Editor : Ha Ni Kên
Nụ cười trên miệng Lâm lão phu nhân đông cứng lại, nhanh chóng nhìn Lâm Sơ và Lâm Đằng.
Hai cậu cháu trai đứng cạnh nhau, đứa nào đứa nấy đều xuất sắc.
Trời hai thằng cháu trai đều là thịt trong lòng bà, đẩy đứa nào đi cũng là xé ruột bà ra mà !
Đại phu nhân hơi tái mặt, trước ánh mắt đen thẳm của tiểu cô nương, nhịn đau lên tiensg : « Đằng Nhi con dẫn Lạc cô nương đi đi – »
Lâm Đằng cũng lên tiếng cùng lúc : « Để ta đưa Lạc cô nương đi »
Đại phu nhân nhìn con trai chủ động hy sinh, vừa vui vẻ yên tâm nhưng cũng khó chịu trong lòng.
Nếu thực sự muốn hy sinh một người, chỉ đành để Đằng Nhi tủi thân.
Sơ Nhi và Đằng Nhi không giống nhau.
Sơ Nhi thuở nhỏ không còn mẹ, lại còn vì chuyện nhà ngoại mà cả bụng văn chương tài hoa như thế cũng chỉ có thể phí hoài, quá khổ rồi.
Chưa kể tiểu thúc mãi đến mấy năm nay mới có chút khởi sắc, nhỡ mà con trai bị người ta hủy hoại, không chịu nổi thì làm thế nào ?
Nếu vậy, nhị phòng Lâm gia sẽ lụn bại mất.
Ít nhất Đằng Nhi còn có bà và lão gia đau lòng...
Đại phu nhân đang khó chịu cồn cào, Lâm Sơ vẫn đóng vai người gỗ lại lên tiếng : « Hay để ta đưa Lạc cô nương đi xem, chữ trên khối đá ấy là do ta dề bút, vừa hay có thể giới thiệu cho Lạc cô nương. »
Lâm Đằng một tay giữ vai Lâm Sơ, giọng nói lạnh lùng cứng rắn : « Khối đá Thái Sơn ấy là do góp một tay đưa về vườn, để ta đưa Lạc cô nương đi. »
Lạc Đại Đô Đốc lúng túng uống trà.
Coi thường mặt mũi của ông à ? Nghĩ ông không còn thể diện chắc ? Hai cái tay trẻ tuổi này sao cứ phải bày ra dáng vẻ vì nghĩa diệt thân làm gì vậy hả ?
Lạc Sênh thản nhiên nhìn hai người tranh nhau, buông một câu : « Nếu hai vị công tử đều muốn dẫn ta đi thì tội gì phải tranh giành, cả hai cùng đi luôn. »
Lâm lão phu nhân : « ... »
Lâm Đại phu nhân : « ... »
Lâm Đằng và Lâm Sơ : « ... »
Lạc Đại Đô Đốc suýt thì phun ngụm trà ra khỏi miệng.
Bỗng nhiên lại thấy tiếc nuối khi Sênh Nhi là con gái, nếu mà là con trai thì đúng là một nhân tài trong Cẩm Y Vệ rồi.
Lâm Đằng và Lâm Sơ đờ người mất một lúc, gật đầu đồng ý.
Giương mắt nhìn hai cậu cháu trai dẫn Lạc Sênh đi ra khỏi sảnh tiếp khách, Lâm lão phu nhân ôm ngực.
Đây là toàn quân chết hết ?
Đại phu nhân lo lắng lão phu nhân, vội nhìn trấn an.
Thật ra vậy cũng hay, Đằng Nhi và Sơ Nhi đều ở đấy thì hẳn một tiểu cô nương như vậy không phải là đối thủ rồi.
Lại nghĩ đến Khai Dương vương tuột cả dây quần giữa đường to ngõ lớn, chút tự tin cưỡng ép được Đại phu nhân cố xây lên lại lụi tan.
Bầu không khí trong phòng khiến con người ta nghẹt thở.
Lạc Đại Đô Đốc khó khăn rồi đặt chén trà xuống, vắt óc tìm cách xoa dịu bầu không khí.
Chẳng có cách nào cả ! Con gái hơi quá rồi, chọn một người là chưa đủ à !
Phận làm cha chẳng còn cách nào khác là cố giữ vững nụ cười trên môi.
Bầu không khí còn nặng nề hơn !
Lạc Đại Đô Đốc thân phận thế nào mà lại còn khách khí đến vậy ? Xong rồi, xong cả rồi, đối phương quả nhiên đến cửa mà lòng rục rịch không yên !
Lạc Sênh đi cạnh Lâm Sơ, ánh mắt không ngừng bủa vây đối phương.
Gì hả ? Nhìn chằm chằm người ta thì không hợp tình hợp lý ấy hả ?
Nàng là Lạc cô nương, không cần quan tâm đến mấy cái chuyện này.
Cha mẹ không còn, các tỷ tỷ cũng không. Cháu ngoại từ một đứa bé con nhỏ xíu lớn lên thành một cậu thiếu niên ngọc thụ lâm phong thế này, đương nhiên là ngắm bao lâu cũng không thỏa.
Lâm Đằng giữ nguyên lạnh lùng trên mặt, nội tâm cảnh giác mười phần.
Hắn lo không sai mà, thực sự Lạc cô nương đến đây vì Nhị đệ.
Trên đường đến đây hắn đã hỏi Nhị đệ rồi. Nhị đệ rõ ràng chưa từng gặp Lạc cô nương bao giờ.
Chẳng lẽ các cô nương lại đối xử đặc biệt với những người đàn ông tài hoa đến thế ? Chỉ cần nghe kỳ danh là có thể mến mộ ?
Nhìn đường đệ từ trên xuống dưới tỏa ra phong thái của một người trí thức văn nhã, bỗng nhiên Lâm Đằng lại cảm thấy hơi... hụt hẫng.
Hắn còn muốn che chở cho đường đệ, ai ngờ người ta không coi trọng mình.
« Nhị công tử học ở thư viện có bận không ? »
Hai an hem không hẹn mà dừng lại.
« Cũng không bận lắm. » Trước mặt thiếu nữ vừa có thân phận không động vào được lại nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, Lâm Sơ không tiện không đáp lời.
Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười : « Không bận là tốt rồi, ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn no ngủ kỹ mới cao được. »
Khóe miệng giật giật, Lâm Sơ suýt thì không tiếp tục duy trì nổi hình tượng quý công tử.
Lời đang tuổi ăn lớn cũng không sai, nhưng lại do một cô nương rõ ràng còn kém tuổi hắn nói thì không thấy kỳ quái mới là lạ.
Giờ đến Đại bá mẫu cũng không nói mấy câu đấy nữa rồi, cùng lắm thi thoảng bà nội dặn dò mấy câu thôi.
« Ta nấu ăn giỏi lắm, sau này có dịp mời Nhị công tử nếm thử một phen. »
Lâm Sơ run rẩy trong lòng.
Nhưng câu này lại có vẻ giống lời thoại của mấy vị cô nương có cảm tình với hắn.
Cân nhắc một hồi, Lâm Sơ từ chối : « Sợ rằng không tiện lắm. Dù sao cũng không có chuyện gì, không tiện đến làm phiền quý phủ mà không có lý do. »
Lạc Sênh lơ đễnh nói : « Không cần phải đến nhà ta, ta sắp mở một quán rượu rồi. »
Cần câu mắc tiệm rượu làm mồi, nhất định sẽ câu được rất nhiều cá.
Lâm Đằng đứng một bên bị bỏ quên hoàn toàn hắng giọng, vẻ mặt không mấy sáng sủa.
Đường đường là con gái Đại Đô Đốc mà lại muốn mở quán rượu ?
Lạc cô nương đúng là có thể bày trăm phương ngàn kế vì Nhị đệ của hắn !
Lạc Sênh nhìn sang, ánh mắt từ ái trở nên dửng dưng : « Nếu Lâm Đại công tử có thời gian thì cũng có thể ghé đến. »
Chân mày Lâm Đằng giật giật.
Cảm giác miễn cưỡng bổ sung thêm hắn như thế này đúng là khiến người ta khó chịu, Lạc cô nương còn có thể lạnh lùng hơn được nữa không ?
« Nếu như Lạc cô nương đã mở quán rượu, thì có thời gian ta sẽ đến. »
Lạc Sênh nhanh chóng chuyển lại sự chú ý lên Lâm Sơ : « Nhị công tử thì sao ? »
Lâm Sơ : « ... »
Ánh mắt từ ái như bà nội khi nãy nhất định là ảo giác !
« Tại hạ học ở thư viện khá bận, e là không có thời gian rảnh – »
« Có thể đưa đến tận nhà. » Lạc Sênh nói một câu chặn ngang lời cự tuyệt của Lâm Sơ, nhíu mày : « Mà vừa nãy hình như Nhị công tử có nói là học ở thư viện cũng không bận lắm. »
Lâm Sơ há mồm mắc quai, cầu cứu nhìn anh lớn.
Bình thường cũng có lúc hắn gặp những cô nương có ý với hắn, thậm chí còn có người to gan ném khăn tay, hoa tươi vào hắn.
Nhưng bình thường làm xong mấy chuyện đó các cô nương cũng sẽ mỉm cười thẹn thùng rồi chạy mất.
Quả thực không hề có kinh nghiệm ứng phó với vị cô nương kiên nhẫn không ngừng như Lạc cô nương !
Lâm Đằng đứng ở giữa hai người, nghiêm túc nói : « Khi nào rảnh ta sẽ đưa Nhị đệ đi cùng. »
« Vậy trước phải cảm ơn sự ủng hộ của hai vị công tử rồi. »
« Ai ? » Ánh mắt Lâm Đằng sắc bén, đột ngột nhìn về một nơi.
Thạch Diễm đang núp trên thân cây cạnh chân tưởng rướn cổ điều tra tình hình địch nhanh nhẹn nhảy tử trên cây lên đầu tường như một con khỉ rồi mất dạng.
Lâm Đằng nhấc chân đuổi theo, đuổi đến nơi chân tường thì lấy đà nhảy ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng hình tên trộm.
Sắc mặt Lâm Đằng trở nên khó coi vô cùng.
Ban ngày ban mặt mà lại có trộm cướp lén lút lảng vảng lẻn vào phủ, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Giận dữ tan ra, mặt lại đổi sắc.
Nguy rồi, để Nhị đệ một mình một chỗ rồi !
Mà Lạc Sênh đứng cạnh phiến đá Thái Sơn dáng hình kỳ lạ sau khi nhìn cành lá động đậy lại nhíu mày.
Hử, đấy không phải thân vệ của Khai Dương vương à ?
Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng bản lĩnh nhận người của nàng rất cao cường.
Nghĩ đến hai huynh đệ Thạch gia tính tình trái ngược, Lạc Sênh đoán chắc hẳn là Thạch Diễm.
Thân vệ của Khai Dương vương lại thành kẻ gian chạy vào phủ Lâm phủ nhà người ta là có mục đích gì đây ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì theo lý mặt mũi Khai Dương vương rơi hết xuống đường rồi.
Lạc Sênh mỉm cười.
Nói vậy, giống như là nàng lại nắm được một điểm yếu của Khai Dương vương rồi.
_______________________