Cố Kinh Mặc giết chết tên kia tu giả chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà thôi, đối phương thậm chí chưa kịp nhận ra bị ai công kích đã bỏ mình.
Nàng tiện tay nhặt chủy thủ lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đào thì thấy Hoàng Đào hoang mang mà nhìn mình.
Nàng vì ánh mắt xa cách của Hoàng Đào mà ngực đau nhói, hơi giật mình mà gọi: "Hoàng Đào?"
Hoàng Đào dường như suy nghĩ gì đó, sững sờ trong chốc lát mới hỏi: "Là gọi ta sao?"
Cố Kinh Mặc đưa tay sờ soạng đầu Hoàng Đào, lại đi xem xét chén thuốc bể, sau đó nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì."
Hoàng Đào không hiểu sinh sao lại thấy tín nhiệm, gật đầu: "Ừm."
Lúc này Vân Túc Nịnh chạy tới, bối rối vịn cánh cửa nhìn vào trong phòng.
Đầu tiên hắn nhìn hai thi thể trên mặt đất xác định đã không thể cứu chữa thì mới nhìn Hoàng Đào, bước nhanh tới vội vàng hỏi: "Có sao không?"
Hoàng Đào sau khi được hỏi vẫn ngây ngốc như cũ, còn theo hướng nhìn mà xác định đang nhìn mình thì mới nói: "Quần áo dơ bẩn còn những chỗ khác chắc là không sao."
Vân Túc Nịnh có chút kinh ngạc, đánh giá Hoàng Đào một lượt, cũng ý thức có gì đó không đúng.
Cố Kinh Mặc chỉ chỉ chén thuốc: "Bị nàng ấy uống."
Vân Túc Nịnh đương nhiên biết trong chén là thuốc gì, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Minh Dĩ Mạn và Mộc Ngạn đến chậm một chút, sau khi tới bên cạnh Vũ Kỳ Sâm thì lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vũ Kỳ Sâm trước đó có đánh vài chiêu với tên tu giả kia bảo vệ Hoàng Đào, lúc này mới thu kiếm lại trả lời: "Người xông vào sơn cốc kia đột nhiên tấn công mọi người, gặp ai cũng giết. Vân cô nương mới bị hắn ép uống thuốc, hình như có chút kỳ lạ."
Lúc họ đang nói chuyện thì thấy Huyền Tụng ung dung mà tới, sau đó lãnh đạm đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, dường như không thèm để ý chuyện xảy ra trong cốc chút nào, cũng không có tấm lòng muốn siêu độ của người xuất gia.
Huyền Tụng chỉ để ý sống chết của Cố Kinh Mặc, tiện thể còn có ba đệ tử Duyên Yên các, những người khác hắn đều không quan tâm.
Tuổi hắn như vậy đã trải qua sinh ly tử biệt quá nhiều, nhiều đến chết lặng, nếu đến lúc người kia đang giết người hắn sẽ xuất thủ tương trợ, nhưng nếu chuyện đã giải được quyết, sống chết đã định, đương nhiên hắn sẽ không có tâm tình mà đồng cảm.
Hiện tại ba đồ tôn của hắn vẫn êm đẹp đứng ở đây, trong cốc này cũng không có người là đối thủ của Cố Kinh Mặc, đương nhiên hắn không lo lắng chuyện gì.
Đối lập rõ ràng với sự lạnh lùng của hắn là những y tu trong cốc, họ nhìn thấy đồng môn ngoài ý muốn chết đi bi thương khóc thút thít nhưng lại chẳng thể làm gì.
Bên kia, Vân Túc Nịnh nhìn Hoàng Đào bị mất trí nhớ thì chút hoảng hốt, thậm chí có chút bất lực: "Ta còn chưa điều phối ra giải dược..."
Cố Kinh Mặc đột nhiên giữ cổ của Hoàng Đào, hỏi: "Thúc nôn ra?"
Hoàng Đào đột nhiên bị khống chế cũng không giãy dụa, ngược lại mở to cặp mắt ngây thơ xinh đẹp tò mò nhìn về phía Vân Túc Nịnh, cực kì phối hợp, dường như cũng đang chờ đợi đáp án.
Vân Túc Nịnh hơi uể oải lắc đầu: "Thuốc đã có tác dụng rồi."
Sau đó phu thê Vân thị cũng chạy đến, ba y tu vây quanh Hoàng Đào cùng thương lượng đối sách.
Cố Kinh Mặc chỉ có thể lui sang một bên nhìn bọn họ nghĩ biện pháp.
Huyền Tụng chậm rãi đi về phía Cố Kinh Mặc lại nhìn thấy Cố Kinh Mặc nhân lúc người khác không chú ý tới đưa tay lau viền mắt.
Bước chân của hắn ngừng lại.
Đối với Cố Kinh Mặc mà nói Hoàng Đào không phải nô mà là bằng hữu của nàng, là tri kỷ.
Nàng và Hoàng Đào ở cạnh nhau hơn mười năm, cùng chung hoạn nạn, vào sinh ra tử.
Nhưng chỉ vì một chén thuốc, bạn chí cốt của nàng liền hoàn toàn quên nàng.
Nhìn thấy Hoàng Đào nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, Cố Kinh Mặc trong nháy mắt đau xót, chóp mũi cay cay, vành mắt phiếm đỏ.
Nếu Hoàng Đào quên đi... Vậy sẽ không thể tiếp tục đi theo nàng, dù sao những trong mấy năm nay khế ước giữa bọn họ cũng có thể xem như thanh toán xong, nàng cũng đã nhận vân ngoại đan cải tử hồi sinh của Vân gia.
Thân thể hiện tại vẫn dở sống dở chết.
Hoàng Đào đột nhiên mất trí nhớ có nghĩa Hoàng Đào không còn thuộc về Cố Kinh Mặc, nàng nhìn có vẻ lạnh nhạt kì thực trong lòng vô cùng mất mát, cũng thấy hoảng sợ.
Lại thêm một người sao?
Rõ ràng là Ma Tôn khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật lại vụng trộm lau nước mắt khi Hoàng Đào gặp chuyện.
Chắc hẳn Cố Kinh Mặc cũng đau lòng.
Huyền Tụng nhìn nàng chần chừ một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Ta có thể giúp nàng ấy tìm lại ký ức."
Lời của Huyền Tụng vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Hắn chỉ có thể cưỡng ép bản thân kiên nhẫn mà giải thích cặn kẽ: "Là một loại pháp thuật khơi gợi lại ký ức, chỉ có điều lúc ta trị liệu cũng sẽ thấy được một chút ký ức của nàng ấy."
Mắt Cố Kinh Mặc sáng lên, ngạc nhiên mà nhìn Huyền Tụng, ánh mắt tò mò.
Huyền Tụng lại vô cùng khinh thường, giống như đây chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Cố Kinh Mặc lúc này mới tới trước mặt Hoàng Đào nói: "Ngươi suy nghĩ một chút đi. Một lần nữa nhớ lại đối với ngươi mà nói có thể sẽ thống khổ. Nhưng ta cảm thấy những ký ức này không nên mất đi, đây là những điều giúp ngươi trưởng thành, chỉ khi trải qua thì bản thân mới có thể trở nên kiên cường hơn, chuyện này không nên trốn tránh mà đôi lúc cũng cần phải nhớ lại, nhìn lại bản thân mới thấy mình đã tiến bộ thế nào."
Hoàng Đào nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, vẻ đẹp này rõ ràng mang theo cả giác mị hoặc nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng thân thiết với người này.
Nàng nhìn về phía phu thê Vân thị và Vân Túc Nịnh muốn nói gì đó lại thôi, tự cân nhắc trong chốc lát nói: "Ta muốn nhớ lại."
Vân Túc Nịnh chần chừ mở miệng: "Nếu ký ức của Hoàng Đào bị hắn nhìn thấy..."
"Ta có thể khống chế." Cố Kinh Mặc chém đinh chặt sắt mà nói.
Ngụ ý nàng có thể khống chế Huyền Tụng có để lộ ra ngoài hay không.
"Được."
Hoàng Đào không hiểu cho lắm, giống như một đứa trẻ không biết nên làm gì, chỉ biết theo sau lưng Cố Kinh Mặc.
Tựa như là trực giác bẩm sinh, trong tất cả mọi người thì nàng thân cận nhất với Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc mang nàng đến phòng mình, để nàng ngồi trên giường, nàng liền nghe lời ngồi xuống.
Huyền Tụng ở phương diện này rất để tâm, để Hoàng Đào khoanh chân ngồi trên giường, mình thì ngồi trên một cái ghế ở trước giường, không ngồi cùng giường với Hoàng Đào.
Sau khi khoanh chân ngồi tĩnh tọa, tay Huyền Tụng liền bấm niệm pháp quyết, từ giữa mày tế một giọt máu, thấp giọng nói: "Vãng sinh."
Giọt máu ngưng tụ thành châu, đột nhiên đi về phía Hoàng Đào, sau khi chui vào giữa trán Hoàng Đào thì biến mất không thấy nữa.
Cố Kinh Mặc vẫn đứng trong phòng nhìn hai người họ, thấy lông mày Hoàng Đào cau lại, nàng cũng nắm chặt tay.
Nàng biết, ký ức trước kia của Hoàng Đào rất cực đoan thống khổ, là đoạn quá khứ nàng ấy không muốn nhớ lại nhất.
Vân Túc Nịnh đứng ở cửa sổ ngoài phòng, ánh mắt tĩnh mịch, thậm chí không biết Hoàng Đào khôi phục ký ức là chuyện tốt hay là xấu.
Có đôi khi hắn thật sự nghĩ, Hoàng Đào cứ quên đi cũng tốt...
Tiếp tục làm muội muội của hắn thì tốt rồi.
Chỉ là, ít nhiều có chút ích kỷ.
*
Huyền Tụng nhìn thấy trong ký ức ở Hoàng Đào ban đầu rất đơn giản, thậm chí có chút vụn vặt.
Tỉ như ngủ gà ngủ gật, ăn đùi gà, chạy theo gậy gỗ.
Nàng rất thích đi theo một cô bé có mùi thảo dược thơm ngát trên người, cô bé rất hay cười, rất ôn nhu, lúc thấy nàng sẽ gọi: "Hoàng Đào!"
Huyền Tụng thấy rõ ngoại hình cô bé kia, chính là dáng vẻ của thân thể Hoàng Đào.
Có lẽ, có thể gọi cô bé kia là —— Vân Túc Nguyệt.
Vân Túc Nguyệt lúc chưa bị đoạt xá thân thể.
Sau khi Hoàng Đào có linh lực, dần dần trở thành linh sủng, nàng có tuệ căn nên ký ức rõ ràng hơn so trước đó đôi chút.
Có điều những ký ức này vẫn rải rác như cũ, dường như mỗi ngày chuyện của nàng cứ lặp đi lặp lại.
Sau khi tích cốc không cần ăn nữa nhưng vẫn tham ăn, nàng theo Vân Túc Nguyệt chạy khắp nơi, những lần hiếm hoi không như thế là khi cùng Vân Túc Nguyệt rời sơn cốc đi hái thuốc.
Chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh ở trong một lần đi hái thuốc.
Tu giả Tố Lưu Quang cốc trên đường đi hái thuốc kiểu gì cũng sẽ gặp dã thú mai phục, hoặc là linh thú bảo vệ linh thảo, cho nên mỗi lần Vân Túc Nguyệt xuất hành đều sẽ mang một hạt châu đặc biệt để che chở.
Hạt châu tinh tế sáng long lanh màu chàm được lồng vào một sợi dây để có thể đeo ở trên cổ.
Đeo nó lên thì người và động vật xung quanh đều sẽ không chú ý sự tồn tại của họ, ngay cả tu giả cao giai nhất thời cũng không dò xét ra.
Lúc cùng đi hái dược thảo, Hoàng Đào đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không lộn xộn, nàng cũng biết bản thân hơi bất cẩn thì sẽ mang đến phiền phức cho tiểu chủ nhân.
Ngay lúc Hoàng Đào nằm nhoài ở một bên canh chừng cho Vân Túc Nguyệt, Vân Túc Nguyệt ở trong bụi cỏ cẩn thận vụng trộm ngắt dược thảo được linh thú bảo vệ, trong rừng lại có những người khác xuất hiện.
Vân Túc Nguyệt và Hoàng Đào đồng thời dừng lại, Vân Túc Nguyệt lập tức ra hiệu cho Hoàng Đào đừng có lên tiếng, cũng không nên cử động.
Hoàng Đào ngoan ngoãn nghe lời.
Người nói chuyện là một nam tử: "Hai người họ đương nhiên sẽ không đồng ý, họ vô cùng cổ hủ. Rõ ràng đã nói với họ nếu không đồng ý cách làm của ta thì đến khi thọ nguyên hết cũng không thể lên được Nguyên Anh kỳ, ở lại trong cốc không có lợi cho việc tăng tu vi thì bọn họ vẫn không đồng ý."
Tiếng của người đang nói Vân Túc Nguyệt vô cùng quen thuộc, người kia là sư thúc tổ của nàng, cũng là sư thúc của phu thê Vân thị, là trưởng bối ở Tố Lưu Quang cốc.
Chỉ là nàng không nhận ra người đứng cùng với sư thúc tổ.
"Ngươi nói với họ như thế nào?" Nam nhân y phục đen đeo mặt nạ trầm giọng hỏi, chẳng biết tại sao giọng nói của người này cực kì khàn, giống như đế giày nghiền ép lên cát sỏi, thanh âm phát ra khiến người ta thấy không thoải mái, làm Vân Túc Nguyệt hận không thể đút cho hắn một chén canh nhuận giọng.
"Ta chỉ nói dâng vân ngoại đan ra sẽ gặp đại cơ duyên, đương nhiên sẽ không nói là dùng vân ngoại đan hồi sinh Lục Đạo Đế Giang, nếu không nói không chừng bọn họ dưới tình thế cấp bách sẽ huỷ vân ngoại đan."
Vân Túc Nguyệt nghe được cái tên Lục Đạo Đế Giang này lồng ngực chấn động mãnh liệt.
Đây là danh tự một cuồng ma vẫn lạc của Ma Môn.
Lục Đạo Đế Giang chết có thể nói là chuyện hiếm thấy ở Tu Chân giới, có thể truyền thuyết ngàn vạn năm còn bị thế nhân nói đến say sưa, dù sao đây cũng là lần duy nhất chính tà hai giới liên thủ, rầm rộ tập hợp tu sĩ khắp nơi chỉ vì giết một người.
Thời điểm Lục Đạo Đế Giang vẫn lạc còn chưa có tam ma, thất quỷ Ma Môn cũng chỉ coi như tiểu lâu la, là bảy thuộc hạ dưới trướng Lục Đạo Đế Giang.
Ngay cả Ma Tôn tiền nhiệm Hi Nguyệt Xích Mang lúc ấy cũng chỉ là tông chủ Thiên Trạch tông mà thôi.
Nếu nói lục đạo Đế Giang vô địch thiên hạ cũng không quá đáng.
Lục đạo Đế Giang tu luyện bằng cách giết những tu giả khác, đem linh lực người khác chuyển hóa thành tu vi của mình, giết càng nhiều người, tu vi càng thâm hậu.
Hắn giết quá nhiều người, về sau ngay cả đệ tử Ma Môn, thậm chí là thất quỷ cũng bị lục đạo Đế Giang lấy ra "Ăn", nên mới có khiến tất cả mọi người đều phẫn nộ.
Đánh giết Lục Đạo Đế Giang khi đó bắt đầu từ việc thất quỷ làm phản, sau đó Già Cảnh thiên tôn dẫn đầu trăm vạn tu giả bố trí đại trận tấn công mới có thể làm được.
Đến khi Lục Đạo Đế Giang vẫn lạc, Ma Môn mới dần dần bình ổn, thất quỷ đều thành bá chủ một phương nhưng không còn qua lại với nhau.
Sau cùng Hi Nguyệt Xích Mang bộc lộ sức mạnh, dần dần trở thành Ma Tôn, lại bởi vì thiên phú dị bẩm phi thăng cực nhanh khiến đồ đệ duy nhất của hắn là Cố Kinh Mặc trở thành Ma Tôn tân nhiệm.
Có điều Cố Kinh Mặc rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, là tu giả Hóa Thần kỳ trẻ tuổi nhất, căn cơ bất ổn, dẫn đến nàng dù được xưng là Ma Tôn, lại chỉ là một trong tam ma, còn là xếp cuối tam ma.
Cũng bởi vì tuổi Cố Kinh Mặc còn trẻ, tu vi lại tăng lên quá nhanh, mới có tin đồn Cố Kinh Mặc cũng dùng loại biện pháp âm tà này tu luyện.
Khắp nơi mọi người đều đang nói, nên thừa dịp Cố Kinh Mặc còn chưa đủ mạnh, bóp chết nàng từ trong trứng nước.
Vậy nên mới thành cục diện Cố Kinh Mặc hai mặt thụ địch.
Hiện tại, bọn họ lại còn nói muốn hồi sinh Lục Đạo Đế Giang!
Đây quả thực là muốn đại ác ma sống lại, nếu thật sự thành công Tu Chân giới chắc chắn đại loạn.
*
Huyền Tụng đứng ở góc độ người đứng xem đoạn ký ức này, nhìn đến đây cũng không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm ra tiếng: "Lục Đạo..."
Lại là Lục Đạo!
Trong Tố Lưu Quang cốc bên lại có thứ có thể hồi sinh Lục Đạo Đế Giang ư? Vân ngoại đan là cái gì? Hắn ở Tu chân giới cũng coi như kinh nghiệm phong phú, tại sao chưa từng nghe nói tới?
Đây chính là bí mật của Tố Lưu Quang cốc sao?
Đây chính là nguyên nhân Cố Kinh Mặc nguyện ý nhận tiếng xấu cũng không muốn người đời điều tra Tố Lưu Quang cốc sao?
Cùng lắm thì chết một Cố Kinh Mặc, cũng không thể để Lục Đạo Đế Giang sống lại.
Cố Kinh Mặc đã nghĩ như vậy sao?