Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 17: 17: Mạnh Chi Nhu




Sương mù dày đặc bao phủ trăm dặm, mỏi mắt trông chờ không thấy một ngôi sao, trong không khí hương quế quanh quẩn, như có như không thỉnh thoảng lại nồng nàn, trống rỗng lại xao động giấu giếm.

Huyễn thuật làm từng tấc chia cắt ra, mê hoặc thị giác, thính giác lẫn cảm giác của tu giả, điều này cũng khiến cho sương mù quanh người Cố Kinh Mặc đều đang trở nên vặn vẹo.

Trước mặt Cố Kinh Mặc là nữ tử bàng hoàng bất lực.

Tóc nàng lỏng lẻo, không có bất kỳ trang sức gì, chỉ cố định đơn giản, nửa thả nửa buộc, một nửa vắt lên đầu vai xuề xoà.

Nàng vốn là nữ tử châu huy ngọc chiếu, ngũ quan ôn nhu đôi mắt long lanh trong sáng, mày liễu mắt hạnh, nét mặt nhu hòa, bờ môi lại không có chút huyết sắc nào.

Cũng may sau khi nhìn thấy Cố Kinh Mặc dường như thấy được chỗ dựa, mắt nàng không còn hiện vẻ bất lực nữa nhưng mắt càng đọng nước.

Nàng từ từ kể lại: "Sau khi người rời đi, nô xử lý chuyện trong Quý Tuấn sơn trang, sau đó không lâu cũng rời khỏi nơi này, dự định tìm một nơi ẩn cư lánh đời không ra ngoài nữa. Thế nhưng sau đó không lâu lại nghe tiếp tục Quý Tuấn sơn trang nuốt người, vậy nên lại trở về. Nô ở đây cũng đã chín năm, tiếc là vẫn không thể xử lý triệt để..."

"Người trong Quý Tuấn sơn trang là ai?"

"Không biết, nô và bọn họ lướt qua vài lượt nhưng lại không thấy bộ dạng thật của họ, chỉ biết trong mấy năm nay tu giả cứ hễ tiến vào Quý Tuấn sơn trang đều có vào mà không có ra, còn từng nghe thấy tiếng kêu thảm trong nội viện. Nô lại không biết đấu pháp nên chỉ có thể quanh co tác chiến, trong những năm này việc nô có thể làm chỉ là dốc hết khả năng giảm bớt số người vẫn lạc ở Quý Tuấn sơn trang, tiếc là hiệu quả chẳng đáng là bao..."

Cố Kinh Mặc có chút không vui: "Vì sao không sớm báo cho ta biết?"

"Nô cảm thấy việc này bởi vì nô mà ra nên mới tới đây một mình, không ngờ đến rồi lại không ra được, tin tức cũng không thể truyền đi. Cũng may nô có thuật tốc biến, đã nhiều năm như vậy người bên trong Quý Tuấn sơn trang đều không bắt được nô."

Nàng nhớ tới việc ba đệ tử Duyên Yên các cũng không truyền tin ra được, vậy Mạnh Chi Nhu ra không được, không truyền tin ra được cũng hợp tình hợp lý.

Cũng do tức quá váng đầu.

Những thứ này khơi dậy phẫn nộ của nàng, phẫn nộ với người giả mạo nàng làm điều ác, lại hỏi: "Ngươi biết được bao nhiêu, như là bọn chúng có bao nhiêu người, phong cách hành sự như thế nào, toàn bộ nói cho ta biết."

Mạnh Chi Nhu trịnh trọng gật đầu: "Vâng!"

Nhưng mà Mạnh Chi Nhu chưa kịp nói ra, Cố Kinh Mặc đã phát giác có người đang nghe các nàng nói chuyện, lập tức ra hiệu cho Mạnh Chi Nhu: "Mau!"

Mạnh Chi Nhu mấy năm nay đã có thói quen duy trì cảnh giác mọi lúc, lập tức tạo huyễn thuật rồi tốc biến.

Nhưng người nghe lén đã đoán ra từ trước, đánh một chưởng ra chặn nơi Mạnh Chi Nhu hướng tới.

Hoàn toàn dự đoán được đường trốn của nàng ta.

Cái này cần hiểu rõ huyễn thuật của Đào Hoa tông, cũng cần hiểu rõ thuật tốc biến, thậm chí dự đoán đến chuyện Cố Kinh Mặc sẽ phát hiện hắn nghe lén, cho nên phòng bị từ sớm.

Mạnh Chi Nhu chỉ có thể chạy vòng qua, cũng may ngay sau đó có Cố Kinh Mặc xuất thủ tương trợ, đấu pháp nàng ta không tốt nên chỉ có thể đào thoát, chỉ là ngọc bội bên hông bị giật đi.

Rong giấy lát Mạnh Chi Nhu bối rối, cuối cùng nghiến răng lựa chọn thoát thân trước.

Huyền Tụng lấy được ngọc bội không tiếp tục đuổi theo nữa, mà cầm ngọc bội trong tay nhìn Cố Kinh Mặc cười nói: "Ngươi ấy vậy mà cứu được không ít người."

Hiển nhiên là đã nghe được nội dụng nói chuyện của các nàng, chẳng những thản nhiên thừa nhận mà còn dùng cái phương thức chọc điên người khác.

Cố Kinh Mặc đối với chuyện này cực kì không vui: "Thế nào, ngươi cũng cảm thấy ta sẽ không cứu người ư? Ngươi coi như ta là Bồ Tát sống của Ma Giới đi."

"Ta tin." Huyền Tụng lui lại một bước, né tránh chiêu tấn công của Cố Kinh Mặc.

Nàng vẫn đẫm mình trong cảm xúc phẫn nộ, lại công kích về phía Huyền Tụng vài chiêu, đều bị né tránh, quanh thân nàng còn mọc lên những tường đất thấp, chặn đường đi của nàng.

"Ngươi cảm thấy những tường đất này có thể chống đỡ được ta?" Nàng chất vấn.

"Không hề."

"Vậy ngươi còn dùng?"

"Khiến ngươi đánh chậm một chút, bằng không thì ta tránh không được."

Cố Kinh Mặc lại bổ mấy chiêu, tức giận nói: "Còn tưởng là ngươi là công tử bột, không nghĩ tới lại có chút bản lĩnh."

"Đương nhiên không bì kịp Ma Tôn." Huyền Tụng trả lời cực kì tự nhiên, chẳng qua ngữ khí cao ngạo, tựa hồ chỉ khiêm tốn ngoài mặt.

"Cái ngữ khí ngạo mạn này của ngươi, ta thật sự không nhìn ra ngươi đang khiêm tốn."

"Ừm, ta và ngươi cùng tu vi, ngươi có lẽ cũng không phải là đối thủ của ta."

"A, không biết tự lượng sức mình."

"Ta là nghiêm túc đánh giá quá trình mà có kết luận."

Lúc này mấy người Vũ Kỳ Sâm cũng trở về, thấy được hai người đang đánh nhau vội vã tới ngăn cản: "Nhị vị có chuyện gì thì từ từ nói, không nên động thủ đâu."

Cố Kinh Mặc lúc này mới thu tay lại, nhưng vẫn tức giận mà thở nặng nề, chưa nguôi cơn tức trừng Huyền Tụng một cái.

Đối với hành động nghe lén của Huyền Tụng, nàng vừa vô cùng để ý vừa phẫn nộ.

Huyền Tụng quơ quơ ngọc bội trong tay nói: "Ta lấy được ngọc bội của Mạnh Chi Nhu, mặc dù không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng cũng có thể nhìn thấy chút quá khứ."

Cố Kinh Mặc lập tức đưa tay đoạt lại thì bị Huyền Tụng chặn.

Cố Kinh Mặc truyền âm chất vấn: "Ngươi vẫn không chịu để yên?!"

Huyền Tụng truyền âm lại cho nàng: "Vậy ngươi tự mình kể cho ta, ta sẽ không nhìn nữa."

"Sao ta lại muốn đem quá khứ thống khổ của người khác kể cho ngươi? Ngươi làm chuyện này không khác gì vạch trần nỗi đau của người khác lần nữa, lại còn phơi bày hết cho người khác xem."

"Nếu như không công khai, Mạnh Chi Nhu sẽ phải chịu bêu danh một đời, thế nhân đều sẽ nghe người kia nói, tin việc Mạnh Chi Nhu là hồng nhan họa thủy, là nàng ta hại toàn bộ Quý Tuấn sơn trang. Ngay cả trăm năm sau khi nàng ta vẫn lạc, linh hồn cũng sẽ bị thế nhân thóa mạ, vãng sinh* rồi cũng không tìm được chỗ tốt."

*Vãng sinh hay vãng sinh là chết và về cõi cực lạc

Biểu cảm của Cố Kinh Mặc hơi giãn ra.

Nàng cõng tiếng xấu cũng quen rồi, nàng đã là một cục thịt ôi, không thèm để ý thêm nữa. Mắng nàng ngàn vạn tội, không sợ lại nhiều thêm một điều.

Nhưng Mạnh Chi Nhu...

Có mấy người có thể chịu được loại ủy khuất này?

Cố Kinh Mặc cuối cùng thu tay lại, không quản nữa.

Huyền Tụng cầm ngọc bội đi về phía một phòng ốc, nơi đó thích hợp thi pháp.

Người khác không nghe được hai người này nói những gì, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt ủa bọn họ giằng co, không khỏi căng thẳng.

Dù sao theo bọn họ nghĩ, ánh mắt hai người kia giằng co một hồi thì Cố Kinh Mặc chủ động nhượng bộ, làm Minh Dĩ Mạn không khỏi cảm thán nữ nhân động tình trước quả nhiên bị yếu thế.

Mặc dù nàng không hiểu Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng mâu thuẫn chuyện gì, vừa rồi vì sao đột nhiên lại dùng bạo lực nhưng nàng cũng không suy nghĩ nữa.

Giờ phút này, bọn họ rất muốn biết chân tướng năm đó.