Và thế là (tôi không biết nếu bạn vẫn có thể gọi cô ấy như thế không) cô gái bị ốm và tôi đến phòng y tế ở tầng một. Thường thì bạn phải bị ốm thì mới đến đây, nhưng khi tôi có thể nhắc đến điều đó, Takanashi đã ở trong rồi. Tránh né chẳng có ích gì, vậy nên tôi cũng đi vào. May mắn là không còn ai khác ở bên trong.
Có tin đồn rằng một anh chàng khá đẹp trai quản lý nơi này. Chắc nhiều cô gái xinh đẹp ghé qua chỉ để được anh ta kiểm tra. Tôi chẳng bao giờ có lý do để vào đây như họ. Không cảm lạnh, không đau bụng, không chấn thương, không bị gì cả. Như tôi được biết, đó có thể chỉ là tin đồn. Vì đây có thể là lần đầu tôi gặp anh ta, nên tôi mừng là anh ta không ở đây hôm nay.
"Không có ai ở đây."
Tôi quay lại khi nghe Takanashi nói với giọng đều đều.
"Có vẻ như vậy."
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Hừm, mắt cậu không đau à?"
Rồi cô ấy phản ứng lại! Người chịu trách nhiệm cho việc chúng tôi ở đây cuối cùng cũng nhận ra sự thật đó và đi đến một cái bàn để tìm lọ thuốc nhỏ mắt. Thiệt tình, tớ có thể thông cảm cho việc mắt cậu đau, nhưng nếu đó là sự thật, cậu đã không thể đi tìm thuốc!
"A, tớ tìm thấy nó rồi. Đây, tớ sẽ nhỏ vào con mắt vàng."
Nó có lẽ hơi khô, nhưng tôi không nghĩ đó là vấn đề.
Cầm lọ thuốc nhỏ mắt, tôi liếc nhìn Takanashi.
"Cậu có chắc đó là nước thánh không?"
"Hả? Nước thánh là sao?"
"Bất kỳ chất lỏng nào trừ nước thánh có thể sẽ gây hại đến Tà Vương Chân Nhãn."
Tớ nghĩ nó không chỉ làm cho mắt cậu đau đâu. Chà. Nó sẽ giống như là cậu có đôi mắt của thây ma.
"Hừm... Cậu không thể đánh giá hiệu quả của nó à? Nếu có, hãy đưa ra sự đánh giá của cậu."
Bằng cách nào đó tôi đã trả lời "Đó là nước thánh!" và hy vọng điều đó không có vẻ mờ ám. Biết đâu nó lại thực sự thiêng liêng.
"Mắt tớ mỏi quá... Tớ hiểu rồi. Nó phù hợp để sử dụng. Nhỏ đi."
"Cái kiểu đánh giá nửa vời gì thế?!"
Hãy nói với tôi là bạn biết sự khác biệt giữa thuốc và chữa trị mê tín. Bất chấp điều đó, đành làm thôi! Khoan, tôi chỉ là học sinh cấp ba. Liệu tôi có thể làm việc này một mình? Dù sao thì tôi cũng không có lựa chọn trong vấn đề này.
Takanashi ngửa đầu ra sau trong tư thế không phòng vệ. Mặc dù tim tôi đập liên hồi, tôi cố không run tay khi tôi nhỏ mắt cho cô ấy.
"Cậu, đừng cử động nữa!"
"Rồ...i...Nhỏ đi..."
"Dừng cái tiếng kỳ lạ đó nữa!"
"Ừm...ờ...Vẫn còn một ít...?"
"Cậu không muốn nó tiếp tục đau đúng không? Tớ không để thế được!"
Xoa, rửa xà phòng, cứ lặp lại như thế trong mười phút tiếp.
Cuối cùng tôi đã nhỏ đủ thuốc vào mắt cô ấy. Nguyên nhân cho việc trái tim tôi đập liên hồi đã dừng lại. Cả cơ thể và tâm hồn tôi đều mệt mỏi vì phải nhỏ những giọt đó... Thiệt tình, đã đến lúc đi ngủ chưa vậy?
"Nó hồi phục rồi. Tớ biết ơn cậu Yuuta." Takanashi ngồi lên cái ghế đẩu và cúi đầu một cách lịch thiệp.
Khoan, Yuuta ư? Sao lại thế? Tôi đã giới thiệu bản thân cho cô ấy rồi à? Hơn nữa, sao lại gọi bằng tên? Những câu hỏi cứ tiếp tục đến với tôi.
"À, không vấn đề gì. Nhưng sao cậu biết tên tớ?"
"Đó là một phần trong quá trình lập giao ước. Cậu đã đưa nó vào. Đó là một phần nữa trong khả năng lập giao ước của tớ."
"Khả năng lập giao ước? Cậu nghiêm túc chứ?
"Nghiêm túc đấy."
Tim tôi bắt đầu đập mạnh lại. Không không, điều đó thật tệ. Khả năng lập giao ước? Đó hẳn phải là lời nói dối.
Ở nơi nào đó, bằng cách nào đó tôi hẳn đã buột miệng nói cho cô ấy. Không hẳn là kỳ diệu khi cô ấy nhớ tên của tôi. Mà thôi, nếu cô ấy thực sự có sức mạnh đó, thì cô ấy phải biết những thứ khác về tôi.
Thử kiểm tra nào.
"Tuyệt vời. Bây giờ cậu hãy nói tất cả mọi thứ cậu biết về tớ."
"Vào ngày khai giảng, cậu đã lên sân thượng. Trong lúc quan sát khu thể thao, cậu đã hét lên " Wahaha! Thế giới này là của ta! Hahaha! Với sức mạnh của ta, thế giới này là CỦA TA!"
"Guh!"
Tôi không thể phản ứng gì khi nghe cái gì như thế từ giọng nói thật ngọt ngào đó. Thật rùng rợn. Vậy mà tôi biết tôi sẽ hỏi một câu hỏi mà tôi sẽ cực kỳ hối hận.
Đơn giản là sao mà cô ấy biết điều đó? Khoan, hãy nhìn nhận nó khác đi. Đó là thứ mà tôi sẽ nói trong thời trung học. Tất nhiên tôi đã hét những câu đó từ sân thượng! Ai đó đã có thể xác nhận điều đó.
Nhưng sao tôi lại nói cùng một thứ hai lần?
Tôi của thời trung hoc, ta ước ngươi chết đi. Nhảy từ sân thượng mà chết đi. Chà, sân thượng khá cao và có lẽ bạn quá sợ để nhảy. Ôi trời! Thật là bẽ mặt!
"Tớ biết thứ khác về cậu. Cậu mặc một chiếc áo phông dưới đồng phục với chữ cái mang nghĩa 'bóng tối'. Còn nhiều điều nữa cơ."
"Cái gì...tất cả...cậu biết ư?"
Tôi không mặc cái áo phông đó trong ngày học thể dục. Không ai có thể biết về nó. Làm sao cô ấy biết về chiếc áo phông ưa thích của tôi mà tôi đã rất đau đớn để mặc trong bí mật? Đây chắc không thể là một sức mạnh của cô ấy, phải chứ?
Chúa ơi...
"Đó là sức mạnh của tớ. Đó là những điều trói buộc Yuuta và tớ trong bản giao ước. Không phải là điều tự nhiên cho những thành viên nhóm biết về nhau ư? Cậu không nhận ra điều đó à? Tớ vẫn còn biết nhiều thứ nữa về cậu đó."
NHIỀU NỮA?! Mặc dù vậy, cậu đang thực hiện giao ước đó? Sau khi nghe bằng chứng về sức mạnh của cậu bằng cách nói ra tất cả những thứ xấu hổ đó về tớ, tớ không chắc tớ có thể chịu được bao nhiêu nữa. Đây là vấn đề sống chết và tôi đang bị dồn vào đường cùng!
Nhưng bạn biết đấy, chỉ bởi vì tôi đang ở trong một bản giao ước không có nghĩa là tôi sẽ suy sụp (tôi cảm thấy sự bình tĩnh của mình đã quay lại). Nó chỉ có nghĩa là việc duy nhất tôi phải lo là tình trạng của cô ấy đang tự kéo dài. Nghe thì có vẻ không tệ lắm, nhưng tôi không chắc về việc đó.
"Vẫn không bị thuyết phục à? Cậu..."
"Tớ... hiểu rồi. Tạm thời tư hiểu rằng tớ bị rằng buộc với cậu trong một bản giao ước."
"Ờ."
Tôi bị kẹt trong nước đi của cô ấy. Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý với bản giao ước đó. Tôi hứa tôi sẽ không suy sụp, tôi sẽ chỉ như một thành viên nhóm bị thương trong trường hợp này.
"Nào, để tớ xem. Cái bản giao ước này mà cậu cứ nhắc đến, chính xác là tớ lập giao ước với cậu để làm gì?"
"Để cậu có thể gọi tớ là Rikka."
"Để tớ có thể gọi cậu bằng tên?!"
Đó là một điều tương đối đơn giản để phải lập giao ước. Tại sao chúng tôi lại phải lập một cái? Có rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi lúc đó. Thôi thì, ít nhất đó là một điều đơn giản mà tôi có thể đồng ý.
"Vậy... Rikka-san...sẽ ổn chứ?"
"Không. Rikka."
Một sự từ chối bất ngờ. Có vẻ như cô ấy không muốn gọi tên với kính ngữ. Cho đến giờ tôi vẫn gọi cô ấy là Takanashi. Liệu tôi có thể vượt qua sự miễn cưỡng và gọi cô ấy với chỉ tên mà thôi? Tôi có thể quá xấu hổ để làm thế. Đây là lần đầu tiên nói chuyện với nhau, vậy mà tôi sẽ phải thư giãn và gọi cô ấy là Rikka.
"Nnn...Rikka?"
"Gì?"
"Chỉ nói ra thôi."
'Gì?' Đầu cậu rỗng à? Nếu cậu nghĩ về điều đó, chắc chắc là ai đó sẽ thử luyện tập nói điều đó sau khi được yêu cầu chứ. Ugh, tôi đã mệt mỏi với cô gái này rồi. Cực kỳ mệt mỏi. Tôi biết rằng nó sẽ tiếp tục đến, nhưng tôi vẫn không thể dừng so sánh cô ấy với chính tôi trong quá khứ. Tôi cũng sẽ hành động như thế.
"Vậy đó là tất cả những gì đúng ta thống nhất? Vì việc đó đã xong nên tôi nghĩ tôi sẽ đánh một giấc."
"Đó chỉ là một phần. Tiếp theo sẽ là một bí mật."
"Vẫn còn nữa ư!?"
"Đó là bí mật."
Cái gì? Sao đó có thể là một bí mật?
"Đó là bí mật."
Tớ không hiểu cậu tí nào... Tớ chỉ muốn nằm đây và không phải lo lắng về những việc này.
Chuyện này không xảy ra chứ. Tôi phải nghĩ về những sự kiện trong thời gian thực để có thể đáp trả chính xác. Không nghi ngờ gì, nếu tôi nằm đây, cô ấy sẽ tiếp tục bản hợp đồng và làm điều ai biết được đối với tôi. Trong khi điều đó đang còn ở trong đầu tôi, tôi không có cách nào để đánh một giấc được.
Có vẻ như là sự lựa chọn tốt nhất của tôi sẽ là quay lại lớp. Được rồi, đi thôi!
"Chà, tớ đã nghe điều cậu nói, nhưng tớ nghĩ đã đến lúc cậu nghỉ ngơi Rikka à. Tớ sẽ quay lại lớp bây giờ. Tớ chắc cậu sẽ hồi phục một cách nào đó."
"Hả...?"
Dễ thấy Rikka có vẻ thất vọng. Trông khá khác so với sự biểu cảm thông thường mà tôi thấy ở cô ấy. Khi cô ấy trông như thế, không cách nào tôi có thể để cô ấy lại. Ah, làm gì đây?!
Và khi bầu không khí trở bên nặng nề, ai đó xông vào để giảm nhẹ tâm trạng ấy.
"Ah, các em ổn ở trong đấy chứ? Cô rất ngạc nhiên về chuyện xảy ra lúc nãy. Cô chưa từng thấy điều đó trước đây đâu."
Khi Rikka chuẩn bị để bình luận với Nana-chan, tôi nhanh chóng bác bỏ với tuyên bố của chính mình. "Thực ra thì cũng có một chút nguy hiểm. Chuyện đó xảy ra quá nhanh đến mức em đã quên chuyện gì đã xảy ra rồi."
Nhưng điều đó nhanh chóng bị lờ đi. Hiển nhiên là từng chút một trong sự tồn tại của tôi trong phòng này đã bị lờ đi. Nana-chan nhìn Rikka với sự cố rõ ràng của cô ấy trong đầu.
"Ồ, đó là màu ánh kim thú vị! Nó có lây nhiễm không?!"
Đây không phải lúc để đùa. Thiệt tình, đó là giáo viên mới của chúng tôi đấy.
Tôi quyết định giải thích. "Thưa cô, đấy là kính áp tròng có màu."
"Không, đó là Tà Vương Chân Nhãn."
"Ah, có phải đấy là một loại bệnh mới?"
Tôi bị chặn họng và bây giờ giáo viên của chúng tôi nghĩ sản phẩm hư cấu của Rikka là một căn bệnh mới. Thành viên thứ ba của nhóm chúng tôi trông cực kỳ hạnh phúc khi mà cô ấy không từ bỏ ý nghĩ Rikka bị ốm.
Tôi là người thẳng thắn duy nhất trong nhóm hài này, nên trách nhiệm của tôi là làm rõ mọi thứ. "Nghĩ một cách bình thường và cô sẽ thấy đó là cái kính áp tròng. Takanashi-san đang đưa cho cô một lời giải thích mười sáu tuổi đấy thưa cô."
Bây giờ tôi là người mẹ. Nana-chan có vẻ bối rối. Cô ấy nghiêm túc nghĩ rằng Rikka đúng ư?
Rikka đã quay lại với chế độ vô cảm thông thường một lúc trước. Cô ấy bằng đầu trả lời cô giáo của chúng tôi với chế độ đó.
"Tà Vương Chân Nhãn là sức mạnh đặc trưng của tớ. Tớ sợ rằng cô giáo chúng ta sẽ không thể hiểu điều đó. Thường thì cậu có thể thấy rằng nó không chỉ đơn giản là kính áp tròng. Đây là mình chứng cho sự khác biệt giữa thế giới con người và thế giới của quỷ."
Cô thấy không Nana-chan? Không phải điều đó vừa củng cố cho cuộc tranh luận của em sao? Tôi không thể bỏ cuộc bây giờ. Nếu điều tôi vừa nghe là đúng thì Rikka-san phải là một con quỷ.
"Ah, ah, chà, ừm... Takanashi-san, có lẽ em hơi mệt một chút vì những gì vừa xảy ra..." Như bạn có thể đoán từ cách nói của cô ấy, Nana-chan vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh của mình. "Yuuta, em có thể nói cho cô về Rikka không?"
"Vâ-ng! Em sẽ giải thích ạ."
Sự bắt buộc của bản giao ước chết tiệt này mạnh thật. Bây giờ cả cô ấy cũng gọi hai chúng tôi bằng tên.
"Chuyện gì xảy ra với Rikka thế?"
"Ah...cô ấy...Là như thế này."
Điều này thực sự thử thách sức chịu đựng của tôi. Nhưng bằng cách nào nó tôi vẫn bướng một cách bất ngờ, hoặc là không quan tâm. Từ vẻ mặt của Nana-chan, chúng tôi đã bỏ cô ấy lại rồi. Chúng tôi nên làm gì với vẻ mặt đó đây?
Có vẻ như chúng tôi cẩn thay đổi kế hoạch.
"Ah, đúng rồi. Chuyện gì xảy ra trong lớp hả cô? Không phải vẫn đang tiết một sao thưa cô?"
"Ồ, ừm, đừng lo về chuyện ấy. Sau khi trả bài xong cô đã giải thích ngắn gọn các câu hỏi và lớp đã có một tiết tự học để mọi người có thể so đáp án rồi."
Trả lời như thế, Nana-chan đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thông thường của mình. Có vẻ sự thay đổi chủ đề này đã thành công.
Thành công trong một khoảnh khác thì đúng hơn.
"Bây giờ về Rikka."
"Cô vẫn tiếp tục hỏi ạ?!"
Chết tiệt! Cô giáo quả thật là một con người kiên trì, phải không? Tôi đang biểu hiện vẻ mặt gì đây? Không thể là một vẻ mặt tốt được! Tôi đã thực sự mệt mỏi rồi.
Và tôi trả lời,
"Rikka đang..."
"Gì?"
"Đã tốt hơn rồi, cô xem!"
Hãy sử dụng phản ứng ngu ngốc vậy. Có lẽ cô ấy sẽ bị hoang mang.
"Ahaha, rất thú vị. Hai đứa hợp nhau lắm đấy!"
"Chúng em không phải là một cặp. Cậu ấy đang chịu một giao ước. Mặc dù vậy em rất biết ơn khi cô thấy điều đó thú vị."
Rikka-san vui vẻ khi được nói là thú vị?! Thật là một sự chuyển biến. Dù cô ấy không có vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy cảm thấy khá tự hào về chính mình. Có lẽ điều đó là điều cô ấy mong đợi nãy giờ.
Trong khi đó, Nana-chan vẫn đang cười mỉm. Bạn có thể nói rằng cô ấy đang cố kìm nén cơn buồn cười của mình. Chà, có vẻ như cô ấy vẫn đang có ấn tượng sai.
"À, thưa cô, không phải như thế đâu. Cô không thấy chúng em không phải là bộ đôi đứng diễn hài à?"
"Cô hiểu rồi. Không sao đâu. Cô có thể thấy các em không phải một nhóm!"
Cô ấy chắc chắc có ấn tượng sai về chúng tôi. Chuẩn bị cười đi! Bộ đôi hài chuunibyou hiện tại và quá khứ sắp diễn trò đây.
Không! Khẩu hiệu đó không phải là điều tôi nên nghĩ tới lúc này!
"Ahaha, bụng cô đang đau đây! Được rồi, trước khi cô quên mất, đây là câu hỏi thêm của các em. Câu hỏi này để chuẩn bị cho kiểm tra lại. Cố gắng nhé!"
Trong khi vẫn đang cười, cô giáo của chúng tôi thò vào trong túi và lấy ra ba tờ giấy. Cô đưa cho Rikka, người dường như biết là sắp kết thúc. Chà, công bằng mà nói, cô ấy không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ là cảm giác bạn cảm nhận được từ cô ấy.
Tay cô ấy bắt đầu run.
"Thưa cô?"
"Có vấn đề gì vậy?"
"Có yêu cầu gì à?"
"Có đấy. Cuối cùng thì, Rikka-san... em được điểm 0 trong bài kiểm tra này."
ĐIỂM KHÔNG?! Tôi còn không chắc bạn có thể đạt được điểm đấy trong một bài kiểm tra. Kể cả nếu bạn viết gì đó, bạn phải có điểm cao hơn thế! Chà, đây là toán, nhưng tôi không nhớ bài kiểm tra này quá khó đối với tôi. Không có bài nào tôi không thể giải được. Ghi nhớ công thức và sử dụng chúng để tính toán. Điều đó đáng lẽ là dễ, kể cả cho cô gái trước mặt tôi.
"Ừm... cô không thấy điều đó hơi khó khăn sao, thưa cô?"
"Ồ, xin lỗi, xin lỗi... Ahaha! Thế này thì sao? Sao em không giúp bạn ấy hả Yuuta-kun? Cô nghĩ rằng em có thể giúp Rikka-chan học tốt hơn đấy."
"Hả? Em? Không phải điều đó quá sức với em sao?"
Đó là một trách nhiệm lớn đặt lên một ai đó một cách bất ngờ mà không cho họ suy nghĩ về chuyện đó.
"Chà, em có điểm cao nhất trong lớp. Nếu em không làm được thì không ai làm được cả!" "Nhất lớp ư?"
Cả Rikka và tôi đều bị sốc. Này! Kể cả khi tôi học hành chăm chỉ, tôi vẫn ngầu! Cuối cùng, vinh dự trở thành người nhất lớp đã đến với tôi! Kể cả khi không bị gọi là "Anh chàng bốn mắt", tôi vẫn có được thứ hạng của anh ta!
Khi tôi đang đê mê trong niềm vui tột cùng, tôi đã không nhận thấy Rikka đã lập một kế hoạch gì đó trong bí mật.
"Yuuta, phần thứ hai của bản giao ước là đây."
"Hừm?"
"Cậu đã được chọn sẽ dạy tớ học."
"Tớ được chọn khi nào?"
"Từ khi cậu được sinh ra."
"Ý cậu là tớ tồn tại đến bây giờ để tớ có thể dạy cậu học sao?"
"Đúng. Điều đó và gọi tớ là Rikka."
Điều đó hả... Không phải cô ấy chỉ thêm các điều khoản vào khi mà cô ấy tiếp tục à? Cô ấy có bao giờ thất bại khi nghĩ về điều gì đó không? Chuyện này đi xa hơn việc chỉ gọi cậu là Rikka và nó dần trở thành một thói quen. Chúng ta sẽ làm thế nào bao nhiêu lần?
Chà, tôi không thực sự có vấn đề khi chỉ cho ai đó cách học nếu họ không biết. Vấn đề của tôi là tôi phải hướng dẫn cho bệnh nhân chuunibyou tà nhãn này. Nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy nghĩ tôi được tạo ra chỉ để trở thành một anh hùng hướng dẫn cho cô ấy cách học. Ồ, vào gọi cô ấy bằng tên nữa.
Tôi càng ngày càng lo lắng khi giờ đây cô ấy đang đẩy giới hạn của bản giao ước đến việc học cùng nhau. Nhưng cho dù tôi không muốn thì tôi cũng biết tôi không thể bỏ mặc mong ước của cô ấy.
Vậy là, đi ngược lại mối lo của tôi, có vẻ như tôi sẽ chăm sóc cho bệnh nhân chuunibyou tà nhãn này. Có lẽ số phận của tôi trong cuộc sống này là bị rằng buộc.
Tôi nghĩ Nana-chan cũng đang trông cậy vào tôi. Cho dù tôi không biết điều gì làm cô ấy muốn tôi dành thời gian với bệnh nhân chuunibyou này, có lẽ có thời gian học sau giờ lên lớp với một Rikka rất đáng yêu này không... tệ chút nào.
"...Chắc là em không thể phàn nàn rồi. Em sẽ giúp bạn ấy học."
"Như cô mong đợi Yuuta. Em là người được lựa chọn cho nhiệm vụ này."
Bằng cách nào đó tôi thấy được một nụ cười khẽ trên vẻ mặt của nhân vật vô cảm đó. Đây có phải là ích lợi của việc giao ước? Chà, tôi nhất định sẽ chú tâm vào vì nụ cười đó.
"Vậy, hãy quay lại học đi. Tớ sẽ bắt đầu hồi phục ở đây."
Tôi rút lại điều tôi nói.