Chưởng Hoan

Chưởng Hoan - Chương 95: Thần Y Đến Nhà




Editor : Ha Ni Kên

Vương đại phu không ngờ cụ ông râu tóc bạc phơ này lại hung dữ đến vậy, giọng còn to ơi là to.

Già thế rồi, không sợ quát to thế tắc thở à ?

Vương đại phu đàng hoàng đáp : « Thiên kim hoàn và Trường thọ đan của tiểu lão nhi đều bào chế theo toa thuốc mà Lạc cô nương cho – »

Lý thần y tức giận gõ đầu Vương đại phu : « Thiên kim hoàn là Trường thọ đan cái khỉ gì, là Thoái hàn hoàn và Dưỡng nguyên đan ! »

Cái đồ lừa đá vô học dốt nát lại còn bịp bợm này, đến tên thuốc còn không biết mà dám đi lừa lọc người khác.

Cơn giận này qua đi, cơn khác lại đến, Lý thần y lại chì chiết Vương đại phu : « Trước mặt ta mà cũng dám xưng là tiểu lão nhi à ? Ta mà có cháu trai thì cũng phải nhiều tuổi hơn cái đồ nhà ngươi ! »

Mắng chửi xong, Lý thần y mới giật mình nhớ lại.

Đều là của Lạc cô nương ?

Không đúng, nha đầu họ Lạc kia nói là có Dưỡng nguyên đan và Thoái hàn hoàn từ một vị thần y họ Lý ở thành Nam Dương cơ mà ?

Tất nhiên giờ đã sáng tỏ được việc, ở Nam Dương chẳng có cái quái gì gọi là Lý thần y hết, chỉ có một tên bán thuốc giả lừa đảo ở thành Kim Sa kế bên thôi.

Như thế này liệu có phải chứng tỏ rằng nha đầu kia lừa lão từ đầu không ?

Lý thần y sa sầm mặt mày, gằn giọng : « Nói rõ cho bằng hết đầu đuôi ngươi có được hai vị thuốc này từ tay Lạc cô nương cho ta nghe, một chút cũng không được sót ! »

Vương đại phu bị ăn đòn mấy ngày nay, có chút sợ hãi, nhất thời rúm ró không nói năng gì.

Tùy tùng vô cảm nói : « Muốn ta ném ngươi ra ngoài à ? »

Vương đại phu rùng mình, kể hết ngọn ngành.

Lý thần y nghe xong, giận đến dựng cả râu.

Quả nhiên bị tiểu nha đầu kia lừa !

Nhưng lại có một vấn đề khác, rốt cuộc nha đầu kia lấy hai phương thuốc ấy từ đâu ?

Đó là hai phương thuốc lão đặc chế cho Trấn Nam Vương phi, sau đó tuy cũng có cho người ngoài dùng nhưng tuyệt đối không có chuyện truyền phương thuốc ra bên ngoài – không phải, đúng là cũng có người biết, nhưng chính là hai người ở phủ Trấn Nam Vương.

Một là nha hoàn chuyên sắc thuốc cho Trấn Nam Vương phi, còn lại chính là Thạch Dương Quận chúa.

Thanh Dương Quận chúa hiếu thảo vô cùng, khi Trấn Nam Vương phi bị bệnh thì tự mình sắc thuốc, tự mình thuộc đơn.

Lão đã dặn kỹ vị tiểu Quận chúa kia, không được truyền toa thuốc Dưỡng nguyên đan ra ngoài.

Vậy nha đầu họ Lạc kia lấy đơn thuốc từ đâu ?

Lý thần y trợn mắt.

Chẳng lẽ nha hoàn chuyên sắc thuốc kia còn sống, tình cờ gặp nha đầu họ Lạc rồi đưa toa thuốc cho ?

Lý thần y lắc đầu, suy đoán này đi quá xa rồi.

« Lạc cô nương cũng chỉ nói đến vậy. Ngài, ngài còn muốn hỏi gì không ? » Vương đại phu thầy sắc mặt khó lường của Lý thần y, dè dặt mở miệng.

Hắn không biết thân phận của ông cụ này, cái người kia cũng không nói gì cho hắn biết, nhưng có thể khẳng định rằng không thể động vào ông cụ này được.

Lại còn nói là hắn chẳng đáng tuổi cháu trai, đây là coi thường hắn đây mà.

Nhưng chẳng còn cách nào, đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu thôi, người ta đã muốn xưng là ông nội, hắn có lớn tuổi đến mấy cũng đành phải nhận.

Vương đại phu nhớ đến những ngày tháng ngắn ngủi nhưng rạng rỡ vô cùng ở Kim Sa, hận không thể tát vào mặt mình.

Hối hận quá, đáng lẽ không nên tham lam !

Mà Lý thần y được Vương đại phu nhắc thì kịp thời tỉnh ra.

Phải, nếu lão không nghĩ ra thì sao không đến tận nhà hỏi tiểu nha đầu chuyên nói dối kia cho ra nhẽ !

« Phục Linh – » Lý thần y đi ra ngoài, gọi tên nhóc giữ cửa.

Phục Linh hối hả chạy vào : « Thần y có chuyện gì sai bảo ạ ? »

« Ra nói với người bên ngoài, hôm nay không phát thẻ xếp hàng, mau giải tán đi. »

Phục Linh ngẩn người rồi chạy ra ngoài.

« Các vị mau về đi thôi, hôm nay thần y có chuyện, không khám bệnh. »

Bên ngoài đã có không ít người chờ đợi, nghe xong thì buồn bực, nhao nhao : « Vì sao hôm nay thần y không khám vậy ? »

« Hôm nay không khám nhưng mà ngày mai thì có chứ ? »

« Hôm nay là ngày đầu tiên mà thẻ thứ tự cũng không phát đấy, thần y có chuyện gì à ? » 

Trước thắc mắc của mọi người, tên nhóc giữ cửa thấy thương nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc này, Lý thần y vô cảm đi ra.

« Thần y – » Mọi người gọi với theo bản năng rồi mới sực nhớ ra đây là vị thần tiên sống không thể bất kính, khôi phục lý trí nhnfg đường.

« Các vị ngày mai lại tới. » Lý thần y nói xong thì chắp tay đi về phía trước, sau lưng là một người tùy tùng tướng mạo bình thường.

Mọi người nhìn nhau, không biết là ai do dự lên tiếng : « Có chuyện gì với thần y vậy nhỉ ? »

« Ai biết, thần y có nói cho ta đâu. »

« Hay là đi xem thế nào ? »

« Chuyện này, ổn chứ ? »

« Nhỡ thần y gặp chuyện gì khó xử không muốn làm phiền chúng ta thì sao ? Nếu đi theo biết đâu lại có thể giúp thần y ? »

Lý do này cũng hợp lý hợp tình đấy.

Máu buôn chuyện hừng hực thiêu đốt mọi người, tất cả lẳng lặng theo sau Lý thần y.

Xe ngựa của Lý thần y phía trước, xe ngựa mọi người theo sau. Lúc ở đoạn đường vắng không nói, vừa vào khu sầm uất hơn đã thu hút biết bao nhiêu người nhìn.

Ai đang ngồi trong cái xe bình thường kia mà bao nhiêu xe ngựa xa hoa tráng lệ khác phải nối đuôi theo sau vậy ?

Dựa vào kinh nghiệm mà nói, thể nào cũng có chuyện hay để xem !

Rất nhanh, sau hàng cỗ xe sang trọng là một đoàn người đi bộ bám theo.

« Thần y, đằng sau có nhiều người đi theo quá, có cần – »

Lý thần y khép hờ mắt, không mấy để tâm : « Không cần. »

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Đại Đô Đốc, Lý thần y xuống xe, hằm hằm đi về phía cửa.

Xe ngựa phía sau cũng lục tục dừng lại, người người ngạc nhiên.

Lý thần y đến phủ Đại Đô Đốc !

Chuyện này ly kỳ quá, thần y mà lại chủ động đến phủ Đại Đô Đốc.

Lý do Lạc cô nương mời được thần y lần trước còn chưa rõ ràng đâu, sao giờ lại còn có cả một màn này ?

Chuyện này, ôi đúng là làm người ta tò mò phát điên.

Mấy người có thân phận không tiện xuất đầu lộ diện chỉ để hóng chuyện đành lặng lẽ hồi phủ, nhưng vẫn để lại một hai hạ nhân để quan sát tình hình.

Thạch Diễm gần như bay về phủ Khai Dương vương.

« Chủ tử ! » Vừa thấy bóng người áo đỏ thẫm trong thư phòng, Thạch Diễm chưa kịp thở đã kêu toáng lên.

Vệ Hàm đặt cuốn sách xuống, cố ổn định trái tim đang đập liên hồi, hỏi : « Thần y đến phu Đại Đô Đốc rồi à ? »

Thạch Diễm kinh ngạc : « Sao người lại biết ? »

Vệ Hàm bật cười thản nhiên : « Ngươi chạy như vậy thì còn có nguyên nhân nào khác à ? »

Không chẳng lẽ lại là Lạc cô nương lại chòng ghẹo vị công tử nhà nào trên đường ?

Mấy tin này đối với chàng không quan trọng, mà Thạch Diễm cũng đã luyện thành quen.

Vệ Hàm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tò mò cũng dâng lên trong chàng như bao người khác.

Tại sao thần y lại đến phủ Đại Đô Đốc ? Tại sao Lạc cô nương lại có thể dự đoán được chuyện này từ một tháng trước ?

Chẳng lẽ Lạc cô nương lại có khả năng tiên tri ?

Suy đoán này khiến Vệ Hàm cũng phải lắc đầu.

Tiên tri ư ? Chàng không tin trên đời này lại có người như vậy.

Nhưng vậy tại sao Lạc cô nương lại biết trước được ?

Vệ Hàm chưa bao giờ muốn gặp vị cô nương kia nhiều hơn lúc này.

--------------------------