15
Đến phủ quan xóa bỏ khế bán thân rồi ghi danh vào hộ tịch nhà họ Thi xong, ta lập tức trở thành Thi phu nhân.
Ta ngẩng đầu nhìn vận khí trên đầu Thi Lương, nó như một món ngon thượng hạng đang tỏa ra mùi thơm mê người.
Thi Lương ơi là Thi Lương, ta trù tính mất bao ngày như vậy, cuối cùng ngươi cũng sập bẫy chuẩn bị thành miếng mỡ chui vào miệng ta rồi.
Đêm đó, Thi Lương ấp a ấp úng nói chuyện hắn lén dùng thơ văn của ta đi lòe thiên hạ.
Ta phì cười: "Có sao đâu? Trước đó Hà Nương và Yểu Nương còn vừa lấy tác phẩm vừa đánh thiếp mắng thiếp nữa cơ mà. Chàng là phu quân của thiếp, lấy dùng thoải mái thì có hề gì?"
Ta nói cho hắn ta không những biết sáng tác mà còn có thể mô phỏng văn phong của người khác. Sách luận tình hình chính trị đương thời cũng không thành vấn đề với ta.
"Nếu có công tử nhà giàu nào muốn tìm người viết hộ thì ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Như thế thì nhà chúng ta cũng có thể thêm chút đồng ra đồng vào."
Thi Lương cảm động vô cùng, liên mồm khen bản thân cưới được một thê tử vừa có tài vừa có đức.
Ta hút vận khí của hắn từng chút một, cho nên thân thể hắn bắt đầu từ từ gầy đi.
Dần dần, vết bớt trên mặt ta chậm rãi thu nhỏ thành một nốt ruồi duyên dáng trên má, không hề tổn hại đến nhan sắc mà còn làm tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Cuối cùng ta cũng thoát được cái từ ‘xấu xí’ rồi.
Từ đó, Thi Lương không còn chê bai ghét bỏ mà suốt ngày mang vẻ mặt đầy si mê nhìn ta.
16
Sau khi tiếp nhận thêm công việc viết hộ thì nhà ta ngày càng dư dả, ta sắm sửa cho bản thân không ít phấn son, trâm cài và trang sức bằng ngọc.
Nhưng ra đường ta vẫn chỉ đeo trâm gỗ và mặc váy áo sẫm màu lỗi thời, nói chuyện với người ta ba câu thì phải khen Thi Lương một lần.
Ngày ngày ta dậy sớm nấu cơm để hàng xóm xung quanh thấy khói bếp nghi ngút nhưng lại cố ý làm cơm không nuốt nổi.
Thi Lương ăn được mấy bữa thì thà mua đồ ăn bên ngoài về chứ nhất định không chịu để ta xuống bếp nữa.
Bà con láng giềng ai cũng khen ta đoan trang và an phận, là cô nương tốt hiếm có khó tìm. Họ nói Thi Lương có phúc mới cưới được ta.
Hắn thấy nở mày nở mặt nên cũng phụ họa khen ta mấy câu.
Đám công tử nhà giàu giao việc viết hộ cho Thi Lương nghe nói hắn có thê tử thì thỉnh thoảng ghé nhà chơi.
Ta chỉ cười tươi như hoa và ăn nói thủ thỉ với một mình Thi Lương còn với người khác thì dù lo chu toàn mọi cấp bậc lễ nghĩa nhưng trên mặt lại lạnh như băng.
Thi Lương hưởng thụ vô cùng, cả ngày đắc ý vênh váo. Ánh mắt đám công tử nhà giàu kia nhìn ta dần dần thay đổi.
Một lần nọ khi ta đang sắp thức ăn lên cho bọn chúng, tên công tử hay cười cợt nhả giả bộ lơ đãng khều nhẹ ngón tay ta.
Ta ra vẻ kinh hoảng rụt tay lại.
Ít lâu sau, bọn chúng bắt đầu dẫn Thi Lương đến chiếu bạc.
Chiêu này không có gì mới mẻ cả. Dẫn đến sòng bạc thì mới biến nạn nhân thành con nợ được, dễ bề buộc hắn cầm cố thê tử thiếp thất lấy tiền.
Không ít cô nương đã bị bán vào Xuân Trú Lâu như thế đấy.
17
Lần đầu tiên Thi Lương ra ngoài đánh bạc, ta chuyển sang một chút tài vận để thần may mắn thiên vị hắn.
Thắng cược, lại được đám người xung quanh khen quá đà, hắn lâng lâng như trên mây.
"Nhàn Nương, nàng không biết hôm nay vận khí của ta tốt thế nào đâu! Vừa ra cửa đã nhặt được tiền, vừa vào bàn đã phát tài! Mấy người đặt cược theo ta đều kiếm lời cả!"
Mắt ta ngập tràn ngưỡng mộ: "Phu quân thật là lợi hại quá đi. Thiếp phải may mắn cỡ nào mới có thể được làm thê tử của chàng thế này!"
Hắn được khen sướng đến mức cười ha hả, mua cho ta một đống thứ rồi hứa hẹn về sau nhất định không để ta chịu khổ.
Ngày tiếp theo hắn lại cầm tiền vội vàng đến sới bạc.
Ta tựa cửa ngóng theo đến tận khi không còn thấy bóng lưng hắn đâu nữa.
Có tiền, Thi Lương lập tức thay hình đổi dạng.
Hắn mặc đồ tơ lụa, đầu đội mũ nạm ngọc, đeo trang sức vàng và có mùi phấn son xa lạ dính trên người.
Láng giềng bàn ra tán vào, nói ta có mệnh vượng phu, sau khi cưới ta thì kẻ vốn chẳng ra gì như Thi Lương vậy mà không dưng phất to.
Ta khoanh chân ngồi trong thùng tắm, nhìn sắc trời một cái rồi chuyển qua chút tài vận để hắn thắng đậm trước đã.
Lát sau, ta mở bừng mắt, hút sạch bách các loại vận khí của hắn!
Một dòng nước ấm tràn vào kinh mạch khắp cơ thể ta, công pháp lưu truyền qua các thế hệ ẩn giấu trong dòng máu Chưởng Mệnh Nữ bắt đầu thức tỉnh.
Ta mừng thầm: Suy đoán lúc trước quả nhiên không sai! Huyết thống cổ xưa sao có thể thất truyền dễ dàng như vậy được?
Ta vận công thử đưa linh khí vào cơ thể.
Ta tiêu hao vận khí để dẫn chút linh khí ít ỏi còn sót lại trên thế gian len lỏi vào các huyệt vị quan trọng, lượng chất bẩn tích tụ trong cơ thể bấy lâu nay trào ra qua lỗ chân lông.
Khi ta mở mắt, mọi thứ xung quanh rõ nét chưa từng có, như thể tấm màn ngày xưa phủ trên vạn vật đã được nhấc lên.
Sau khi loại bỏ hết chất bẩn, da thịt ta mịn màng như ngọc và trắng đến phát sáng.
Không ra dáng nữ nhân có phu quân mới mất cho lắm nên ta đổ thùng nước bẩn đi rồi nấu thêm một nồi nước thảo dược. Ngâm mình một lát toàn thân ta đã bị nhuộm vàng như nến.
Soi vào gương, một gương mặt hết sức tiều tụy nhìn ta.
Ta chôn bã thảo dược dưới đất, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Đợi mãi, cuối cùng cũng đợi đến lúc người ta đến gõ cửa.
"Tống Nương có nhà không? Thi Lương ở sòng bạc kiếm bộn tiền, vui mừng quá đỗi mà chết mất rồi!"
Nghe vậy, ta hoảng hốt lảo đảo: "Cái gì?!"