội văn hóa, một quán cà phê hầu gái, để điều tra những bộ trang phục, nhưng một cô-cô hầu gái đang nói chuyện với tớ. A, một cô gái đang nói chuyện với tớ!”

Vì đột nhiên Isshiki nhỏ giọng nên tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra và lo lắng cho cậu ta…

Chà, nhưng vì đây là Isshiki, điều gì đó nghiêm trọng có thể đã xảy ra. Tôi có thể tưởng tượng cậu ta đang hành động một cách đáng ngờ.

“Tớ hiểu, phải rồi. Được rồi, chúc cậu may mắn trò chuyện với mấy cô hầu gái!”

“Tớ rất vui khi được nghe điều đó từ cậu. Togashi! Cảm ơn vì đã cổ vũ tớ. Dù sao thì, nếu tớ có thể có được một bức ảnh với một cô hầu gái, tớ chắc chắn sẽ cho cậu xem!”

“Quào ~, tớ rất là mong chờ đấy ~.”

Cậu chắc sẽ không có được đâu.

“Dù sao thì, tớ sẽ rất vui nếu cậu gọi tớ lần nữa khi nào tớ rảnh.”

“Được thôi.”

Với cuộc gọi vô ích, tôi đút lại điện thoại vào trong túi.

Chà, vì bạn thân của tôi đang cày cấp, nhiệm vụ của tôi như một người bạn là ủng hộ Isshiki và từ bỏ việc đi cùng cậu ta.

Vậy thì, sao giờ?

Lễ hội văn hóa – đi chơi một mình trong lúc này có cảm giác cô đơn hơn tôi nghĩ. Hay thay vì cô đơn hơn, có vẻ sẽ tốt hơn nếu nói rằng điều đó khắc nghiệt hơn tôi nghĩ.

Một người ổn khi ở một mình – không tồn tại.

Hồi tôi còn ở sơ trung, mặc dù tôi đã nói những điều như là, ‘Hừm, độc khí lễ hội đã tấn công loài người,’ trong khi có thái độ chống đối hồi lễ hội văn hóa, và sẽ đi chơi một mình… mặc dù tỏ vẻ như vậy, tôi của hồi đó vẫn cảm thấy cô đơn…

À, nếu có ai đó có thể cứu tôi khỏi sự cô đơn – ngay khi tôi nghĩ thế, chiếc điện thoại tôi vừa đút lại vào túi bắt đầu rung lên.

Tôi một lần nữa lấy nó ra khỏi túi – đó là một cuộc gọi.

…Chuyện này có thực ư! Một anh hùng sẽ đến cứu bạn nếu bạn cầu nguyện trong lòng!

“Ồ, Anh Hùng? Bây giờ đang là ca của tớ, vậy nên nếu cậu rảnh-“

“Đến ngay đến ngay! Tớ đang trên đường đây!”

Ngay khi Shichimiya mới nói được phần ‘r’ của chữ ‘rảnh’, tôi đã trả lời ngay rằng, ‘Đến ngay đến ngay!’

Và rồi, không nghe những gì còn lại mà Shichimiya muốn nói, tôi nói với cô ấy, ‘Tớ đang trên đường!’ và cúp máy. Rồi tôi ngay lập tức chạy. Kệ đi, nếu điều đó có nghĩa rằng tôi có thể chạy một chút trong hôm nay, tôi còn sẵn sàng bất tuân chỉ đạo của các thành viên ban kỷ luật trường.

Thời gian cần để tôi bắt đầu chạy – là khoảng 3 giây.

Trước khi tôi còn nghĩ về chuyện đó, tôi đã bắt đầu cử động theo phản xạ.

‘Mình cảm thấy thật cô đơn…’ và điều mà tôi đã nghĩ khi đang chạy, khiến tôi cảm thấy buồn một chút, nhưng tôi không sao.

Tôi không vấn đề gì với việc hơi rớt nước mắt một chút vì những hạnh phúc thông thường.

Lao qua đám đông người trong trường, tôi đi đến quầy kem của Shichimiya bằng những bước nhanh.

Tôi mừng là tôi đã kiểm tra vị trí từ trước. Tôi đến tầng một gần như ngay lập tức.

Ở tầng một, gần phòng nấu ăn – nằm ở toàn nhà cạnh tòa nhà thông thường, nơi có các lớp học đặc biệt – có rất nhiều chương trình liên quan đến ẩm thực được dựng lên bên cạnh nhau theo hàng. Và ở khu vực này là chương trình của lớp 1-3 – một cửa hàng kem.

Chương trình của họ còn được mang tên ‘Cửa hàng kem – biển hiệu có ghi ‘Cửa hàng kem’ ở trên đó.

Có vẻ như bạn có thể ăn ở trong lều chế biến thức ăn. Tôi có thể thấy một vài người đây đó ở trong lều có vẻ như là khách hàng.

Mặc dù tôi không có ấn tượng rằng việc buôn bán đang tốt đẹp, nhưng nhờ những người ở trong lều đang có vẻ như cực kỳ hài lòng khi ăn món ăn của mình, rất nhiều người qua đường dừng lại trước cửa hàng để mua một cốc kem trước khi đi tiếp, vừa đi vừa ăn cốc kem của mình.

Và như Shichimiya nói, cô ấy đang làm việc ở đấy như là một trợ lý cửa hàng.

Đứng đó là anh hùng của tôi, Shichimiya – và đáng ngạc nhiên là, tóc của cô ấy không theo kiểu Twin Ring thông thường. Thay vào đó thì tóc cô ấy được buộc theo kiểu đuôi gà.

Tôi không có quá thích thú với tóc đuôi gà hay thế nào (trong hai kiểu, tôi thích tóc hai bím hơn), nhưng tôi bị mê hoặc bởi kiểu tóc mới mẻ đó của Shichimiya.

Mượn cách nói của Shichimiya gần đây: tóc của cô ấy ‘rất tuyệt, OK~☆’.


Tương tự, trang phục của cô ấy không phải là trang phục dạng Ma Pháp Thiếu Nữ như mọi khi. Có vẻ do cô ấy cảm thấy nóng, nên cô ấy chỉ mặc một cái áo phông và váy ngắn. Cộng với chiếc tạp dề, bộ trang phục này của cô ấy cũng tạo cảm giác mới lạ.

Trong khi đầu tôi đang tràn ngập những suy nghĩ như thế, Shichimiya tiến đến chỗ tôi.

“A, Anh Hùng! Hả, cậu đi một mình à?”

Có vẻ hạnh phúc khi được găp tôi, Shichimiya, với đôi má có chút đỏ, vẫy tay chào tôi.

Cử chỉ của cô ấy đáng yêu đến nối khiến tôi nuốt nước bọt trong vô thức.

“Ờ-ờ. Phải, bây giờ tớ đang đi một mình.”

“Rikka-chan đâu rồi?”

“Cô ấy bị bắt cóc bởi trùm bí mật Kazari-chan rồi.”

“Nyahaha, Rikka-chan là một cô gái bị bắt cóc khá thường xuyên, phải không?”

Có hơi chút gượng gạo khi nghe Shichimiya nói thế.

Ồ không, tôi không có ý ám chỉ Shichimiya là một kẻ bắt cóc hay thế nào.

“Chà, vì chỉ có mỗi Anh Hùng, nên tớ sẽ khao nhé! Giờ thì, cậu muốn ăn món gì nào?”

“Không cần đâu, tớ ổn mà. Tớ sẽ tự trả cho mình.”

“Không không, không sao đâu. Tớ đã bắt cậu đến tận đây, nên cũng công bằng thôi mà, phải không? ☆“

Nói như thế, Shichimiya đẩy lưng tôi hướng đến một chiếc ghế còn trống.

Ý tớ là, nếu cậu đã nói như vậy, tớ sẽ hưởng thụ lòng tốt của cậu vậy.

“Làm ơn cho hai suất parfait chuối sô cô la!”

Sau khi nói vời người trong bếp làm parfait, Shichimiya sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở trước mặt tôi.

Khoan đã, gì cơ? Chiếc ghế trước mặt tôi?

“Có ổn không? Cậu không phải làm việc trợ lý cửa hàng sao?”

“Phải, tớ đã thông báo với cả lớp rằng tớ sẽ nghỉ giải lao một chút khi Anh Hùng đến.”

Ổ…?

Thật cảm động, tôi rất xúc động. Tôi hạnh phúc vì cô ấy đã sắp xếp tất cả chuyện này cho tôi!

Cô ấy bây giờ là một linh hồn tương thông với tôi! Isshiki là ai? Bạn thân của tôi là Shichimiya.

…Chà, việc chúng tôi là bạn thân là từ lâu rồi. Kể cả như thế, tôi vẫn chưa thực sự đối xử với Shichimiya theo cách mà bạn thân thường đối xử với nhau.

“Shichimiya! Nếu có bất cứ thứ gì tớ có thể làm cho cậu, cậu cứ nói! Dù yêu cầu là gì, tớ cũng sẽ làm!”

“Ể? Cậu làm sao vậy Anh Hùng?”

“…Chà, nghe này, tớ sẽ cảm thấy tệ nếu chỉ có cậu khao tớ mà tớ không làm gì để trả ơn cả.”

“Chỉ bởi vì tớ khao cậu món gì đó, mà Anh Hùng sẽ trở thành bề tôi và làm bất cứ thứ gì cho tớ!? Đừng như thế, Anh Hùng – dù sao thì, cậu cũng có thể thu thâp tiền vàng kể cả từ những kẻ thù còn không có tiền trên người bằng cách tôi luyện chúng thành tiền mà.”

“Tớ không nghĩ tớ có thể thể chấp nhận loại tiền đó, kể cả khi đó là tiền thưởng từ việc đánh bại trùm cuối… Chà, ý tớ là, dù sao thì, tớ vẫn mắc nợ cậu vì nhiều chuyện. Ví dụ, tớ vẫn nợ cậu chuyện cậu đồng ý cho tớ giới thiệu cậu với Amaniji-senpai, phải không?”

“Hừm, nhưng từ phía tớ, tớ rất vui khi cậu nghĩ đến việc rủ tớ giúp đỡ.”

“Làm ơn đừng nói những điều như thế! Tớ sẽ làm mọi thứ để đền bù cho cậu!”

Tôi đang van nài cô ấy với hai tay chụm vào nhau. Bằng cách nào đó mà tôi lại ở trong tư thế này.

Shichimiya có vẻ như cũng đã nhận ra chuyện này kỳ lạ đến như thế nào và nhanh chóng trả lời tôi.

“Hả!? Tớ đang đối xử không tốt với Anh Hùng hay sao!? Hừm, hiểu rồi. Tớ sẽ suy nghĩ về chuyện đó. ☆”

“Ừ, cứ cho tớ biết khi nào cậu nghĩ ra nhé!”

“…Lời hứa đó – mặc dù lúc dó tớ không nhận ra, chuẩn bị mang đến một thảm họa –“

“Ể!? Khoan đã, sao cơ!? Thứ mà cậu định yêu cầu tớ làm sẽ làm một điều gì đó như thế sao!?”

“Nyahaha, tớ đùa thôi, đùa thôi. Tớ sẽ sớm nghĩ ra điều gì đó để yêu cầu – a, có điều đó. …Phải, điều đó sẽ là hoàn hảo. Yêu cầu của tớ là cậu cho tớ được hỏi cậu về một điều gì đó.”

“Hỏi tớ một điều gì đó?”

“Phải, được hỏi cậu một thứ. Có vấn đề gì không?”

“Không, nhưng cậu không cần phải khiêm tốn như thế - cứ tự do hỏi tớ bất cứ điều gì. Tớ sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu bằng toàn bộ khả năng của tớ.

Đáp trả lại những lời của tôi, Shichimiya lẩm bẩm ‘Nyahaha, thật tuyệt vời khi biết kể cả những bí mật cũng không bị cấm. ☆‘ với một phản ứng xấu hổ.

Mặc dù tôi cũng không muốn đi quá xa, nhưng không phải như là tôi có điều gì phải giấu Shichimiya cả. Thực tế, vì Shichimiya đã biết gần như mọi thứ về tôi của quá khứ, tôi không có ý dịnh giấu giếm cô ấy điều gì vào lúc này.

“Ưm.”

Sau khi nói thế, Shichimiya ngừng lại một chút, trước khi tiếp tục.

“Trong kỳ nghỉ hè – cậu đã đi chơi bãi biển, đúng không? Tại sao cậu không mời tớ?”

Vừa nói như thế, đây có thể chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng khuôn mặt của Shichimiya – không, đó không chỉ do tưởng tượng của tôi. Với mỗi hơi thở, cặp má của Shichimiya phồng thêm từng chút một cho đến cuối cùng, cô ấy đã hoàn toàn mang một mẻ mặt giận dỗi.

Má của cô ấy phồng lên như thể một con cá nóc giận dữ.

Đó là một vẻ mặt rất hiếm gặp của Shichimiya.

“…Không, điều đó… Khoan đã, hả? Sao cậu biết về chuyện đó?”

“Ể? Không phải cậu đi cùng Mori-sama và bạn của cậu ấy à? Mori-sama đã vô tình nói ra điều đó. Và sau rồi sau đấy, cậu ấy cứ né tránh chủ đề đó!”

“A-ah…”

Nhân tiện, về chuyện mà Shichimiya đang nói tới.

Không, chúng tôi không thực sự cùng đi tới bãi biển như là một nhóm.

Đúng hơn là, khi Rikka và tôi đi hẹn hò trên bãi biển hồi kỳ nghỉ hè, chúng tôi tình cờ va phải Nibutani và nhóm bạn của cô ấy.

Tôi đoán là bạn có thể nói tôi đã rất xui xẻo khi bắt gặp Nibutani và đám bạn, vì, hiển nhiên là, tôi đã bị Nibutani trêu ghẹo. Mặc dù tôi chỉ có ý định cho hai chúng tôi vui vẻ trên bờ biển, vì lý do gì đó mà nó biến thành một buổi gặp nhóm với nhóm của Nibutani (Shinka – Chinatsu – Natsuno được biết đến với tên bộ ba mùa hạ[note12317] ), nghĩa là buổi đi chơi của chúng tôi không còn là một cuộc hẹn hò.

Chà, nhưng vì tôi cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ, nên đó vẫn là một kỷ niệm đẹp của tôi.

Tôi tự hỏi liệu Shichimiya có hiểu nhầm chuyện đã xảy ra không… Rằng cô ấy nghĩ mình là người duy nhất không được mời.

Hưm… Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào, vì mọi chuyện không phải là như vậy. Sau một lúc, khi tôi vẫn đang không biết nói thế nào cho phải để trả lời cô ấy, Shichimiya vẫn đang dỗi, mở miệng nói.


“N-nếu mọi người định đi chơi, tớ cũng muốn được mời đi cùng.”

“À, phải rồi. Tất nhiên rồi! À, tất cả chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi. Chúng tớ chỉ vô tình gặp phải Nibutani – Rikka và tớ không có kế hoạch đến bãi biển cùng với cậu ấy.”

“Ể? À, ra là thế? Vậy chuyện đó là như thế… Thật nhẹ nhõm.”

“Chính xác, và cậu nhất định sẽ được mời nếu bọn tớ có ý định đi chơi cùng với mọi người.”

“Thật ư? Hưm, tớ nhất định sẽ được mời ~. ☆”

Shichimiya tỏ vẻ hạnh phúc và cười lớn, “Nyahaha.”

Phù… Bằng cách nào đó, có vẻ như là sự hiểu nhầm đã được giải quyết.

Có vẻ như trong khi hai chúng tôi đã trò chuyện, những cốc kem của chúng tôi đang dần được hoàn thiện (tất nhiên là như vậy rồi), vì trợ lý cửa hàng mới – cô ấy chắc hẳn là người thay thế cho Shichimiya – đã mang đến hai cốc parfait đến bàn của chúng tôi.

Hai cốc parfait sô cô la chuối có cảm giác hơi ẩm ướt ở đây đó.

Mặc dù nơi này thực sự chỉ là một quầy hàng ở một lễ hội văn hóa, trái với mong đợi cốc parfait có vẻ cực kỳ ngon miệng.

Vì tôi không muốn phần kem ở trên đỉnh bị tan ra, tôi bắt đầu ăn cốc parfait ngay lập tức.

“Măm, ngon quá! Tuy nhiên, có một chút hương vị lạ thì phải. Vị đó, là gì thế?”

“He he, quả là Anh Hùng. Thuốc độc đã không có tác dụng –“

“Có độc ở trong này à!?”

“Đùa thôi, đùa thôi, đó chỉ là một nguyên liệu bí mật. Nguyên liệu đó là gì thì, đó là một bí mật thương mại~.”

…Tôi khá lo lắng.

Chà, nếu Shichimiya thực sự bỏ độc vô cốc kem, thì chất độc có vẻ đang phát tác, vì cốc kem đó quá ngon nên tôi đã ăn hết rồi.

Shichimiya cũng tương tự như vậy – cố ấy cũng đã ăn hết cốc kem.

“Cho dù nguyên liệu bí mật ấy có là gì, thì cốc parfait cũng rất ngon. Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Không cần phải cảm ơn. Nhân tiện, Anh Hùng, tiếp theo cậu định làm gì?”

“Để xem nào… Tớ đoán bây giờ thì, tớ sẽ đi dạo xung quanh lễ hội văn hóa một mình. Còn cậu thì sao, Shichimiya?”

“Tớ hiểu. Vì tớ chỉ đang nghỉ giải lao thôi nên sau đây tớ sẽ quay lại làm việc. Nếu mà tớ rảnh thì tớ đã nhập hội với Anh Hùng rồi. Xin lỗi!”

“Tớ mới là người cần phải cảm thấy có lỗi… Cậu không chỉ khao tớ một bữa, mà lại còn dành cả thời gian nghỉ giải lao với tớ nữa.”

“Không đâu, tớ rất mừng vì cậu đã tới! Cảm ơn vì đã đến đây ~. ☆ Bây giờ thì, đến lúc tớ thực hiện nhiệm vụ của Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ rồi.”

“Ờ, chúc may mắn! Nếu cậu rảnh, cứ gọi cho tớ nhé. Tớ sẽ qua chơi.”

“Nyahaha, đã rõ. ☆”

Vừa nói như thế, Shichimiya vừa nở một nụ cười thiên thần hạnh phúc.

Chỉ từ nụ cười ấy – cảm giác cô đơn biết rằng mình sẽ chỉ còn một mình sau đây đã bị cuốn đi.

Sau khi vãy tay tạm biệt Shichimiya, người với quay lại làm việc, tôi cũng rời nơi và chúng tôi mới ngồi.

Vậy thì bây giờ, tôi nên đi một mình đến đâu đây?



Người. Người. Người. Người. Người. Người. Người.

Tòa nhà bị chật kín toàn người với người, đến mức khiến tôi nghĩ rằng chính ngôi trừng cũng là người.

Vì tôi có thể thấy khá nhiều mặc thường phục, tôi đoán rằng có nhiều cực học sinh và gia đình đã đến đây.

Khu nhà hoàn toàn khác so với thông thường – các lớp học được trang hoàng bởi những đồ trang trí rực rỡ. Nhiều đồ trang trí công phu đến mức bạn đi qua và nhìn thấy chúng cũng đủ khiến cho bạn thấy vui vẻ.

Giữa một nơi đông đúc và hỗn loạn như thế tôi lại có một mình – đi bộ qua hành lang trong khi xem danh sách chương trình được viết trên tờ rơi.

Có nơi nào thú vị để đến không – khi tôi nghĩ vậy, tôi liếc nhanh danh sách trong tờ rơi. Mọi thứ trong đó có vẻ khá thú vị với tôi: chúng đều là những thứ tôi muốn đến xem. Vì tôi, trong lúc này, là một thành viên của câu lạc bộ Kỳ Kịch, tôi muốn xem những vở kịch khác. Những vở kịch như ‘Cô gái Katsudon[note12318] ’ hay ‘Nyan VS Nyan’ gây chú ý cho tôi.

Hơn nữa, một vài điểm hấp dẫn lớn như cà phê hầu gái, manga của câu lạc bộ nghiên cứu manga, và cung thiên văn của câu lạc bộ Thiên văn cũng có vẻ khá là đáng xem. Tôi cũng muốn chinh phục mọi quầy ăn, và tận hưởng những trò chơi lễ hội như quầy bắn súng hơi.

Tuy vậy, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ một mình.

Khỉ thật… Như dự đoán, ngay khi tôi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy một sự trống rỗng.

Dù sao thì, tôi đoán rằng việc tôi cảm thấy như vậy là không thể tránh khỏi.

Với những suy nghĩ như thế trong đầu, tôi tiếp tục đi. Trong lúc này, tôi sẽ đến chỗ gần nhất để khởi động – một lớp học có dòng chữ ‘Bóng chày’ được viết một cách đáng yêu trên bảng hiệu.

Vì lý do gì đó, phía bên trong lớp học được trang trí rất cầu kỳ. Tuy nhiên, như tôi đoán, trò chơi ở đây là trò ném bảng[note12319] .

Ném bảng – một trò chơi mà các mục tiêu được đánh số từ 1 đến 9, và nhiệm vụ là ném bóng trúng mỗi mục tiêu.

Hiển nhiên, tôi sẽ không đến đây nếu không tự tin vào khả năng của bản thân.

Hehehe, khi mà tôi còn ở một mình khi học sơ trung, tôi đã rèn luyện để tạo ra một cú ném ma thuật.

…Không phải tôi là một cậu bé bóng chày hay gì đó đâu.

Khi tôi bước đến mốc đứng ném vắng nhất trong ba chỗ - một giọng nói gọi tôi.

“A! Yuu-chan! Em đến thăm chị à?”

Nhìn về phía nguồn phát giọng nói đó – đó là Kumin-senpai, đang mặc một bộ đồng phục đỏ tươi.

Hơn nữa, băng đầu và loa của chị ấy cũng có màu đỏ - chị ấy chơi nguyên cây luôn.

Vì đây là lần đầu tiên tôi gặp chị ấy khi chị ấy không đang ngủ, tôi có chút kinh ngạc.

“C-chào chị. Không, em ở đây do vô tình thôi – em chỉ đến chơi một chút…”

“Vậy sao? Chị hiểu, nhưng chị vẫn rất vui. Cảm giác như là do số phận đưa đẩy, đúng không?”

……

Được nghe nói những lời như vậy trong khi bị nhìn chằm chằm sẽ khiến bất kỳ đứa con trai nào cảm thấy hoàn toàn hoang mang…

Đàn chị của tôi có sức công phá thật khủng khiếp…!

“À ờ, có vẻ như là senpai, ờ, rất thích bóng chày, đúng không?”

“Phải, chị thích lắm! Ước mơ của chị là được xuất hiện ở trên màn hình nền ở sân vận động Mazda!”

“Điều đó nghe đúng là chị nhưng làm sao chị có thể đạt được điều đó được!?”

Bỏ qua câu hỏi của tôi, Kumin-senpai vui vẻ vung cái loa trên tay một vòng.

Cú vung không giống dân thể thao của chị ấy cũng khá dễ thương.

“ ‘Thật tuyệt vời, Kumin – sao cậu làm như vậy được?’ Nếu chị được hỏi như thế, chị sẽ trả lời rằng đó chỉ là một cú vung mà một người hâm mộ bình thường nào cũng có thể làm được.”

“Nếu đó là một cú vung mà người hâm mộ nào cũng làm được, thì liệu có được chiếu lên màn hình nên không…?”

“Chà, quan trong hơn, chị muốn thấy cú ném của Yuu-chan ngay lập tức. Quả bóng đây. Vì chỉ là bóng mềm, nên cứ ném với toàn bộ sức mạnh của mình nhé.”

Vừa nói thế, Kumin-senpai khéo léo đưa tôi quả bóng. Có vẻ như Kumin-senpai cũng khá nhanh nhẹn.

Hừm… Ok.

Vì Kumin-senpai cũng đang theo dõi, tôi cần phải biểu diễn thật tốt.

Trong đầu tôi, đó là một trận đấu truyền trực tiếp. Sinh mệnh này hãy bùng cháy[note12320] .

Togashi Yuuta – cú ném đầu tiên, cậu ta vào thế - và ném!

Quả bóng bay thẳng – và may mắn làm sao, nó trúng mục tiêu mang số 5 (ở chính giữa), cách tôi khoảng năm mét.

Trong đầu, tôi giơ nắm đấm lên.

“Ồ. Yuu-chan làm được rồi.”

“Không, đó chỉ là… em may mắn thôi, đấy không phải cố tình đâu.”

“Em may mắn à: chị hiểu, chỉ là quả bóng thôi[note12321] . Được rồi, quả bóng tiếp theo ~.”

…Tôi tự hỏi có phải việc nói từ ‘chỉ’ với vẻ tự mãn đang trở nên phổ biến.

Trước khi tôi có thể vặn lại hợp lý, một quả bóng một lần nữa được đưa cho tôi một cách khéo léo.

Tuy nhiên thật không may, có vẻ như may mắn của tôi chỉ giới hạn trong cú ném đầu tiên.

Ngoài cú ném đó, tất cả những cú ném còn lại của tôi đều trượt mục tiêu. Trong đầu, tôi đã khóc! Sự tự tin trước đó của tôi đi đâu mất cả rồi!

“À, thật không may. Với những cú ném như vậy, có vẻ như Yuu-chan không thể trải nghiệm được chương tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp của đời mình rồi.”

“Nhưng chưa bao giờ em từng suy nghĩ về việc chơi bóng chày chuyên nghiệp cả!?”

Ngay từ đầu, tôi đã không nghĩ rằng mình có thể chơi bóng chày trung học.

Nhưng chị nghĩ em là người như thế nào vậy, Kumin-senpai…

“Nhưng, em vẫn nhận được một giải thưởng an ủi. Đây là ‘đồ thổi’ của em.”

“Đồ thổi!?”

“Hả? Em muốn thứ khác à? Còn có đồ tát? Và, còn có đồ đập nữa.”

“…Đồ thổi là được rồi…”

Thực tình, cách chị mô tả những giải thưởng đó quá trực quan rồi.

Tôi không biết những giải thưởng ấy là gì cả.

À, nhưng tôi đoán là trừ thứ đó… chỉ ngoài lề thôi, nhưng tên chính thức của cái đồ thổi là một cái kèn nhỏ.

“Với thứ này, lễ hội văn hóa của Yuu-chan sẽ còn náo nhiệt hơn nữa, yay!”

“Chà, em đoán thứ này có thể được coi như là một phần thường khá lễ hội. Cái đồ thổi này.”

“Ahaha, nó hợp với em lắm, Yuu-chan. Nhân tiện, chị đang thắc mắc – em đi một mình à, Yuu-chan?”

“Vâng, có vẻ như mọi người đều đang bận bịu những chuyện khác ngay lúc này.”

“Chị hiểu; trong lúc này, chị cũng đang bận làm nhiệm vụ ở đây hôm nay. Nếu rảnh, chị cũng muốn đi chơi lễ hội văn hóa với Hideri-chan và Yuu-chan.”

“Ahaha, em rất vui vì chị cảm thấy như vậy.”

“Chị xin lỗi vì chị không thể làm thêm gì cho em. Tuy vậy, cảm ơn em vì đã đến đây. Vì không ai mà chị biết đã đến đây, chị cũng có chút cô đơn.”

“Nếu vậy, em sẽ chỉ Amaniji-senpai và Rikka đến đây nếu em có gặp lại hai người họ.”

“Thật sao? Trời, cảm ơn nhé ~. Vậy thì, chị sẽ đợi đấy ~.”

Vừa nói vậy, Kumin-senpai có một nụ cười còn vui vẻ hơn nụ cười tươi thường ngày của mình.

Chỉ từ nụ cười ấy – cảm giác cô đơn biết rằng mình sẽ một lần nữa một mình sau đây lại bị cuốn bay đi.

Sau khi được Kumin-senpai tiễn, tôi rời khỏi nơi đó.

Bây giờ thì, đến đâu tiếp theo nào?



‘Nếu mình đi lòng vòng nhiều một chút, mình sẽ gặp và đi cùng với ai đó sớm thôi.’ Với suy nghĩ như vậy, và với cốc nước sắn tôi vừa mua từ quầy Câu lạc bộ Nấu ăn, tôi xem nhiều vở kịch và đến vài quầy đồ ăn để giết thời gian. Dù tôi có xem vở kịch nào, tôi cũng cảm thấy thoải mái. Tất cả những vở kịch tôi đã xem, trong mắt tôi, đều đầy đam mê và rất thú vị.

Cụ thể, tôi không thể ngừng nghĩ về ‘Cô gái Katsudon’. Đó là một tuyệt tác làm lay động con tim của tôi với những điều như suy nghĩ của katsudon chính.

Tôi hy vọng ngày mai vở kịch của tôi cũng có thể cảm động như vậy.

Những đồ ăn tại các quầy đều rất ngon. Không chỉ những cốc kem từ quầy của Shichimiya, còn có những chiếc bánh nướng tuyệt hảo từ câu lạc bộ nấu ăn tôi mới mua lúc nãy, cũng như những chiếc takoyaki[note12322]

ngon lành tôi mua ở một quầy. Khi tôi gặp lại Rikka, tôi sẽ muốn quay lại các quầy hàng một lần nữa và thử mọi thứ.

Điều đó đưa chúng ta đến hiện tại, tôi hiệu đang ở sau cùng của một đám đông, lắng nghe một bài biểu diễn nhạc sống ngoài trời của một ban nhạc. Bài biểu diễn rất hay.

Mặc dù tôi hiện đang ở một mình, nhưng tôi cũng dần cảm thấy thích thú.

Tuy nhiên.

Tôi vẫn chưa gặp được bất kỳ ai tôi quen. Chuyện gì thế này? Có lẽ tôi là một trong những ‘Trân bách cảnh’[note12323]

sao?

Vì có rất nhiều người, có thể chỉ là do chúng tôi đã đi qua và lỡ mất nhau. Nếu thực sự là như vậy, tốt hơn là nên dùng điện thoại của tôi để liên lạc với ai đó – đúng lúc đó, sự bất an của tôi dâng lên.

“A~, đó là bạn trai của Rikka-chan ~.”

“Đúng vậy, đó là bạn trai của Rikka-chan. Và cậu ta đang ở một mình.”

“Quào, cậu ta thực sự đang một mình.”

Tôi không biết vì tôi là người quen của họ, hay vì họ là những người chuyên đi bắt nạt người thưởng thức lễ hội văn hóa một mình, nhưng giọng nói của họ bay đến từ sau lưng tôi.

Mặc dù không cần quay lại thì cũng đã quá rõ những giọng nói đó thuộc về ai, nhưng tôi vẫn quay lại hướng những giọng nói đó.

Bộ ba mùa hè đang đứng đằng sau tôi trong khi đang ăn những chiếc bánh crepe có vẻ ngon lành.

Khi cả ba người họ đang nhìn tôi: một người có ánh mắt không có chút quan tâm nào, một người có ánh mắt có vẻ thú vị, và một người có ánh mắt đầy sự thương hại. Cả ba người nhìn tôi theo những cách khác nhau – những không có cái nhìn nào thực sự tốt đẹp cả.

“Th-thì sao? Tớ không có c-cô đơn hay gì cả.”

“Hehe.”

Đáp lại lời bịp bợm của tôi, Miyoshi cười như thể đã nhìn thấu mọi chuyện. Đó là một nụ cười có chút hiểm ác.

“Không sao đâu. Cậu có thể nói sự thật. Sau cùng thì, chúng ta đã chơi cùng nhau trong kỳ nghỉ hè, phải không? Nếu cậu cô đơn, cậu có thể đi cùng với bọn tớ?”

“Này này, đứng có quyến rũ bạn trai của người khác thế. Quan trọng hơn, cậu đang cố gắng để cậu ta khao cậu cái gì đó như hôm trước, phải không? Đến lúc cậu dừng lại rồi đó.”

“Khôngggggg, không phải như vậyyyyy.”

“Quỷ thật ~, hôm nay tớ cũng muốn được khao món gì nữa ~. Giống như hôm mình đi biển ấy, thật tuyệt vời ~.”

……

…Miyoshi-san thật đáng sợ!

Quan trọng hơn, hôm đó, người này đã nghĩ rằng tôi chỉ là thứ để cô ta sử dụng để ăn những món ngon lành thôi sao!? Thật đáng sợ - hay đúng hơn, thật khó tin.

Mặc dù có vẻ như tôi đã tránh được bẫy của cậu ta, nhưng tôi vẫn hiểu được cậu ta là một phụ nữ nguy hiểm. Từ bây giờ, tôi sẽ phải cẩn thận. Và tôi cần báo lại với Isshiki nữa. Có lẽ cậu ta đã bị cám dỗ rồi.

“Ý tớ là, bạn trai của Rikka-chan thuộc về Rikka-chan, phải không?”

“Không, chà, ý tớ là, đúng vậy, nhưng…”

“Thấy không. Và đó là lý do tại sao, khao bọn tớ nhé?”

“Sau cậu lại có thể đưa ra kết luận như vậy được!?”

Sự liên hệ giữa hai vấn đề đó ở đâu!?

Cách cậu ta dùng từ ngữ thật đáng sợ. Cũng như nụ cười ác quỷ của cậu ta.

Tôi còn đã bắt đầu nói, “Nhưng mà, chà, được thôi.”

“Xì, thật đáng thất vọng. Tuy vậy, nếu cậu thích thì có thể đi cùng bọn tớ? Shinka sẽ rất vui, phải không?”

“Ể!?”

Giọng đó đến từ Nibutani bị giật mình.

Có vẻ như một nửa miếng bánh crepe đang được ăn chuẩn bị rơi khỏi miệng cậu ấy do sự bất ngờ của cậu ấy, nhưng rồi cậu ấy đã có thể suýt soát tránh được tình cảnh đó.

“Ể, k-khoan đã, Natsuno. Cậu đột nhiên nói cái gì vậy!?”

“Hả? Vì trong số đám con trai, Shinka có vẻ như vui vẻ nhất khi trò chuyện với bạn trai của Rikka-chan.”

“Hả!? Không đời nào, chuyện đó với Ge-geruzoni, này!?”

Thật hiếm thấy. Cảnh tượng Nibutani trở nên xấu hổ.

Đây là vị trí của Nibutani trong ba người họ sao? Điều này khiến tôi quan tâm.

“Ổ ~? Là như vậy sao Shinka~? Tớ không nhận ra tí nào ~.”

“Không có như vậy tí nào cả!! Geruzoni là… thế, chết đi!”

“Gần đây không phải cách cậu nói về tớ rất là thô lỗ sao!?”

Tôi không nghĩ rằng Nibutani của vài tháng trước sẽ nói những thứ như ‘chết đi’ với tôi…

Đúng hơn là, tôi đã kỳ vọng cậu ấy nói điều gì đó có vẻ S hơn.

Chà, nếu đúng là Nibutani thích nói chuyện với tôi, tôi biết rằng đó hẳn là vì cậu ta thích thú trêu trọc tôi. Tôi sẽ giải thích rõ ràng điều đó cho họ.

“Không đâu, nghe này, không nhất thiết phải là tớ đâu. Tớ chắc rằng nếu là người mà cậu ấy có thể trêu đùa được thì cậu ấy sẽ hài lòng thôi.”

“P-phải đấy! Chỉ tình cờ là Geruzoni lại là người dễ chơi đùa thôi.”

Hừm, mặc dù Sasa có vẻ đã bì thuyết phục, nhưng hiển nhiên là Miyoshi vẫn còn nghi ngờ.

Haiz. Bằng cách này hay cách khác, tôi biết điều Nibutani muốn nói.

Rằng quá khứ từng mắc chuunibyou của chúng tôi là điểm chung duy nhất của chúng tôi!

“Hừm, chà, nếu Shinka đã nói vậy, thì tớ đoán là tớ chấp nhận lời giải thích đó.”

“Phải phải, là như vậy đấy. Vậy thì, đi thôi! Ba chúng ta sẽ tiếp tục đi dạo vòng quanh lễ hội văn hóa cùng nhau, phải không?”

“Hưm~, tớ sẽ đi kiếm thứ gì để uống một chút. Gặp lại sau nhé ~, bạn trai của Rikka-chan~.” Sasa nói liền một mạch để kết thúc cuộc trò chuyện, trước khi biến mất vào giữa đám đông nhộn nhịp.

Trước khi đuổi theo Sasa, Miyoshi, trong một lúc, quay về phía tôi.

“Hehe, gặp cậu sau, bạn trai của Rikka-chan. Từ giờ trở đi, hãy quan tâm tốt đến Shinka nhé.”

Và nói những điều đó trước khi chạy theo sau Sasa.

Bỏ lại Nibutani – một Nibutani-san chậm chạp, đằng sau.

“Ha… Này Geruzoni, cậu không thực sự coi những điều vừa xảy ra là nghiêm túc chứ?”

“Không có đâu… Quan trọng hơn là, cậu ổn với việc không chạy theo bọn họ à?”

“Nhất định là tớ sẽ đi theo hai người họ đấy à? Nhưng, chà – nếu cậu thực sự chỉ có một mình, chúng ta có thể đi chơi lễ hội văn hóa cùng nhau?”

Nibutani nói với một thái độ kiêu ngạo (hoặc tsun).

Và như mọi khi, Nibutani có vẻ mặt – không, cậu ấy đang mang một nụ cười còn tàn bạo hơn mọi khi nữa.

Chỉ từ nụ cười đó – làm tôi có cảm giác tôi có thể chịu đựng được việc chỉ có một mình từ nay về sau.

Tiễn cậu ta đi, chúng tôi vẫy tay và ‘gặp lại sau’ với nhau. Nibutani sau đó biến mất vào trong đám đông.

Phải rồi.

Như dự đoán, tôi ngay lập tức trở nên cô đơn, vậy nên tôi gửi cho Rikka một tin nhắn ‘Tớ đang cô đơn nên hãy để tớ đi cùng cậu!’ và nhập hội với Rikka và Kazari-chan (cảm ơn trời). Sau đó, chúng tôi nhập bọn với Shichimiya, trước khi cùng đi với Kumin-senpai và Amaniji-senpai một lúc sau nữa. Cùng nhau chúng tôi tận hưởng hết mình ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa.

Còn về bài trình diễn ngày mai~

↑ Ở đây Amaniji chơi chữ từ 私語り (わたしがた) có nghĩa là nói theo ngôi thứ nhất và 私語 (しご) nghĩa là nói chuyện riêng, nên câu sau bé ấy rút lại, chắc là do chưa chữ chưa hay lắm.↑ Tên của Amaniji có chứa chữ 旱 nghĩa là hạn hán và 虹 nghĩa là cầu vồng, còn chữ tsuyu được đọc thành hai chữ 梅雨 có nghĩa là mùa mưa. Do đó Amaniji kết luận ngày nóng (hạn hán) mà có mưa thì sẽ tạo ra cầu vồng.↑ Một nữ anh hùng người Pháp trong cuộc chiến trăm năm với Anh, nhưng sau đó bị coi là kẻ dị giáo và bị thiêu sống, link wikipedia ↑ Từ ‘thực sự’ ở dòng trên đọc là makotoni, nên Yuuta liên tưởng đến Isshiki Makoto↑ Do trong tên của cả ba người đều có chữ mùa hạ: ka(夏) đối với Shinka và natsu với hai người còn lại.↑ Cơm thịt heo cốt lết chiên xù↑ Ném bóng vào các ô ghi điểm trên bảng.↑ Một câu trong manga và anime Nichijou, video tham khảo ↑ May mắn (tamatama) đồng âm với quả bóng (tama).↑ Bánh nướng nhân bạch tuộc.↑ Một trăm cảnh hiếm có: một chương trình truyền hình hay nói về những thứ hiếm gặp.