Cố Kinh Mặc duỗi tay lấy vây thần trận đồ nhìn kỹ.
Tuy rằng nàng không thể nhận biết toàn bộ chú giải trên bản vẽ, tranh vẽ trận pháp cũng quá phức tạp, rất khó lý giải hoàn toàn nhưng có thể căn cứ lời sư phụ ngày trước dạy biết được một vài.
Trận pháp đồ đan xen trùng trùng, thiết kế huyền diệu tuyệt luân, không phải tu giả bình thường có thể tuỳ tiện bố trí ra.
Bản thân vây thần trận cũng là ba Thiên Tôn hợp lực mới hoàn thành xuất sắc như vậy, ba vị này thân phận đặc biệt, hiếm khi có dịp chính phái và Ma môn hợp tác, tập hợp sở trường từng người tất nhiên uy lực phi thường.
Ba vị Thiên Tôn này cũng đều là đại nhân vật thành công phi thăng.
Nàng cẩn thận xác nhận rồi nói: "Ta xác nhận lại một lần, trận pháp đồ là thật, chỉ là không phải do sư phụ ta vẽ, chắc là có người vụng trộm thấy được nên sao chép lại."
Huyền Tụng dùng thần thức nhìn qua các vật phẩm khác, xác định không có đồ vật khác có thể lọt vào mắt vì thế nói: "Nếu là pháp đồ của vây thần trận trận đột nhiên xuất hiện, đúng là sẽ dẫn đến tai hoạ như thế."
"Ta không hiểu lắm." Cố Kinh Mặc cuộn lại trận pháp đồ, cực kỳ cung kính để lại trong hộp: "Vì sao người này lại sao chép lại trận pháp đồ, còn để trận pháp đồ rơi vào trong tay đám người Hứa Minh Khôn?"
"Mồi nhử." Huyền Tụng rũ mi mắt trầm mặt phân tích: "Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm con, đám người Hứa Minh Khôn chẳng qua là tép riu, dẫn dụ mấy người kia. Huyết tẩy một cái trại là chuyện có thể lớn có thể nhỏ, nếu truyền ra ngoài, dần dần cũng sẽ hấp dẫn được mục tiêu chân chính."
Cố Kinh Mặc chống cằm nhìn Huyền Tụng, cảm thấy hắn khi tự phân tích vô cùng mê người, rõ ràng là bộ dạng thiếu niên, đôi mắt lại như giếng cổ không gợn sóng, thâm trầm u ám, có ý vị thật khác.
Nàng hàm hồ lên tiếng: "Tựa hồ là như vậy."
Nghe ngữ khí không chút để ý của nàng, Huyền Tụng tự dưng không vui, giương mắt nhìn nàng: "Ngươi cũng không tự hỏi cái bản vẽ trận pháp này xuất hiện sẽ hấp dẫn những ai sao?"
"Rất nhiều người đó, tỷ như một nửa tam ma thất quỷ đều sẽ thấy hứng thú, mấy kẻ khác còn mù chữ hơn cả ta, sợ là sẽ không......" Nàng nói tới đây đột nhiên dừng lại, thu lại ý cười nhìn về phía Huyền Tụng cả kinh nói: "Còn có ta?!"
"Đúng vậy, người sáng tạo ra bản vẽ này là sư phụ của ngươi, ngươi không muốn tác phẩm của sư phụ ngươi lưu lạc bên ngoài, dĩ nhiên sẽ bị dụ đi đoạt đồ."
"Xác thật là sẽ như vậy...... Kết quả vừa mới thiết kế, ta ở ngay phân đoạn tép riu lấy được bản vẽ?"
Huyền Tụng thấy nàng vẫn chưa ngốc đến không cứu nổi, vì vậy tiếp tục nói: "Không sai."
"Là bọn họ tính sai."
"Không, bọn họ sẽ không chỉ quăng một mồi câu này, hẳn là mỗi loại đều sẽ dẫn ngươi tới tìm, hoặc là sao chép cái trận pháp đồ này rải ở nhiều nơi. Đi tìm liền sẽ lọt vào phân tranh, không thể tránh né chiến đấu. Người này......"
Cố Kinh Mặc nháy mắt đã hiểu, kinh hô: "Hắn biết ta bị thương!"
"Không sai."
Ban đầu Cố Kinh Mặc còn có tâm tình thưởng thức dung nhan tuấn mỹ của Huyền Tụng, giờ phút này cũng không còn hứng thú, lâm vào trầm tư.
Người này chẳng những hiểu tính cách nàng, còn từng xem qua trận pháp đồ của sư phụ nàng, điều khiến nàng cảm thấy bất ngờ là người này vậy mà biết nàng bây giờ bị thương không thể chiến đấu, nếu cố chiến đấu sẽ khiến thương thế trầm trọng hơn.
Một chiêu này, người nọ không cần hiện thân cũng có thể chậm rãi tổn hại nàng đến chết.
Nàng bị liên lụy tiến vào phong ba, toàn bộ quá trình bị thương đều không có người khác biết được, người này vì sao lại biết?
Huyền Tụng tiếp tục nhắc nhở, gõ nhẹ ngón tay lên hộp trận pháp đồ: "Ai có thể nhìn thấy trận pháp đồ này?"
"Bản gốc bị phủ đầy bụi ở Thiên Trạch Tông, có đại trận bảo vệ."
"Nếu là người có thể vào trận pháp ở Thiên Trạch Tông......"
"Tiền bối thể vào trận đều là người có thể tin được."
Huyền Tụng cảm thấy Cố Kinh Mặc ngây thơ quá mức, rốt cuộc vẫn còn trẻ, còn chưa thấy nhiều nhân gian hiểm ác. ~fishfromnowhere~
Huyền Tụng hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trạng thái hiện tại của ngươi như vậy, người muốn giết ngươi còn nhiều như thế, bên cạnh ngươi chỉ mang mỗi Hoàng Đào không sợ gặp nguy hiểm sao?"
"Ta đã mai danh ẩn tích."
"Ngươi chỉ phong ấn tu vi, cũng không có dịch dung, trắng trợn táo bạo mà hiện thế như vậy sẽ nhận ra ngươi vô cùng dễ dàng."
Thật ra Cố Kinh Mặc không thèm để ý điểm này, bình thản nở nụ cười, xích lại nhìn thẳng vài hai mắt Huyền Tụng tràn đầy tự tin mà nói: "Người từng thấy dung mạo ta mà muốn giết ta, đều đã chết sạch."
Lời nói cực kỳ đáng sợ lại nói đến cực nhẹ cực êm, như gió mát thổi qua mang theo tơ liễu nhập Tây Châu.
Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc nhìn thẳng mắt nhau, ánh mắt bình tĩnh, lại như binh khí đánh nhau, một cái chớp mắt ngắn ngủi lại có mùi khói lửa.
Trong mắt Cố Kinh Mặc là khinh thường, là miệt thị đối với sinh mệnh, là cuồng ngạo không kiềm chế được, thậm chí là có chút điên.
Còn trong mắt Huyền Tụng lại là có chút chán ghét, còn có rất nhiều bất mãn, thậm chí bắn ra sát ý.
Chỉ có giờ khắc này, Cố Kinh Mặc mới giống nữ ma đầu trong lời đồn.
Một câu chứng tỏ nàng giết người như ma.
Cũng may lúc này Hoàng Đào cầm một cái ống trúc trở về động phủ phá vỡ khung cảnh xấu hổ này, nàng kêu một tiếng: "Ma Tôn, ngươi tỉnh rồi!"
"Ừm." Cố Kinh Mặc phục hồi tinh thần nhìn về phía nàng, duỗi tay nhận ống trúc hỏi: "Lần này không khóc một đêm chứ?"
"Không có, ta trưởng thành rồi!"
"Giỏi quá."
"Hì hì."
Cố Kinh Mặc dùng ống trúc đựng sương sớm nhuận môi, rồi đậy nắp lên.
Nàng thong thả đứng dậy, một bên xoa bả vai một bên phân phó: "Ngươi sửa sang lại mấy cái túi trữ vật này một chút, chúng ta phải khởi hành ngay, nơi đây không nên ở lâu."
"Được!"
Cố Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn về phía Huyền Tụng, thấy Huyền Tụng tựa hồ không có hành động dư thừa khác.
Thân là người xuất gia, không thích sát khí trên người nàng cũng hợp tình hợp lý, nàng không tiếp tục để ý tới, chỉ ngồi xuống điều tức, chuẩn bị tới nơi đã định.