Hôm nay là thứ ba và tôi có một ý nghĩ trong đầu. Có điều này đang làm tôi lo lắng. Tôi đã trải qua những cảm xúc tuyệt vời ngày hôm trước khi tôi đang nói chuyện với Rikka ở trên núi.
Cho đến lúc này tôi đã nghĩ là cô ấy khá đáng yêu, rằng tôi không thể để cô ấy một mình, và tôi muốn đi chơi với cô áy, nhưng điều này mới. Đừng hiểu nhầm tôi, tôi vẫn nghĩ cô ấy là như thế. Cảm xúc này đã dần lớn lên trong tôi cho đến khi tôi bỗng nhiên nhận ra điều đó.
Tất nhiên tôi nghĩ bạn biết tôi đang nói về điều gì, nhưng tôi không chắc sẽ ổn khi tôi thích cô ấy như bây giờ. Nếu bạn biết tôi như thế nào ở cấp 2, bạn chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến ai đó. Tôi sẽ rất bối rối một khi cảm xúc này xuất hiện. Thật xấu hổ khi thừa nhận lỗi của mình, nhưng chuyện là như thế đó. Tôi chưa từng cảm thấy như thế này khi tôi học cấp 1, cấp 2, nhân vật hay dân cư trong một thế giới manga ngẫu nhiên nào đó. Đó chỉ là sự say mê!
Mặc dù tôi không thực sự to tiếng vì sự khó chịu, nhưng điều này đã làm tôi rất bối rối. Cứ như là tôi đang đọc một tiểu thuyết trinh thám và tôi không chắc ai là tội phạm. Hãy tự chiều chuộng mình. Tôi cần nói chuyện với ai đó đã từng cảm thấy như thế này.
Và đó là lý do tại sao tôi đang ăn trưa ở căn tin với Isshiki. Khi đang dùng bữa, hai người đàn ông nói chuyện về tình yêu.
“Cậu chỉ vừa nhận ra là cậu yêu cô ấy à? Bạn ơi, nói cho tớ là những gì cậu đã làm cho cô ấy đến bây giờ không phải là ‘thích’ ai đó đi.”
“Chà, có vẻ là như thế? Tớ phải nói là cậu đã miêu tả chính xác tình huống của chúng tớ, thưa ngài?”
Nhấn mạnh vào ngài. Khá là quan trọng khi thể hiện sự tôn trọng vì tôi đang xin lời khuyên từ cậu ta.
“Còn lâu, cậu giải thích như thế nào về những gì cậu đã làm cho cô ấy nếu không phải do cậu thích cô ấy?”
“Chà, tớ đã luôn nghĩ là cô ấy đáng yêu. Cô ấy cứ như là đứa em gái bé nhỏ hoặc một trong những loại người phiền phức đó. Nhưng tớ chưa bao giờ thích cô ấy theo kiểu lãng mạn cho đến bây giờ. Khoan đã, điều đó hơi mơ hồ. Cậu có thể nghĩ ai đó đáng yêu mà không thích họ không? Tớ nghĩ là có thể. Ý tớ là tớ nghĩ Kannagi-san cũng đáng yêu, nhưng tớ không ‘thích’ cô ấy. Điều đó không có nghĩa là phần còn lại của lớp, bao gồm cậu đó Isshiki-san, không thể yêu cô ấy.”
“Ý cậu là sao? Tớ yêu tất cả phụ nữ!”
“Cậu là người có nhiều đam mê!”
Không hản, nhưng tớ muốn nghe những câu chuyện tình yêu từ quá khứ, nên tớ phải tâng bốc cậu lên!
“Chà, tớ cũng biết kha khá các câu chuyện tình! Togashi, từ những gì cậu đang trải nghiệm, tớ nghĩ nó tương tự như những gì người ta thường nói khi họ đang yêu. Cậu chỉ đang lo lắng quá nhiều về chuyện đó.”
“Tớ hiểu rồi… Cậu có vẻ khá là tự tin về chuyện đó, và trong khi tớ nghĩ là cậu có cái nhìn đặc biệt về chuyện này… Cậu vẫn đang độc thân. Cách nào tốt nhất để nói điều này…”
Đó thực sự là một chủ đề xấu hổ. Những câu chuyện tình chắc chắn là thứ khiến mọi người dễ dàng đỏ mặt.
“Hừm, tớ hiểu cậu đang muốn nói gì. Mặc dù tớ có kha khá những câu chuyện tình và biết khi yêu sẽ như thế nào, tại sao tớ lại không có một cô bạn gái hả?”
“À, đó! Chính nó! Isshiki-sensei biết điều tớ đang nói mà không cần tớ phải nói gì cả!”
“Tớ cũng đã tự hỏi về điều đó anh bạn à. Tớ có tất cả những thông tin này và ghi hết vào quyển sổ ghi nhớ, tớ có sự nhiệt tình đối với con gái, nhưng tớ vẫn chưa có bạn gái.”
“Cậu cứ như là một tên biến thái!”
“… Như thế ư? Tớ chỉ là một tên biến thái à? Có lẽ tình yêu là mù quáng. Tớ cũng chưa được trải nghiệm tình yêu đích thực, nhưng tớ đã từng yêu một người trước đây. Có một cô bé tớ rất thích khi còn học cấp 1.”
“À, có phải đó là ai đó mà năng động đến mức để lộ quần lót?”
“Không, cô ấy còn không mặc cơ.”
“……” Tôi không thể nghĩ ra câu trả lời. Bạn có thể nói gì về điều đó? Ý tôi là, bạn không mong đợi một điều gì như thế xuất hiện giữa câu chuyện. Khỉ thật, cậu ta đã chặn mọi đường thoát khỏi câu chuyện đó.
“… Thực ra, tớ đã ghi lại rằng cô ấy không mặc quần lót trong sổ ghi nhớ của tớ. Khi đó, cuốn sổ ghi nhớ của tớ không phải chỉ về con gái. Tớ cũng đã viết khá nhiều về con trai trong lớp. Dường như số phận là thế, Akari-chan gia nhập nhóm ‘hư hỏng’ của lớp.”
“Thật buồn…” Cho Akari-chan.
“Và sau đó, cậu tin nổi không, Akari-chan đọc to cho bọn chúng những gì tớ đã viết trong sổ ghi nhớ. Tớ đã khóc đấy. Không phải chi vì những gì cô ấy làm…”
“Akari-chan… !”
Đó là một câu chuyện làm tôi cảm động. Tất nhiên, nhân vật chính đáng thương không phải là Isshiki, mà là Akari-chan. Tôi sẽ khóc nếu có điều gì đó xảy đến với bạn của tôi. Tại sao cô ấy lại biết về những điều đó?
“Tớ khóc bởi vì cô ấy nói ‘Bây giờ những gì cậu đã viết sẽ được chuyền đến cho tất cả mọi người’ với tớ.”
“Cậu đã rơi những giọt nước mắt hạnh phúc à?!”
“Và rồi tớ đã thề. Kể từ đó trở đi, tớ sẽ thu thập tin tức và đưa nó cho tất cả mọi người. Đó là nguyên nhân tớ trở thành người như bây giờ.”
“Vậy đó là lỗi của Akari-chan mà bây giờ cậu biến thái như bây giờ?!”
“Chà, tớ chỉ đùa về chuyện đó thôi. Tớ không có quá khứ tốt như thế. Câu chuyện hài này chưa từng xảy ra.”
Và Isshiki trở lại với anh mắt quyết đoán sau tiếng thở dài. Cậu ta sẽ đùa đến mức nào? Chà, tôi đoán phần còn lại của câu chuyện sẽ không được lan truyền.
“Dù sao, tớ có thể nói rằng Togashi đang ở trước mặt tớ đây đang lần đầu tiên đắm chìm trong tình yêu, nhưng anh ấy lại chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến bây giờ.”
“À, chúng ta đã đi đến kết luận của giả thuyết của cậu.”
Thay vì kết thúc câu chuyện, cậu ấy đưa cuộc trò chuyện trở lại những gì tôi đã hỏi câu ấy. Vì tôi muốn cậu ấy hướng dẫn tôi về tình yêu, tôi phải biết ơn cậu ấy. Chà, tôi sẽ thể hiện sự biết ơn bằng cách không nói đến lời nói đùa đó nữa.
“Chà, Togashi à, cậu cần giữ một quyển sổ ghi nhớ. Cậu có thể viết các thứ ở trong đó và cho tớ biết cậu đã tìm ra điều gì. Nó sẽ là cứu tinh đấy.”
“Tớ muốn được dạy về tình yêu, không phải những hành động biến thái! Sao cậu lại dịch sai như thế?!”
Tôi có thực sự cần phải nhờ bạn tôi dạy tôi không? Cậu ấy có vẻ giống kẻ bám đuôi hơn. Chà, kẻ lén lút đó viết ghi nhớ nhiều hơn là thực sự bám theo con gái (mặc dù tôi rất biết ơn về những thông tin cậu ấy có thể chia sẻ với tôi), nhưng tôi không chắc điều đó là tốt cho cậu ấy.
“Dù sao thì cậu thích Takanashi-san phải không?”
“Ừ, tớ nghĩ là tớ hiểu điều đó, tớ biết ơn cậu, nhưng có điều gì đó tớ không thể cảm nhận được. Cứ như đầu óc tớ bị sương mù bao phủ.”
“Tớ hiểu mà. Chà, mọi thứ đã rất tốt cho cậu đấy.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
“Có tin xấu cho cậu đây. Có vẻ như Takanashi-san đã có bạn trai.”
Hả? Bạn trai? Rikka? Bạn trai?! Nghiêm túc chứ? Cậu đang đùa tớ à? Ai? Làm thế nào? Bao giờ?!
Ngay lập tức, đầu tôi trở nên hỗn loạn. Tôi rất thất vọng khi biết tin đó. Nghĩ lại thì, có nhiều thứ về Rikka mà tôi không biết. Biết rằng cô ấy sống một mình và có một thái độ khó gần, tôi đoán rằng cô ấy sẽ không có nhiều khách. Cô ấy sẽ là một người đặc biệt như thế.
Nhưng điều này… không vui chút nào. Khách quan mà nói, cô ấy khá đáng yêu. Chỉ xét về bề ngoài thì cô ấy nằm trong những người đứng đầu của lớp. Kể cả Isshiki đã nói điều đó lúc trước nếu tôi nhớ đúng.
Tôi nghĩ rằng cô ấy là người mà sẽ không được ai mời đi hẹn hò. Nhưng mà, điều đó dựa trên cách cô ấy hành động bây giờ. Có lẽ người bạn trai này biết cô ấy từ trước đó. Tôi không biết cô ấy như thế nào ở trường cấp hai, nên sẽ không lạ nếu tình yêu nảy nở từ lúc đó. À,vậy ra chuyện là như thế. Cô ấy có một người bạn trai trước khi gặp tôi. Tớ biết cậu đang làm gì Isshiki à. Cậu muốn tớ biết để tớ nản lòng sớm. Tớ hiểu cậu mà. Bạn biết đấy, không phải đây lần đầu tiên tôi bị thất tình ư? Tôi nên cư xử thế nào khi ở gần Rikka bây giờ? Tôi không biết nữa.
Với một giọng buồn không thể tả, tôi hỏi,
“Này, Isshiki,…”
“Lừa được cậu rồi.”
“Cậu muốn tớ vỡ tim đấy à?”
Tôi cấu má cậu ta cho đến khi chúng chuyển sang màu đỏ. Tất nhiên đó là một lời nói dối. Từ miệng của thằng này thì tất nhiên rồi!
“Au! Này, tớ suýt cắn phải lưỡi đấy!”
“Tớ sẽ xé chiếc lưỡi dối trá của cậu thành từng mảnh!”
“Nhưng mà, bây giờ cậu thấy chưa? Cậu rất thích cô ấy, phải không? Tình cờ thay, Kannagi-san thực sự có bạn trai đấy.”
“Nghiêm túc chứ?!”
“Ừ. Cậu biết đấy, tớ cũng sốc khi nghe được tin đấy. Thôi thì, anh ta là một học sinh lớp trên. Đối đầu với loại đó thì khả năng thành công của cậu khá là thấp.”
“Vậy sao? Chà, cậu nói đúng; thật sự là sốc. Sốc hệ thống.”
“Hả, ý cậu là gì khi nói sốc hệ thống? Tớ không nói về phương pháp sốc trị liệu, nhưng cậu cũng hiểu ý tớ mà.”
… Tôi hiểu. Không thể sai được. Có một sự khác biệt lớn khi nói Rikka có bạn trai và Kannagi-san có bạn trai. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể không bất ngờ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ thấy khác lạ như thế.
“Là một đại diện của ủy ban kỷ luật, tớ phải cho thấy sự lãnh đạo trong mối quan hệ giữa các giới. Câu có thể cảm thấy schadenfreude không? Nếu không, sao cậu lại thấy dễ chịu?”
“Tớ không biết cảm xúc đấy là gì!”
“Cậu không biết schadenfreude là gì à? Đó là khi cậu uống những giọt nước mắt ngọt ngào từ nỗi buồn của ai đó.”
“Chà, tớ không thích cảm thấy vui vẻ khi ai đó gặp nạn và tớ cũng chưa từng có một chút nào càm giác như thế trước đây!”
“Chà, nó giống như là cậu nghĩ ‘Takanashi-san là của tớ! Hahaha! Các cậu thật tội nghiệp.’ Đấy là schadenfreude. Quả là đáng sợ nhỉ? Hừm, tớ cho rằng cậu có thể nói là thích ai đó có thể giống như thế trong một vài khía cạnh nào đó.”
“Tớ không chắc tớ hiểu cậu đang nói gì, nhưng tớ hiểu ý cậu là gì. Tớ biết là tớ rất thích Rikka. Cảm ơn anh bạn.”
Thật tốt khi biết điều đó. Khi Isshiki kết thúc câu nói, cậu ta cũng ăn xong món mì soba[1] chín của cậu ấy. Lần này chúng tôi ăn zaru soba. Đó là một thứ trong thực đơn mùa hè của căn tin trường tôi.
Nhưng khi tôi đang nghĩ cảm giác khó hiểu này sẽ chấm dứt và tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau cuộc trò chuyện thì chuyện như vậy đã không xảy ra. Tôi vẫn cảm thấy lơ mơ. Tôi chắc chắn là thích Rikka. Chà, tôi thích cô ấy. Bạn biết đấy, tôi không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như thế này khi tôi lần đầu nghĩ về cô ấy như là một đứa em gái hay khi tôi không thể rời mắt khỏi vấn đề chuunibyou của cô ấy, nhưng bằng cách nào đó nó đã thành ra là tôi rất thích cô ấy.
Nhưng từ đấy đến giờ chưa được đầy hai tuần. Tôi không muốn kiêu ngạo, nhưng cảm giác này có thể bỗng nhiên hiện hữu trong tôi ư? Ngay cả khi tôi không biết nó thực sự là gì? Chà, tôi đã thực sự xiêu lòng vì cô ấy chưa?
Một cách vô thức, tôi ngày càng thích cô ấy khi chúng tôi ở bên nhau. Nó cứ như một bộ phim truyền hình vậy. Tôi đã yêu mà không biết rõ lý do tại sao.
Bỏ chuyện đó sang bên, tôi nói chuyện với Rikka như thế nào bây giờ? Nếu tôi thực sự thích cô ấy như thế, có thể sẽ khó khăn để nói chuyện với cô ấy với cảm xúc của tôi. Nếu bất cứ ai trong số các bạn từng có kinh nghiệm tình trường, hãy cho tôi một vài lời khuyên.
Vậy nên đó là lý do tôi sẽ hỏi sư phụ của tôi ở đây.
“Không phải cách nói chuyện thông thường của câu là ổn sao? Cậu thích cô ấy, cậu muốn được ở bên cô ấy, cậu muốn ôm cô ấy… khoan đã, tớ sẽ không nói cho cậu cách vi phạm pháp luật đâu.”
“Vậy à? Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không ôm cô ấy, tớ chỉ nói như bình thường thôi.”
Bình thường hả? Chà, tôi không thể thực sự nói rằng cách chúng tôi hay nói chuyện là bình thường, nhưng cư xử như người lập giao ước với cô ấy chắc là sẽ ổn thôi.
“Chà, cậu có thể nói bất cứ chuyện gì với tớ anh bạn ạ.”
Và Isshiki-sensei có một nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt. Đúng vậy, đó là khuôn mặt thỏa mãn mà người ta thường hay đồn đại. Hiểu rồi. Tớ chắc chắn rằng tớ sẽ phải nói chuyện với cậu khi có chuyện gì đó xảy đến.
“Một chuyện nữa. Tớ đã bảo với cậu lúc trước rằng cậu đang từng bước xây dựng tình yêu, vậy điều này không khác gì đúng không? Xin lỗi vì nói thẳng với cậu, nhưng cậu không phải là người cực kỳ nổi tiếng ở đây. Đừng lo, bậc thầy về phụ nữ sẽ cho cậu vài lời khuyên. Hãy cẩn thận với Takanashi-san.”
Khi nói điều đó, cái nhìn kiên quyết của cậu ấy lại xuất hiện. Tớ thật hạnh phúc khi cậu nói thế.
“Cảm ơn cậu. Tớ sẽ ghi nhớ điều đó.”
Và khi chúng tôi mỉm cười sau cuộc trò chuyện gắn kết, nhạc chuông ưa thích của tôi vang lên từ trong túi.
“Togashi, cậu có điện thoại kìa. Cậu không nghe à?”
“À, xin lỗi. Thông cảm cho tớ nhé.”
Tất nhiên người gọi phải là Rikka.
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi nghe máy. Không bất ngờ là tôi đang căng thẳng. Tôi đã tự nói với mình phải cư xử bình thường năm lần, làm cử chỉ ‘xin lỗi’ đến Isshiki và sau đó nghe cuộc điện thoại.
“Alo, có chuyện gì thế?”
“Là tớ đây. Tớ đã xong rồi. Cô giáo của chúng mình thật đáng sợ. Cô ấy triệu tập tớ trong giờ ăn trưa quý giá của tớ.”
“Chà, Nana-chan rất lo lắng sau những chuyện xảy ra với cậu mà.”
Nana-chan cũng triệu tập cô ấy sau giờ tan trường. Vì không còn nhiều thời gian trước khi kiểm tra lại, cô ấy đang có một buổi học đặc biệt vào hôm nay với Rikka. Cô ấy đến gặp tôi lúc nãy và hỏi “Có ổn không nếu cô dạy em ý hôm nay?” Tôi khá tò mò vì sao cô ấy lại đến nói với tôi trước.
“Cậu đang ở đâu thế Yuuta? Trời ơi, điện thoại của tớ không có thiết bị dò tìm, nên tớ không biết vị trí hiện tại của cậu. Tớ cần nói chuyện với cậu về một số thứ hôm nay.”
Một kế hoạch chống Nana-chan hả? Bạn biết đấy, tôi phải khen cô ấy phần nào vì nghĩ đến việc làm cách nào để tiếp xúc một cách bình thường…
“Ồ, tớ đang ở căn tin với Isshiki.”
“… Isshiki? Tứ Kỵ Sĩ số 1 của cậu à?”
Phải rồi. Rikka chuyển sang chế độ xấu hổ lần trước họ gặp nhau phải không? Tôi nên làm gì đây? Chà, nếu cô ấy quen với cậu ta, cô ấy sẽ không chuyển sang chế độ xấu hổ nữa. Tôi sẽ đưa máy cho Isshiki và để cậu ta nói chuyện với cô ấy. Họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau trước đây. Sợ nói chuyện với người lạ cũng là tự nhiên thôi.
“Đúng đúng. Này, có ổn không nếu cậu tán gẫu với cậu ấy một lúc?”
“… Hiểu rồi. Vì cấp độ nguy hiểm đã được hạ xuống, hội thoại giữa chúng tớ là khả thi.”
Vì lý do gì đó mà Isshiki bị bất ngờ bởi sự thay đổi này. Cậu ấy nói nhẹ nhàng, “Không phải là cô ấy không muốn à?” Cứ như là tính cách của cậu ấy cũng thay đổi luôn.
Tôi đưa điện thoại của tôi cho cậu ấy. Thông thường cậu ấy sẽ nói to “Ororo”, nhưng lần này cậu ấy lại làm rơi điện thoại của tôi. Tôi nghe thấy một tiếng động lớn thì nó rơi. Này, nước mì của cậu cũng lắc lư một ít rồi đó!
Sau khi làm một cử chỉ xin lỗi về phía tôi, Isshiki nhặt điện thoại lên.
“Vângvângvângvângvângvângvâng, chàochàochàochàochàochào, đ-đây là Isshiki.”
Quả là một cách hài hước để trả lời điện thoại. Cậu ấy định nói “chào” bao nhiêu lần nữa đây? Cậu ấy trông như là sắp sụp đổ đến nơi rồi. Tôi không biết tí gì tại sao cậu ấy là hành động như thế.
“Vừa nãy có tiếng động gì nghe như là thế giới tan vỡ thế.”
“À, ahahaha, x…xin lỗi về chuyện đó. Thằng ngốc này là rơi cái điện thoại.”
Cậu ấy thực sự đã thay đổi tính cách rồi! Cậu ấy đang nói gì thế?!
“Hiểu rồi. Rất vui được gặp cậu, Tứ Kỵ Sĩ số 1.”
“Tứ, Tứ Kỵ Sĩ số 1?”
Rikka tiếp tục biến Isshiki thành cấp dưới của tôi. Hoặc có lẽ cô ấy không thể bỏ thói quen nói điều đó kể từ khi lần đầu nghĩ về nó cách đây mấy ngày. Chúc mừng Isshiki, đứng đầu Tứ Kỵ Sĩ!
“Cậu đang làm gì với Quỷ Vương của tớ thế?”
“Hả? Ồ, ngài Quỷ Vương của cậu đang có tâm trạng tốt hôm nay. Một tâm trạng cực kỳ tốt. Chúng tớ đang nói về schadenfreude.”
Tên Tứ Mã này đang nói về cái quái gì thế? Tôi không hề biết là câu chuyện sẽ đi đến đâu. Tại sao chủ đề đó lại xuất hiện…
“Cậu nên mong đợi điều đó từ Yuuta. Cậu ta có sức mạnh biến đổi bất hạnh của người khác. Ngày thức tỉnh của cậu ấy đã gần rồi. Số 1 –san, cậu sẽ có nhiều việc phải làm khi là cấp dưới của cậu ấy. Rõ chưa?”
“Vâ, vângggg!”
Đó là một giọng khá lạ khi mà Isshiki phát ra khi trả lại điện thoại cho tôi.
“Vậy cả hai cậu đã nói về việc uống nước mắt bất hạnh của người khác hả Yuuta?”
Sao mọi người lại biết về cảm xúc đấy vậy? Tôi không biết tí gì về nó… Tôi là kẻ ngốc à…? Chà, nếu tôi là thế thì tôi sẽ không nói ra điều đó!
“Cậu xứng đáng nhận được lời khen ngợi. Sau cùng thì cậu đã có số 1 phục tùng cậu rồi. Những hành động quyền uy tuyệt vời như vậy đáng được mong chờ từ cậu.”
“Hả? Ồ, cảm ơn nhé.”
Phục tùng? Isshiki ư? Chà, tôi đoán bạn có thể hiểu được từ cách mà cậu ấy nói. Chà, ít nhất có vẻ như chiến thuật này đã có tác dụng. Cô ấy sẽ không chuyển sang chế độ xấu hổ nữa.
“Vậy cậu sẽ đến gặp chúng tớ chứ?”
“Tớ đang trên đường đây. Yuuta, cậu hãy sử dụng phép triều hồi của cậu đi.”
“Tớ không có năng lực nào như thế!”
“Nếu như vậy thì tớ sẽ đến đấy sớm thôi.”
Sau khi nói xong, tôi nghe tiếng tít xác nhận cuộc nói chuyện của chúng tôi đã kết thúc. Chà, tôi cất điện thoại lại vào trong túi và nhìn sang phía Isshiki, người mà đang khóc.
“Đó… đó là cuộc trò chuyện thật sự đầu tiên của tớ với một đứa con gái…”
“Cái gì?!”
“Cô ấy thật tuyệt vời. Cô ấy chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng kể cả thông qua phương pháp điện tử, tớ có thể cảm thấy bị kích thích bởi tiếng thở dài của cô ấy. Thật tuyệt vời. Con gái thực sự tuyệt vời phải không?”
Tôi vẫn đang xử lý những điều cậu ấy vừa nói. Không phải cậu ấy đã nói trước đây rằng cậu ấy được gọi là “bậc thầy phụ nữ” ư? Tôi thấy có sự gian dối ở đây. Có một ai đó ở đây đã bị mắc bẫy.
Cậu ta đã làm gì cho đến bây giờ? Chắc chắn là có con gái trong hội đồng kỷ luật chứ.
“Cuộc nói chuyện với Takanashi-san thật tuyệt vời! Đừng hiểu lầm tớ, cô ấy vẫn bị chuunibyou, nhưng sự đáng yêu của cô ấy vừa tăng lên một trăm lần!”
“Không phải cô ấy từng có ảnh hưởng xấu đến cậu ư?!”
Có lẽ đó là năng lực điện từ của Rikka. Chà, tôi không chắc chắn 100% là cô ấy có, cô ấy chỉ là một bệnh nhân chuunibyou bình thường thôi.
“Tớ cảm giác như vừa mới được sinh ra lần nữa. Con người tớ chỉ lúc trước đang kiểm điểm lại sự ngu ngốc về phía cậu đó. Chuunibyou… có lẽ không tệ như thế. Tớ sẽ phải ghi điều này vào sổ ghi nhớ của tớ!”
Và khi cậu ấy vừa lấy sổ khi nhớ ra từ chỗ mà có chúa mới biết thì Rikka tới.
“Tớ đã tới.”
Cô ấy ngồi bên cạnh tôi… đáng sợ thật… Hãy cứ bình thường thôi…
“Cậu đã ăn chưa?”
“Cô giáo gọi tớ trước khi tớ kịp ăn.” Khi nói điều đó, cô ấy gật đầu tán thành món zaru soba của tôi. Có vẻ như cô ấy cũng muốn ăn một ít.
“Cái này ổn không?”
Tôi đưa cho cô ấy một miếng cơm nắm từ phần ăn của tôi.
“Căn tin này có các món ăn ngon. Mà này, Yuuta, cái này có trong phần ăn của cậu à?”
“Sao lại không chứ? Cậu nghĩ nó đi cùng với gì?”
“Đây là một bữa ăn thật tuyệt vời!”
Chỉ có hai chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi cứ nghĩ Isshiki sẽ nói chen vào ở đâu đó, nhưng cậu ấy nhìn tôi với khuôn mặt ửng đỏ và người thẳng tưng.
Hả…? Cậu ấy đã chuyển sang chế độ xấu hổ à…?
“Số 1 đang làm gì thế? Cậu ấy đang phục tùng à?”
“… Tớ không biết…”
Sự căng thẳng thần kinh chắc đã quá mức chịu đựng của cậu ấy. À, bây giờ khi tôi nghĩ lại thì, cậu ấy là người đã nói với tôi về schadenfreude. Tôi không thể nói là điều đó xứng đáng với cậu ấy.
Cuối cùng, giờ ăn trưa kết thúc với việc Isshiki không bao giờ thoát khỏi chế độ xấu hổ để câu chuyện của chúng tôi trở nên ba chiều.
↑ Một loại mì sợi phổ biến của Nhật Bản, có thể dùng theo 2 cách, ăn lạnh - gọi là zazu soba, hoặc ăn nóng ngay sau khi nấu - gọi là kake soba. Xem thêm ở wikipedia