Chưởng Mệnh Nữ

Chương 11




36

Hoàng Đế có cả thảy chừng gần hai mươi Hoàng Tử nhưng bây giờ chỉ còn lại có vài thiếu niên mười mấy tuổi. Đám thanh niên trai tráng mấy năm trước hoặc là bị Hoàng Đế ép đến mức phải phản động hoặc là có ý đồ mưu phản, cuối cùng chẳng còn ai sống sót, chỉ tính riêng ngôi vị Thái Tử đã đổi người đến hai lần rồi.

Từ khi Hoàng Đế bệnh nặng ta biết ngay ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Đệ đệ cùng mẫu thân của Trưởng Công Chúa, Thập Tứ Hoàng Tử, trúng độc rồi biến thành đứa ngốc. Công Chúa dằn vặt trong lòng, cũng đổ bệnh theo không gượng dậy nổi. Lệ Phi đang bị đày trong lãnh cung cùng với Thập Lục Hoàng Tử nội ứng ngoại hợp dẫn binh bao vây hoàng cung, đầu độc chết Hoàng Đế, phát động đảo chính.

Thập Lục Hoàng Tử giết sạch tất cả huynh đệ, chỉ để Thập Tứ Hoàng Tử ngốc nghếch sống sót. Hắn còn sai người gô cổ ta lại, định lăng trì ta để an ủi linh hồn biểu đệ* Mục Kỳ của hắn.

(*biểu đệ: em trai họ ngoại)

Nhưng rất đáng tiếc, vận khí của gia tộc nhà Phó Quốc Công đã cạn, đám tướng lĩnh trông thì có vẻ trung thành nghe lệnh của hắn nhưng đã nhen nhóm ý định phản bội từ lâu.

Công lao phò tá người khác đi đến ngai vàng tính ra sao mà bằng tự mình ngồi nắm giữ quyền lực tối thượng được?

Một gã tướng tên Hứa Khai trở tay giết chết Thập Lục Hoàng Tử, tuyên bố bản thân bị lũ phản tặc nhà họ Mục lừa dối.

Hắn nói kỷ luật trong doanh trại quân đội nghiêm ngặt, nhà họ Mục trừ khử lính truyền tin, phong tỏa tin tức và lừa gạt binh sĩ rằng kinh thành đang gặp nạn nên hắn mới không biết gì mà cứ thế nghe lệnh tấn công đến đây. Bây giờ hay tin Thập Lục Hoàng Tử và Lệ Phi thế mà dám mưu phản, còn giết hết các Hoàng Tử khác, hắn hối tiếc khôn cùng vì lên nhầm phải thuyền giặc.

Nhưng đã ăn lộc vua ban thì phải trung với nước hiếu với dân, hắn không thể tiếp tục sai lầm thêm nữa, lúc này mới quyết định diệt trừ nghịch tặc, trả giang sơn lại cho Thập Tứ Hoàng Tử.

Thế là Thập Tứ Hoàng Tử lên ngôi.

Ai cũng biết Thập Tứ Hoàng Tử bây giờ ngờ nghệch thế nào, sao có thể xử lý việc triều chính.

Sau một đợt thanh tẩy triều đình, Hứa Khai nghiễm nhiên chấp chính, thành chủ nhân thực sự của hoàng cung.

37

Hết thảy phát sinh rất nhanh chóng, mà lúc này, Thích Trường Lan và đám huynh đệ của hắn vẫn còn đang diệt giặc dẹp loạn ở ngoài kinh thành.

Biết tin, nhà họ Thích phất cao ngọn cờ ‘Thanh Quân Trắc*’, dẫn đội quân hai vạn binh sĩ càn quét thẳng một mạch về kinh thành, thề phải chính tay lấy đầu tên nghịch tặc Hứa Khai, nghĩ cách cứu viện Công Chúa và Hoàng Đế mới.

(*Thanh Quân Trắc: diệt sạch quân phản trắc)

"Chiêu này của hắn cũng cao minh ghê. Không chỉ rũ sạch hiềm nghi mà còn có tiếng nhân danh đại nghĩa nữa chứ." Công Chúa hừ một tiếng, ăn mấy con cờ trắng của ta.

Ta bình tĩnh đi nước cờ tiếp theo: "Một cô nương như ta giết phu quân còn biết phải núp bóng công lý, huống chi là đám cáo già nhà họ Thích kia. Sự đời mà, không có tiếng thơm đâu có được. Càng làm chuyện sai trái thì càng phải ngụy trang chính nghĩa quang minh."

"Cho nên nhé, sau này khi Công Chúa lên ngôi mà gặp phải chuyện tham ô mưu phản thì đúng là cần xử phạt kẻ cầm đầu, nhưng hãy tiếp tục điều tra thêm. Nói không chừng, đám trông có vẻ đau đớn thay ngài kia toàn bộ đều có liên can, chỉ có kẻ bị đẩy ra chịu tội là trong sạch đó."

"Phải ha." Công Chúa tự giễu. "Ai có thể tưởng được người đầu độc Thập Tứ là ta đây nào?"

Ta mỉm cười: "Ta cũng không ngờ Điện Hạ vậy mà có thể ra tay với đệ đệ đấy."

"Nếu ta không làm vậy thì bây giờ nó đã chết rồi." Vẻ mặt Công Chúa bình lặng như nước hồ không một tia gợn sóng.

"Chẳng biết tại sao gần đây trông Điện Hạ hình như có ưu tư?" Đầu ngón tay của ta khẽ gõ bàn cờ. "Nếu có điều gì không vui thì nói ra đi, để ta giúp ngài giải sầu."

Trưởng Công Chúa trầm mặc một lát rồi thổ lộ tâm sự:

"Ta tập võ từ bé, đã từng đi theo cữu cữu* thao luyện mấy năm tại biên cương. Nếu không nhờ thế thì dịp săn thú mùa thu năm đó ta cũng không thể cứu phụ hoàng, không được ban cho danh hiệu Trưởng Công Chúa này."

(*cữu cữu: anh em trai của mẹ)

"Cữu cữu của ta rõ ràng cũng có vài chục vạn quân, ngặt nỗi những binh sĩ này phải đóng quân ngoài biên giới đề phòng tộc khác xâm lấn lãnh thổ, không thể tuỳ tiện điều động. Một mình ta có võ nghệ mưu lược thế nào cũng không thể đường đường chính chính chém giết tới tận ngai vàng để bọn nam nhân kia tâm phục khẩu phục."

"Bây giờ, Hứa Khai mưu phản, nhà họ Thích dẫn binh thẳng tới kinh thành, mà ta lại chỉ có thể đợi ở nơi này, chờ Thích Trường Lan công phá kinh thành rồi gả cho hắn làm Hoàng Hậu mới có thể tiếp tục mưu đồ đại sự."

"Thế thì, con cháu đời sau sẽ so sánh ta với Nữ Đế của triều đại trước, sẽ cho rằng ta không có năng lực mấy, chẳng qua là dựa vào nam nhân mới bò lên được vị trí kia. Nhàn Hà, ta không cam tâm nổi."

Ta trịnh trọng đứng dậy, nghiêm túc nhìn Công Chúa.

"Điện Hạ nói sai rồi! Nữ tướng quân La Tố Y của triều đại trước uy vũ thế nào, cả đời chiến công hiển hách ra sao chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chết thảm ư?! Đúng là nàng gan dạ thiện chiến khó ai bì kịp, thế nhưng đến chết nàng vẫn chỉ là một vị tướng quân!"

"Sao phải cần làm cho nam nhân tâm phục khẩu phục? Thứ Điện Hạ tranh giành là khí phách này hay là quyền lực một tay che trời, là sự tán thành của nam nhân hay là thiên hạ? Đã nắm được thiên hạ thì chịu bêu danh một chút có đáng kể gì, bị thế gian nói dựa vào nam nhân cũng đâu có sao?"

"Điện Hạ muốn chứng minh với người khác rằng mình đủ năng lực là bởi vì trong lòng Điện Hạ tự thấy bản thân còn chưa đủ năng lực. Kẻ mạnh luôn tỏ ra yếu thế hơn địch, kẻ yếu mới ra vẻ mạnh mẽ. Con cua con sò lấy vỏ dày để chặn kẻ thù, con nhím lấy gai sắc để dọa kẻ thù, rắn hổ mang lấy nanh độc tổn thương kẻ thù. Bọn chúng giương nanh múa vuốt như thế bởi vì thực ra là quá yếu đuối, dễ dàng trở thành món ăn của động vật khác. Còn hổ và gấu đâu có cần thế. Nếu lũ lợn đám cừu cho rằng hổ, gấu yếu đuối mà chủ động tìm tới khiêu khích thì quá tiện cho hổ cho gấu rồi!"

"Công Chúa, ngài muốn làm rắn hổ mang hay làm mãnh hổ?"

Công Chúa ngẩn người.

Một lát sau, nàng phì cười, vừa cười vừa dí nhẹ đầu ta.

"Tống Nhàn Hà ơi là Tống Nhàn Hà, chỉ có ngươi hiểu được tâm tư của cô*!"

(*cô: danh xưng của thành viên hoàng thất chưa được phong vương)

Ta cũng cười:

"Bây giờ ngài suy nghĩ một chút xem dựa vào nam nhân hay không có ảnh hưởng gì nào? Trong sử sách cũng không phải không có những vị đế vương phất lên nhờ dựa vào phu nhân và nhạc phụ, đấy chẳng phải là dựa cả nữ nhân lẫn nam nhân à! Sao chỉ có Nữ Đế bị thế gian chỉ trích?"

"Người đời chặn đường nữ nhân đi lên, không cho phép chúng ta đọc sách làm quan, không cho phép chúng ta dẫn binh đánh trận, chỉ cho phép chúng ta gả sang nhà người ta. Bây giờ ngay cả phất lên nhờ phu quân cũng phải cằn nhằn, dựa vào cái thá gì mà đòi làm thế? Rõ ràng là số lượng nam nhân làm giàu bằng chuyện cưới gả nhiều như thế."

"Công Chúa xem ta này. Ta gả cho bao nhiêu nam nhân mới đi đến được hôm nay. Ta không thèm xấu hổ. Nam nhân háo sắc lại bạc tình, số lượng nữ nhân sau khi về nhà người chẳng những không được cái gì còn bị mưu tính nuốt trọn tài sản đến mảnh xương cũng không còn nhiều như sao trời. Ta có thể kiếm được tài phú và quyền lực từ trên tay đám nam nhân gian xảo này, sao lại không tính là một loại năng lực?"

38

Sau ngày hôm đó, Công Chúa điềm tĩnh hơn hẳn.

Nàng vốn kiêu ngạo ương ngạnh, giờ cũng chịu học theo ta, đôi khi sẽ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

Không biết nàng nói thế nào mà tên Hứa Khai kia bị nàng dỗ đến nghe lời răm rắp, không hề giận cá chém thớt vì Công Chúa từng mến mộ Thích Trường Lan. Nhưng hắn lại đưa ra yêu cầu cưới Công Chúa để nhục nhã Thích Trường Lan.

"Công Chúa như tiên trên trời, gả cho tên nhãi nhà họ Thích thì quả là đáng tiếc, kẻ hèn này nguyện gánh vác trọng trách này vậy!"

Quân đội nhà họ Thích đã gần ngay trước mắt. Hứa Khai không hoảng loạn, hai vạn binh mã chưa đủ khiến hắn phải sợ hãi. Nếu Công Chúa gả cho hắn thì hắn lập tức có thể nghĩ cách để gia tộc bên ngoại của ngài điều động mấy chục vạn quân đang trấn thủ biên cương về kinh thành. Nói là say mê nhan sắc của Công Chúa, trên thực tế còn không phải là có mưu đồ riêng?

Hứa Khai là kẻ làm phản, nếu Công Chúa gả cho hắn thì không tốt chút nào. Khó mà chuyển sang làm Hoàng Hậu của Thích Trường Lan là một, sau này lên ngôi vị cũng sẽ bị cản trở là hai.

Công Chúa giả vờ có tình cảm với hắn để đối phó tạm thời rồi lén tới tìm ta bàn bạc.

Ta không hề nao núng: "Hiện tại có một cách để hóa giải tình thế khó khăn này, chỉ là không biết Công Chúa có đồng ý hay không?"

Công Chúa ngước mắt: "Cách gì?"

"Để Bệ Hạ cưới ta làm Hoàng Hậu." Ta bình thản nói.

Thập Tứ Hoàng Tử đã có vị hôn thê từ lâu nhưng cứ lần lữa mãi chưa làm lễ thành hôn. Bây giờ hắn trở nên ngu ngơ vì trúng độc, lại như rối gỗ trong triều, cô nương kia hẳn là không muốn gả nữa.

Công Chúa lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Việc này dễ như trở bàn tay, nhưng mà vì sao ngươi gả cho đệ đệ thì có thể giúp ta thoát khỏi khó khăn?"

"Công Chúa có còn nhớ câu chuyện về tổ tiên ta từng kể cho ngài?"

Bây giờ vận khí quốc gia đang suy tàn, hút vận khí để tăng nhanh tốc độ diệt vong của triều đại này là thuận theo tự nhiên. Vừa làm đúng số phận trời định vừa có thể tu luyện bằng vận khí của cả một đất nước, ta sao có thể bỏ lỡ loại cơ hội này?

Công Chúa suy tư, bỗng nhiên giật mình.

"Ngươi nói là...... Chưởng Mệnh Nữ?"

"Đúng vậy."

Ta vươn tay. Bàn tay thon dài mảnh khảnh, trắng nõn như ngọc, hoàn mỹ từng li từng tý.

Bỗng, một đốm lửa bốc lên trong lòng bàn tay non mịn. Lửa tắt, nước lại tuôn ra.

"Mấy vị phu quân kia của ta đều chết vì bị ta hút hết vận khí. Bây giờ ta đã sắp đột phá cảnh giới Trúc Cơ*, chính thức trở thành người tu tiên. Nếu Bệ Hạ cưới ta thì ta có thể hút vận khí của quốc gia. Một khi không còn vận khí này, Thích Trường Lan nhất định sẽ thế như chẻ tre, đánh thẳng vào hoàng cung! Đến lúc đó, ngài sợ gì Hứa Khai?"

(*9 cảnh giới tu tiên: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp)

"Còn nữa, đánh thắng quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt với nhà họ Thích. Bọn họ không thể triệt để càn quét địa bàn. Để được lòng trăm họ thì cần phải đánh chậm, quét sạch kẻ thù, đánh nhanh sẽ để lại nhiều tai hoạ ngầm."

"Đợi thời cơ chín muồi, Công Chúa lấy thân phận cốt nhục còn sót lại của triều đại trước bước ra là có thể liên hợp tất cả quan lại thần tử bị Thích Trường Lan đe dọa đến lợi ích, trừng phạt nghịch tặc là gia tộc họ Thích. Ngài mang huyết mạch đế vương, lại có quân đội nhà ngoại củng cố lòng dân, còn thêm cả hiền tài đặc biệt là ta hỗ trợ, nắm trọn giang sơn dễ như trở bàn tay!"

Lời lẽ hùng hồn như thế nhưng Trưởng Công Chúa chưa bị ta thuyết phục ngay.

"Nhàn Hà, việc này cô phải suy nghĩ thêm."

Ánh mắt nàng lặng lẽ dừng trên tay ta thật lâu. Ta làm bộ không nhìn thấy ý định giết chóc ẩn giấu trong ánh mắt ấy.

Không phải người giống mình thì ắt có lòng phản trắc. Công Chúa chưa tới độ tuổi tìm tiên hỏi đạo. Nàng còn trẻ trung khoẻ mạnh, không biết bệnh tật đáng sợ thế nào. Làm gì có người cầm quyền trẻ khỏe nào thấy thuộc hạ tài giỏi quá mức mà không sinh lòng nghi kỵ? Nàng thậm chí sẽ nghĩ, Tống Nhàn Hà thật ra đã ngấp nghé khí vận quốc gia từ khi nào, chuyện nàng gặp gỡ ta thật ra là ngoài ý muốn hay là ta cố tình, …

Trước khi đi, Công Chúa hỏi ta: "Ngươi hẳn là có thể không nói không rằng, âm thầm nắm lấy mối hôn sự này. Bằng mưu kế của ngươi thì gả cho Bệ Hạ cũng không phải việc khó. Đến lúc đó kể cả ngươi chiếm vận khí quốc gia thì ta cũng không hay biết gì."

"Vì sao ngươi nói chân tướng cho ta?"

Câu hỏi này hàm chứa một câu hỏi khác: Vì sao ngươi muốn ta nghi kỵ ngươi?

Ta khom người hành lễ.

"Đây là át chủ bài của thần, cũng là thứ có thể uy hiếp thần. Thần trao nó cho minh chủ chính là cho ngài quyền làm tổn thương thần. Thần biết nhiều chuyện của ngài như thế, nếu trong tay ngài không có gì kiềm chế được thần thì ngài có còn yên tâm dùng ta không?"

"Mọi hành động thần làm đều là để tình cảm quân - thần giữa chúng ta được lâu bền."

Nghe vậy, Công Chúa trầm tư hồi lâu.

Mãi nàng mới ngẩng đầu, nước mắt chực tràn bờ mi.

"Nhàn Hà, ngươi chu đáo quá! Cô thực sự hổ thẹn với thần tử trung thành như ngươi!"

Ta cũng rưng rưng: "Chỉ mong minh chủ nhanh chóng hoàn thành nghiệp lớn! Ngoài ra, Nhàn Hà không còn mong cầu gì khác."

Lúc Công Chúa rời đi, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

Nhưng ta biết, những giọt nước mắt này toàn là giả dối.

Công Chúa của ta cuối cùng học được nghi kỵ, học được lá mặt lá trái với ta rồi. Bao nhiêu chiêu trò ta từng dạy nàng, bây giờ nàng lấy ra đối phó ta hết.

Thật là tốt quá rồi.

Con đường đến ngai vàng này vốn là một con đường cô độc. Nàng là nữ nhân, càng không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả ta.

Huống chi, ta cũng chỉ nói cho nàng ba phần sự thật, bảy phần giả dối.

Ta nói chuyện này với nàng, một là bởi vì trong lòng nàng còn khúc mắc về quá khứ của ta và Thích Trường Lan. Nàng biết Chưởng Mệnh Nữ có thể hút vận khí của gia tộc phu quân rồi thì sẽ nói cho Thích Trường Lan bất cứ lúc nào. Dẫn đến Thích Trường Lan sẽ không cưới ta, càng không nạp ta làm phi.

Hai là bởi vì, xin nàng giúp đỡ là cách nhanh nhất để gả cho Bệ Hạ.

Càng tiếp cận cảnh giới Trúc Cơ, ta càng cảm nhận được rào cản của thế giới này. Linh khí nơi đây quá ít ỏi, không đủ cung cấp cho ta tiếp tục tu luyện.

Có lẽ ngày ta đột phá được cảnh giới hiện tại cũng là lúc ta phải rời đi.

Đến lúc đó, nàng có muốn giết ta hay không, có nghi kỵ ta hay không thì liên quan gì đến ta nào?