Editor : Ha Ni Kên.
Phu nhân Trường Xuân Hầu Dương thị bị tạt súp đầy mặt và cổ, súp chảy xuống theo gò má, rửa sạch phấn son trên mặt.
Súp ngọt cũng chỉ âm ấm, nhưng cũng khó tránh khỏi chật vật.
Nhất là trường hợp như bây giờ, hết sức chật vật.
Các phu nhân đã kinh ngạc không nói nên lời.
Lạc Sênh sa sầm mặt mày, lạnh lùng gắt lên : « Đến bưng bát súp cũng không xong, đây là tỳ nữ vương phủ à ? »
Tỳ nữ dâng canh kia đã sớm sợ đến mất hồn mất vía, quỳ rạp xuống đất : « Tỳ nữ đáng chết, tỳ nữ đáng chết. »
Nàng chỉ định hất một chút canh lên người Lạc cô nương thôi, nhưng tại sao Lạc cô nương lại phản ứng nhanh như vậy, trực tiếp mở thẳng tay nàng ra, sau đó ụp thẳng canh lên mặt phu nhân phủ Trường Xuân Hầu...
Chỉ vừa nghĩ đến hậu quả, tỳ nữ đã lảo đảo muốn ngã.
Vệ Văn đứng một bên nhìn, siết chặt khăn tay.
Nàng ý bảo tỳ nữ giả vờ vụng tay hắt một ít canh lên người Lạc Sênh, để Lạc Sênh phải đi thay sang bộ quần áo khác, đến lúc đó có thể hợp tình hợp lý đi đến cạnh hoa viên bên kia.
Ai mà ngờ Lạc Sênh lại phản ứng nhanh như vậy, rốt cuộc phu nhân Trường Xuân Hầu ngồi cạnh lại bị vạ lây.
« Cút xuống lãnh phạt đi. » Ngữ khí của Bình Nam vương phi nhàn nhạt, nhưng lửa giận đã hừng hực trong lòng.
Tỳ nữ hất đầy súp vào mặt khách vào đúng thọ yến của bà, đúng là hủy hoại mặt mũi vương phủ.
Tỳ nữ tuyệt vọng nhìn Vệ Văn, ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng không dám kêu, bị người lôi xuống.
Bình Nam vương phi áy náy cười với Trường Xuân Hầu phu nhân Dương thị : « Đều do ta quản lý không nghiêm mới gây ra chuyện thế này, thật có lỗi quá. »
Dương thị đang bận lau mặt, đâu rảnh đáp lại lời của Bình Nam vương phi.
Bình Nam vương phi liếc Vệ Văn : « Văn Nhi, mau đỡ Dương phu nhân đi thay quần áo. »
Thân là chủ tiệc mà để khách đến dự gặp khó chịu như thế này, cho dù thân phận Bình Nam vương phi cao quý hơn Dương thị nhiều lần đi nữa thì vẫn phải để con gái mình ra mặt.
Như thế sau này người ta mới ít lên án phủ Bình Nam vương.
Dù Vệ Văn chẳng hề muốn nhưng không có cách nào khác, đi đến cúi chào Dương thị : « Dương phu nhân, để ta đưa ngài đi thay quần áo. »
Dương thị cả người nhếch nhác không để ý đến việc phải khách sáo, vội vã đi theo Vệ Văn.
Lạc Sênh từ từ đứng dậy : « Hai tỷ muội của ta vẫn còn ở tại hoa viên, ta phải qua đó đây. »
Bình Nam vương phi miễn cưỡng nở nụ cười, ra hiệu cho một tỳ nữ khác dẫn đường cho Lạc Sênh.
Nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của tiểu cô nương, ánh mắt Bình Nam vương phi tràn ngập lạnh lùng.
Nếu không phải thực sự do tỳ nữ kia lỡ tay, bà còn tưởng nha đầu này đến đây chọc tức bà đấy.
Lạc Sênh đi ra khỏi cửa, hơi nheo mắt đón ánh mặt trời.
Mười hai năm trôi qua, Bình Nam vương phi cũng chẳng khác xưa là bao, chứng tỏ mấy năm gần đây sống quá an nhàn thoải mái.
Sao lại không thoải mái cho được, con trai cả thành con thừa tự của hoàng thượng, tôn thành thái tử, con trai thứ thì tương lai thừa kế vương vị. Kể cả quan hệ mẹ con với con trai cả không còn được công nhận, thì tình nghĩa mẫu tử mấy năm qua sao có thể đoạn tuyệt dễ dàng.
Đến ngày thái tử lên ngôi, phủ Bình Nam vương chỉ có thể ngày càng rạng rỡ, ngày càng vững vàng.
Sống thoải mái quá, mới rảnh rỗi để ý xem mình có già hay không.
Lạc Sênh nhếch miệng, vẽ nên nụ cười châm chọc.
« Lạc cô nương, mời cô nương đi bên này. »
Lạc Sênh liếc nhìn tỳ nữ, thờ ơ : « Không cần phải gấp, ta đi dạo một chút đã. »
Không gặp được Vệ Khương cũng không sao, trước cứ làm quen với cái phủ Bình Nam vương này đã, cũng coi như không uổng công chuyến này.
« Ngưng – » Tỳ nữ cuống quýt không biết làm thế nào.
Lạc Sênh lạnh mặt : « Sao ? Vương phủ không cho phép ai đi dạo à ? »
Tỳ nữ nghe xong muốn trợn mắt.
Coi vương phủ thành đường lớn đòi đi lang thang vốn không đúng, tại sao qua miệng cái vị Lạc cô nương này lại trở nên hợp lý như thế chứ ?
Nhưng nàng chỉ là một tỳ nữ, có muốn cũng không ngăn được con gái Đại Đô Đốc, trừ khi đối phương không màng thể diện chạy sang chỗ khách nam bên kia.
« Lạc cô nương, phía trước dành cho khách nam, lại còn toàn là trọng thần huân quý, còn có cả thái tử. » Tỳ nữ cương quyết nhắc nhở.
Lạc Sênh cười : « Ta biết chứ. Cha ta cũng ở đó mà. Nhưng ta cũng có đi đến đấy đâu, chỉ muốn đi loanh quanh thưởng thức cảnh trí vương phủ thôi. »
Nghe nàng nói vậy, tỳ nữ cũng không thể nhiều lời hơn.
Vị Lạc cô nương này còn dám đánh cả thiên kim tướng phủ, nếu thực sự chọc giận người ta thì một tỳ nữ như nàng chịu thế nào được.
Không còn ai càu nhàu bên tai, Lạc Sênh thong dong tản bộ trong hoa viên vắng lặng như dạo trong vườn nhà, âm thầm ghi nhớ sắp xếp vào đầu.
Hiện giờ nàng chưa thể làm gì những người này, cứ biết được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu vậy.
Có giọng nam đột ngột truyền lại.
Mặt mũi tỳ nữ trắng bệch, vừa muốn lên tiếng đã bị ai che miệng, lôi mạnh nàng ra phía sau đám cây cối hoa cỏ.
« Đại ca, mẫu phi vẫn ngóng huynh lắm đây, chúng ta mau qua đó đi. »
Nhận ra giọng nói này, tỳ nữ không dám cựa quậy nữa.
Một giọng nam dễ nghe truyền lại : « Vệ Phong, đã nói bao nhiêu lần là không được gọi ta là Đại ca rồi ? Gọi ta là điện hạ, tránh người ngoài nghe thấy lại hiểu lầm. »
Ánh mắt Lạc Sênh đanh lại, vạch đám hoa dày đặc ra thành một khe hở.
Cách đó không xa là hai người đàn ông, chiều cao tương đương, một người vẫn mang vẻ trẻ trung của thiếu niên, người kia có dáng vẻ trưởng thành chững chạc.
Lạc Sênh nhìn thẳng vào người đàn ông lớn tuổi hơn.
Vệ Khương bằng tuổi nàng, giờ cũng phải hai chín tuổi rồi.
Hai mươi chín tuổi, đối với một người đàn ông có địa vị cao mà nói, chính là độ tuổi thu hút nhất.
Ánh mắt sâu hơn, phong thái càng khắc sâu vào trong người, giơ tay nhấc chân cũng đầy tự tin ưu nhã.
Không giống thế tử Bình Nam vương mười hai năm trước, đứng trước mặt nàng sẽ có bối rối hốt hoảng của người thiếu niên, dễ khiến người ta bật cười vì vụng về trẻ tuổi.
Lạc Sênh nghĩ đến đây, cười tự giễu.
Có lẽ mười hai năm trước cũng chưa từng tồn tại thiếu niên vụng về trẻ tuổi ấy.
Bởi vì vương lòng để ý, nên mới trở nên vụng về trước mặt một người.
Nhưng nếu thật sự để ý vương lòng, thì sao lại có thể trình lên mấy thứ gọi là chứng cớ chứng minh phủ Trấn Nam Vương mưu nghịch, sao lại có thể đang tay giết chết nàng được.
Lạc Sênh hận vô cùng.
Dù trên mặt vẫn bình tĩnh là vậy, nhưng ánh mắt nghi ngút lửa hận.
Cánh hoa tươi mơn mởn bị vò nát, nhựa hoa nhuộm đỏ ngón tay trắng như ngọc.
Cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục.
« Đã biết, thưa điện hạ. » Vệ Phong hậm hực đồng ý.
Vệ Khương nghiêm mặt : « Còn nữa, sau này ngươi dành thời gian khuyên nhủ thẩm thẩm, không cần bận tâm đến người làm cháu như ta. »
« Điện hạ ! »
« Làm sao ? »
« Hôm nay là sinh nhật của mẫu phi – »
Vệ Khương cười cười : « Thế nên ta mới tới. »
Ý là, bình thường thì chẳng quan trọng.
Nghe xong, Lạc Sênh cảm thấy kỳ lạ.
Mười hai năm trước, Vệ Khương còn nhỏ hơn Vệ Phong bây giờ mấy tuổi, mỗi lần nhắc đến Bình Nam vương phi, không bao giờ giấu được tình cảm yêu thương, càng chưa khi nào lạnh lùng như vậy.
Đây là sợ hoàng thượng nổi lên hiềm nghi, nên mới thể hiện thái độ hời hợt với phủ Bình Nam vương ?
Sự xuất hiện của Vệ Khương hiện tại khiến Lạc Sênh rất để tâm, nàng nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt, suy đoán đủ điều.
Vệ Phong cười khổ : « Điện hạ, có phải điện hạ vẫn còn trách phụ vương -- »
Vệ Khương sa sầm mặt mày, giọng nói như đóng băng : « Sao có thể thế được, giờ ta cảm ơn vương thúc còn chưa đủ nữa là. Vệ Phong, ngươi cũng không còn là đứa trẻ, không phải cứ nghĩ cái gì rồi nói cái đó được đâu – »
Một tiếng thét chói tai vang lên, cắt đứt đối thoại giữa hai người.
------------------------