24
Mục Kỳ từng có một thê tử đã qua đời năm ngoái.
Theo tin tức ngầm Tiểu Thảo nghe được thì vị phu nhân này bị Mục Kỳ ép buộc động phòng trong thời gian mang thai dẫn đến khó sinh mà chết.
Địa vị xã hội của nhạc phụ hắn rất cao nhưng có vẻ không để ý gì việc nữ nhi nhà mình gặp chuyện chẳng lành, mà đến tận bây giờ vẫn thường xuyên gọi Mục Kỳ ra ngoài cùng uống rượu.
Ta không khỏi nhớ tới vị phụ thân hiền từ hào phóng nhà ta.
Nam nhân ấy mà, có khi bụng dạ vô cùng hẹp hòi, có khi lại rộng lượng đến không thể tưởng tượng nổi.
Người ta ai cũng bảo Mục Kỳ bạo ngược, ta thì thấy không phải bẩm sinh hắn đã tàn ác như thế.
Hắn muốn tổn thương người khác thật ra là bởi vì bản tính hắn quá yếu đuối.
Yếu đuối đến mức không thể chịu được chút tổn hại nào, một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến hắn gào thét tức giận.
Hắn không giải quyết được nguyên nhân gây ra bực dọc của bản thân thì đành tìm cách xả giận lên đám chó mèo và đầy tớ nhỏ bé yếu ớt hơn mình.
Bề ngoài gai góc che giấu cho một nội tâm luôn sống trong cảm giác bất an là sự tự vệ của Mục Kỳ. Giống như loài chó, càng nhỏ thì càng hay bày ra tư thế công kích sủa loạn lên.
Ta nắm bắt đúng bản tính của hắn, huấn luyện hắn như huấn luyện chó. Chỉ cần hắn làm chuyện ta mong muốn thì ta sẽ lập tức ôm hắn vào lòng, dùng linh lực vuốt ve tinh thần bất an của hắn.
Hắn càng ngày càng thả lỏng trước mặt ta, càng ngày càng ỷ lại ta, trong lúc nói chuyện đã tiết lộ cho ta không ít tin đắt giá.
Hắn không biết những chuyện vụn vặt như lông gà vỏ tỏi này có ý nghĩa thế nào, nghe qua chỉ là vài câu nói giết thời gian kiểu: ‘Mấy tháng nay Nhị Thúc* bỗng dưng phất ghê, tranh cổ giá hơn ngàn lượng nói mua là mua.’.
(*nhị thúc: chú hai)
Ta lại có thể chắp vá suy luận ra tin tình báo ẩn phía sau.
Ví dụ như thân thích nhà họ Mục cùng nhau chiếm đất, còn lén lút cấu kết với quan phủ địa phương để âm thầm giấu diếm sở hữu quặng sắt.
Ví dụ như con thứ hai của Phó Quốc Công đang làm việc tại Công Bộ tham ô, khi xây đê đập đã cố tình tráo hàng nhái để bòn rút quỹ.
Ta cẩn thận ghi lại những tin tình báo này trên giấy, giấu trong tay áo.
Mấy ngày sau, Mục Kỳ mang ta ra ngoài dự tiệc.
Ta không phải thê tử nên không được phép ngồi bàn dành riêng cho nữ nhân mà chỉ có thể ngồi cạnh Mục Kỳ bên bàn của nam nhân.
Một đám thiếu niên quý tộc ăn chơi trác táng tụ tập cùng nhau trên yến tiệc, một Thế Tử nhà Hầu gia nào đó còn dám công khai cất tiếng đùa bỡn ta.
Mục Kỳ chưa kịp mở miệng thì đã có người trầm giọng quát bảo:
"Xin Thế Tử chú ý lời nói việc làm."
Là Thích Trường Lan.
Hắn quay đầu, ánh mắt tĩnh mịch dán chặt trên người ta không rời.
Vị tướng quân trẻ ngày nào giờ đã là một nam nhân cao lớn chín chắn.
Mấy năm nay hắn chinh chiến ngoài sa trường nên toàn thân không còn vẻ non nớt như xưa. Màu da sậm hơn, khuôn mặt tuấn tú lãng tử trở nên thô ráp, con mắt trong trẻo đã biến thành sắc bén như chim ưng.
"Ái thiếp của ta không cần phiền đến tướng quân phải nhọc lòng."
Dứt lời, Mục Kỳ mất hứng kéo ta vào lòng.
Con ngươi của Thích Trường Lan tối sầm lại.
25
Lúc ta ra ngoài sửa soạn lại quần áo, một nha hoàn kín đáo nhét mảnh giấy vào trong tay ta. Trên giấy viết lời hẹn ta đi sang rừng trúc.
Ta còn tưởng là người ta đang muốn gặp, không ngờ lại là Thích Trường Lan.
Thân hình hắn rắn chắc như núi, ngón tay vừa thô vừa to, lòng bàn tay trải đầy vết chai.
Đôi tay dãi dầm phong sương này giờ đang hết sức vô lễ mà nắm lấy tay ta.
"A Nhàn, những năm qua nàng đã đi đâu vậy? Sao nàng lại ở bên tên phá gia chi tử nhà họ Mục?"
"Ngươi hỏi ta những câu này với mục đích gì?" Ta hỏi. "Để nối lại tình xưa ư?"
"Ta..." Hắn nhất thời nghẹn lời.
"Việc đã đến nước này thì nói gì cũng vô ích thôi."
Ta nhắm mắt lắc đầu, hất mạnh tay hắn ra rồi xoay người rời đi.
"Ta đã không còn là Nhàn Nương khi trước, ngươi cũng không phải là Thích Trường Lan năm đó nữa rồi. Chúng ta… không thể quay lại như xưa đâu."
Hắn vội vàng đứng chắn trước mặt ta.
"Nàng đừng đi! Ta sang phủ tìm thì cha nàng chỉ nói rằng nàng đi thôn trang dưỡng bệnh. Sau này ta hỏi lại thì đầy tớ nhà nàng lại bảo nàng tích bệnh lâu ngày không thể chữa trị được, đã buông tay nhân gian rồi."
"Nàng vẫn còn sống nhưng vì sao không quay về? A Nhàn, bấy lâu nay ta... ta rất nhớ nàng."
Nhớ ta sao?
Ta sờ lên mặt.
Lúc trước hắn liếc ta một cái thôi đã khó chịu ra mặt, ta còn nhớ như in đây. Bây giờ ta không còn vết bớt nữa, lại thêm nhan sắc sau khi tu luyện càng xuất chúng thì hắn lại bắt đầu chuyển sang dính lấy không buông.
Ta ấp ủ cảm xúc rồi che mặt khóc.
"Trường Lan, ta cũng nhớ chàng… Mấy năm nay không giờ khắc nào ta ngừng nghĩ về chàng. Ta bị phụ thân ném xuống sông, để chật vật sống sót mới phải bất đắc dĩ dựa vào hết nam nhân này đến nam nhân khác. Tuy nhiên, từ tận đáy tim ta chỉ coi mình chàng là phu quân của ta!"
"Bây giờ chàng cũng sắp thành hôn với Công Chúa, còn ta đã là thiếp nhà người khác. Nếu ta còn có chút liêm sỉ thì nên cách xa chàng một chút. Chúng ta vừa mới vượt quá ranh giới rồi. Công Chúa kiêu ngạo như thế, để ngài biết được thì người có thể tha cho chúng ta không?"
Hắn thương tiếc ôm lấy bờ vai mảnh mai của ta từ phía sau.
"Đừng sợ, tính cách Công Chúa chính trực lắm, rất hay bất bình thay những nữ nhân số khổ. Nàng long đong lận đận cả đời như thế, Công Chúa nhất định sẽ thông cảm mà."
Ta chưa kịp đáp thì thấy một tỳ nữ chui ra từ trong đám trúc.
"Thích Trường Lan ngươi giỏi lắm, dám lén lút hẹn hò với người khác ở đây! Ngươi không thấy có lỗi với Công Chúa nhà ta à?"
Sau lưng tỳ nữ, một cô nương mặc áo đỏ cầm roi dài trên tay, xông đến như một đốm lửa đang cháy hừng hực.
Mặt Thích Trường Lan chợt biến sắc, hắn hô lên thất thanh: "Công Chúa!"