Chẳng biết tại sao, ba đệ tử Duyên Yên các cảm thấy vui mừng vì Cố Kinh Mặc sẽ đến.
Cho dù bọn họ biết sau khi Cố Kinh Mặc đến sẽ xảy ra chuyện gì —— sẽ có tàn sát, sẽ làm Quý Tuấn sơn trang diệt môn, thế nhưng trong khoảng khắc này bọn lại cảm thấy đó là chuyện nên xảy ra.
Người Quý Tuấn sơn trang sao có thể tàn nhẫn độc ác như vậy, dùng phương thức ác độc đó mà đối đãi với hai nữ tử vô tội.
Lừa gạt tình cảm thì thôi đi, vì sao còn muốn ngược đãi người bạn mà Mạnh Chi Nhu để ý nhất? Thất tình còn có thể đứng lên, bằng hữu chi giao vì mình mà gặp nạn, ai có thể không sụp đổ?
Bọn họ nghĩ Mạnh Chi Nhu và Lục Ôn Nhiên tu vi không cao, còn là tán tu nên chỉ là sâu kiến sao?
Thích thì có thể tùy ý chà đạp, ức hiếp, thậm chí tàn nhẫn sát hại sao?
Bọn họ ban đêm vẫn sẽ say giấc, không sám hối sao?
Bọn họ sẽ không cảm thấy bản thân đang làm điều ác sao?
Dùng cách này để được giàu sang, bọn họ thật sự có thể an lòng mà tiêu xài sao?
Cố Kinh Mặc tới, Quý Tuấn sơn trang bị diệt môn, cũng không phải là thảm án gì, mà là báo ứng bọn họ phải nhận!
Là bọn họ tự tìm!
Sáu người đi vào trong trí nhớ của Mạnh Chi Nhu, cũng chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong tầm mắt mà Mạnh Chi Nhu nhìn thấy.
Bọn họ ở trong mật thất, nhìn ánh lửa lượn lờ bên ngoài ô cửa nhỏ, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu cứu truyền đến, độ thê thảm có thể thấy được một hai.
Mạnh Chi Nhu bị xiềng xích giam cầm, chỉ có thể nhìn ánh lửa, nghe tiếng kêu thảm thiết, ánh mắt chết lặng mà chờ đợi.
Nàng biết, Cố Kinh Mặc có tu vi Hóa Thần kỳ, tiện tay thả một mồi lửa thôi cũng có thể giết tất cả mọi người trong Quý Tuấn sơn trang, đây chính là chênh lệch tu vi.
Chỉ là... Cố Kinh Mặc cũng chẳng có cách nào cứu Lục Ôn Nhiên sống lại được.
Bởi vậy nàng cũng không vì đại thù được báo mà vui sướng.
Không đến nửa khắc, nàng nghe được giọng nói của Cố Kinh Mặc: "Tới phiên ngươi."
Ngay lập tức xích trên cổ nàng đứt gãy, giúp nàng lần nữa khôi phục tự do.
Trong chớp nhoáng này, nàng dường như khôi phục toàn bộ khí lực, nổi cơn điên xông ra ngoài, nhìn mấy người bị Cố Kinh Mặc giam cầm trên mặt đất, chẳng còn sức mà giãy dụa, chỉ giữ lại một hơi tàn.
Là Tạ Quyền, còn có cha mẹ của hắn, cùng với đám gia nô đã ngược đãi nàng.
Cố Kinh Mặc đưa cho nàng một thanh chủy thủ, nàng đưa tay tiếp nhận, sau đó gào thét vọt về phía Tạ Quyền.
Tạ Quyền muốn cầu xin tha thứ, hô: "Nhu Nhi... Đừng, ta thật sự từng thích nàng... A a a!!"
Mạnh Chi Nhu không muốn biết, những chuyện ma quỷ này nàng không muốn nghe, dùng chủy thủ đâm xuyên qua đôi mắt của hắn.
Tiếp theo là cha mẹ của hắn và mấy tên gia nô kia.
Nàng giống như con thú nổi cơn điên, phẫn nộ gào thét không giống tiếng người, điên cuồng đâm chủy thủ, lực độ tàn nhẫn đến mức đâm nứt xương hốc mắt chúng.
Trên người nàng, trên mặt, trên cổ đều là máu tươi, văng khắp nơi, chảy ròng ròng.
Cố Kinh Mặc vẫn đội mũ trùm rèm đen như cũ, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, đến khi nàng dần tỉnh táo lại mới hỏi: "Về sau ngươi muốn làm gì?"
Mạnh Chi Nhu vứt bỏ chủy thủ, cung kính đi đến trước mặt Cố Kinh Mặc quỳ xuống, nói: "Ta muốn bọn chúng chết bằng cách thống khổ nhất, sau đó tới bên cạnh người, làm tôi tớ cho người."
Cố Kinh Mặc lắc đầu: "Không, nếu ngươi làm nô của ta yêu đan này sẽ dẫn tới phiền phức cho ta. Không bằng thế này, ta lấy một đồ vật của ngươi thay thế, coi như kết thúc chuyện này, thế nào?"
Mạnh Chi Nhu gật đầu: "Có thể, kể cả người có lấy mạng của ta cũng được, chỉ cần giết bọn chúng, đời này ta đã chẳng còn tiếc nuối gì."
Cố Kinh Mặc đi đến trước người nàng, lấy tay che mắt của nàng, sau đó nói: "Ta lấy đi nước mắt của ngươi, quãng đời còn lại ngươi sẽ không thể khóc ra nước mắt nữa, kể cả huyết lệ cũng không."
Mạnh Chi Nhu chấn kinh.
Nếu như Cố Kinh Mặc lấy yêu đan của nàng, lấy nước mắt giao nhân của nàng, nàng đều có thể hiểu được.
Nhưng Cố Kinh Mặc lại lấy đi nước mắt của nàng, từ nay về sau nàng không thể khóc nữa, không thể tạo ra vật có giá trị.
Cố Kinh Mặc là muốn để... sau này không còn ai mơ ước những thứ này từ nàng, từ đó giảm bớt nguy hiểm? Hay là giúp nàng không phải khóc nữa?
Cố Kinh Mặc không ở lại lâu, đưa tay xé khoảng không trước mặt, ở đối diện liền xuất hiện một quang cảnh khác.
Mạnh Chi Nhu vội vàng gọi: "Kể cả không đi theo bên cạnh người, ta vẫn sẽ là nô bộc của người, chỉ cần người cần lập tức sẽ tới!"
Cố Kinh Mặc quay đầu nhìn nàng một cái, thở dài thật nhẹ, sao đó đi vào bên trong khe hở, khe hở cứ thế biến mất.
Mạnh Chi Nhu kinh ngạc nhìn Cố Kinh Mặc rời đi, lại nhìn đám người nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên, lại không cách nào động đậy được.
Người cứ như đã mất đi linh hồn.
Tán tu gần đó nhìn thấy ánh lửa mà chạy tới, bọn họ không cứu bất kỳ kẻ nào của Quý Tuấn sơn trang, mà tiến vào bên trong trắng trợn giết chóc, ngay cả đứa trẻ khóc nỉ non cũng không buông tha.
Đám tán tu đã từng được Quý Tuấn sơn trang phụng dưỡng, không hề xuất thủ tương trợ lúc Quý Tuấn sơn trang gặp nạn, mà lúc này đây đến để tranh đoạt những thứ quý giá.
Thật là buồn cười.
Mạnh Chi Nhu nhìn đám tán tu chém giết lẫn nhau bởi vì chia của không đều, đột nhiên nở nụ cười: "Tạ Quyền, ta nên để ngươi nhìn tình cảnh hiện tại, những kẻ các ngươi tôn kính, dùng tài lực của cả sơn trang phụng dưỡng đang giết gia nô của các ngươi, giết cả người già, trẻ nhỏ. Ồ...Trẻ con ư?"
Sau khi Mạnh Chi Nhu gả cho Tạ Quyền vẫn luôn không có con nối dõi, còn vì vậy mà bị oán trách, nàng cũng tự trách mình.
Bây giờ nhìn đứa trẻ vừa bị giết chết, lại nhìn nữ tử chật vật chạy trốn, cuối cùng vẫn bị giết chết kia mà tỉnh ngộ, Tạ Quyền dùng huyết sắc giao châu cuối cùng cũng đã cưới được nữ tu giả song linh căn, chỉ là nữ tử này tu vi cũng chỉ đến Luyện Khí kỳ, có lẽ người tu vi cao hơn chút thì không dễ bị lừa.
Hoá ra nàng và Lục Ôn Nhiên bị nhốt lâu như vậy...
Con của Tạ Quyền cũng đã ra đời.
Sau khi đám tán tu chém giết lẫn nhau tử thương vô số, cuối cùng chỉ còn lại hai người còn sống.
Một tên tu giả che mặt, tên kia dáng người mập mạp.
Hai người bọn họ có vẻ đạt được thống nhất, dự định chia đều tài sản, cuối cùng đưa mắt về phía Mạnh Chi Nhu, muốn giết Mạnh Chi Nhu thu hoạch yêu đan.
Mạnh Chi Nhu không để ý lắm, nàng biết đám Tạ Quyền chẳng còn sống được bao lâu, đứng tại chỗ tùy ý hai kẻ kia đánh tới.
Nhưng hai người vừa mới tấn công liền bị thần quang hộ thể trên người Mạnh Chi Nhu phản phệ, trùng thiên hỏa diễm quanh Mạnh Chi Nhu dấy lên.
Hai tên tu giả kia, trừ tên mập chết tại chỗ, chỉ còn tên tu giả mang mặt nạ chật vật thoát đi.
Mạnh Chi Nhu nhìn thần quang hộ thể quanh mình giảm đi, hoá ra Cố Kinh Mặc đã sớm dự liệu được.
Nàng muốn khóc lại khóc không được, cuối cùng ngửa mặt nhìn bầu trời cố gắng tỉnh táo lại.
Có người quan tâm đến tính mạng của nàng, nàng phải sống thật tốt mới không làm phụ lòng ân chủ Cố Kinh Mặc.
Còn có... Không cô phụ Lục Ôn Nhiên liều mình cứu giúp.
*
Mộc Ngạn nhìn mọi chuyện xảy ra trong hồi ức, sợ hãi lẫn thán phục lên tiếng: "Cố Kinh Mặc cũng chỉ vây khốn những kẻ từng làm Mạnh Chi Nhu bị thương, thật sự giết những kẻ này cũng là Mạnh Chi Nhu. Những người khác ở Quý Tuấn sơn trang là bị đám tán tu kia giết chết! Nói như vậy, Cố Kinh Mặc cũng chỉ phóng hỏa Quý Tuấn sơn trang, làm mấy kẻ chủ mưu trọng thương, những thứ khác đều không làm!"
Cố Kinh Mặc thấy Mộc Ngạn cuối cùng cũng thông suốt, không còn ngốc như trước, vui mừng gật đầu, trầm giọng bổ sung: "Ta suy đoán, tên tu giả chạy trốn đeo mặt nạ kia, chính là thủ lĩnh của đám người diệt ma, mục đích của hắn chính là yêu đan của Mạnh Chi Nhu nên mới tới."
Mộc Ngạn không hiểu, hỏi: "Vì sao? Yêu đan của giao nhân bán cũng được giá à?"
Cố Kinh Mặc liền phủ nhận, kiên nhẫn giải thích: "Yêu đan yêu tộc, đều có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Yêu lực của Lục Ôn Nhiên dù yếu nhưng dù sao cũng là yêu, tuổi thọ rất dài. Lão giả kia các ngươi cũng có thể nhìn ra, ở cái tuổi nến tàn trước gió mới đạt Trúc Cơ, hiển nhiên tốc độ tu luyện của hắn rất chậm, nhưng chỉ cần cố gắng còn có thể thăng cấp. Cho nên cái hắn cần chính là gia tăng tuổi thọ, về sau cứ tiếp tục nỗ lực tu luyện thôi<1>."
Mộc Ngạn rốt cuộc cũng bừng tỉnh: "Ta đã hiểu."
Vũ Kỳ Sâm đứng ở một bên lại vạn phần không hiểu: "Ta không hiểu, rõ ràng tất cả chuyện này cũng không phải do Cố Kinh Mặc làm, tại sao nàng ta phải gánh chịu tội danh này? Rõ ràng có thể chiêu cáo chân tướng chuyện này với thiên hạ, như vậy sẽ không dẫn tới việc bị Tu Chân giới vây giết."
Huyền Tụng vẫn luôn im lặng, thu lại pháp thuật, đưa mọi người trở lại tiệm bán y phục, quang cảnh trước mắt chuyển động rồi biến mất.
Ánh mắt của hắn nặng nề mà nhìn Mạnh Chi Nhu, thở dài: "Nếu như nàng nói ra, tin tức Mạnh Chi Nhu có yêu đan cũng sẽ bị chiêu cáo thiên hạ, với thực lực của Mạnh Chi Nhu sợ là sống không lâu."
Ba đệ tử Duyên Yên các đều giật mình, không cách nào tưởng tượng được Cố Kinh Mặc lại vì bảo vệ tính mạng của một nữ tử bèo nước gặp nhau, mà cõng tiếng xấu nhiều năm như vậy.
Mộc Ngạn vội vã hỏi: "Nàng ta là Ma Tôn mà! Sao nàng ta lại làm thế? Chẳng lẽ nàng ta lại là người tốt bụng như thế?! Chẳng lẽ chúng ta lại đang vây giết một người tốt?! Chuyện này không có khả năng!"
Huyền Tụng không kiên nhẫn nói: "Cái phải điều tra là chân tướng, không phải điều tra ra không như ngươi mong muốn thì kết quả điều tra đều là giả."
Nhận thức của Mộc Ngạn bị sụp đổ, thậm chí ý thức được môn phái của hắn nhiều năm nay nhầm lẫn, tự lẩm bẩm: "Ta... Không cách nào tưởng tượng, không thể nào hiểu được... Cái này quá hoang đường..."
Huyền Tụng cũng không hiểu nổi, cuối cùng cũng chỉ thở dài: "Trong mắt của ta, nàng chỉ là ngốc tử thôi."
Huyền Tụng không hiểu.
Vô cùng không hiểu.
Nếu như hắn có thể lý giải vì sao Cố Kinh Mặc làm thế, tâm ma khiến hắn bối rối mấy ngàn năm cũng sẽ giải quyết dễ dàng. Truyện Kiếm Hiệp
Trăm ngàn năm trước, hắn vật lộn, ngậm lấy huyết lệ đi cứu một thành, cuối cùng không phải đều thóa mạ hắn, dùng đồ ăn hỏng ném hắn, dùng lưỡi dao đâm hắn.
Hắn không hiểu, vì sao hắn muốn cứu, cứu được người hắn lại có được gì?
Một lời cám ơn?
Buồn cười biết bao.
Đây là tâm na quấy nhiễu hắn.
Đây là thứ khiến hắn trăm ngàn năm qua cũng không thể được giải thoát.
Hắn tò mò, vì sao Cố Kinh Mặc phải ngốc như vậy, bêu danh hiện nay Cố Kinh Mặc gánh vác, thậm chí không ít hơn so với hắn thiếu.
Cố Kinh Mặc mặc dù vậy vẫn ung dung, dường như chưa bao giờ rối rắm.
Rất thẳng thắn, tự do tự tại.
Nàng bằng cách nào làm được?
Càng ngày hắn càng hiếu kỳ, Cố Kinh Mặc thật sự rất thần kỳ.
Hắn thậm chí cảm thấy chuyến đi này không tệ, có lẽ tâm ma quấy nhiễu hắn, sẽ tìm được đáp án ở chỗ Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc ngồi xổm người xuống, xem xét thương thế của Mạnh Chi Nhu.
Minh Dĩ Mạn và Vũ Kỳ Sâm nhìn Cố Kinh Mặc, lại nhìn Mạnh Chi Nhu, cuối cùng nhìn nhau.
Nếu như... Ma Tôn trong truyền thuyết thật sự cứu người mà không phải tàn sát Quý Tuấn sơn trang, vậy thì Kinh Nhi này rất có thể là Cố Kinh Mặc.
Cùng giọng nói, cùng dáng người, cùng phong cách ăn mặc, đều là đơn linh căn hệ Hỏa.
Kinh Nhi lại dường như rất quan tâm Mạnh Chi Nhu.
Những thứ này đặt cùng một chỗ thì quá mức trùng hợp.
Nhưng bọn họ không nghĩ ra, vì sao Cố Kinh Mặc muốn đồng hành cùng bọn họ, còn che giấu thân phận như thế.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Bọn họ đứng trong tiệm bán y phục, lại giống như đang đứng trên boong thuyền, mà thuyền lại đang gặp mưa to gió lớn.
Ngay sau đó, là một tiếng dã thú rống lên, khiến xà nhà rung động, bụi đất rơi xuống, đầu bọn họ cũng đau muốn nứt.
Cố Kinh Mặc đưa tay che tai Hoàng Đào, để người có tu vi thấp nhất là Hoàng Đào không bị nội thương, ánh mắt thì nhìn về phía Quý Tuấn sơn trang.
Huyền Tụng bày ra kết giới bảo hộ, có hiệu quả ngăn cản sự công kích của tiếng gầm, sau đó nhắc nhở: "Quái vật bên trong Quý Tuấn sơn trang bị thức tỉnh."
Mộc Ngạn sợ đến rút kiếm, tựa hồ đã thành thói quen mà hỏi Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc: "Quái vật gì?"
Hai tay Huyền Tụng bấm ngón tay không ngừng, bố trí xong mới nói: "Nếu như ta đoán không sai, mấy năm sau khi Quý Tuấn sơn trang xảy ra chuyện, có tu giả Ma Môn đến đây, mượn uy danh Cố Kinh Mặc ở đây làm điều xấu, bắt người vô tội để nuôi quái vật. Quái vật chẳng những có thể cắn nuốt thân thể tu giả, còn có thể hút linh lực của tu giả, nhiều người biến mất như vậy, linh lực quái vật này tích được đã không thể đo lường, sợ là đã đến Nguyên Anh kỳ."
Cố Kinh Mặc thì "Chẹp" một tiếng.
Tên tán tu mặt mũi đầy nếp nhăn kia thật là đáng ghét, biết bọn chúng không phải là đối thủ của nàng liền đi đánh thức quái vật.
Nếu là bình thường nàng còn có thể đấy một trận, hiện tại nàng đang bị trọng thương, vận dụng linh lực càng nhiều, thân thể càng đau đớn giày vò, sau này số lần mất khống chế cũng sẽ càng dày đặc hơn, nàng cũng không thể xác định nàng bây giờ có thể là đối thủ con quái vật kia không.
Có điều tới cũng đã tới, nàng muốn xử lý đến cùng.
Dù sao nàng tới đây cũng vì điều tra xem ai đang dùng danh nghĩa của nàng làm điều xấu, đã đến đây, há có đạo lý không diệt trừ bọn chúng?
"Đang tới chỗ này của chúng ta." Huyền Tụng dò xét được gì đó, lập tức quay sang ba đệ tử Duyên Yên các nói: "Chấn thủy tam, ly hỏa cửu."
Ba người bọn họ đều là đệ tử Duyên Yên các, đương nhiên sẽ hiểu cái Huyền Tụng chỉ điểm chính là Cửu Cung Bát Quái Ngũ Hành. Chỉ là bọn họ còn không biết được cái thông tin ngắn gọn này rốt cuộc là có ý gì.
Huyền Tụng còn đang bấm ngón tay, bọn họ không dám quấy nhiễu, cho đến khi Huyền Tụng lại nói: "Thiên Tâm, thiên anh, cấn vị ngự vật đi nhanh."
Ba người đồng loạt nghe theo, nhanh chóng phá cửa sổ mà ra, dựa theo chỉ dẫn Huyền Tụng nói mà đi.
Cố Kinh Mặc bế Mạnh Chi Nhu lên nhẹ nhàng chuyển giao cho Hoàng Đào: "Đi theo bọn họ, lời của hắn nói đơn giản là đi về hướng bắc, tới Quý Tuấn sơn trang!" Hoàng Đào gật đầu, ôm Mạnh Chi Nhu nhảy qua cửa sổ mà ra.
Bảy người cứ vậy mà tách ra hai hướng.
Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng đi nhanh về hướng nam, dẫn dụ quái vật, đến nơi có thể chiến đấu giải quyết nó.
Hướng ba đệ tử Duyên Yên các và Hoàng Đào, Mạnh Chi Nhu tới là hướng rời xa quái vật, cũng chính là vị trí của Quý Tuấn sơn trang.
Cố Kinh Mặc trên đường đi quay đầu lại, không khỏi nhíu mày.
Dáng dấp quái vật kia thật là xấu xí, thân thể như giòi bọ bình thường, chỉ là to lớn hơn nhiều, lại được nuôi nấng bằng nhiều tu giả không cùng công pháp, dẫn đến vỏ ngoài vừa dơ bẩn vừa sặc sỡ.
Mỗi một lần quái vật gầm thét, đều sẽ phun ra trọc khí, từ xa cũng có thể cảm nhận được một mùi hôi thối và cảm giác bị ăn mòn.
Cự trùng đi tới đâu sẽ ủi sập nhà cửa tới đó, những nơi bọn họ đã từng dừng chân bây giờ trở thành một vùng phế tích. Kể cả trên đường Huyền Tụng vẫn luôn bày ra những vật cản hệ Thổ cũng chẳng thể làm tốc độ của nó chậm lại bao nhiêu.
"Bách Độc tông?" Cố Kinh Mặc dừng lại ở một vị trí thích hợp xoay người nhìn thẳng cự trùng mắng: "Ăn gan hùm mật báo, dám dùng tên tuổi của ta làm điều ác."
Nói xong, nàng nhảy xuống nghênh đón cự trùng, nơi nàng đạp xuống, liệt hỏa bừng lên.
Hỏa diễm cháy bùng thẳng lên trời, hỏa long xoay quanh, thân thể cao lớn còn đáng sợ hơn cự trùng.
Huyền Tụng đứng yên một chỗ trên mái hiên, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, làm hộ pháp cho Cố Kinh Mặc.
Không thể không nói, trong lúc chiến đấu Huyền Tụng nắm bắt thời cơ cực tốt, mỗi một lần phụ trợ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Cố Kinh Mặc tấn công đẩy quái vật đến một chỗ, quái vật kia vốn cho rằng có thể an ổn rơi xuống đất, mặt đất lại trong nháy mắt đổ sụp, làm nó rơi thật mạnh xuống.
Lúc nó né Cố Kinh Mặc công kích, mặt đất phóng lên một khe hở tận trời như cá voi mở miệng, kẹp lấy nó, giảm bớt tốc độ của nó. Lúc nó giãy dụa thân thể khổng lồ còn bị Cố Kinh Mặc đánh cho mấy lần.
Quan trọng nhất chính là, mỗi lần nó tấn công đều bị Huyền Tụng dùng tường ngăn cản, làm cho nó bị Cố Kinh Mặc đơn phương công kích trong suốt trận chiến, lại không đả thương được Cố Kinh Mặc chút nào.
Hai người này rõ ràng là lần đầu cùng nhau tác chiến, lại ăn ý như từng sánh vai trăm ngàn lần, thậm chí không cần Cố Kinh Mặc bài trừ cấm chế tu vi của mình, cũng có thể thuận lợi vượt cấp khiêu chiến.
Cố Kinh Mặc đấu pháp hơn hai trăm năm, lần đầu tiên dễ dàng như vậy, lại vô cùng yên tâm.
Nàng biết, kể cả khi thân thể đau đớn lộ ra sơ hở, cũng có người có thể bảo vệ được nàng, giúp nàng bình yên vô sự.
Cái này khiến nàng càng đánh càng hưng phấn, tàn sát bừa bãi bên trong hỏa diễm, là Cố Kinh Mặc cười đến phóng đãng, cùng đôi mắt không cách nào che giấu sát ý.
*
Cùng lúc đó.
Ba người Duyên Yên các và Hoàng Đào biết được bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng Cố Kinh Mặc đang chiến đấu cùng quái vật.
Vũ Kỳ Sâm nhìn quanh, sau đó dặn dò: "Ý của Huyền Tụng tiểu sư phụ ta có thể hiểu được, chúng ta vào bên trong Quý Tuấn sơn trang để tìm mắt trận, phá hủy kết giới là chúng ta có thể truyền tin ra ngoài nhờ sư môn giúp đỡ, nhất định phải hoàn thành trong lúc bọn họ ngăn chặn quái vật."
"Được." Mấy người khác đồng loạt lên tiếng.
Thời điểm năm người họ vào Quý Tuấn sơn trang tìm mắt trận, một con sâu màu đỏ tía từ trong một cái lư hương lặng lẽ leo ra, như có linh tính mà nhìn về phía năm người họ, quan sát nhất cử nhất động của họ.