Chưởng Khống Tu Chân

Chương 8




Thế lực trong trấn Thanh Hà cốt yếu được chia thành bốn tầng lớp.

Tầng lớp thấp cấp là những gia tộc nhỏ yếu hơn Trần gia, sở hữu kha khá Luyện Khí cảnh nhưng kỹ thuật chiến đấu thì không mạnh.

Tầng lớp tầm trung là những gia tộc giống như Trần gia, sở hữu nhiều Luyện Khí cảnh, có năng lực chiến đấu tốt.

Tầng lớp cao cấp hơn thì là các gia tộc mạnh mẽ, có Linh Nhân cảnh ẩn mình bên trong, được gọi là đại tộc.

Và tầng lớp cầm quyền không ai khác chính là người cai quản trấn Thanh Hà, Trấn chủ Dương Phong, một Linh Nhân cảnh sâu không lường được, nghe đồn có thể một mình diệt sát tam đại gia tộc một cách dễ dàng dù họ có liên hợp lại.

Do vậy, nếu lấy vợ để gia tộc có một mối quan hệ tốt đẹp, hay chính xác hơn là “dựa hơi” thì hắn nghĩ Phủ Trấn Chủ chính là cái cọc tuyệt vời nhất. Chưa kể, Phủ Trấn Chủ còn liên quan đến triều đình nên trong tương lai sẽ còn giúp được hắn nhiều thứ hơn nữa.

Một năm trước, hắn có nghe rằng con gái út Dương Diệu Linh của Trấn chủ Dương Phong vừa tròn 15 tuổi, nay hẳn đã 16, hơn hắn một tuổi. Tuy là không biết dáng vẻ xấu đẹp của nàng thế nào, liệu có hôn phu hay chưa nhưng hắn vẫn muốn được thử sức, dẫu đó là điều rất khó khăn vì nếu đem so với Phủ Trấn Chủ, hắn chỉ là một con kiến nhỏ ở một gia tộc yếu nhược.

Nếu thất bại, mai lại đi cưới vợ ở Tiêu gia vậy.

Đứng trước cánh cổng to lớn của Phủ Trấn Chủ, nơi không hề có lấy một người binh lính nào canh gác ở bên ngoài. Trần Đan bất chợt cảm nhận một luồng áp lực vô hình ập đến.

Tại sao lại không có binh lính canh phòng? Đơn giản là vì người sống bên trong không hề sợ kẻ xấu đột nhập, hay đúng hơn là vì họ quá mạnh, mạnh đến mức họ tin rằng sẽ không có con kiến đen nào dám cả gan đến gần.

Nghe đồn, Linh Nhân cảnh có thể giết người một cách vô hình, họ tiến đến sẽ khiến người khựng bước, họ nhìn đến sẽ khiến người đau nhói thân thể, cho nên Trần Đan gặp áp lực, vì hắn cũng sợ chết như bao người.

Tuy nhiên, hắn vẫn tin vào số mệnh trời định, trời nếu định hắn chết, hắn tất sẽ chết dù bất cứ lý do vô lý gì, còn nếu đã định hắn sống, hắn sẽ sống dù là bị phanh thây thành trăm ngàn khúc.

Hắn mạnh dạng tiến lên.

Bất chợt, phía sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người trung niên mặt lạnh, ánh mắt sắc như đao như kiếm chỉa vào người hắn, làm hắn không tự chủ được đôi chân, tự động dừng bước.

- Tiểu tử, ngươi đứng trước nhà ta để làm gì?

Giọng nói âm trầm vang lên.

Trần Đan nhanh chóng suy đoán ra người sau lưng là Trấn chủ Dương Phong, một Linh Nhân cảnh khủng bố. Hắn lập tức bình tĩnh, vận khí chạy khắp cơ thể, giải tỏa trạng thái cứng nhắc bởi chính tâm lý “kiến gặp voi” của hắn đản sinh ra chứ không do Dương Phong tác động, rồi chậm rãi xoay người, tự tin trả lời khiến Dương Phong bị bất ngờ, gây lại ấn tượng mạnh.

- Thưa tiền bối, vãn bối tên là Trần Đan, nay đến đây để cầu thân, mong muốn được cưới con gái của tiền bối, Dương Diệu Linh làm vợ.

Dương Phong uy nghiêm nhìn Trần Đan. Vừa rồi thì quả thật Trần Đan đã khiến lão rất bất ngờ khi có thể dễ dàng đối diện với một Linh Nhân cảnh bậc cao như lão, cùng với đó là thái độ tự tin khác người của hắn, hơn hẳn những thiếu niên thiên tài trong trấn lão đã từng gặp.

Thế nhưng mà…

- Con gái ta sẽ chỉ gả cho Linh Thể, một Phàm Thể như ngươi không đủ điều kiện, về đi.

Trần Đan vốn dự đoán được điều này từ trước, hắn nói.

- Là Phàm Thể, chưa chắc đã không thể thành Linh Nhân. Trong sách sử xa xưa, Vũ Ngụy tiền bối đã bắt đầu con đường cường giả bằng Phàm Thể, trải qua 200 năm tu luyện, đạt được vô số cơ duyên cũng đột phá đến Huyền Cảnh, tạo nên truyền kỳ của mình. Vãn bối năm nay chỉ mới 15 tuổi, nhưng đã là vô địch trong Luyện Khí cảnh, tương lai nhất định sẽ có ngày vượt qua Vũ Ngụy tiền bối, tạo nên một truyền thuyết. Mong tiền bối cho vãn bối một cơ hội.

Dương Phong nghe vậy, nhất là câu “vô địch trong Luyện Khí cảnh” thì nhăn mặt, không vui nói.

- Ta không thích kẻ tự cao thái quá, tự cho mình là giỏi. Một lần nữa, ngươi về đi, đừng để ta mất kiên nhẫn.

Đến đây, Trần Đan hiểu rằng cửa tử đã bắt đầu nhúc nhích trước mặt, hắn chỉ còn duy nhất một cơ hội.

- Thưa tiền bối, vãn bối xin dùng tính mạng để đảm bảo, dưới Linh Nhân cảnh, vãn bối là vô địch. Tiền bối có thể tự do kiểm chứng, vãn bối có chết cũng không oan.

Dương Phong nhìn ánh mắt kiên định như mãnh hổ săn mồi của hắn, sự chắc chắn tuyệt đối yên tĩnh ở bên trong, trong lòng lập tức bất ngờ, dường như đã dịu đi một chút không tin cùng bực tức.

Lão ngẫm một chút, thôi thì cũng nên cho hắn một cơ hội để xem thế nào. Nhưng xem là xem, chứ lão tuyệt sẽ không gả con gái lão cho một Phàm Thể bị giới hạn tu vi. Lão nói.

- Được, ngươi đã nói vậy thì ta cho ngươi được toại nguyện. Hiện giờ Linh nhi đang ở Thanh Hương Các, ngươi hãy đến đó, đánh bại tất cả những thiếu niên thiên tài ở đó và mang Linh nhi về đây cho ta. Nếu làm được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, còn thất bại tất sẽ chết.

- Vâng.

Trần Đan không nói nhiều, lập tức quay người rời đi. Tuy nhiên trong lòng hắn biết đây sẽ là một trận chiến khó khăn giành cho hắn.

Cái khó khăn này không phải đến từ địa điểm Thanh Hương Các, nơi hội tụ rất nhiều thiên tài đỉnh cấp của trấn, chủ yếu đến từ đại tộc, cũng như hộ vệ theo bên cạnh bảo vệ.

Cũng không phải vì số lượng đối thủ chờ hắn ở phía trước đông đảo, lên đến hàng chục hay hàng trăm người, tất cả đều là cao thủ trong Luyện Khí cảnh như Tam trưởng lão, xứng với danh hiệu người đến từ đại tộc.

Mà khó khăn là đến từ việc hắn không thể giết người, chỉ được đánh gục họ vì sợ gây hiềm khích với đại tộc, trong khi họ lại có quyền giết chết hắn.

Khí Lưu Toàn Chân Thể của hắn là một môn võ học liên quan đến việc “vận khí trong cơ thể”, trợ giúp nâng cao mọi khả năng của cơ thể, đưa người sử dụng đạt đến một sức mạnh khó lường. Đến với thế giới có sức mạnh linh lực, Khí Lưu Toàn Chân Thể của hắn còn có thêm một dạng nữa, là “vận linh lực trong cơ thể”, đưa mọi khả năng tăng lên gấp nhiều lần so với “vận khí”.

Khi hạ gục Tam trưởng lão và phế bỏ Trần Vô Phương, hắn chỉ dùng đến “vận khí”. Nhưng cái cốt là phong cách chiến đấu của hắn rất dứt khoát, không lăng nhằng, ra chiêu là vào chỗ tử nên nếu bắt hắn chỉ đánh cho họ gục ngã, lại không thể gây tổn thương nghiêm trọng với họ thì đó là điều dường như không thể, quá mức khó khăn để hắn hay bất kỳ một cao thủ nào giống hắn thực hiện được.

Vậy nên hắn đang tìm cách, chỉ hy vọng là mọi thứ sẽ theo đúng tính toán của hắn.

Ở phía sau, Dương Phong nhìn theo Trần Đan rời đi, không lâu sau cũng biến mất tại chỗ.

Thanh Hương Các.

Tại lầu ba cao nhất của Thanh Hương Các, nơi có gió nhẹ ùa vào từ cửa sổ cùng đàn hương dịu nhàn thoang thoảng bên trong khiến lòng người thư thái. Ở đây có bốn nam, hai nữ đang vui vẻ trò chuyện với nhau về nhiều chủ đề thơ, ca, họa, gồm.

Trọng Vương của đại tộc Trọng gia, 18 tuổi, là thiên tài trẻ tuổi bậc nhất trong gia tộc, chuyên về đoản đao.

Tần Húc của đại tộc Tần gia, 19 tuổi, là thiên tài trẻ tuổi bậc nhất trong gia tộc, chuyên về đại đao.

Tần Thanh Dương của đại tộc Tần gia, 18 tuổi, cũng là thiên tài trẻ tuổi bậc nhất trong gia tộc, chuyên về kiếm. Đây là một người thanh niên tuấn tú, mày kiếm, gương mặt điềm tĩnh, tràn đầy khí thế nam nhân đỉnh thiên đạp địa.

Tiêu Đức Hải của đại tộc Tiêu gia, 19 tuổi, là thiên tài trẻ tuổi bậc nhất trong gia tộc.

Tiêu Ngọc Dung của đại tộc Tiêu gia, 18 tuổi, cũng là thiên tài trẻ bậc nhất trong gia tộc. Nàng là một người nữ nhân xinh đẹp, trên đầu có cài trâm hoa, bên má phải có lún đồng tiền, ánh mắt nhu mỳ, dịu hiền thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Thanh Dương với tình ý nhưng Tần Thanh Dương không đáp lại.

Và cuối cùng, Dương Diệu Linh, con giá út của Trấn chủ Dương Phong, 16 tuổi, là một thiếu nữ thiên tài với vẻ đẹp thuần khiết, trong trẻo. Bất quá nàng cũng giống như Tiêu Ngọc Dung, đều không thể thoát được sức hút nam nhân đến từ Tần Thanh Dương nên nhiều khi đối nhãn nói chuyện với Tần Thanh Dương, nàng không thể giữ được bình tĩnh, hay đỏ mặt, ấp úng.

Tần Thanh Dương sớm đã nhận ra được điều này từ lâu, trong lòng rất vui sướng vì hắn cũng thích Dương Diệu Linh, chưa kể nàng còn là con gái của Trấn chủ, lấy được nàng thì chính là một bước lên trời cao. Do vậy, ngay thời điểm khi cuộc hội ngộ những thiên tài mạnh nhất trấn lần này sắp kết thúc, đồng thời cũng là lúc hắn có niềm tin tuyệt đối, hắn lập tức đứng lên, mạnh dạng tỏ tỉnh.

- Diệu Linh, ta thích muội, muội có bằng lòng gả cho ta, Tần Thanh Dương không?

Lời nói nghiêm túc, đầy chân thành này của Tần Thanh Dương vừa ra, ba người nam thanh niên thiên tài bên cạnh đều ngỡ ngàng, Trọng Vương và Tiêu Ngọc Hải có cảm giác khong xong cho tương lai gia tộc, Tiêu Ngọc Dung thì bất ngờ xen lẫn buồn bã, còn Dương Diệu Linh thì vui mừng, tràn ngập thẹn thùng mấp máy bờ môi đỏ.

- Nhưng… nhưng cha… cha ta rất khó đó.

- Muội yên tâm, ta đã có cách thuyết phục cha muội, chắc chắn cha muội sẽ đồng ý.

Tần Thanh Dương vô cùng tự tin nói.

Đúng lúc này, ngay khi tình cảm giữa đôi trai tài gái sắc đang nở rộ, thì Trần Đan, không biết tại sao hắn lại có thể dễ dàng lên đến được trên đây mà không có bất kỳ ai cản trở, thậm chí người phục vụ cũng giúp hắn nhanh bước chân hơn như đã có một bài tay của ai đó nhúng vào, hắn đã điềm tĩnh mở cửa phòng, khiến sáu người nam nữ đều kỳ lạ, quay đầu nhìn hắn.

Trần Đan vẫn đeo một chiếc mặt nạ trên mặt vì hắn không ngu ngốc đến mức tự cho rằng mình trăm phần sẽ lấy được Dương Diệu Linh làm vợ, hắn nhạt giọng hỏi.

- Xin phép, Diệu Linh cô nương là ai?