Chúng tôi có được một kiểu thời tiết mà ai cũng muốn trong một chuyến du lịch đầu tuần trong chuyến thăm quan của chúng tôi: trời đẹp và nắng. Tôi nhìn xung quanh và thấy rất nhiều màu sắc từ các bạn cùng lớp của tôi đang chia thành các nhóm của riêng họ. Vì hôm nay là một chuyến du lịch nên không ai mặc đồng phục cả. Thỉnh thoảng đi một chuyến như thế này cũng đáng vì bạn có thể thấy các bạn cùng lớp trong một dáng vẻ mới.
Về phần tôi, sự chú ý của tôi dành cho Kannagi-san. Bạn gần như phải chú ý đến cô gái đã về nhì trong bảng xếp hạng lớp tôi. Hôm nay cô ấy cực kỳ đáng yêu và có vẻ gì đó gợi cảm.
Nhưng có một người nữa tôi để ý đến: Rikka. Rikka mặc bộ trang phục bóng tối của cô ấy như hôm qua. Vì đã gần đến mùa hè nên tôi chắc rằng mặc như thế khá là nóng. Đối với phụ kiện thì bạn không phải hỏi: cô ấy đã trang bị băng mắt và băng bó đầy đủ.
“Ồ, những cô gái của chúng ta thoát khỏi bộ đồng phục quả thực là đã con mắt.”
Anh chàng có suy nghĩ giống tôi đang tỏa ra cái hào quang “Tôi yêu con gái!” đó. Isshiki thở mạnh như không thể kiểm soát được bản thân. Cậu ta đến chỗ tôi và bắt đầu mở lời.
“Chuyến đi của lớp là một trong những sự kiện mà tình yêu được sinh ra. Con gái trong trang phục bình thường không thể không thu hút các chàng trai được nhìn thấy những nụ cười ngây thơ đó của họ. Chà, nếu không có sự kiện này, tình yêu không thể xuất hiện trong lớp học.”
“Cậu thực sự yêu con gái đúng không? Sao cậu không ngồi cạnh bọn nọ? Tớ có thể ngồi với người khác.”
Hôm nay chúng tôi đi bằng xe buýt. Có nhiều lớp muốn sử dụng xe này, nhưng Nana-chan đã thắng được chuyến xe này thông qua xổ số. Do đó phương tiện di chuyển của chúng tôi đã được giải quyết. Isshiki và tôi đang cùng nhau ở giữa bến xe buýt. Chúng tôi có thể tự do ngồi bất cứ chỗ nào, nhưng bạn có thể đoán được, những người bạn muốn ngồi cùng nhau và tán gẫu trên chuyến đi.
Câu chuyện của chúng tôi tiếp tục khi chúng tôi tập hợp ở bến xe. “Ồ, đó là một câu hỏi khó: tớ sẽ chọn bạn hay chọn tình yêu đây?”
“Được rồi! Chúng ta sắp rời bến, vậy nên hãy nghe đây! Có ai dễ bị say xe không? Nếu có thì có một vài ghế ở gần đầu xe buýt đây này. Có ai không?”
Nana-chan trong trang phục không phải giáo viên trông cứ như một học sinh vậy. Chỉ nhìn cô ấy, bạn sẽ không thể đoán được là cô ấy đang quản lý lớp, nhưng cô ấy biến lại thành một cô giáo khi gặp chúng tôi. Tôi đoán có luật là những ai bị say xe thì ngồi lên phía trước của xe buýt. Nếu ai đó dễ bị say xe, bạn không muốn họ ngồi gần các bánh xe. Vậy nếu bạn đưa học lên phía trước thì họ sẽ không phải di chuyển nhiều. Chà, không áp dụng cho tôi.
Chúng tôi chuẩn bị lên xe buýt sau thông báo của Nana-chan vì không ai giơ tay, nhưng rồi có một người giơ tay lên.
“Được rồi, có ai ngoài Takanashi-san nữa không? Rồi, vậy cô sẽ cho em ngồi ở đầu xe buýt!”
Đó là Rikka. Tôi hơi giật mình khi biết cô ấy dễ bị say xe. Có lẽ đó là điểm yếu của Tà Vương Chân Nhãn. Cô ấy có vẻ lo lắng khi quay đầu lại và nhìn tôi.
Hả? Gì? Cậu muốn tớ ngồi cùng ư? Sau khi tôi chỉ vào mình, Rikka gật đầu ‘ừ’. Vì cô ấy không có thần giao cách cảm, tôi đoán đấy chỉ là do tôi có khả năng đọc suy nghĩ cô ấy sau quãng thời gian cùng nhau. Theo cô ấy, đó chắc là do sức mạnh từ giao ước của Tà Vương Chân Nhãn.
Chà, tôi nhún vai và giơ tay lên. Khuôn mặt Rikka tươi hẳn lên. Có lẽ đó là quyết định đúng đắn.
“Ồ, em cũng bị say xe à Togashi-kun? Chà, tôi đoán em cũng sẽ ngồi ở đằng trước! Ai nữa không? Còn ghế trống không? Ai muốn ngồi gần cô không?”
Lúc này mọi người đều đã lờ Nana-chan đi. Isshiki túm vai tôi. Đau đớn thay. Khuôn mặt cậu ta đáng sợ thật… và gần.
“O, oi! Cậu chọn tình yêu hơn tình bạn à?! Cậu đang muốn có một vài kỷ niệm lãng mạn à?”
“Không, tớ không cố gắng làm điều gì như thế, chỉ là tớ lo cho Rikka. Xin lỗi Isshiki. Tớ không cố gắng để tình yêu nảy nở trước mắt cậu! Chỉ là mọi việc phải như thế thôi!”
“Đồ ngốc! Đừng có thay đổi lại sự sắp xếp chỗ ngồi của chúng ta! Đây là chuyến đi tự do mà chúng ta đã chờ đợi từ lâu và cậu đang định bỏ rơi tớ chơi vơi ở giữa xe buýt à. Khoan đã… chắc cậu đã lên kế hoạch trước cho chuyện này để ngồi với cô ấy! Có phải không?!”
“Chà, đó không phải là ý kiến tồi…”
Cuối cùng, chỉ có Rikka và tôi ở đằng trước khi cả lớp đi đến “Cycle Sports Center”.
“Ôi… Tớ chết mất…”
Mặc dù chúng tôi chỉ vừa mới rời đi, Rikka đã bị say xe rồi. Ngay khi xe buýt vừa chuyển động, khuôn mặt cô ấy đã xám xịt. Thật sự là rất nhanh. Chỉ mùi của xe buýt cũng đã làm cô ấy say xe. Có lần khi tôi còn bé và bị say xe, do đó tôi biết cô ấy cảm thấy như thế nào, nhưng điều này nhanh hơn những gì tôi trải qua.
“Cậu có ổn không?”
“Tớ ổn… chắc thế…” Rikka nhút nhát không giống thường ngày. Khi cô ấy nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy trông không bình thường. Cơ thể cô ấy cũng có cảm giác không ổn. Điều này có thể nguy hiểm…
“Cậu đã uống thuốc gì chưa? Có lẽ cô có thể có thuốc cho cậu uống?”
“… Tà Vương Chân Nhãn là tốt nhất… Điều đó sẽ làm giảm hiệu quả của sức mạnh của tớ…”
Tôi biết cô ấy đang không được khỏe vì tôi không thể hiểu cô ấy đang muốn nói gì. Điều đó không có nghĩa là cậu phải cứng rắn… Tội nghiệp. Tôi vỗ lưng cô ấy và khuyên cô ấy cố gắng lên.
Tất nhiên, phần còn lại của xe không để ý gì đến Rikka. Có một buổi hát karaoke cực lớn ở giữa xe. Mặc dù có vẻ vui và tôi cũng hơi ghen tị với bọn họ, nhưng tôi đang ngồi cạnh Rikka. Tôi không thể để cô ấy thấy phần đó của tôi được.
◆◆◆
Sau khoảng một tiếng khổ sở (cho Rikka) chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi, “Cycle Sports Center”. Chúng tôi đã báo trước rằng cả lớp sẽ có mặt, do đó mọi người có thể đi vào mà không gặp khó khăn gì. Sau khi vào trong, chúng tôi đến một khoảng sân rộng và có thể thấy được tất cả các khu vui chơi xung quanh. Có nhiều chiếc xe, chỗ để đi xe đạp, và cả tàu lượn nữa. Cứ như một công viên giải trí thu nhỏ. Tôi không biết nên đi đâu trước.
Đó là ngày thường, nên không khí khá nhẹ nhàng. Bí ẩn theo một cách nào đó, không có nhiều người ở đây. Nếu bạn thích xe cộ, đây là một ngày tuyệt vời để đến đây.
Có vẻ như có nhiều người không biết phải chờ đợi điều gì vì đây là lần đầu tiên của họ ở đây. Tôi nghe những câu như “Thật tuyệt vời!” hoặc “Trông vui thế!” xung quanh tôi. Chà, đây cũng là lần đầu tôi đến đây, nên tất nhiên mọi thứ đều có vẻ vui nhưng… Rikka, đang ở bên cạnh tôi, vẫn chưa lấy lại được màu sắc trên mặt mình.
“Được rồi, các em có thể thoải mái tự do đến trưa! Vào buồi trưa, chúng ta sẽ gặp lại tại đây và có một bữa thịt nước! Nhớ là gặp lại ở khoảng sân này!”
Sau khi Nana-chan nhắc nhở, mọi người bắt đầu tản ra. Isshiki đến xem tôi thế nào.
“Cô ấy có vẻ không ổn… Chà, tớ tin cậu sẽ chăm cô ấy trở lại trạng thái tốt nhất anh bạn ạ. Gọi tớ nếu cậu muốn tham gia. Tí nữa nhé!” Và cậu ta đi với một vài cậu bạn khác.
Sau đó, Nana-chan đến kiểm tra Rikka. “Em có ổn không?” Cô ấy bắt đầu vuốt cơ thể của Rikka. “Chà, thường thì cô giáo sẽ chăm sóc cho em ý trong trường hợp như thế này, nhưng có ổn không nếu tôi để em ấy lại với em, Togashi-kun? Em đã giúp em ấy trước đây, vậy nên em sẽ không phiền khi làm việc này…”
“À, được ạ. Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, nên em nghĩ cô ấy sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Xin lỗi về chuyện đó. Vậy gặp lại em sau nhé!” Và khi nói điều đó, cô ấy lên một chiếc xe thiếu phong cách và rời khỏi khoảng sân.
Tôi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Rikka vẫn đang hồi phục.
“Cậu ổn chứ? Chà, không phải là tớ biết cậu không ổn, nhưng để đề phòng…”
“Tớ nên mong đợi điều này từ người giao ước với tớ… Nhưng nghe này: cậu hãy thuần hóa phương tiện rồng ở đó để chúng ta có thể chinh phục thế giới…”
Có vẻ như cô ấy đã cảm thấy tốt hơn. Cô ấy bắt đầu nói những điều thú vị trở lại.
“Chà, điều đó có vẻ vui… cậu muốn uống gì không? Cậu muốn tớ lấy cho cậu cái gì không?”
“Sinh mệnh của Yuuta vẫn ổn…”
“Bây giờ cậu cứ như là một con ma cà rồng…”
Phản ứng đó có lẽ do mặt trời đang chiếu xuống chúng tôi một cách không khoan nhượng. Không bóng râm, không chỗ thoát. Chỉ bốc hơi.
“Chà, trà lúa mạch có được không? Tớ đã làm một ít và mang theo đây.”
“… Chà, nếu đó là những gì cậu có, thế là được rồi.”
Tôi lấy chai nhựa ra khỏi túi và mang trà tự làm của tôi cho Rikka.
“Đây là sinh mệnh của Yuuta…”
“Cậu không thực sự muốn uống nó, phải không…?”
“Tớ nghe nói uống máu là cách nhanh nhất để hồi phục.”
“Vậy đó là lý do cậu muốn uống máu tớ! Để tớ nói rõ chuyện này trước, tớ 100% là người!”
“Yuuta là Chúa Tể Hắc Hỏa. Cậu là Quỷ Vương chuyên hút máu thanh niên.”
Thật là một câu chuyện nền quá mức của tôi. Cô ấy không thể nắm được tính cách của tôi. Hơn nữa, tôi là con trai. Không thể nào tôi lại cố gắng uống máu một đứa con trai khác.
“Nghe này, nếu cậu uống cái này, cậu sẽ phục hồi nhanh hơn. Chúng ta đến đây để vui chơi; cậu không muốn vui vẻ sao?”
“Yuuta, tớ không đến đây vì lý do đó. Đây là một khu vực tập luyện. Hơn nữa, chúng ta sẽ thuần hóa con rồng đó và biến nó thành của chúng ta. Đúng vậy, chúng ta rất mạnh khi ở đây.”
“Đừng có tính tớ vào kế hoạch của cậu như thế! Tại sao chúng ta không thể vui chơi bình thường? Tớ không biết nhiều về nơi này, nhưng có vẻ có một vài chiếc xe thú vị ở đây.”
“Cậu không định thuần hóa con rồng đó à?”
“Hả? Cái xe đằng kìa à? Cậu muốn tớ lại nó ư?”
“Hãy đến và thuần hóa nó! Đó là Yuuta của chúng ta, Chúa Tể Hắc Hỏa, Quỷ Vương, kẻ hút máu các chàng trai cô gái trẻ!”
Điều đó không đúng! Không chỉ cô ấy muốn gán cái đó cho tôi, cô ấy còn thêm các thứ vào để làm nên cái tên dài vô dụng đó. Nó khá tuyệt, nhưng rất tệ khi viết vào trong câu.
Hừm, có vẻ như cô ấy muốn tôi “thuần hóa cái xe đạp rồng đó”. Có lẽ cô ấy không muốn lái nó? Tôi đã thấy một điểm yếu của cô ấy hôm nay, vậy nên đây đã là một ngày thú vị.
“Rikka, cậu không muốn lên xe à?”
Để ngăn tôi không cười, Rikka cuối cùng đã nhận ra cô ấy sơ hở như thế nào và bắt đầu vẫy tay để che giấu mọi thứ.
“Chuyện đó… khác! Để thuần hóa một con rồng cần một sức mạnh xác định. Với Yuuta là người lập giao ước với tớ thông qua Tà Vương Chân Nhãn, tớ không thể thuần hóa nó trong tình trạng hiện tại. Tớ có thể thuần hóa nó vào mọi lúc khác.”
Đó, cô ấy đã khỏe lại. Khuôn mặt tuy đỏ bừng, nhưng cô ấy vẫn là Rikka của mọi khi. Vì chúng tôi đã có thể có cuộc trò chuyện ngu ngốc này kể từ khi xuống xe buýt, tôi biết cô ấy đã khỏe hơn.
“Rồi rồi. Tớ sẽ dạy cậu đi xe đạp nhé. Vì học có nhiều chiếc xe hơi bị kỳ cục ở đây, tớ tự hỏi học có một chiếc xe nữ không.”
“Hãy chỉ cho tớ cách thuần hóa một con rồng! Đi thôi!”
“Rồi rồi.”
Và chúng tôi đi tìm một chiếc xe đạp bình thường trong công viên
“Họ chỉ có những chiếc xe lạ ở đây thôi… trời ạ!”
“Con rồng ngầu đó là hiệu quả rồi. Cái đó thì sao? Có được không?”
Cái Rikka đang chỉ là một chiếc xe đạp hai người. Tôi nghĩ chúng tôi có thể dùng nó, nhưng sẽ khá nguy hiểm nếu người thứ hai không biết dùng.
“Thôi, chúng ra cần tìm một chiếc xe siêu nữ tính.”
“Chiếc xe siêu nữ tính. Rõ.”
Thật thiếu suy nghĩ! Nhưng tôi hiểu rồi. Nếu tôi nhắc rằng chúng tôi đang tìm một chiếc xe “siêu”, có lẽ điều này sẽ tốt nhất.
“Yuuta! Ở kia! Nó có mùi như là của thế giới quỷ!”
“Hả?”
Cái thứ đang làm cho cô ấy thích thú đến thế được gọi là “Bike Mansion”. Các chữ cái dường như bị ma ám treo phía dưới cái biển. Quả là một nơi u ám. Một cái nhìn và bạn sẽ nghĩ đó là một ngôi nhà ma ám.
“Bike Mansion” à? Từ cái tên, bạn sẽ nghĩ đó là một nơi bạn có thể ngắm các chiếc xe xuyên suốt lịch sử, nhưng nó thực sự giống một ngôi nhà ma ám. Tôi nghe thấy một tiếng hét vọng ra. Có lẽ là từ ai đó trong lớp tôi đã vào trước.
“Đi thôi! Tớ muốn vào trong!”
“À… thì, cậu chắc cậu muốn vào trong đó không? Từ cái tên thì nó có vẻ như là một bảo tàng mà cậu sẽ thấy các chiếc xe xuyên suốt lịch sử. Điều đó không thú vị lắm, nên hãy bỏ qua nó thôi.”
“ĐI!”
Cô ấy thật quá đáng. Thiệt tình, tôi không muốn vào trong đó.
“Yuuta, có phải là cậu đang sợ không?”
“N-n, Không phải thế! Cậu đang nói gì vậy? Sao một bảo tàng về xe đạp lại có thể đáng sợ được? Tớ chỉ không có hứng thú về những thứ như thế, vậy nên tớ không muốn vào bên trong đó!”
“Cậu chỉ là một đứa con gái trong quần áo con trai.”
Cô ấy tấn công và điểm yếu của tôi. Khỉ thật, tôi thực sự không thích bị gọi như thế!
“À, đi thôi! Sợ ư? HAHA! Bảo tàng kiểu gì mà đáng sợ? Hãy xem lịch sử đáng sợ của xe đạp! Ngôi nhà xe đạp ma ám kiểu gì thế này?! Ta sẽ thiêu cháy ngươi bằng ngọn lửa bóng tối!”
Tà Vương Chân Nhãn đang bắt đầu ảnh hưởng đến tôi. Agh, hãy yên đi nỗi sở của tôi, linh hồn chuunibyou… Nếu tôi không tập trung, Rikka sẽ kéo con người cũ của tôi ra.
Tôi thu hết can đảm để đi vào trong ngôi nhà ma ám được đặt lên là biệt thự xe đạp này. Tôi không thể nhìn thấy bên trong; chỉ có một màu đen. Tim tôi bắt đầu đập liên hồi như tiếng gầm ở trong căn phòng đó. Tôi sợ rằng tôi có thể cảm thấy tim tôi đập thình thịch mà không cần phải bắt mạch.
… Tôi thực sự xin lỗi! Nó đáng sợ thật! Tôi đang chuẩn bị xin lỗi Rikka thì tôi lại nhớ đến lời cô ấy.
“Cậu ổn chứ Yuuta?”
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Cậu đang bám vào trang phục của tớ.”
… Không suy nghĩ, tôi đã bám vào cổ tay áo của Rikka. A, điều đó không hay chút nào!
“À, xin lỗi. Tớ không nhìn được phía trước, nên tớ đã nắm lấy nó…”
Đó thật là một lý do tồi, nhưng tôi thực sự không suy nghĩ chín chắn được.
“Vứt xe đạp không hợp pháp là một tội lỗi!!! Đõ xe đạp trên đường không phép thật khó chịu!!!”
“Ahhhhhhhhh!”
Một giọng nói sởn tóc gáy vang lên trong loa. Cứ như một lời nguyền vòng quanh căn phòng! Nhưng những từ đó hơi khác sơ với những ngôi nhà ma thông thường; nó thật sống động. Dừng lại đi! Tôi sẽ không đỗ xe không phép nữa đâu!
Và sau đó, chúng tôi thấy căn nhà xe đạp ma ám nhấn mạnh khía cạnh ma ám. Những đoạn tiếng bất hạnh về xe đạp tiếp tục phát lên trên loa. Trước hết là một tiếng ring ring từ chuông xe đạp, theo sau là tiếng của một chiếc xe tập, và có một ông cảnh sát trên xe đạp đang bảo ai đó dừng lại. Tôi có cảm giác như tôi vừa mới sống sót một thảm họa sau khi đi qua khu vui chơi bí ẩn này.
Tất nhiên, người đồng hành của tôi, Rikka, có nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt mình.
“Tớ muốn đi một lần nữa!”
Cô ấy rất hạnh phúc, nhưng nhìn thấy trạng thái rã rời của tôi, cô ấy thấy thương hại và thêm vào “Có lẽ vào lúc khác.” Tôi rất mừng khi nghe thấy điều đó.
“Được rồi, nếu chúng ta muốn thực hiện bài luyện tập xe đạp đặc biệt, chúng ta cần phải tìm được một cái xe đạp. Trước đó, hãy nghỉ ngơi một lát…”
“Rõ.”
Tôi đã tiêu hết sức lực của mình do đi đến chỗ “Bike Mansion.” Trên đường, tôi thấy một chỗ chúng tôi có thể lấy được một cái xe đạp nữ tính. Tốt, chúng tôi sẽ đến đó sau khi nghỉ ngơi.
Tôi tìm được một cái máy bán hàng tự động và mua trà và nước táo ép. Tôi không thể nói là tôi ổn, nhưng cốc trà sẽ giúp diệt trừ ma quỷ.
Nhưng khi tôi quay lại băng ghế chúng tôi đã ngồi trước đó, Rikka đã biến mất. Nghĩ rằng cô ấy đang muốn hoạt động và trốn ở đâu đó, tôi tìm xung quanh đó. Nhưng tôi không thể tìm thấy cô ấy. Hừm, cô ấy đi đâu rồi? Cô ấy lại đi vào “Bike Mansion” à?
Tôi không có đủ sức để tìm kiếm lần nữa nên tôi đành ngồi nghỉ trên ghế. Khi tôi ngồi lên ghế, tôi thấy một mảnh giấy.
“Tớ đi đến thế giới quỷ. Tớ sẽ trở lại ngay.”
Tôi đã nhìn thấy kiểu chữ đó nhiều lần trong nhóm học của chúng tôi. Đó là chữ của Rikka. Đi đến thế giới quỷ ư? Có vẻ như cô ấy đã quay trở lại ngôi nhà ma ám đó. Tôi đợi ở trên ghế và uống trà.
Sau hai mươi phút mà không thấy cô ấy quay trở lại, tôi bắt đầu lo.
“Lạ thật… Có lẽ mình nên gọi điện cho cô ấy…”
Tôi lấy chiếc điện thoại di động của mình ra và tìm thông tin của cô ấy. Tôi gọi điện nhưng chỉ nhận được thông báo “không liên lạc được”. Tôi ngay lập tức thử lại, nhưng thông báo đó lại vang lên.
“Điện thoại của mình có sóng, nhưng không biết điện thoại của Rikka có sóng không…”
Cuộc gọi thứ ba cũng có kết quả tương tự. Tôi bắt đầu thực sự lo lắng.
Đi đến thế giới quỷ… chỗ đó ở đâu? Khỉ thật, cô ấy đi đâu rồi…
Vì tôi không gọi được cho cô ấy, tôi quyết định gọi Isshiki. Đến tiếng chuông thứ năm thì cậu ta nghe máy.
“Ồ, ông bạn, tớ đây. Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cậu có thấy Rikka không? Cô ấy vừa mới ở đây một lúc trước…”
“Takanashi-san đi lạc à? Chà, bọn tớ chưa thấy cô ấy từ khi rời đi. Phải không các cậu?”
Tôi có thể nghe tiếng những đứa bạn xung quanh cậu ta khẳng định điều đó.
“Ừ, xin lỗi vì đã làm phiền. Nếu thấy cô ấy thì hãy gọi cho tớ nhé. Cảm ơn!”
“Hiểu rồi, tớ sẽ làm thế.”
Tôi gác máy và cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi sắp phát điên lên rồi. A, cô ấy đi đâu mà lại để lại mảnh giấy thế này?
Tôi đang lang thang xung quanh băng ghế và nghĩ lan man thì nghe thấy một giọng nói với tôi.
“Chuyện gì vậy? Cậu đang đi lung tung đó.”
Người thấy tôi đi lại ở đó là Nibutani.
“À, Nibutani. Sao cậu lại đi một mình thế?”
“Bạn tớ đang đi tàu lượn, nên tớ định chụp ảnh các bạn ấy. Nhìn kìa.”
“Đó không phải là cách thông thường của người Nhật để nói điều đó, nhưng tớ hiểu ý cậu là gì.”
Khi tôi bác bỏ cô ấy, tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Đúng vậy, chiếc tàu lượn đang chuẩn bị leo đến điểm cao nhất.
“Tớ nghĩ tớ có thể chụp được vài bức ảnh đẹp từ đây. Tớ không thích đi tàu lượn, nên tớ lại thành phó nháy. Nhưng tại sao cậu lại ở đây một mình? Tớ tưởng cậu đi với Takanashi-san.”
“Chà, Rikka rời đi lúc trước và chưa thấy trở lại…”
“Chưa trở lại?”
Nibutani có ánh mắt khó hiểu. Tôi cố gắng nghĩ cách tốt hơn để giải thích tình hình cho cô ấy, nhưng tôi không nghĩ được. Tôi không muốn nghĩ về chuyện này, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu cô ấy bị bắt cóc… Tôi không thể không cảm thấy lo ngại về tình huống này.
“Cô ấy để lại mảnh giấy này nên tớ không lo lúc đầu… Nhưng tớ không thể không quan tâm… Vậy nên tớ đang nghĩ xem cô ấy có thể đã đi đâu…”
Tôi đưa tờ giấy của Rikka cho Nibutani xem.
“Thiệt tình… Đây chắc phải là… chuunibyou…”
Khuôn mặt cô ấy chuyển sang vẻ thù ghét rõ ràng. Tất nhiên cô ấy sẽ phản ứng như thế… Khi tôi đang nghĩ tôi đã làm hỏng việc vì đưa tờ giấy của Rikka cho cô ấy, Nibutani lấy điện thoại của cô ấy ra và bắt đầu nói với một giọng khác.
“Ờ, Chinatsu à? Xin lỗi. Có việc bất ngờ mà tớ cần phải xử lý, vậy nên tớ không chụp ảnh được. Ừ, chỉ là một số việc nhỏ thôi. Tớ sẽ làm thịt nướng với cậu sau nhé. Bye!”
“Hả? Cậu đang làm gì thế?”
“Ý cậu là sao? Không phải tớ nên tìm giúp sao?”
Tôi nghĩ một phép màu đã xảy ra. Tôi sẽ đi tìm Rikka cùng Nibutani? Xin lỗi, tôi sẽ đi tìm bệnh nhân chuunibyou với một người ghét họ? Khá là ngốc nghếch.
“Cậu biết đấy, tớ là lớp trưởng. Ngay cả nếu cô ấy không bao giờ hồi phục, tớ sẽ không ngừng tìm kiếm cô ấy. Thật ngu ngốc nếu tớ phải nghĩ về chuyện đó. Cậu hiểu chưa?”
“À à” Có lẽ tôi đã có ánh mắt lạ. Thực sự là bất kỳ ai vừa nghe đoạn hội thoại của chúng tôi sẽ bất ngờ như tôi thôi.
“Cậu biết đấy, tớ vãn nghĩ về điều cậu nói lúc trước. Sao cậu lại ghét chuunibyou hả Nibutani?”
“Tớ không thể trả lời câu hỏi đó lúc này.”
Tất nhiên. Chà, cô ấy có thể chỉ ghét bọn họ. Tôi không nên hỏi những câu hỏi kỳ cục khi cô ấy đồng ý giúp đỡ tôi tìm Rikka.
“Xin lỗi. Dường như cậu có một sự thù ghét lạ lùng cho bọn họ, nên tớ có suy nghĩ về điều đó một chút. Cảm ơn vì đã giúp tớ. Bây giờ hãy đi tìm thôi!”
Sau khi tôi nói thế, Nibutani có vẻ trầm ngâm. Khi đang nghịch tóc, cô ấy trả lời,
“Cậu biết không, để tớ hỏi lại cậu câu hỏi đối lập. Sao cậu lại muốn bảo vệ những bệnh nhân chuunibyou? Cậu không muốn chết trong khổ sở à?”
Khi cô ấy nghĩ, cô ấy cũng thêm câu hỏi của riêng cô ấy để trả lời tôi. Bảo vệ à? Chà, tôi không nghĩ điều đó hài hước, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác tôi muốn bảo vệ Rikka. Nhưng tôi không có ý định bảo vệ chuunibyou. Đó là một khái niệm rất khó để giải thích.
“Tớ không có kế hoạch bảo vệ căn bệnh chuunibyou, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ ghét nó. Chắc chắn là đôi lúc tớ muốn con người quá khứ của tớ chết đi, nhưng tớ cũng muốn xin lỗi những người mà tớ đã gây bất tiện cho họ.”
“Chà, vậy sao cậu làm hư Takanashi-san thế? Cậu nói với tớ lúc trước là cô ấy nên được chữa khỏi nhanh chóng. Cô ấy chứ chạy khỏi thế giới thực để đến một thế giới ảo tưởng. Mặc dù tớ không biết tại sao hay khi nào cô ấy như thế, nhưng đó phải là một điều gì đó như thế. Không có ý nghĩa gì trong những việc cô ấy đang làm cả.”
Không có ý nghĩa gì. Những từ đó kẹt sâu vào trong đầu tôi.
“Dù tớ không nghĩ là tớ âu yếm gì Rikka… có lẽ cô ấy đang dùng nó như là một cách giải thoát. Từ ngày mai trở đi, tớ sẽ nghiêm túc với cô ấy. Tớ không biết tại sao cô ấy bị mắc chuunibyou, nhưng tớ biết cô ấy nghĩ là cô ấy có năng lực đặc biệt. Chà, có lẽ cô ấy nghĩ cô ấy nhận thức được chúng sau này?”
“…hmm”
Nibutani có vẻ không hứng thú khi nghe tôi nói
“… Vậy sao? Cậu cũng không phải vừa khi cậu có thể nghĩ về chuunibyou như thế. Với tớ, nghĩ theo cách đó sẽ là không thể. Năng lực và những thứ đó, tớ không thể làm thế… À… mặt khác thì cái áo phông Bóng tối đó khá là thú vị đó.”
“Không, nó không thú vị đâu! Sao chúng ra lại chuyển sang chủ đề mà có thể giết chết tớ vì xấu hổ thế?! Hơn nữa, hơn nữa, sao cậu lại biết về chuyện đó?!”
“Nó lộ ra dưới áo ngoài của cậu. Cậu đã bị phát hiện mỗi khi cậu mặc nó.”
Thiệt tình… Cô ấy chắc chắn là đang nói dối… Thật thất vọng.
“Nghe này, cậu cũng biết mà. Chuunibyou nên được chữa phải không? Ngay khi ai đó có những suy nghĩ kiểu ấy, họ nên được chữa trị nhanh chóng để điều đó không xảy ra lại nữa. Họ sẽ không có nhiều ký ức đen tối, nhưng họ sẽ có nhiều ký ức sáng sủa.”
“Ký ức sáng sủa… Tớ biết mà, sau khi nói những điều như thế, có phải là cậu cũng từng bị chuunibyou không?”
“Hả?”
Chết. Tôi đã đi quá xa trong 5 giây trước. Câu trả lời đó cảm giác như bị bắn bằng khẩu MK5. Nibutani-san thường ngày, lớp trưởng của chúng tôi, vua của lớp chúng tôi mà tôi ngưỡng mộ đã không còn nữa. Tôi có thể cảm thấy phần bạo hành của cô ấy xuất hiện.
“Ồ, cậu thực sự muốn chết một cách đau đớn phải không? Hãy xem tớ có thể cho cậu một cái chết đau đớn đến mức nào nhé? Bây giờ thì, tớ nên đọc trang nào trong quyển sổ bóng tối của cậu đây? Hay là từ chương 5 khi mà cậu viết thơ bóng tối? Đó là đỉnh cao của dạng chuunibyou mắt quỷ của cậu đúng không?”
“Khỉ thật… dừng lại đi… Vua Lớp Học… Tớ xin lỗi…!”
Tôi xin lỗi người lớp trưởng đã đi vào địa ngục và trở thành quỷ dữ. Cô ấy thật sự thông minh khi chọn chuyện để nói. Tôi có thể nói gì trong tình huống này…
“Vua Lớp Học hả?” Nibutani lặp lại biệt danh mà chúng tôi đặt cho cô ấy với một tiếng thở dài. Rõ ràng là cô ấy kinh ngạc vì cái tên đó. Có vẻ như cô ấy đã bỏ qua và quay sang tôi.
“… Tớ chỉ nói điều này để tốt cho cậu thôi. Đừng hiểu nhầm tớ. Tớ không có cái gì như là Con mắt quỷ đâu.”
Tôi cũng thấy vậy. Nhưng tôi cũng không có Con mắt quỷ cho dù tôi đã bị mắc chuunibyou.
“Vậy à? Vậy cậu cũng từng mắc bệnh…” Thật bất ngờ. Không phải vi cô ấy đã từng mắc bệnh, mà vì tôi có thể nhận ra được điều đó.
“Thiệt tình, tớ đoán lời nói đùa của tớ không xi nhê gì từ cách mà cậu trả lời.”
“Cậu đến từ thời đại nào thế?”
Không xi nhê… thực sự là, từ đó dùng trong mọi phản ứng. Cụm từ này đã lạc hậu bao lâu rồi. Tôi cần một lời giải thích.
Trong khi tôi đang nguyền rủa Nibutani trong đầu, cô ấy tiếp tục, “Câu đáp trả đó làm tớ ngứa tai!”
Và một lần nữa cô ấy lại thay đồi thời đại của chúng tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ấy tiếp tục nghiêm túc.
“Vào lúc đó tớ không hề cố gắng. Tớ không quan tâm đến bạn bè, câu lạc bộ, và những thứ khác. Người duy nhất hiểu tớ là Shichimiya. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Bây giờ tớ thấy cậu làm hư Takanashi-san khi cô ấy không cố gắng. Thật tình, tớ nghĩ cô ấy thật hèn nhát. Chà, tớ nghĩ cậu có thể so sánh cô ấy với con người quá khứ của tớ, nhưng có khác đôi chút. Dù sao đi nữa, chúng ta nhất định phải tìm ra cô ấy. Có thể điều đó làm phiền tớ, nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc với cô ấy.”
Nibutani nói cô ấy không cố gắng chút nào. Tôi không rõ cô ấy có ý gì trong câu đó, nhưng tôi có thể liên hệ với lúc mà tôi bị mắc bệnh. Vậy đó là lý do mà cô ấy ghét các bệnh nhân chuunibyou. Đó là nhưng điều mà cô ấy nghĩ họ cảm thấy.
Tôi tiếp tục cuộc bàn luận về chuunibyou và nhấn mạnh rằng cách nghĩ của chúng tôi không khác nhau lắm. “Vậy sao? Đúng là, tớ cũng không cố gắng mấy hồi đó. Không phải là không có ý rằng tớ khống cố gắng nhiều để loại bỏ quá khứ tối tăm của tớ.”
Bạn biết đấy, tất cả những người khác có thể tìm thấy tôi, nhưng tôi mừng đó là Nibutani, người chia sẻ một quá khứ tương tự. Phần đó thì tôi chắc chắn. Cô ấy là người đồng cảm cũng như tôi. Nhưng tôi không chắc cô ấy sẽ đồng cảm với những người bị chuunibyou bây giờ.
“Hả? Ờ, ngoài ra thì, chúng ta nên làm gì? Cậu không muốn mọi người cùng giúp à?”
“Hả? Sao mà được?”
“Nếu tớ nói cho Chinatsu về chuyện này, mọi người sẽ nhanh chóng biết về tình hình. Vậy thì sao?”
Tôi hơi ngập ngừng. “Tớ muốn mọi người giúp, nhưng… tớ không muốn làm phiền cả lớp.”
“… Không phải cậu đã như thế với những tin đồn đó sao? Chà, cậu biết đấy, Takanashi-san và bạn cùng lớp chúng ta. Nếu chúng ta tìm thấy cô ấy sớm, mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu có vẻ buồn rầu, điều đó là không bình thường. Vậy thì tớ sẽ nói với mọi người đi tìm cô ấy. Chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này với cô Tsukumo.”
Nibutani là Vua Lớp Học cũng như lớp trưởng tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Điều này chắc là cả một sự cố gắng của cô ấy. Những lời nói lúc trước của cô ấy hiện lên trong đầu tôi.
“Cảm ơn cậu. Tớ trông chờ vào cậu đấy. Nếu cậu tìm thấy cô ấy, hãy cho tớ biết!”
Sau khi nói xong, tôi chạy đến chỗ những chiếc xe nữ tính lúc trước. Tôi nghe Nibutani nói phía sau.
“À, được rồi. Trước khi tớ quên mất, cái ‘Vua Lớp Học’ hơi bị bất ngờ đấy. Tớ rất thích nó!”
Sau khi chia tay với Nibutani, tôi nhanh chóng đến giá xe đạp và lấy một chiếc xe đơn giản (chiếc xe nữ tính mạnh mẽ nhất) và bắt đầu tìm kiếm xung quanh công viên. Năm phút sau tôi nhận thấy một điều.
“À, mình không biết số điện thoại của Nibutani…”
Tôi đã đi được khá xa. Nếu tôi tìm được Rikka, tôi hy vọng sẽ có ai ở gần để có thể chuyển tin nhắn. Nếu một trong số họ tìm được cô ấy, họ sẽ phải liên lạc với tôi qua Isshiki.
“Bỏ qua điều đó, cô ấy ở đâu…?”
Tôi đi vòng quanh các khu giải trí để tìm kiếm cô ấy một cách liều lĩnh, nhưng tôi không thể tìm thấy cô ấy. Trên đường, Nibutani gọi cho tôi. Mọi người đã được thông báo; nhưng chưa ai thấy cô ấy.
Cảm giác như đã qua nhiều giờ kể từ khi tôi bắt đầu tìm kiếm. Tôi tiếp tục đạp xe, nhưng cứ như con đường này không bao giờ kết thúc.
“Cô ấy không lẽ đã đi lên núi, phải không?”
Có một ngọn núi ở gần Cycle Sports Center. Tôi không thể bỏ qua ý tưởng rằng cô ấy có ý là ở đó khi cô ấy nói cô ấy đi đến thế giới quỷ. Nhưng không có chỗ để rời khỏi đây. Tôi nhận thấy rất nhiều bảng ghi “Cấm vào”.
“Mình thấy đây là một manh mối.”
Tôi không chắc chắn rằng cô ấy đã đi lên núi. Nó rất rộng, sẽ rất khó để tìm kiếm. Nếu tôi thử tìm ở đó, có thể sẽ mất hàng giờ tôi mới tìm được cô ấy hoặc nghe được gì đó. Tôi bắt đầu hết sức nhưng tôi vấn tiếp tục đạp.
Giờ gặp mặt của chúng tôi gần đến. Tình hình rất nguy hiểm, vậy nên tôi sẽ tìm kiếm thêm một chút nữa. Sự kiên nhẫn của tôi đã dần cạn.
Nhưng ngọn núi đó trông rất đáng nghi. Vì mọi người ở khắp nơi trong công viên, đó là nơi duy nhất mà không có ai để thông báo về. Không ai tìm kiếm ở đó. Mọi người đã tìm khắp công viên mà không thấy dầu vết gì của Rikka, vậy nên tôi đi đến ngọn núi với sự bất an.
Trên đường, tôi tìm được một manh mối. Một thứ mà khi bạn thấy nó, bạn sẽ ngay lập tức nghĩ đến Rikka. Cô ấy chắc đã làm rơi nó trên đường.
Đó là một chiếc băng mắt màu trắng.
Tôi nhặt nó lên và xác nhận rằng đó là của Rikka. Tiếp đo là một bảng ghi “Cấm vào”. Có dấu chân đi dần lên ngọn núi.
“Cô ấy đi từ đây à?”
Tôi không biết tại sao lại có người đi từ đây, nhưng tôi có linh cảm đó là Rikka đã đi qua đây và để lại băng mắt ở đằng sau. Tôi đút băng mắt của cô ấy vào trong túi áo và bắt đầu đi lên ngọn núi để tìm cô ấy.
“Khi cô ấy nói thế giới quỷ, đây là thế giới quỷ cô ấy muốn nói ư…?”
Tôi có thể dễ dàng thấy được không ai đã lên ngọn núi đó trong một thời gian. Con đường rất xấu. Nhiều cây cỏ và ánh sáng yếu. Sẽ rất khó để tìm kiếm ở đây.
Tôi không biết tại sao tôi lại lo lắng, nhưng cơ thể tôi tự di chuyển. Cô ấy chắc phải ở đâu đó quanh đây. Lo lắng. Nóng nảy. Và những cảm xúc khác nữa đang hiện lên trong đầu tôi và tôi không thể nghĩ rõ ràng. Tuy vậy, tôi có cảm giác tôi nên tìm được Rikka sớm không thì sẽ không ổn.
“RIKKA!”
Tôi hét to lên, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi tiếp tục hét khi đi tìm cô ấy. Tôi đi thêm một đoạn nữa đến khi tìm được một nơi sáng sủa.
Ở đó Rikka đang nhìn lên một cái cây.
Cảm ơn trời… Cô ấy đến đây…
“Rikka! Cậu đang làm gì thế?!”
“Yutaa……?”
Rikka nhìn tôi một cách tiều tụy. Mắt cô ấy có vẻ hơi đỏ và rát. Chắc là do cô ấy đã dụi con mắt vàng khi đó đang phát sáng.
“Cậu làm tớ lo đấy! Cậu đang làm gì ở đây thế?”
“…”
Cô ấy không trả lời tôi. Cô ấy vẫn có vẻ tiều tụy khi nhìn xuống.
“Có chuyện gì vậy? Có cái gì ở trên đó à?”
Đôi mắt trống rỗng nhìn tôi khi Rikka nói với giọng yếu ớt.
“… Tớ định đi đến thế giới quỷ.”
“Hả… Ý cậu là sao? Không phải cậu hay đến đấy à?”
Cô ấy đã từng nói vài lần rằng cô ấy sẽ đi đến thế giới quỷ. Thường lá khi chúng tôi đang học và cô ấy muốn chạy trốn. Hôm nay không phải như vây. Hôm nay, tôi có cảm giác cô ấy thực sự muốn đi đến thế giới quỷ.
“Thường thì tớ không đi đến đó… Thời gian trước bố tớ đã ở thế giới này, vậy nên tớ muốn được ở đây. Nhưng giờ, bố tớ đang ở thế giới quỷ.”
“Bố cậu?”
Cô ấy đã nói với tôi hôm qua về tình trạng sống của cô ấy và cô ấy sống một mình như thế nào. Lần đầu tiên cố ấy kể cho tôi về mối quan hệ của cô ấy với bố mẹ, tôi rất ghét bố mẹ cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng nó lại như thế này. Tôi có cảm giác rằng Rikka rất yêu thương bố cô ấy.
“Bố tớ cũng có sức mạnh như tớ.”
“… Thật không?”
“Bố tớ… không ở đây. Bố nói bố đi đến thế giới quỷ, nhưng không bao giờ trở về. Bố đã nói bố chắc chắn sẽ trở về.”
“…”
Tôi không biết nên nói gì. Chà, tôi không thể nói gì cả. Tôi muốn nghe về những điều mà Rikka đang giấu. Tôi muốn biết thêm về cô ấy.
“Đó là lý do mà tớ kế thừa lại năng lực của bố. Với Tà Vương Chân Nhãn, một ngày nào đó tớ sẽ đi đến thế giới quỷ.”
Rikka tiếp tục với một giọng vô cảm. Nghe cô ấy nói, tôi nhớ lại rằng Isshiki đã nói với tôi về chuyện khi cô ấy ở trường cấp 2. Bỗng nhiên tính cách của cô ấy thay đổi sau một đêm.”
“Nhưng tớ vẫn chưa thể đến đó được. Tuy vậy, tớ cực kỳ muốn gặp bố tớ. Tớ nghĩ rằng tớ có thể làm được, nhưng có lẽ cuối cùng thì điều đó là không thể.”
Tôi không biết bao nhiêu trong số đó là sự thật, nhưng nếu đó là sự thật thì mọi thứ đều dễ hiểu.
“Tớ hiểu rồi. …Thật đáng tiếc, nhưng tớ chắc cậu sẽ có thể đến đó vào một ngày nào đó.”
Tôi không biết chi tiết những gì đã xảy ra hay lý do mà nó lại khiến cô ấy bị chuunibyou, nhưng tôi không thể phủ nhận khát khao được đi tới thế giới quỷ của cô ấy. Tôi cũng sẽ nghĩ như thế nếu tôi là cô ấy. Nếu người đó không ở đây, chắc chắn họ đang ở thế giới quỷ.
“… Khi tớ học cấp 2, tớ hay bị phớt lờ. Tớ không gần gũi với ai ở thế giới này, cậu đồng ý không? Đó là lý do tớ biết cậu cảm thấy thế nào khi cậu nói cậu muốn đi đến thế giới quỷ.”
“Ý cậu là sao?”
“Tất nhiên, tớ cũng không tài giỏi trong việc sử dụng tài năng của tớ đâu. Ha ha! Tớ không tài nào sử dụng được Hắc Hỏa.”
Mọi người đều có những chuyện xảy ra đối với họ. Những sự kiện đó là lý do để một vài người bị mắc chuunibyou. Nó quyến rũ họ, hoặc bảo vệ họ, và nhiều thứ khác nữa.
“… Người lập giao ước với tớ nghĩ tớ có thể đi đến thế giới quỷ… Tớ đã luyện Tà Vương Chân Nhãn tốt nhất có thể, nhưng tớ vẫn chưa tìm được bố. Đã qua rất nhiều tháng rồi. Tớ đã không gặp bố trong một thời gian dài… Nhưng bây giờ Yuuta ở đây. Đó là lý do tớ muốn gặp bố tớ hôm nay.”
“Cậu quá khen người lập giao ước cùng cậu rồi.”
Đó là lý do bây giờ cô ấy là một bệnh nhân chuunibyou phải không? Đó là lý do những sức mạnh này có ý nghĩa đối với cô ấy.
Nó thật sự đối lập với những gì Nibutani nói. Ví dụ, nếu một người trở thành bệnh nhân chuunibyou để khiến họ thoát khỏi thực tế, tôi không nghĩ điều đó là xấu nếu họ con nhận ra nó. Vậy nên chuunibyou có ý nghĩa đối với người đó. Điều đó là thiết yếu cho sự tồn tại của họ.
Tôi chưa từng nghĩ về điều này cho đến bây giờ, nhưng đó là sự thật. Mỗi người phát triển chuunibyou vì lý do riêng của họ và vậy nên nó có ý nghĩa khác nhau cho mỗi người. Vì mỗi người một khác nên bạn phải xem xem lý do của họ trong bất cứ cuộc tranh luận nào về việc chữa trị hoặc thậm chí về chính căn bệnh đó. Vì sự quan trọng của nó khác nhau, nên ý nghĩa của nó cũng vậy. Đối với tôi, đó là sự quyến rũ.
Trong trường hợp của Rikka thì tạm thời tôi chưa biết.
“Yuuta là một người lập giao ước tốt.”
Khi Rikka nói điều đó, nụ cười đáng yêu thường ngày của cô ấy chớm nở trên khuôn mặt.
“Này, tại sao cậu chọn tớ là người lập giao ước với cậu?”
Một vài thứ từ hôm qua hiện lên trong tôi và tôi phải hỏi câu đó.
Câu trả lời của cô ấy, “… Đó là một bí mật.”
Nụ cười đáng ghét đó.
“Ổn thôi mà! Sao cậu lại chọn tớ? Cậu có thể nói với tớ!”
“Đó là một bí mật.”
Khi cô ấy đã vào chế độ này, cô ấy sẽ không nói gì cả. Cô gái bướng bỉnh. Thôi được rồi, không sao cả. Tôi nhún vai và nắm lấy tay cô ấy.
“Cậu có biết là mọi người đang tìm kiếm cậu kể từ khi cậu chạy đi lung tung không? Sự biến mất của cậu làm phiền mọi người đấy. Nếu chúng ta không quay lại nhanh thì họ sẽ giận đấy.”
Tôi nhìn đồng hồ trên tay. Đã 12h30 rồi. Chết thật…
“Xem mấy giờ rồi này, đi thôi!”
“Yeah.”
Chúng tôi nhanh chóng xuống núi. Chúng tôi đi qua lối thoát hiểm và lên chiếc xe đạp tôi bỏ lại ở đó. Được rồi, sẽ tốn bao nhiêu đây, mười phút đi xe đạp à?
Lúc đó điện thoại của tôi reo. Đó là một số lạ.
“Alo.”
“Cậu này! Sao cậu lại tắt điện thoại?”
Từ tiếng đầu tiên, tiếng của cô ấy vang lên trong tai tôi. Tất nhiên giọng đó thuộc về…
“À, Nibutani à. Xin lỗi, tớ không không biết tớ ở chỗ mà không có sóng. Tớ không tắt điện thoại…”
“Cậu ở đâu mà lại không có sóng? Cậu tìm thấy Takanashi-san chưa?!”
“Sau một vài chuyện, tớ đoán cậu có thể nói là tớ tìm được rồi. Tớ đã thấy cô ấy. Xin lỗi, chúng tớ sẽ đến ngay.”
“Mọi người đều đã đang ở đây rồi. Nana-chan biết được sau đó một lúc và đang nổi giận!”
Và với hai tiếng bip tôi nghe thấy, cuộc nói chuyện kết thúc.
… Vậy là họ đang giận. Tất nhiên là họ sẽ phải thế, nhưng họ sẽ giận cả hai chúng tôi.
Rikka, có vẻ như mọi người đang hơi bực mình. Hãy đi cùng nhau để họ không tập trung cơn giận vào cậu.”
“Ồ… họ đang giận…”
“Và sau đó họ sẽ giận cả tớ nữa.”
“Ồ, hiểu rồi.”
Tôi lên xe và Rikka ngồi sau tôi. Cô ấy vừa vặn ngồi vào cái giỏ đựng đằng sau ghế.
“Mà này, Rikka, đây là băng mắt của cậu. Cậu làm rơi nó à?”
“Cậu giữ nó à Yuuta?”
“Cậu chắc đã làm rơi nó quanh chỗ này. Sao cậu lại tháo nó ra?”
“Tớ tháo ra để kích hoạt sức mạnh của tớ. Nó chắc đã rơi khỏi túi tớ.”
Sau khi lấy lại băng mắt, Rikka đeo luôn vào. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy cô ấy có vận mệnh phải đeo nó. Nó như là ánh sáng dẫn đường cho linh hồn của Rikka. Khi tôi đang làm cho nó văn vẻ hơn, chuyện xảy đến với bố cô ấy làm tôi suy nghĩ. Nếu ông ấy không tồn tại, vậy thì tôi không thể tìm thấy ông ấy… Đó là một sự ảo tưởng! Mặc dù trình độ thơ văn của tôi khá tốt hôm nay, nhưng tôi không hài lòng lắm.
“Được rồi, sẵn sàng đi chưa?”
“Yuuta à, tên của con rồng cậu đã thu phục là gì?”
“Nếu cậu không còn gì để nói thì đi thôi! Khoan đã, tên? Sao tớ lại phải làm thế?”
“Nếu cậu đã thuần hóa cái gì đó, cậu phải đặt tên cho nó. Vậy thì tớ sẽ đặt tên cho nó. À, tên nó sẽ là ‘Bakkahyoushin’[1].”
“Tớ không biết cậu có ý gì! Cậu chỉ lấy tên đấy vì nó nghe hay phải không?!”
Tôi nhớ đã thấy cái tên đó trước đây, nhưng nó có nghĩa gì? À, không ổn, tôi không thể nhớ được với áp lực này.
“Tớ đã bám chặt rồi. Chúng ta xuất phát thôi!”
Với tay cô ấy bám quanh bụng tôi, tôi có thấy cảm thấy hơi ấm từ cơ thể của Rikka. Một chút xấu hổ, nhưng tôi sẽ phải che dấu cảm xúc của mình. Chúng tôi xuất phát!
Mười phút cũng không làm được điều gì khác biệt bây giờ. Nếu ai đó tức giận, chúng tôi sẽ xin lỗi.
Mười phút sau, chúng tôi xuống xe ngay trước khoảng sân. Dũng cảm? Tôi sẽ nói đó là sự sáng suốt và quyết định thông minh. Rikka đã lại có vẻ không thoải mái.
Hiển nhiên, mọi người đã tập trung ở khoảng sân. Ngay khi thấy chúng tôi, Nana-chan lao thẳng đến “Này! Hai em đã ở đâu?! Chúng tôi rất lo cho hai em đấy!”
“Xin lỗi… Rikka cuối cùng bị lạc đường.” Trước đó chúng tôi đã thảo luận phương thức đối phó với Nana-chan. Rikka quyết định cô ấy sẽ là một đứa trẻ lạc khi đang đạp xe.
“Lạc đường…”
“Cô Tsukumo, chúng em không thể liên lạc với cô ạ! Cô biết điều đó đúng không?”
“Đúng…”
Mọi người chán nản nhìn chúng tôi. Mặc dù tôi đã liên lạc với mọi người trong lớp, chúng tôi đã nên liên lạc với cả Nana-chan. Mọi người khiển trách về những gì chúng tôi đã có thể làm những đã không làm. Rikka cũng bị khiển trách.
“Được rồi, mặc dù đã hơi muộn so với lịch trình, nhưng hãy bắt đầu bữa tiệc thịt nướng! Những ai phụ trách hãy đến đây và những người khác hãy chờ đợi chỉ thị!”
Những người phụ trách chạy đến chỗ Nana-chan. Cô ấy là một cô giáo tốt. Cô ấy luôn bình tĩnh với một nụ cười cho đến cuối cùng. Thật là một cô giáo tử tế. Được rồi, cô ấy là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi nhưng cố ấy cũng có một chút năng lực bề trên.
“Yuuta, bọn họ có giận không nếu tớ nói tớ là ‘Đứa trẻ lạc lúc nửa đêm’?”
“Sao bây giờ cậu lại nghĩ đến chuyện đấy?! Tất nhiên là họ sẽ giận rồi!”
Hãy tinh tế hơn đi. Cậu là đứa trẻ lạc vào giờ hẹn giữa trưa. Tôi nghĩ điều đó khá thông minh… chà, nhưng có vẻ như Nana-chan không có chút thông cảm nào với chúng tôi.
“Tớ mừng rằng tớ không phải nói gì.”
Ơn trời. Tôi không chắc rằng cô ấy có tự suy ngẫm về những gì đã xảy ra không. Thôi thì, cô ấy sẽ nói những điều như thế nếu cô ấy cũng tự suy ngẫm về điều đó.
Khi chúng tôi đang trao đổi, bọn bạn cùng lớp đến thăm chúng tôi. Người đầu tiên lên tiếng là Nibutani, tất nhiên rồi.
“Này Takanashi-san! Cậu đã đi đâu thế hả? Thế giới quỷ à? Cậu không nghĩ rằng điều đó là quá chuunibyou kể cả cho cậu à?”
“…Tớ không đi đến thế giới quỷ.”
“Chà, tớ không biết cuối cùng thì cậu đã đi đâu, nhưng điều đó không quan trọng. Cậu cố tình gây rắc rối cho mọi người à?”
“…Điều đó…”
Rikka bỗng trở nên im lặng. Cô ấy chắc không biết cách nào tốt để xin lỗi.
“Hả? Cậu định dừng lại như thế à?”
“…Bố tớ…”
“Bố cậu?”
“…Nibutani. Tớ sẽ xin lỗi hộ cô ấy. Cô ấy bị mệt mỏi sau chuyến đi đến đây và đã tự đi lang thang một mình. Tớ là người đã dẫn cô ấy đi. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”
Tôi cúi đầu xin lỗi mọi người. Mọi người khác chấp nhận nó.
“Cậu yên lặng đi! Tớ đang nói chuyện với Takanashi-san.”
…Rikka cúi mặt và vẫn giữ im lặng. Nhưng giữ im lặng ở đây có vẻ không phải là ý tốt.
Rikka hít một hơi thật sâu và hét lên.
“Tất cả là lỗi của tớ. Tớ sẽ không như thế nữa! Tớ sẽ không làm phiền mọi người nữa! Tớ hứa!”
Đó là một lời xin lỗi rất theo phong cách Rikka. Cả khoảng sân trở nên yên lặng. Rồi một cô gái phá vỡ sự yên lặng đó.
Đó là Kannagi-san. “Tớ cũng rất muốn đi đến thế giới quỷ hôm nay! Hay là chúng mình cùng đi một hôm nào đó đi Takanashi-san?”
…Người còn lại bỏ phiếu cho chỗ đó là Kannagi-san?! Mọi người trong lớp rất ngạc nhiên. Sau khi giữ im lặng, mọi người bắt đầu cười.
Và thêm một người nữa nói vọng vào. Đó là Yukimaru-san.
“Trò chơi thám tử này cũng vui. Tớ không để ý chuyện đã xảy ra đâu!”
Và rồi từng người một lên tiếng,
“Tớ cũng không bận tâm đâu! Tớ cũng đã đi tìm rất vui!”
“Thật là Rikka!”
“Tớ muốn là người tìm được Takanashi-san! AGH!!!”
nói những điều như vậy. Thiệt tình, chúng tôi là một lớp thật tuyệt vời. Thấy phản ứng của họ sau những điều đã xảy ra, làm cho tôi gần như phát khóc.
“Hừm, tớ không chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy! Chuunibyou chắc chắn không phải để biện minh! Nhương người như thế không bao giờ nghĩ đến người khác…!
“Shinka từng bảo chúng mình gọi cô ấy là ‘Mori-sama’ phải không? Phải thế không?”
Người vừa lên tiếng là Kannagi, với một nụ cười.
“Đừng gọi tớ Mo…mo…mo…Mori-sama! Kannagi, cậu không ghét khi bị gọi là chuông gió à?! Cậu chưa được chữa khỏi phải không? Tớ nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu!”
“Hả? Biệt danh của tớ là chuông gió, nhưng cậu phát âm nên tớ là Kazari. Điều đó không có tác dụng với tớ đâu.”
“Aghhhhh!”
Nibutani, hay là, Mori-sama, đỏ mặt lên khi dẫm lên mặt đấy. Có vẻ như mỗi người đều có thuộc tính nhỉ? Nếu của Nibutani là ánh sáng thì Kannagi-san phải là Tinh linh.
“Yuuta, mọi người thật tốt. Tớ không hề biết đấy. Kannagi-san có thể là một Tinh linh.”
Rikka đến bên cạnh tôi khi tôi không để ý. Mọi người, kể cả Rikka, đều trông rất hạnh phúc. Nụ cười mọi khi của cô ấy thật thoải mái. Tuy vậy, thật đáng sợ khi tôi cũng có cùng kết luận với cô ấy.
“Ừ, họ đều là người tốt.”
“Đúng vậy.”
Với nụ cười lớn, cô ấy gật đầu.
“Oi! Chuẩn bị bữa tiệc nướng đi! Tập trung lại đây!”
Sau khi nghe Nana-chan hét, mọi người đi đến chỗ cô ấy.
“Nhớ này. Một ngày, tớ sẽ làm cậu phải dừng lại.”
Nibutani có thể làm một kẻ ác rất tốt. Nhưng tôi chắc mọi người nói ra những lời nói đều sẽ bị tiêu diệt.
“Tớ không biết cậu đang nói đến điều gì. Tớ là người sử dụng chân chính của Tà Vương Chân Nhãn.”
Và bệnh nhân chuunibyou mạnh nhất. Tôi không biết nếu cô ấy có bao giờ nhận ra điều đó không.
Nhưng chuyến đi hôm nay thật sự vui. Tôi đã rất vui vẻ và tôi nghĩ Rikka cũng thế. Một ngày, tôi nghĩ Rikka sẽ chia sẻ tâm tư của mình nhiều hơn.
Nhưng bây giờ là lúc để thưởng thức bữa tiệc thịt nướng đã.
↑ có thể dịch là “Matchmaker/Cupid”, ám chỉ là người mai mối (có vẻ như Yuuta không biết từ này)