30
Ta trở lại bên cạnh Mục Kỳ, hắn không hài lòng hỏi: "Sao đi lâu thế?"
Ta lộ ra biểu cảm vừa tủi thân vừa nhục nhã khó mà mở miệng, nhỏ giọng nói: "Về nhà rồi nói cho chàng được không... Ta sợ chàng giận."
Đôi mày nhíu chặt của hắn lúc này mới giãn ra.
"Nàng không nói ta cũng biết, gã Thích Trường Lan kia quấn lấy nàng phải không?"
Ta vừa tức vừa thẹn gật đầu.
"Mới nãy có người mật báo cho ta, nói từ xa đã thấy nàng lén lút gặp riêng tên nhãi ranh Thích Trường Lan, ta vui làm sao được? Quả nhiên là hắn đeo bám nàng."
Ngụ ý rằng nếu vừa rồi ta mà giả vờ không có chuyện gì thì hắn sẽ sinh nghi liệu có phải ta có tư tình với Thích Trường Lan hay không.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
30
Lệ Phi là trưởng nữ con chủ mẫu nhà họ Mục, bà ta sinh được một Hoàng Tử. Ngày thường vị Hoàng Tử này có không ít mâu thuẫn với Thập Tứ Hoàng Tử, đệ đệ cùng mẫu thân của Trưởng Công Chúa.
Bây giờ điểm yếu của nhà họ Mục đưa đến tận tay, chẳng có lý gì mà Trưởng Công Chúa không cần cả. Nhưng nàng cũng hoàn toàn có thể âm thầm truyền những tin này sang gia tộc nhà họ Thích còn bản thân thì án binh bất động.
Quả vậy, không bao lâu sau, một số vị quan ở phe trung lập bắt đầu dâng tấu vạch tội Phó Quốc Công.
Dưới sự thao túng của một số kẻ có mưu đồ, khắp triều đình toàn là tiếng phản đối tấu vạch tội, nhao nhao bày tỏ ‘Phó Quốc Công rất trung với nước, sao có thể dung túng cho người thân làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Cầu Bệ Hạ nghiêm trị kẻ đặt điều, đừng để thần tử trung thành thất vọng’.
Đế Vương kiêng kỵ nhất là cảnh kết bè kết cánh. Bây giờ trên triều ai ai cũng bênh vực Phó Quốc Công, sao Hoàng Thượng có thể không cảm thấy kinh hãi?
Bệ Hạ nổi giận rồi, không chỉ ra lệnh điều tra mà còn yêu cầu tra rõ ngọn ngành. Ai dám xin tha, không cần biết là ai, đều phải phạt nặng.
Lệ Phi mang theo Thập Lục Hoàng Tử đến cầu xin Hoàng Thượng ban ơn, bỏ qua cho gia tộc nhà mình nhưng còn chưa được vào gặp Bệ Hạ đã lập tức bị phạt cấm túc.
Phụ thân kính yêu của ta ấy hả, kể từ khi biết đứa con gái có thù tất báo là ta đây trèo được qua ngưỡng cửa phủ Phó Quốc Công thì đoán chừng ông ta ăn không ngon ngủ không yên ghê lắm. Bây giờ cơ hội đã đến, đương nhiên ông ta sẽ lấy hết sức bình sinh mà đạp cho một trăm cái rồi.
Phủ Phó Quốc Công vốn thịnh vượng hân hoan lần đầu tiên rối tung rối mù hết cả lên. Không khí trong phủ rặt một màu tiêu điều lạnh lẽo.
Chủ mẫu nhà họ Mục, cũng là mẫu thân của Mục Kỳ, hoang mang lo sợ. Bà ta bắt đầu ngày ngày cầu thần bái phật.
Đúng lúc này, một bà đạo sĩ tới cửa.
Bà đạo sĩ phô bày khả năng làm phép phi phàm ví dụ như dẫn nước từ không trung hay là búng tay ra lửa.
Không giống như các loại phép thuật tầm thường khác, nước mà bà đạo sĩ biến ra mát lạnh ngọt ngào, uống một ngụm lập tức tỉnh táo khoẻ khoắn gấp trăm lần.
Ai trong phủ cũng gọi bà đạo sĩ một tiếng ‘Thần Tiên Sống’.
Thần Tiên Sống phán rằng, tính theo mệnh thì gia tộc đúng là phải có kiếp nạn này. Nếu vượt qua được thì mai sau cứ việc bước trên đường đời bằng phẳng, còn không vượt qua được thì gia tộc cũng đến ngày sụp đổ rồi.
Phu nhân Phó Quốc Công vội hỏi, làm sao mới có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn.
Bà đạo sĩ cầm mai rùa trong tay, làm phép mãi, cuối cùng quẻ bói chỉ về hướng viện ta đang ở. Bà ta nói có một nữ nhân cầm tinh con thỏ mệnh cách cao quý sống trong viện này. Nếu con cháu trực hệ trong nhà cưới nữ nhân đó thì lập tức gia tộc sẽ vượt qua được kiếp nạn.
Trong viện chỉ có duy nhất một nữ nhân cầm tinh con thỏ, chính là ta.
Mục Kỳ nổi danh tàn bạo khắp kinh thành, lại có tấm gương thê tử qua đời do hắn hại chết nên đương nhiên khó lòng tục huyền được.
Nếu đưa ta từ thị thiếp lên vị trí chính thê mà có tác dụng thì sau khi mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp chỉ cần loại bỏ ta đi là xong, còn không có tác dụng thì vị phu nhân mới là ta đây cũng phải chịu chung số phận với gia tộc cơ mà, đâu có lỗ đúng không?
Phu nhân Phó Quốc Công đang tuyệt vọng nên quyết định thử bất chấp mọi hậu quả. Sau khi bà ta bàn với lão phu nhân xong thì lập tức đi mở gia phả trong từ đường, đưa ta lên làm chính thê của Mục Kỳ.
Thời khắc tên Tống Nhàn được viết vào gia phả, ta lập tức thấy rõ vận khí của gia tộc lừng lẫy đang bên bờ vực sụp đổ này.
Vận khí nhà bọn họ tựa như một con thú lớn đã xế tuổi. Nó bị thương rồi, đang thoi thóp gục ở đây đợi người ta xâu xé.
Ta đành không khách khí mà nhận lấy đống vận khí này vậy.
31
Sau khi tỏ lòng biết ơn sâu sắc với bà đạo sĩ, ta lập tức tham lam hút hết vận khí bên trên phủ Phó Quốc Công.
Thế là vừa mới tạm thời đối phó xong các loại tấu vạch tội, Phó Quốc Công lại phải đương đầu với chuyện khác, tin tức xấu liên tục báo về phủ.
Toà phủ này như bị đục rỗng từ bên trong, sắp vỡ vụn.
Ai cũng thấy bất an vô cùng, nhà ngoại của mấy vị phu nhân bắt đầu sang thuyết phục con gái ly hôn để tránh liên lụy.
Còn ta được khí vận và linh khí tẩm bổ mỗi ngày nên nhan sắc thăng cấp, làn da không chỉ mịn màng trắng trẻo mà còn toả sáng như thần nữ.
Đợi đến lúc khí vận của gia tộc nhà họ Mục không còn thừa bao nhiêu, ta mặc vải thô và áo gai vào người, đội khăn trắng lên đầu, đi gõ trống xin kiện.
Theo quy định của triều đại hiện tại, dân muốn kiện quan trước hết phải chịu năm mươi đòn, thê tử muốn kiện phu quân trước hết phải lăn qua thảm đinh.
Ta dùng linh lực bảo vệ thân thể rồi lăn qua thảm đinh, vừa lăn vừa giả vờ như đau đớn không thể chịu nổi.
Trước mặt đông đảo bách tính, ta mặc dù cả người máu me đầm đìa nhưng vẫn gắng gượng kiện con trai út Mục Kỳ nhà Phó Quốc Công phi ngựa trên đường giẫm chết phu quân của ta rồi ép buộc ta theo hắn về phủ. Không chỉ thế, nhà họ Mục còn tìm kế diệt trừ nhà họ Lương để che đậy án mạng.
Chuyện này nhà họ Mục làm không tinh tế lắm, thời gian cũng chưa lâu nên rất dễ điều tra. Mới mấy ngày mà Phủ Đình Úy đã tra rõ ngọn ngành.
Thảm đinh loang lổ rỉ sét, không ít người lăn xong thì sốt cao mà chết nên rất ít thê tử có can đảm đi kiện phu quân, cực kì ít.
Nhưng bây giờ có ta, thê tử nhịn nhục hầu hạ kẻ thù chỉ đợi ngày lăn thảm đinh để báo thù cho phu quân.
Câu chuyện kỳ lạ này vừa xuất hiện đã lập tức truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Dân chúng cảm động trước những khó khăn ta đã trải qua, nhao nhao ca tụng sự kiên trinh và lòng can đảm khó ai bì kịp của ta. Ta trở thành tấm gương nữ nhân ngay thẳng, một lòng một dạ với phu quân, quyết không đầu hàng quyền thế điển hình. Thậm chí có người còn viết câu chuyện đời ta thành thoại bản và kịch hát.
Thế gian này đúng là kỳ quái. Nữ nhân càng hiền lành lương thiện thì càng có kết cục thê thảm. Mà nữ nhân độc ác như ta lại được tán dương hết lời, mang tiếng tốt để đời.
32
Ngày Hoàng Đế vời ta vào chầu, ta hút cạn chút vận khí cuối cùng của gia tộc Phó Quốc Công.
Từng sợi linh khí xoay quanh ta, tam hoa tụ đỉnh* thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu.
(*tam hoa tụ đỉnh: trạng thái Tinh - Khí - Thần hợp nhất tại Thượng Đan Điền, Thượng Huỳnh Đình, Nê Hoàn Cung trong cơ thể)
Để càng phù hợp với mô tả của thần nữ trong truyền thuyết, ta còn dùng linh lực vây quanh người như một lớp áo choàng mỏng, làm phép để chỉ Hoàng Đế mới có thể thấy được lớp áo này.
Chẳng có Hoàng Đế nào đã có tuổi mà không mong cầu gặp tiên. Khát vọng quyền lực sẽ khiến cho bọn họ nảy sinh suy nghĩ độc chiếm quyền lực đang có càng lâu càng tốt.
Quả nhiên, Hoàng Thượng vừa thấy ta đã kinh ngạc vô cùng.
"Người khoác vũ y, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên*, nàng chính là thần nữ!"
(*Ngũ Khí Triều Nguyên: năm loại khí vận chuyển trong cơ thể người tương ứng với ngũ hành kim - mộc - thủy - hoả - thổ)
Ta ra vẻ ngây thơ không biết gì. Hoàng Đế cho gọi Quốc Sư mà hắn tin tưởng mến phục nhất, hỏi hắn xem mệnh cách của ta có điểm nào khác thường không.
Quốc Sư nhìn ta một cái, cũng rất kinh ngạc: "Bệ hạ, nàng không giống người phàm!"
Thấy trừ bản thân và Quốc Sư không ai nhìn ra được điều đặc biệt, Hoàng Đế càng thêm tin tưởng.
Quốc Sư bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, lại nói tiếp: "Vị tiên nữ này xuống trần để lịch kiếp, bởi vậy số mệnh long đong."
Hoàng Đế gật gù liên tục: "Chuẩn! Chuẩn!"
Quốc Sư: "Bây giờ tiên nữ đã vượt qua kiếp nạn trong số mệnh của mình, vốn dĩ nên an yên bảo vệ vận khí của đất nước, của triều đại chúng ta nhưng không biết vì sao hình như nàng đang có hiện tượng ‘sát tinh huyết quang*’ trên đầu."
(*sát tinh huyết quang: tai nạn thấy máu, có thể dẫn đến cái chết)
Hoàng Đế giật mình: "Vì sao lại thế?"
Quốc Sư: "Xin hỏi tiên nữ, mong tiên nữ cho lão biết, năm ngài mười ba tuổi phải chăng có một lần suýt chết?"
"Phải."
"Vậy thì đúng rồi! Kẻ chủ mưu năm đó chính là ‘sát tinh’, đến nay hắn vẫn chưa từ bỏ ý định giết ngài! Bệ Bạ, nếu không diệt trừ kẻ này thì an nguy của tiên nữ khó lòng đảm bảo."
Hoàng Đế hỏi ta: "Tiên nữ, ngươi cứ việc nói cho trẫm, vì sao năm ngươi mười ba lại suýt chết?"
Ta cắn môi rũ mắt, run giọng đáp: "Bẩm Bệ Hạ, không phải tiểu nữ không nói, mà là... không thể nói được."
Hoàng Đế giận dữ.
"Vì sao lại không thể nói được?!"
"Phụ Hoàng, nhi thần biết lý do."
Giọng của Trưởng Công Chúa vang lên.
Ta quay đầu lại nhìn, Trưởng Công Chúa mặc một bộ váy đỏ, rực rỡ như hoa thạch lựu.
"Nàng chính là Tống nhị tiểu thư năm đó đã đính hôn với Thích Trường Lan. Phụ Hoàng từng hỏi thăm Tống Du xem hai người họ có đồng ý từ hôn hay không. Nếu không muốn thì thôi. Nếu đồng ý thì sẽ thay Tống nhị tiểu thư lựa chọn một mối hôn sự khác."
"Ai ngờ lão Tống Du này lại phát rồ đến mức tự tay giết nữ nhi ruột thịt rồi đẩy tội nghiệt lên người Phụ Hoàng và nhi thần!"
Trưởng Công Chúa không cam lòng nói tiếp: "Mấy năm nay luôn có kẻ lén lút mỉa mai nhi thần rằng không cướp được vị hôn phu của người khác thì hại chết người ta. Nhi thần không cãi nổi nên tra xét biết bao lần mới ra rõ ngọn nguồn câu chuyện. Chắc hẳn Tống Nương không nói cũng là vì làm tròn đạo hiếu, không muốn vạch tội phụ thân của mình."
Lúc này ta đã nước mắt đầm đìa, khóc sắp ngất đến nơi.
Hoàng Đế nổi cơn tam bành: "Hay cho tên Tống Du này! Đã hại tiên nữ, đi ngược với đạo lý luân thường lại còn lấy danh nghĩa của trẫm làm điều ác!"
Hoàng Thượng coi trọng thanh danh nhất, dù việc này thật sự là hắn ám chỉ cũng đương nhiên sẽ không thừa nhận. Vừa hay có cớ Trưởng Công Chúa nêu ra, hắn đổ hết tội lên đầu cha ta để bản thân đỡ phải chịu hậu quả của việc mưu hại thần nữ nhà trời.
Ta và Trưởng Công Chúa liếc nhau từ xa rồi dịch mắt nhìn sang nơi khác một cách tự nhiên.
Năm đó, khi rơi xuống lòng sông ta đã nghĩ nhất định phải để cha ta và Thích Trường Lan hối hận.
Giải quyết cha ta xong rồi, bây giờ chỉ còn mình Thích Trường Lan thôi.