Chưởng Hoan

Chưởng Hoan - Chương 78: Còn Có Một Cái




Editor : Ha Ni Kên

Nhìn là biết đó không phải một thanh đoản kiếm tầm thường, đá quý nạm khắp chói lòa mắt người.

Lạc Sênh nhìn.

Trông thanh đoản kiếm này quen quá nhỉ.

Chu Hàm Sương thốt lên : « Thanh đoản kiếm này – »

Nàng chầm chậm nhìn về phía Lạc Sênh, nói nốt câu sau : « Hình như là của Lạc cô nương ! »

« Ta cũng từng nhìn thấy rồi... »

Các cô nương nhìn Lạc Sênh, vẻ mặt phòng bị sợ hãi, tựa như nhìn ác quỷ trở về từ địa ngục.

Một bóng dáng lảo đảo nhào đến.

« Là... là Đại tỷ của ta gặp chuyện ư ? » Trần Nhị cô nương nhào đến bên cạnh, thấy thi thể của Trần Nhược Ngưng thì không kiềm chế nổi òa khóc.

Có quý nữ hoàn hồn đỡ lấy nàng, khuyên nhủ : « Trần Nhị cô nương nén bi thương. »

Trần Nhị cô nương khóc đến tan nát : « Đại tỷ chết rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ -- »

Nàng nói năng lộn xộn không mạch lạc, nhưng ai có mặt cũng hiểu lý do Trần Nhị cô nương tan nát đến mức này.

Nếu như là chị em ruột thịt, đi dự tiệc cùng nhau mà về chị gặp chuyện, em trở về cùng lắm là bị khiển trách, thế nhưng Trần Nhị cô nương lại là thứ nữ.

Đích trưởng nữ như Trần Đại cô nương chết thảm, Trần Nhị cô nương lại bình yên vô sợ, sau khi về sóng gió chờ sẵn như nào không cần nói cũng biết.

Nhìn Trần Nhị cô nương mất sạch lý trí, các cô nương đồng cảm một phần, sợ hãi mười phần.

Các nàng không khỏi nhìn về Lạc Sênh, ánh mắt không hề giấu giếm điều này.

Hóa ra Lạc cô nương không chỉ ngông cuồng, còn biết giết người.

Đến cả tôn nữ của Các lão cũng dám giết, thế thì còn gì không dám làm.

Chao ôi, ở cùng người như vậy thì sợ quá.

Các cô nương lùi về sau theo bản năng, trong lòng vừa nghĩ vừa sợ, bắt đầu vắt óc nghĩ xem đã bao giờ đắc tội Lạc cô nương chưa.

Chu Hàm Sương đỏ bừng mắt, chỉ thẳng mặt Lạc Sênh : « Ngươi là hung thủ, ngươi là người giết Trần Đại cô nương ! »

Người con gái trở thành tiêu điểm của sự chú ý vẫn điềm nhiên, chẳng hề mảy may sợ hãi : « Chứng cứ đâu ? »

« Chứng cứ ? » Chu Hàm Sương như thể nghe thấy trò cười lớn nhất trên đời, cao giọng nói : « Thanh đoản kiếm trên người Trần Đại cô nương chính là chứng cứ chứ sao ! Lạc cô nương, ngươi không cần phải già mồm cãi láo, chính ta từng tận mắt thấy thanh đoản kiếm nạm đầy đá quý này của ngươi ! »

Không chỉ thấy tận mắt, nó còn từng múa may trước mặt nàng.

« Các ngươi đang nói linh ta linh tinh cái gì thế ! »

Lạc Nguyệt đã thay xong quần áo chạy đến chắn trước mặt Lạc Sênh, mắt hạnh tròn xoe, chất vất Chu Hàm Sương : « Chỉ với một thanh đoản kiếm mà có thể khẳng định người là do Tam tỷ ta giết à ? Chẳng lẽ chỉ mình Tam tỷ của ta có thanh đoản kiếm này hả ? »

Chu Hàm Sương cười khẩy : « Quý nữ nhà ai cả ngày múa may thanh đoản kiếm nạm đầy đá quý, trừ Tam tỷ ngươi thì đúng là ta chẳng còn nghĩ ra ai. Mà cho dù có thì người ta cũng không dám giơ tay tát Trần Đại cô nương, cũng chẳng có gan giết người. »

« Ngươi – »

Lạc Tinh kéo kéo Lạc Nguyệt, cau mày nhìn Chu Hàm Sương : « Chu cô nương không nên khẳng định như thế. Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao cô nương dám khẳng định những người nhìn hiền lành dịu dàng sẽ không giết người ? Tam muội của ta và Trần Đại cô nương vừa to tiếng không vui, nhưng chỉ vậy mà đáng để giết người à ? Bao nhiêu năm như vậy, các vị cô nương ở đây đã bao giờ nghe thấy Tam muội của ta sát hại ai chưa ? »

Các cô nương nhìn nhau.

Đúng là không có, Lạc cô nương không vừa mắt ai thì rút roi ra vụt mấy cái rồi thôi, giết người thì chưa từng.

« Trước không có, không có nghĩa là giờ thì không. Chưa biết chừng hai người Trần Đại cô nương và Lạc cô nương gặp nhau rồi lại tranh cãi, Lạc cô nương bị lửa giận mất trí, rút kiếm đâm Trần Đại cô nương thì sao ? Không thì giải thích thanh đoản kiếm này thế nào ? » Chu Hàm Sương nhếch môi cười nhạo : « Có thanh đoản kiếm này, chúng ta không nghi ngờ Lạc cô nương chẳng lẽ lại nghi ngờ người khác ? Lạc Nhị cô nương, bao che cho người nhà cũng không phải như thế mà được. »

Lạc Tinh không có cách nào phản bác, lo lắng nhìn Lạc Sênh.

Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi : « Ôi, có người chết – »

Mọi người nhìn lại, âm thanh là từ rừng trúc.

Rừng trúc cách đây khá xa, nếu có ai đang đứng đằng kia ngắm cảnh, e là vẫn chưa biết tình hình bên này.

Vệ Văn biến sắc, vội vã sai mấy tỳ nữ đi kiểm tra.

Các cô nương căng thẳng vô cùng, không có tâm trạng bàn luận.

Nếu như bên rừng trúc cũng có người bị ngộ hại, thế thì sợ quá.

Yên lặng bao trùm, chỉ có gió nhẹ thoảng hương mẫu đơn, lẫn mùi máu tanh nửa có nửa không.

Chẳng mấy chốc có hai tỳ nữ đỡ hai quý nữ tiến lại.

Hiển nhiên hai quý nữ bị dọa sợ không nhẹ, mặt mày tái nhợt, ánh mắt thất thần.

« Sao rồi ? » Vệ Văn hỏi vội.

Một quý nữ lẩm bẩm : « Có người chết, có người chết... »

Chỗ nàng đứng không tốt lắm, nhìn thẳng hướng Trần Đại cô nương mặt mày nhăn nhúm, bụng cắm chuôi dao.

« Á--- » Quý nữ hoàn toàn sụp đổ, ngất xỉu.

Vệ Văn mím môi, ra hiệu cho tỳ nữ vừa đi từ rừng trúc nói.

Tỳ nữ cũng nhợt nhạt như vậy, chỉ là không mỏng manh như các cô nương, run run : « Dạ bẩm Quận chúa, người chết là Lục Cầm. »

« Lục Cầm ? » Vệ Văn ngẩn người, nhìn Lạc Sênh.

Lạc Nguyệt nổi giận : « Quận chúa nhìn Tam tỷ ta làm gì ? »

Vệ Văn nói, không biết là vui hay buồn : « Lục Cầm chính là người suýt thì đổ khay hoa quả lên người cô nương. »

« Gì cơ ? » Vẻ mặt của các quý nữ nhìn Lạc Sênh càng kinh hoàng.

Giết Trần Đại cô nương bắt nạt Lạc Tứ cô nương, còn giết cả tỳ nữ là nguồn cơn mọi việc, Lạc cô nương là quỷ giết người à ?

Chu Hàm Sương nói ra tiếng lòng của mọi người : « Lạc Sênh, ngươi thật đáng kinh tởm ! Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân. Ngươi có là con gái của Lạc Đại Đô Đốc cũng đừng có hòng chạy tội ! »

Lạc Sênh thờ ơ nhìn Chu Hàm Sương đang làm loạn, chờ nói xong thì mới từ từ hỏi : « Chu cô nương cứ muốn định tội cho ta như thế à ? »

Lời này sắc bén vô cùng, Chu Hàm Sương vội nói : « Không phải ta muốn định tội ngươi, mà vì ngươi mắc tội – »

Lạc Sênh nhướn mày : « Chu cô nương là người của HÌnh bộ à ? Hay là người của phủ Thuận Thiên ? À, chẳng lẽ là người của Đại Lý Tự ? »

Chu Hàm Sương không tài nào đáp được.

« Đều không phải đúng không ? » Lạc Sênh bật cười, lạnh mặt : « Nếu không phải thì câm miệng vào, chưa đến lượt ngươi định tội ta ! »

« Ngươi – » Chu Hàm Sương giận đến suýt ngã.

Lạc Sênh không thèm để ý nữa, nhìn sang Vệ Văn : « Đây là vương phủ, Quận chúa giờ là chủ nhân ở đây, lại cứ mặc kệ một tiểu cô nương tùy tiện định tội người khác mà không mời người có thể làm chủ đến à ? »

Vệ Văn bị hỏi cứng họng, mãi mới đáp được : « Dĩ nhiên là không rồi, ta đã sai người đi chuyển lời cho phụ vương và mẫu phi rồi. »

Một thị nữ chết còn dễ nói, nhưng người gặp chuyện lại là tôn nữ Trần Các lão, Trần Đại cô nương. Đây không phải chuyện nàng lo được, thậm chí phủ Bình Nam vương cũng không thể lo được.

Gọi những người có thể gọi đến, tra ra hung thủ mới là việc cấp bách.

Tin có chuyện xảy ra ở chỗ các quý nữ nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Khi ấy Vệ Hàm vẫn đang ngồi uống rượu.

Chàng không phải là người thích rượu, thật ra chàng mới uống cạn hai bal y, bầu rượu trên bàn hẵng còn đầy một nửa.

Người biết rõ tính tình Khai Dương vương cũng không dám lại gần mời rượu.

Nhưng mà – không ít người bắt đầu cảm thấy buồn bực trong lòng : Hồi trước trong mấy buổi như thế này, chẳng phải Khai Dương vương đã bỏ về từ đâu rồi à ?

-----------------