Cố Kinh Mặc đi vào trong động phủ của Huyền Tụng, chú ý tới trạng thái của Huyền Tụng liền dùng kết giới phong bế cửa.
Mấy người khác và Yến Túy đều bị ngăn ở bên ngoài, không nhìn thấy tình cảnh bên trong cũng nghe không thấy bất kỳ thanh âm nào.
Nhận ra Cố Kinh Mặc không muốn bị người quấy rầy, Yến Túy cũng không có ý đánh vỡ kết giới.
Cố Kinh Mặc đưa tay chạm vào người Huyền Tụng, Huyền Tụng đờ đẫn bất động.
Nàng lại thăm dò hơi thở của Huyền Tụng thì phát hiện hắn không thở nữa, nàng nhớ lại Huyền Tụng đã từng "Tọa hóa", cũng giống với tình trạng như bây giờ.
Nàng dùng linh lực dò xét mới xác nhận một việc: "Là khôi lỗi thuật?"
Cố Kinh Mặc chỉ có thể dùng thủ quyết, cuối cùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ấn lên trán của Huyền Tụng: "Về!"
Mắt Huyền Tụng xoay tròn nhưng mí mắt không mở, hậu quả của việc cưỡng ép gọi hồn là làm hắn thất khiếu chảy máu, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Nàng lập tức thu chiêu, nhìn trạng thái của Huyền Tụng lại không biết làm sao.
Nàng không nghĩ tới tình trạng của Huyền Tụng lại kém đến mức độ này.
"Huyền Tụng!" Nàng vội vàng kêu.
Nàng biết, nàng gọi được một tia hồn phách trở về, giờ phút này hắn có thể nghe được tiếng của mình, tranh thủ thời gian tiếp tục nói: "Bên cạnh chàng có đồ của ta, cầm trong tay niệm tên ta, cùng ta ký khế ước, ta có thể lập tức đi cứu chàng."
"Không..." Huyền Tụng thống khổ lên tiếng, vẫn không cách nào mở hai mắt ra, chỉ có thể giãy dụa mà mở miệng: "Nàng tới... Bà ấy sẽ giết nàng... Giết nàng trước mặt ta, so giết chết ta càng làm cho ta thống khổ hơn, bà ấy sẽ làm như vậy... Cho nên... Đừng đến."
"Trong cơ thể ta có vân ngoại đan, thân thể ta có thể coi là bất tử!"
"Đừng... Thương thế của nàng..."
"Huyền Tụng, chàng nên biết nếu như chàng chết ta sẽ làm ra chuyện gì, ta sẽ thiêu trụi Duyên Yên các cho chàng!" Nàng quyết tâm nói.
Giữa nàng và Huyền Tụng có đạo lữ ấn ràng buộc giúp nàng có thể cảm nhận được trạng thái của Huyền Tụng, biết hắn sắp chết sao nàng có thể không cứu?
Lời nàng nói tuyệt đối không phải uy hiếp, dựa theo tính tình của nàng thật sự làm ra được.
Huyền Tụng im lặng hồi lâu, cuối cùng cả người nghiêng một cái ngã xuống.
Thậm chí ngay cả tư thế khoanh chân ngồi tĩnh tọa cũng không giữ nổi.
Cố Kinh Mặc hoảng hốt, đưa tay ra đỡ, lại không thể đỡ được Huyền Tụng. Nàng thấy cơ thể Huyền Tụng tiêu tán, cuối cùng hóa thành một sợi tóc trắng.
Trong kinh hoảng, nàng chỉ có thể nắm chặt sợi tóc này trong tay.
Nàng nhìn thấy huyết khế châu trên tay Huyền Tụng rơi xuống bồ đoàn lại bắn ra lăn qua một bên.
Trong giây phút này, nàng kinh ngạc phát hiện nàng không biết nên đi đâu tìm Huyền Tụng.
Cảm giác này... Thật bất lực.
Nàng đưa tay ra nhặt huyết khế châu, đang tự hỏi nên tìm chàng như thế nào thì nghe được giọng của Huyền Tụng: "Cố Kinh Mặc."
Nàng không do dự, vận dụng linh lực xé rách không gian đi qua.
*
Huyền Tụng ôm ngực dựng đất thành một không gian nhỏ để tránh né.
Cửu Chỉ còn đang phá kết giới của hắn, công kích lần sau lại mạnh hơn lần trước, khí thế kinh thiên động địa, hắn chỉ có thể đưa tay bày thêm một tầng kết giới băng tinh.
Hắn làm vết thương chuyển hóa thành băng tinh, khoanh chân vận công điều tức, cố gắng để nơi đó khép lại.
Hắn tu luyện tới cảnh giới bây giờ, trừ phi tuyệt đối áp chế, nếu không thì không cách nào triệt để lấy được mạng của hắn.
Nhất là linh căn của hắn, càng làm cho hắn trở thành người cực kì khó chơi.
Một kiếm này của Cửu Chỉ không thể lấy mạng của hắn, nhưng nếu như hắn vẫn dùng trạng thái này chiến đấu tiếp sẽ bị bất lợi. Hắn phải nghĩ biện pháp rời khỏi gian phòng này, tốt nhất tìm một chỗ dùng tịnh hóa trận để giam Cửu Chỉ ở trong đó.
Hắn hóa thành một hạt bụi tới gần cửa thăm dò lại phát hiện Cửu Chỉ đã sớm bày ra kết giới. Cửu Chỉ cảm giác được hắn di chuyển liền công kích về phía hắn, khiến cho hắn hiện nguyên hình.
Hắn thử dịch chuyển lần nữa nhưng vẫn chưa thể rời khỏi chỗ này.
Kết giới của Cửu Chỉ quả thực nghiêm ngặt.
Hắn chỉ có thể lại tìm một chỗ để bày kết giới phòng hộ.
Cùng lúc đó, hắn nghe được giọng nói của Cố Kinh Mặc, hắn chỉ có thể rút ra một phần hồn phách, mới trả lời Cố Kinh Mặc mấy câu cũng đã không chịu nổi.
Hắn biết, Cố Kinh Mặc nói được làm được.
Giờ phút này nếu hắn không gọi nàng đến, ngày sau nàng biết chân tướng cũng tới Phật Cổ Quật tìm Cửu Chỉ.
Không bằng hiện tại hắn gọi nàng tới, thử cùng nhau rời đi.
Trên người hắn đúng là có đồ vật của Cố Kinh Mặc, là hắn tìm thấy vật phẩm mà Cố Kinh Mặc đánh rơi nhưng còn chưa kịp đưa cho nàng.
Ngón tay quệt qua vạn bảo linh lấy đồ của Cố Kinh Mặc ra, thấp giọng gọi: "Cố Kinh Mặc."
Hắn cuối cùng cũng nếm thử tâm tình của những người lắc chuông.
Đã gần như tuyệt vọng, thậm chí có một nháy mắt, hắn dứt khoát muốn từ bỏ.
Thôi, mạng là Cửu Chỉ cho...
Vậy thì trả lại cho bà.
Nhưng Cố Kinh Mặc lại cho hắn hi vọng, để hắn thấy được bóng người kia xé rách không gian mà tới.
Lần này, là vì hắn mà tới.
Cố Kinh Mặc đột ngột đến làm Cửu Chỉ ngừng công kích, cầm bội kiếm trong tay, lòng bàn tay cọ qua thân kiếm, đầu ngón tay nhiễm máu tươi, ánh mắt nghi ngờ đánh giá Cố Kinh Mặc.
Sau khi Cố Kinh Mặc đến, nhìn thấy trên kiếm của Cửu Chỉ dính máu liền xác định người làm Huyền Tụng bị thương chính là nàng.
Nhưng sau khi Cố Kinh Mặc nhìn thấy bộ dạng của Cửu Chỉ thì lại chần chừ.
Một mái tóc dài trắng như tuyết xoã tung trên vai, dáng vẻ thanh lãnh, con ngươi màu hổ phách, sau lưng còn có chín đuôi.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, thấy Huyền Tụng đang chậm rãi khoanh chân ngồi xuống để điều tức —— cũng có tóc dài màu trắng, dáng vẻ thanh lãnh cùng con ngươi màu hổ phách.
"Nàng ta... Là tộc nhân của chàng?" Cố Kinh Mặc ngập ngừng hỏi.
Huyền Tụng cũng không giấu diếm: "Bà ấy là mẫu thân của ta."
"Vậy ta đánh bà ấy có phải không thích hợp không?"
"Ừm, chúng ta nghĩ biện pháp rời đi, trận pháp nơi này phức tạp, nàng muốn tìm cũng không dễ, trong lúc đó chúng ta tìm kiếm tiềm huyết thần liên là được."
Lúc này Cố Kinh Mặc mới ý thức được, Huyền Tụng tới đây để tìm thuốc giúp nàng.
Bất quá... Nàng không rảnh cảm động.
"Hóa Thần kỳ là chuyện như thế nào?!" Cố Kinh Mặc lớn tiếng hỏi.
Nàng hiện tại lúc nào cũng phải cảnh giác nhìn Cửu Chỉ, biết nữ nhân xinh đẹp kia vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh về phía nàng.
Nhưng mà "Bạn lữ" của nàng cũng thật kỳ quái.
Sao tóc lại trở thành màu trắng?
Hoá ra lần trước biến ra tóc dài màu trắng, không phải vì thuốc của nàng điều phối không đúng?
Tu vi của hắn sao lại là Hóa Thần kỳ?
Thiên tôn Hóa Thần kỳ lại thêm năng lực của cửu vĩ, nam nhân này... Có chút nghịch thiên đi?
Tu Chân giới còn có nhân vật như vậy sao?
Nàng vậy mà không biết Huyền Tụng là ai?
"Chuyện này... Sau này chúng ta hãy nói." Huyền Tụng chỉ có thể trả lời như vậy.
"Chàng..." Cố Kinh Mặc chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống, để Huyền Tụng có thể vận công điều tức tự mình chữa thương.
Dáng đi của Cửu Chỉ vẫn nhẹ nhàng như vậy, đi tới trước mặt Cố Kinh Mặc quan sát tỉ mỉ nàng: "Ngươi là đạo lữ của hắn?"
Khí thế của Cố Kinh Mặc không thua kém chút nào: "Ta là thê tử chàng ngũ thư lục lễ bảy cỗ kiệu cưới về!"
Cửu Chỉ không biết câu này, nghi hoặc nhìn về phía Huyền Tụng.
Huyền Tụng chỉ có thể khép hai mắt lại, nhân cơ hội điều tức, không muốn giải thích.
Cửu Chỉ nâng bội kiếm của mình lên, mũi kiếm sắc bén, thậm chí có tiếng vang chém qua không khí: "Người ngươi bị thương nặng, lúc này cũng không phải là đối thủ của ta, vì sao còn tới chịu chết?"
"Làm sao bà biết người chết sẽ là ta?"
"Hắn nói... Ngươi là người ngu nhất hắn gặp cũng là người sạch sẽ nhất."
Cố Kinh Mặc âm thầm tức giận, vì sao thời điểm hắn nhắc mình với nương của hắn còn muốn mắng nàng hai câu?
...
...
Hẳn là đang mắng nàng đi?
Cửu Chỉ lần nữa xích lại gần nàng, cùng với nàng bốn mắt nhìn nhau.
Cửu Chỉ không có dáng người cao như nàng, cần hơi hơi ngẩng đầu lên để nhìn, mắt hồ ly hơi cong lên tò mò dò xét nàng.
"Ngươi đến tột cùng có bao nhiêu sạch sẽ? Ta rất hiếu kì..."
"Không nên đối mặt với bà ấy." Huyền Tụng vào lúc này nhắc nhở: "Bà ấy đang sử dụng năng lực tam vĩ mê hoặc lòng người."
Cố Kinh Mặc liền dời mắt, chậm rãi rút song trâm ra, âm thầm phòng bị.
Nàng biết được, việc cấp bách là phải giúp Huyền Tụng tranh thủ thời gian, nếu nàng đấu pháp ở bên này Huyền Tụng cũng cần phân ra một phần tinh lực để phụ trợ nàng.
Cho nên, kéo dài cũng có chỗ tốt.
Nàng cảm thấy nếu như nàng cùng Cửu Chỉ mắng nhau, nàng có thể mắng một canh giờ không lặp, như vậy có coi là kéo dài thời gian không?
Sau khi Cửu Chỉ thấy nàng tựa hồ tâm tình không tệ, cũng nguyện ý nói chuyện phiếm với nàng: "Ngươi biết không? Nam nhân Hồ tộc tính đều rất cực đoan."
"Cực đoan?" Huyền Tụng ngoại trừ tính cách tệ hại, người hơi khó chịu, cái khác vẫn tốt mà.
"Không sai, nam nhân Hồ tộc cả đời sẽ chỉ tìm một bạn lữ, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng chọn, đã chọn, chính là cả một đời. Nếu như... Ngươi chết đi, như vậy hắn sẽ cùng ngươi đồng sinh cộng tử, hoặc là đời này không còn động tâm nữa, cô độc cho đến chết."
Cửu Chỉ nói xong, đột nhiên nở nụ cười.
Rõ ràng là mỹ nhân như băng tuyết, lúc cười lên lại trông đáng sợ dữ tợn: "Cho nên, giết ngươi so với lấy mạng hắn sẽ làm hắn thống khổ hơn."
"Vì sao?!" Cố Kinh Mặc đột nhiên không hiểu, một lần nữa nhìn về phía Cửu Chỉ, nàng không e ngại mê hồn thuật, nàng muốn nhìn thấy biểu cảm của Cửu Chỉ: "Chàng không phải con của bà sao? Tại sao phải đối xử với chàng như vậy?"
"Hắn giết mẹ, ngươi biết không?"
"Ồ." Cố Kinh Mặc trả lời hời hợt, ngược lại cười lạnh một tiếng, không còn bị động, ngược lại tiến về phía Cửu Chỉ, hơi cúi người xuống.
Cửu Chỉ không nghĩ tới Cố Kinh Mặc thế mà lại bén nhọn nhìn về phía nàng, không khỏi ngẩn ra, lập tức nghe thấy nàng hỏi: "Mặc dù tính cách chàng làm người ta ghét, nhưng tuyệt không phải người vô duyên vô cớ làm chuyện ác. Nói đi, bà là tự làm tự chịu như thế nào mà làm cho con ruột đối đãi với bà như vậy?"
Cố Kinh Mặc không cần đi tìm hiểu kỹ càng, liền nghĩ đến Huyền Tụng có nỗi khổ tâm.
Nàng tin tưởng Huyền Tụng, giống như Huyền Tụng tin tưởng nàng vô điều kiện vậy.
Loại tin tưởng này không biết sinh ra từ đâu nhưng lại vô cùng ngoan cố.
Biểu cảm của Cửu Chỉ thay đổi.
Ngay sau đó, Cửu Chỉ mang theo vòng xoáy linh lực gầm thét: "Là hắn! Hắn rõ ràng là hậu nhân Hồ tộc lại che chở con người, hắn vậy mà ngăn cản ta báo thù."
"Cho nên, ngươi chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn rồi? Ngươi lạm sát kẻ vô tội?"
Cửu Chỉ giận không nén được, vươn tay ra chộp lấy Cố Kinh Mặc: "Ta là tâm ma của hắn, vậy thì chứng minh trong lòng của hắn hổ thẹn với ta, ta ngược lại muốn xem xem, loại người sạch sẽ như ngươi gặp tâm ma của hắn có thể hóa giải hay không."
Cố Kinh Mặc nâng song trâm lên, đang muốn tự vệ lại phát hiện mình hoàn toàn không thể chống cự, hồn phách của nàng bị Cửu Chỉ đẩy ra khỏi thân thể.
Nàng chưa từng gặp phải loại công kích này.
Huyền Tụng chú ý tới, mở choàng mắt đứng dậy muốn giúp Cố Kinh Mặc ổn định hồn phách.
Tiếc là... Hồn phách của Cố Kinh Mặc đã bị đẩy vào thức hải của hắn.
Điều cuối cùng nàng nghe được là giọng kinh hoảng của Huyền Tụng: "Kinh Mặc!"
Hắn sao lại hoảng thành như vậy?
Thân thể bất tử của nàng... Còn có tác dụng không?