Editor : Ha Ni Kên
Từ tốn, Vệ Hàm hỏi : « Có chắc chắn là con ngỗng trắng Lạc cô nương nuôi phù hợp với điều kiện không ? »
Thạch Diễm gật đầu : « Dạ có. Con ngỗng trắng Lạc cô nương nuôi tên là Đại Bạch. Bốn năm trước được Lạc cô nương đặc biệt mua lại từ Vương gia trang, kèm cả người đấu ngỗng nữa. Con ngỗng kia không có đối thủ khắp kinh thành, cũng oai phong lẫm liệt một dạo, cho đến khi Lạc cô nương đối sở thích mới mất hút khỏi tầm mắt của mấy kẻ cá cược.»
« Đổi sở thích ? »
Thạch Diễm chần chừ một chút, vẫn thân thiết nhắc lại : « Sau đó Lạc cô nương bắt đầu nuôi nam sủng... »
Từ nuôi nỗng đến nuôi nam sủng, Lạc cô nương đúng là tiến một bước xa.
Vệ Hàm trầm mặc, rồi nói : « Nói tiếp đi. »
« Ty chức đến Vương gia trang có nghe thôn nhân kể lại, Đại Bạch cũng phải nuôi được bảy tám năm rồi. Bởi vì rất hung hăng nhất là khi trông nhà hộ viện, lại còn cắn bao nhiêu cáo chồn ăn trộm gà nhà nên chủ nhà không nỡ giết. Sau lại được Lạc cô nương mua. » Nói đến đây, vẻ mặt Thạch Diễm hơi đổi : « Chủ tử, người biết Lạc cô nương tốn bao nhiêu tiền mua con Đại Bạch kia không ? »
Vệ Hàm không nói gì, lãnh đạm liếc Thạch Diễm một cái.
Thạch Diễm giơ một ngón tay, bi phẫn đầy mặt : « Một nghìn lượng, tròn một nghìn lượng !! »
Một nghìn lượng mà lại mua ngỗng à ? Mua hoa khôi cũng đủ rồi !!
Tiểu thị vệ càng nghĩ càng bi phẫn.
« Chủ tử xem xem, Đại Bạch được nuôi ở Vương gia trang bảy tám năm, lại được Lạc cô nương nuôi bốn năm. Tính đi tính loại, cũng suýt soát mười hai năm rồi. »
Vệ Hàm khẽ gật đầu, lại nghĩ đến mấy lần bị Lạc cô nương đào hố chôn chân, thật sự không cam lòng, hỏi lại : « Những nơi khác thì sao ? »
Thạch Diễm cười khổ : « Chủ tử, ngoài Lạc phủ ra, nếu người tìm được một con ngỗng trắng sống hơn sáu năm tuổi trong phạm vi trăm dặm xung quanh thì đánh gãy chân ty chức cũng được. »
Trừ khi được trời phú một cách kỳ quặc như Đại Bạch, nhà ai lại ăn no rửng mỡ nuôi một lão ngỗng quèn đến già, thịt lên không phải ngon hơn à ?
Nghĩ lại mấy ngày hôm nay chạy đến tưởng như mất cả chân, Thạch Diễm giơ tay vỗ vố tấm trán không còn lấm tấm mồ hôi.
Vệ Hàm yên lặng trong chốc lát, lãnh đạm nói : « Đã vậy thì thay ta hẹn Lạc cô nương đến tiệm rượu trước nhà gặp đi. »
Thạch Diễm không đáp vâng ngay mà dè dặt nhắc nhở : « Một bát mỳ thịt lát là một trăm lượng đấy. »
Không cần nhiều lời, chủ tử cũng hiểu.
Vẻ mặt Vệ Hàm lạnh tanh.
« Chủ tử, dù sao thì cũng chỉ cần chút máu ngỗng. Hay là đừng nói cho Lạc cô nương, để ty chức lén chui vào Lạc phủ làm một bát ? »
Hắn chỉ sợ chủ tử thiệt hết sạch tiền vốn cưới vợ thôi. Tính ra, để hắn hy sinh một chút, làm một vị quân-tử-cướp trộm chút máu thì sao nào ?
Vệ Hàm nhìn Thạch Diễm với ánh mắt sắc lạnh hơn dao, chỉ cửa : « Cút. »
Thạch Diễm thở dài.
Không đồng ý rồi, chủ tử để ý mặt mũi quá.
Nếu Vệ Hàm mà biết ý tưởng của thân vệ, e là lại phải đuổi cái tay vô liêm sỉ kia đi cọ cầu tiêu.
Chàng cũng không phải kẻ sĩ diện, nhưng cũng không làm nổi mấy chuyện thế kia.
Chạy đến nhà cô nương nhà người ta trộm máu ngỗng. Chàng nghèo đến điên rồi à ?
Nếu như Lạc cô nương chỉ đòi tiền thôi, đường đường là thân vương, chàng vẫn trả được.
Còn muốn chuyện khác thì – hiện tại chàng không định nghĩ đến thứ khiến người ta nhức đầu.
Cho dù thế nào thì nhất định chàng phải khỏi được cái bệnh này.
Thư hẹn vẫn do Khấu Nhi đưa vè.
Kiều Chiêu thận trọng, mấy ngày hôm nay đều đặt hết tâm trí vào chuyện ở tiệm rượu. Trên đường về phủ lại có ai nhét vội một phong thư vào tay, nàng nhanh chóng phản ứng biết được đây là cho cô nương.
Lúc Lạc Sênh đọc thư, tiểu nha hoàn kè kè bên cạnh niệm chú : « Khai Dương vương thế này không được, sao lần nào đưa thư cũng lén la lén lút thế cơ chứ... »
Hồng Đậu gật đầu phụ họa : « Đúng là không được. Mà không chỉ Khai Dương vương không được, thân vệ cũng chẳng xong. Lần trước tới cửa đưa tiền, hắn còn giả bộ không biết ta đấy. »
« Giả vờ không biết ? »
« Phải. Rõ ràng cũng gặp nhau mấy ngày trên đường hồi kinh, nghĩ là đổi sang cái vẻ nghiêm túc là ta không nhận ra cái thùng cơm đấy chắc ? »
Khấu Nhi tặc lưỡi lắc đầu : « Gặp xong lại trở mặt không nhận người, đúng là không được... »
Lạc Sênh đọc qua thư, rơi vào trầm tư.
Thần y đã khám bệnh cho Khai Dương vương rồi, giữa bọn họ tạm thời không còn chuyện gì. Tại sao đột nhiên Khai Dương vương lại hẹn gặp mặt nàng làm gì ?
Hừm, nói là tạm thời không có chuyện gì, nàng vẫn chưa dùng được cái chuôi chuyện Lâm gia đốn cây, đến lúc cần lại nói vậy.
Lạc Sênh nghĩ một chút, vẫn quyết định đi gặp Khai Dương vương.
Nàng không định bỏ qua những cơ hội giao thiệp với người trong hoàng tộc.
Đặc biệt là Khai Dương vương. Dù sao cũng coi như hiền hòa, nhỡ đâu lại có chỗ để dùng thì sao ?
Vẫn tại hậu viện của một tiệm rượu bình thường nọ, hai người gặp nhau.
« Mời Lạc cô nương uống trà. » Vệ Hàm châm một chén trà cho Lạc Sênh.
Lạc Sênh đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Trà không ngon lắm, nhưng cũng không phải điểm chính.
« Vương gia muốn gặp ta có chuyện gì ? »
Vệ Hàm yên lặng một lúc rồi nói : « Có chuyện muốn hỏi thăm Lạc cô nương một chuyện. »
« Mời vương gia cứ nói. »
« Không biết Lạc cô nương nuôi Đại Bạch được bao lâu rồi ? »
Đại Bạch ?
Giây phút ấy, Lạc Sênh cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Nếu nàng nhớ không sai thì trên dưới Lạc phủ chỉ có duy nhất Đại Bạch, chính là con ngỗng Đại Bạch do Lạc cô nương nuôi.
« Vương gia muốn hỏi đến con ngỗng trắng ta nuôi ấy hả ? »
« Phải. » Vệ Hàm vô cảm gật đầu, gắng giữ gìn vẻ vân đạm phong khinh.
Dù chàng đã gặp qua không ít chuyện, nhưng nghiêm túc trịnh trọng hỏi thăm con ngỗng trắng cô nương nhà ngươi ta nuôi thì đúng là chưa trải qua lần nào.
May mà đấy là Lạc cô nương.
Ặc, đương nhiên không phải là do quan hệ gần gũi với Lạc cô nương, mà là mất mặt một lần hay hai lần trước cùng một người, cũng không có gì khác nhau hết.
Ví dụ như lúc không mua nổi đoản kiếm, hay như lúc thiếu tiền cơm tận ba nghìn năm trăm lượng bạc.
Ba nghìn năm trăm lượng bạc dư sức mua được tiệm cơm nổi danh nhất kinh thành, ai mà ngày ngày đem theo ngần ấy bạc trên người cơ chứ.
Tất nhiên chàng đã khác người bình thường rồi. Bình thường lúc nào trong người cũng có sẵn ngân phiếu mười nghìn lượng phòng hờ, nhưng hôm nay để mua con ngỗng trắng của Lạc cô nương, chàng đã chuẩn bị năm mươi nghìn lượng.
« Đại Bạch... sống được chắc mười hai năm rồi. » Lạc Sênh suýt thì không trả lời nổi câu hỏi hóc búa này.
May mà Khấu Nhi một lời lại một mời, chưa cần nàng hỏi cái gì cũng đã kể hết, không thì đã không trả lời được rồi.
« Vì sao vương gia lại hỏi chuyện này ? » Ánh mắt Lạc Sênh nhìn Vệ Hàm có vài vẻ khác thường.
Tóc đen áo đỏ, tướng mạo đường hoàng. Nếu không phải họ « Vệ » thì cũng tạm coi là nhân tài khó thấy, chẳng lẽ bị nàng lừa mấy lần ngu cả người rồi ?
Nào đến mức.
Ánh mắt như vậy, khiến Vệ Hàm suýt thì không chống đỡ nổi nữa, vội vã nhấc tách trà lên uống vài hớp che đi lúng túng.
Ổn định lại tâm trạng, Vệ Hàm hờ hững hỏi : « Không biết Lạc cô nương có thể nhường vật cưng của mình ? »
Mặc dù chỉ cần máu ngỗng, nhưng chẳng lẽ lại bảo với cô nương nhà người ta là, có thể cho ta xin một chút máu của Đại Bạch cô nương nuôi được không ? Đối phương không nghĩ chàng bị điên mới là lạ ấy.
« Nhường vật cưng ? » Vẻ mặt Lạc Sênh càng có vẻ kỳ quái : « Vương gia muốn mua Đại Bạch của ta ? »
Nàng đã bảo con ngỗng Đại Bạch kia kỳ lạ mà !
Rõ ràng là do Lạc cô nương nuôi, thế mà thấy nàng lại nháo nhào muốn cắn, có thể thấy là một con ngỗng có linh tính.
Nhưng Khai Dương vương muốn mua Đại Bạch làm gì ?
Chẳng lẽ là trừ tà ?
Vệ Hàm gắng gượng chịu đựng gương mặt đang nóng lên, nói : « Nếu như Lạc cô nương nguyện ý nhường vật cưng, xin hãy ra giá. »
Ra giá ?
Lạc Sênh nhướn mày.
Nàng biết thực ra Khai Dương vương không thiếu tiền. Trên đường hồi kinh bị nàng gây khó dễ vì không có thói quen đem nhiều tiền bạc ra ngoài đường.
Nhưng mà, nàng cũng có thiếu tiền đâu.
Không bán.
--------------------------