Editor : Ha Ni Kên
Lạc Sênh vui vẻ yên tâm nhìn người trẻ tuổi, ánh mắt vừa thẳng thắn vừa trực tiếp.
Sau khi xuất giá Nhị tỷ có đưa phu quân và nhi tử trở về Kim Sa một lần, nàng đã gặp đứa cháu ngoại này rồi.
Lúc ấy cháu ngoại của nàng còn là một đứa trẻ con lấm lem nước mũi, không ngờ chớp mắt mấy lượt, giờ đã cao hơn cả nàng rồi.
Không đúng – Lạc Sênh đánh giá người trẻ tuổi một hồi lại cảm giác có gì sai sai.
Tính ra cháu ngoại của nàng giờ mới mười bảy tuổi, nhưng cái người này trông cũng phải hai mươi rồi, chẳng lẽ cháu ngoại của nàng lại già dặn như thế à ?
Quả thực Lạc Sênh nhìn chằm chằm người trẻ tuổi hơi lâu, Lạc Đại Đô Đốc ho khan một tiếng cắt đứt tầm nhìn của con gái, khẩn thiết khuyên nhủ : « Sênh Nhi, về nhà đi con. »
Không thể bắt tôn tử của Lâm Tế tửu về làm nam sủng được, cùng lắm trêu trêu một chút thôi.
Tầm mắt bị Lạc Đại Đô Đốc ngăn cản, Lạc Sênh đành phải dời mắt, giọng tưởng như thờ ơ : « Hóa ra tôn tử của Lâm Tế tửu lại làm quan ở Hình bộ à, con nghe nói có tài lắm đấy. »
Lạc Đại Đô Đốc thuận miệng nói : « Có tài là cháu thứ hai, giờ vẫn đang học ở Thư viện, là đường đệ của vị trưởng tôn làm quan ở Hình bộ. »
Lạc Sênh như bừng tỉnh : « Ồ thì ra là thế, tức là đang đọc sách tại thư viện Thanh Nhã ấy hả ? »
Phát hiện có vài ánh mắt đánh sang, Lạc Đại Đô Đốc hắng giọng : « Sênh Nhi, có gì chưa biết thì về phủ hỏi cha tiếp vậy. »
Người trẻ tuổi bị Lạc Sênh nhìn cả nửa ngày, hai tai không khỏi đỏ lên, nhưng càng nghe lại càng thấy sai sai.
Đầu tiên là hỏi hắn là ai, sau lại hỏi sang cả đường đệ của hắn, rốt cuộc cô nương này có ý gì hả ?
Hắn từng nghe danh viên minh châu trong lòng bàn tay của Lạc Đại Đô Đốc hành động tùy ý, là một cô nương rất háo sắc.
Nhưng hỏi gì thì cứ hỏi hắn, hỏi kiểu gì lại hỏi sang tận cả đường đệ của hắn rồi ? Đường đệ vẫn còn nhỏ lắm !
Người trẻ tuổi không nhịn được mà nhìn Lạc cô nương dù bị Lạc Đại Đô Đốc thân cao người lớn chắn giữa, đôi mắt lạnh lùng giấu đi vài phần đề phòng.
Vệ Hàm dửng dưng đứng nhìn hai người liếc mắt đưa mày, vô cảm bỏ đi.
Chân tướng vụ án giết người đã được sáng tỏ, mọi người cũng không tiện lưu lại, nhanh chóng cáo từ vợ chồng Bình Nam vương.
Bóng người áo đỏ thẫm kia lẫn vào đám người, cũng không hề nổi trội, càng không thu hút sự chú ý của Lạc Sênh.
Tâm tư nàng còn đang đặt hết lên người cậu cháu ngoại.
Đại tỷ để lại hai người con một trai một gái, Nhị tỷ chỉ lưu lại một người con trai. Giờ cả hai đều không còn, tất nhiên nàng sẽ quan tâm xem tình hình ba đứa bây giờ thế nào rồi.
Thạch Diễm thấy chủ tử sắp đi khuất còn Lạc cô nương lại thờ ơ, khục khặc hắng giọng một hồi.
Lạc cô nương đúng là có mới nới cũ quá đi mất, sao có thể tảng lờ chủ tử coi như không thấy thế được ?
Còn chủ tử nữa, thời điểm quan trọng thế này mà lại bỏ đi như thế à ?
Lạc cô nương có mới nới cũ không thèm lia mắt nhìn một cái, mà chủ tử sắp về đến cửa phủ rồi.
Thạch Diễm thở dài, co cẳng đuổi theo.
« Về thôi mấy đứa. » Lạc Đại Đô Đốc nhìn ba cô con gái, trong lòng cảm thấy dễ chịu.
Hôm nay chuyện tày đình như vậy, thế mà Sênh Nhi vừa không gây họa, vừa không bắt nạt tỷ muội, đúng là hiểu chuyện ngoan ngoãn. Còn món nợ với Trần Các lão, về rồi tính tiếp cũng chưa muộn.
Lạc Tinh và Lạc Nguyệt đã chờ câu này cả ngày trời rồi, gật đầu nói phải liên tục.
Lạc Sênh lại nói : « Cha đưa Nhị tỷ với Tứ muội đi trước đi, con qua đó nói mấy câu rồi ra sau. »
Nói xong nàng cũng không chờ Lạc Đại Đô Đốc gật đầu, thoải mái bước về phía người trẻ tuổi.
Lạc Đại Đô Đốc không dám đi.
Dám thế nào ? Chân vừa cất bước, con đã đoạt người, bắt tôn tử của Lâm Tế tửu Quốc Tử Giám về làm nam sủng thì biết kêu ai ?
Nếu thích thật thì để ông mời bà mối đến Lâm phủ bàn chuyện cũng được mà.
Tiểu thị vệ đuổi kịp chủ tử níu chặt ống tay áo của Vệ Hàm : « Chủ tử, người nhìn kìa ! »
Giọng nói vừa kinh ngạc vừa gấp gáp, tất nhiên là Vệ Hàm cũng quay đầu nhìn, lại thấy cô nương nào đó rảo bước đến trước mặt người trẻ tuổi, cười tươi tắn như đang nói gì.
Người trẻ tuổi đang chuẩn bị rời đi cùng Triệu Thượng thư đứng lại trước mặt vị cô nương kia, lòng giương cao cảnh giác : « Cô nương có chuyện gì à ? »
« Vẫn chưa cảm ơn công tử giúp ta chứng minh vô can. »
Người trẻ tuổi cứng giọng : « Là một phần chức trách thôi, không dám nhận lời cảm ơn này của cô nương. »
Lạc Sênh cười cười : « Dù thế nào thì công tử cũng đã giúp ta lần này rồi, hôm khác cha ta sẽ đưa ta đến phủ cảm ơn công tử. »
Trước cứ nói thế đã, sau là có thể đường đường chính chính đến gặp cháu ngoại rồi.
Người trẻ tuổi trước sau bình tĩnh ổn trọng suýt thì thất lễ, khóe miệng giật giật : « Cô nương khách khí quá, không cần thật mà. »
« Công tử cảm thấy không cần là chuyện của công tử, Lạc phủ cảm thấy cần nói lời cảm ơn là chuyện của Lạc phủ, cứ quyết thế đi. » Nói xong, Lạc Sênh cúi người chào người trẻ tuổi rồi đi về phía Lạc Đại Đô Đốc cách đó không xa.
Bước được mấy bước, nàng đột ngột ngoái lại : « Vẫn chưa hỏi qua quý danh của công tử. »
Người trẻ tuổi yên lặng trong giây lát, khó khăn nói : « Lâm Đằng. »
Ý cười ẩn hiện trên khóe miệng Lạc Sênh, gật đầu tỏ ý đã biết.
« Cha, chúng ta về thôi. »
Lạc Đại Đô Đốc thở phào nhẹ nhõm.
Không trực tiếp cướp người là được rồi, đi thăm Lâm phủ cũng chẳng tính là gì.
Thấy Lạc Đại Đô Đốc dẫn ba cô con gái đi xa rồi, Triệu Thượng thư vỗ vỗ bả vai Lâm Đằng, nói đầy ẩn ý : « Lâm Đằng à, ngoài kinh có một vụ án cần đi điều tra, hay là giao cho ngươi nhé. »
Dù ông không giỏi điều tra phá án, nhưng lại giỏi quan tâm săn sóc thuộc hạ lắm.
Thuộc hạ đắc lực như vậy, là cánh tay phải kiêm cánh tay trái, thế mà lại bị con gái Lạc Đại Đô Đốc cướp về làm nam sủng thì ông phải làm sao bây giờ ?
Lâm Đằng lắc đầu từ chối : « Ty chức vẫn ở lại kinh thành thôi. »
Lạc cô nương còn đang hỏi thăm đường đệ kia kìa, hắn phải ở lại cản bước quân thù.
« Thế— » Triệu Thượng thư nhìn bóng người mảnh mai phía trước, trong lòng nảy sinh một ý tưởng táo bạo.
Chẳng lẽ thằng bé này hỏng mắt rồi ?
Lạc Đại Đô Đốc dẫn mấy cô con gái đi, lại thấy Khai Dương vương vẫn đang dừng ở phía trước.
Trước thì đáng lẽ nên khách sáo chào hỏi đôi câu, thế nhưng khi đi ngang qua Vệ Hàm, Lạc Đại Đô Đốc cũng chỉ dè dặt gật đầu một cái rồi đi thẳng luôn.
Vệ Hàm vẫn đứng yên, lãnh đạm gọi một tiếng « Lạc cô nương ».
Hiện tại, chàng có chút không vui.
Tất nhiên là chuyện này chẳng liên quan gì đến việc Lạc cô nương nảy sinh hứng thú đối với thuộc hạ của Triệu Thượng thư, chẳng qua án giết người cũng đã giải quyết xong, cũng đến lúc bàn luận đôi câu về giao kèo với chàng chứ nhỉ ?
Vệ Hàm lạnh nhạt nhìn Lạc cô nương đang dừng bước.
Lo lắng hơn cả là Lạc Đại Đô Đốc.
« Vương gia gọi tiểu nữ lại là có chuyện gì vậy ? » Lạc Đại Đô Đốc hơi hoảng trong lòng, lại còn có chút giận.
Ông hiểu con gái nhất, nếu muốn có gì đó với Khai Dương vương thì đã có rồi.
Chưa tính những chuyện khác, nhỡ con gái bội tình bạc nghĩa với Khai Dương vương thì sao bây giờ ? Ông có là Đại Đô Đốc cũng không che đậy được đâu.
Vệ Hàm gọi Lạc Sênh lại, nghe được câu hỏi của phụ thân người ta, lại cảm thấy bản thân hơi lỗ mãng.
Nhưng ngoài mặt chàng vẫn tỉnh bơ, đưa chiếc hộp ra : « Cũng không có chuyện gì to tát, bản vương chỉ cảm thấy, vật quy nguyên chủ vẫn là thỏa đáng nhất. »
« Vương gia— » Thạch Diễm nghẹn ngào.
Sao có thể trả lại tín vật định ước như thế được ? Chẳng lẽ đả kích quá lớn khiến tấm lòng nguội lạnh ?
Vệ Hàm lạnh lùng liếc nhìn Thạch Diễm.
Nếu không trả cái thanh đoản kiếm này thì còn lấy lý do nào để chàng gọi con gái nhà người ta lại được chứ ?
Vừa nghe đến việc trả lại đoản kiếm, Lạc Đại Đô Đốc nhìn sang Lạc Sênh.
« Vật quy nguyên chủ ? » Lạc Sênh nhìn chằm chằm chiếc hộp đựng đoản kiếm một chốc rồi khẽ gật đầu : « Thế cũng được. »
Tay vươn, nhận hộp.
Hàng mi Vệ Hàm khẽ giật.
Không khách sáo nói câu nào đã thu luôn rồi à ?
Thạch Diễm : « ... »
Ba nghìn lượng, không, ba nghìn năm trăng lượng là từ trên trời rơi xuống đấy à ?
---------------------------