Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 11: 11: Chúng Ta Ở Chung Đi




Hôm sau.

Gió buổi sáng thổi sương mù tản đi, phong cảnh Huề Dương ban ngày dần dần lộ ra, như bức hoạ của trời, non xanh nước biếc.

Từ xa có thể thấy được dãy núi mơ hồ, cây cối xanh biếc che giấu cả ngọn núi, khói sóng mênh mang. Có nhiều lớp sương mù dày đặc vây quanh rừng khiến vùng núi này so với vùng khác âm u hơn.

Quý Tuấn sơn trang được xây ở nơi đó.

Cố Kinh Mặc rời động phủ vận động thân thể đơn giản, mới rút ánh mắt từ dãy núi đằng xa về liền nhìn thấy Huyền Tụng từ trong động phủ đi ra, lướt qua nàng đi thẳng ra ngoài.

Nàng cứ đứng tại chỗ như vậy nhìn Huyền Tụng đi xa một khoảng, tự hỏi có nên ngăn cản hay không, có nên lo lắng Huyền Tụng chạy mất không.

Ai ngờ Huyền Tụng đột nhiên xoay người lại không vui nhìn về phía nàng: "Sao còn không đến đây."

Hẳn là nàng bắt hắn đúng không?

Sao lại bị đảo khách thành chủ rồi?

Nàng cùng phật tu chưa từng qua lại, có chút không hiểu rõ được, hiện nay hòa thượng đều không khách khí như vậy sao?

Nàng chỉ có thể lên gọi Hoàng Đào cùng đi với Huyền Tụng đến địa điểm tụ hợp đã hẹn trước.

Tới nơi rồi, nàng cũng vẫn chưa hồi thần, nàng luôn cảm thấy hòa thượng này có chút gì đó cổ quái, hành vi cử chỉ quỷ dị không nói lên lời. Nhưng nếu mọi chuyện giống như cảnh tượng "ta truy ngươi trốn" mà nàng tưởng tượng, nàng cũng sẽ đau đầu.

Nhất thời cũng không biết nên vui vẻ hay là nên phiền muộn.

Ba đệ tử Duyên Yên các cũng đến rất đúng giờ, bọn họ vẫn mặc trang phục của môn phái, bên hông treo bội kiếm, tóc tai được sửa soạn chỉnh tề, là kiểu tóc tiêu chuẩn của Đạo gia.

Y phục xanh khói áo rộng tay dài khiến ba người càng có vẻ tiên phong đạo vốt, khí chất thoát tục.

Trên trán Minh Dĩ Mạn rũ vài sợi tóc xuống theo gió lắc lư có chút linh động, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua ba người đối diện, thấy Cố Kinh Mặc lúc nhìn mình thì cười đến xán lạn, không khỏi ngẩn ra, sau đó gật đầu chào.

Chẳng biết tại sao, Cố Kinh Mặc lúc nào cũng tỏ vẻ hữu hảo đối với nàng làm nàng có chút không được tự nhiên.

Sau khi sáu người tụ hợp thì bay đến dãy núi chỗ Quý Tuấn sơn trang.

Bởi vì tốc độ pháp khí phi hành của ba người Cố Kinh Mặc không bằng bội kiếm của đệ tử Duyên Yên nên bọn họ còn phải chờ ba người.

Đoàn người cũng không trực tiếp tới Quý Tuấn sơn trang, mà trước tiên dừng ở thị trấn gần Quý Tuấn sơn trang nhất, dò hỏi tình hình từ những người sống ở đây.

Đến nơi này sương mù càng dày hơn, thậm chí khó mà thấy được mọi vật xung quanh.

Bọn họ vốn là tu giả, thị lực so với người bình thường tốt hơn mấy lần nhưng trước làn sương mù này cũng bất lực, cũng không biết là ngoại lực nào quấy phá.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách một trượng trong sương mù, xa hơn thì nhìn không rõ ràng.

Đứng ở cổng thị trấn liền có thể cảm nhận được từng trận rét lạnh, đã không có gió lại vô cùng âm hàn, sương mù lượn lờ quanh thân bọn họ nhu hòa không tiếng động.

Ngẩng đầu không thấy được mặt trời, cây cối xung quanh dường như biến mất không thấy được.

Bởi vì không cách nào dò xét toàn bộ khu vực càng khiến cho người ta thấy bất an.

Cố Kinh Mặc là người đầu tiên bước vào trong, trong thị trấn không có đến một người, khắp nơi là nhà cửa điêu tàn, cảnh tượng đổ nát vô cùng.

Cũng không biết nơi này đã trải qua tàn sát như thế nào lại khiến cho cánh cửa gãy của cửa hàng cắm vào chính giữa ngã tư đường. Cánh cửa đè ép miếng vải rách nát, trong sương mù có không gió miếng vải cũng không lay động.

Nàng nhìn xung quanh một chút, âm thầm dùng thần thức lướt qua bốn phía.

Lúc dùng thần thức dò xét, thần thức của nàng và những người khác chạm nhau, mấy thần thức này đều là của những người còn lại, không có ác ý nên không có chuyện công kích thần thức.

Trong mấy đạo thần thức nàng tìm thấy Huyền Tụng, cố ý dùng thần trí của mình bám lấy hắn, dùng thần thức quấn lên Huyền Tụng. Huyền Tụng nhìn về phía nàng, ngay sau đó, Huyền Tụng rút thần trí của mình về không thèm dò xét nữa.

Hoà thượng này không thú vị gì cả.

Lúc này Vũ Kỳ Sâm nói lớn: "Màn sương mù này quỷ bí khó lường, không biết trong đó có gì kỳ quặc không, chúng ta không nên tách ra hành động, lỡ có chuyện gì xảy ra cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau."

Mấy người còn lại đều đồng ý.

Trước đó bọn họ dự định đầu tiên tìm kiếm manh mối trong thị trấn, giao lưu với người ở đây để điều tra.

Cố Kinh Mặc sóng vai cùng Huyền Tụng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có phát hiện gì không?"

Huyền Tụng sẽ không cẩn thận tra xét giống ba đệ tử Duyên Yên các, hắn giống như người chỉ huy, đứng ở cổng nhìn bọn họ tìm kiếm manh mối, cuối cùng nghe bọn họ báo cáo.

Huyền Tụng đứng mà nhìn những người còn lại bận rộn, lạnh nhạt mở miệng: "Người và vật nơi này không bị hại cùng một nguyên nhân."

Cố Kinh Mặc nhíu mày, có suy đoán giống với Huyền Tụng.

Vũ Kỳ Sâm tuổi còn trẻ, kinh nghiệm ít ỏi, cũng không nhìn ra được gì, liền hỏi: "Vì sao nói như vậy?"

Cố Kinh Mặc chỉ chỉ bốn phía: "Nếu như người và vật đều bị hại cùng một nguyên nhân, trải qua rung chuyển lớn như vậy, bên trong nhà cửa sao lại không có dấu vết đánh nhau, hoặc là để lại vết máu?"

Vũ Kỳ Sâm lúc này mới ý thức được điểm này, trước đó lúc dò xét cũng xác thực không thấy có vết tích đánh nhau, chớ nói là vết máu.

Cố Kinh Mặc tiện tay cầm một cuốn sổ, thổi thổi tro bụi trên trang bìa, lật ra nhìn mấy lần liền ném cho Huyền Tụng, dù sao nàng cũng không biết chữ.

Còn là chữ nhỏ như vậy.

Thấy Vũ Kỳ Sâm còn nhìn mình thì cười tiếp tục giải thích: "Cái này rất dễ lý giải, người bị trước mang đi từ trước, người mang bọn họ đi dùng loại tà thuật nào đó để bọn họ trong toàn bộ hành trình không hề giãy dụa, cam nguyện bị đưa đi.

"Sau khi người đi nhà trống, có tu giả biết được nơi này thành trấn không người cho nên tới đây cướp đoạt tài sản. Đám người này tới đi rất vội, có thể là sợ ở lại lâu sẽ bị phát hiện, mới có thể trong lúc tìm kiếm đồ vật tạo ra hư hỏng lớn như thế."

Mộc Ngạn cũng ở bên cạnh nghe, nghi hoặc hỏi: "Vì sao là bị đưa đi mà không phải là mọi người biết có án mạng nên tất cả đồng loạt rời đi?"

Cố Kinh Mặc cảm thấy chuyện đó không cần thiết, buông tay giải thích: "Có người chết ở một cái sơn trang, người khác cũng sẽ chỉ cảm thấy xúi quẩy, sẽ không rời đi, đây là thứ nhất.

"Thứ hai, ta đoán cái đám người đến cướp đoạt tài sản có thể là tới sau khi chỗ này đã có nhiều người biến mất, bởi vì nguy hiểm nên mới vội vàng, mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy. Có thể để cho bọn chúng liều chết đến địa phương nguy hiểm này, chỉ có thể là nơi này lưu lại đủ nhiều tài sản vậy mới đáng giá bọn chúng không màng đến nguy hiểm tính mạng đến đây.

"Ngươi ngẫm lại xem, nếu như là tất cả mọi người tự rời khỏi đây, chắc chắn sẽ mang đi tài sản của họ, làm sao lại dẫn tới một đám liều mạng tới đây vơ vét?"

Mộc Ngạn nghe xong, cảm thấy mình đã hiểu, lại cảm thấy mình không hiểu.

Minh Dĩ Mạn và Vũ Kỳ Sâm không tiếp tục hỏi nữa, mà tiếp tục tìm kiếm manh mối, hắn cũng chỉ có thể nói câu cảm ơn, tiếp tục đi theo tìm kiếm đầu mối.

Huyền Tụng liếc nhìn sổ sách, nhìn ngày bên trên nói: "Ngày ở mục cuối cùng là vào mười sáu năm trước."

Vũ Kỳ Sâm nghĩ một hồi thì hỏi: "Cũng chính là một năm sau khi Cố Kinh Mặc đồ sát Quý Tuấn sơn trang?"

"Đúng."

Cố Kinh Mặc cảm thấy không thú vị, đi ra khỏi cửa hàng này.

Huyền Tụng cũng đi ra cùng, nói: "Chúng ta tìm tiệm thuốc, y quán quanh đây một chút."

Cố Kinh Mặc vừa nghe đã hiểu Huyền Tụng muốn giúp nàng tìm thuốc.

Vũ Kỳ Sâm giờ phút này đã công nhận năng lực của Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc, xác định hai người này có kinh nghiệm nhiều hơn ba người bọn họ, còn tưởng là sắp xếp như vậy cũng có thâm ý khác, vì vậy tiếp tục hỏi: "Không biết tìm tiệm thuốc, y quán lại có ý nghĩa gì?"

Huyền Tụng lạnh nhạt trả lời: "Nếu là trước đó có kỳ quặc, chắn chắn sẽ xuất hiện ghi chép khám bệnh khác với bình thường, tỉ như cùng một khoảng thời gian xuất hiện chứng bệnh giống nhau."

"Thì ra là thế!" Vũ Kỳ Sâm bừng tỉnh.

Huyền Tụng nhìn ba đồ tôn đần độn của Duyên Yên các, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.

Cái gì cũng đều không biết đã phải ra ngoài trải nghiệm, còn phái tới chỗ như thế, thật không biết đám phế vật ở Duyên Yên các suy nghĩ cái gì, làm sao lại đem hài tử dạy đến choáng váng? Dạy choáng váng rồi còn sắp xếp tới nơi nguy hiểm.

Sáu người tìm được y quán trong thị trấn.

Huyền Tụng tiến vào bên trong tìm kiếm, nhìn sơ lược thì thấy rất nhiều thảo dược đều bị cướp sạch, trên mặt đất có một ít bệnh lịch*, đơn thuốc dân gian rơi tán loạn khắp nơi, phía trên còn in dấu chân.

*Văn bản tổng hợp bệnh án trong suốt quá trình điều trị.

Người đến cướp đoạt tài sản đương nhiên chỉ để ý đến vật có giá trị, những đồ vật như là bút mực, giấy, nghiên đều không lấy đi, càng miễn đề cập đến những tài liệu này.

Đoán chừng là một đám thổ phỉ trong bụng không có mực nước* gì giống như Cố Kinh Mặc.

* Ý nói mù chữ.

Huyền Tụng dùng thuật khống chế vật mang tất cả ghi chép bên trong y quán tới, để sách, điển tịch trải rộng tán loạn quanh thân mình quay xung quanh thành một vòng, nhắm mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Một trận gió lốc từ dưới chân Huyền Tụng dâng lên, vây quanh trang giấy xoay tròn, sách lẫn điển tịch vì gió thổi mà lật từng trang nhanh chóng, không tới hai nhịp hô hấp, những tài liệu này liền đồng thời chất đống trên mặt đất.

Vũ Kỳ Sâm nhận ra loại công pháp này, nói ra: "Một duyệt ngàn sách."

Mộc Ngạn xem đến tấm tắc kỳ lạ, không khỏi hỏi: "Đây là một môn công pháp ư? Vừa rồi hắn đã xem hết tất cả nội dung rồi?"

"Không sai, loại công pháp này có thể trong nháy mắt đọc ngàn thư tịch, lại có thể nhớ kỹ toàn bộ nội dung. Bất quá ngàn sách cũng chỉ là dùng từ khoa trương, bình thường tu giả một lần tới đọc ba sách đã không tệ. Không nghĩ tới thật sự có người đem loại công pháp này đạt tới loại trình độ này."

Mộc Ngạn không khỏi nhìn Huyền Tụng nhiều hơn một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Có loại công pháp này, thời điểm khảo học chẳng phải rất đơn giản ư, vì sao không thấy các tiền bối trong môn tu luyện?"

"Bởi vì loại công pháp này cũng không hề đơn giản, nếu như đồng thời đọc quá nhiều sẽ khiến cho tư duy và thần thức hỗn loạn, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ dẫn đến tu giả tẩu hỏa nhập ma, từng có nhiều vị tu giả bởi vì loại 'lười biếng' này mà bị công pháp tao ngộ phản phệ, về sau trong môn liền xóa điển tịch công pháp này."

"Thì ra là thế."

Đối với người biết chữ cũng thấy khó khăn như Cố Kinh Mặc mà nói, đồng thời đọc nhiều như vậy tự quả thực có chút kinh khủng, nàng không khỏi hỏi: "Ngươi thật sự xem hết toàn bộ rồi?"

"Ừm." Huyền Tụng dùng giọng mũi trả lời.

Vấn đề này hỏi Huyền Tụng xem ra có chút dư thừa, như vậy cũng giống như Cố Kinh Mặc nghiêm túc hỏi "Ngươi thật sự biết đi ư? Còn thuận lợi đi hết khoảng cách ba trượng?", đều khiến cho người ta không nguyện ý trả lời.

Đây chỉ là tiểu kỹ vạch vãnh mà thôi.

Nàng lại hỏi: "Có gì kỳ lạ không?"

"Cũng không có gì kỳ lạ."

Cố Kinh Mặc chống cằm nhận định: "Nói cách khác trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, toàn bộ người trong thị trấn đồng thời mất tích một cách ly kỳ, trong toàn bộ hành trình lại không hề giãy dụa."

Huyền Tụng gật nhẹ đầu.

Cùng lúc đó, Cố Kinh Mặc ý thức được cái gì, vươn tay ra thuận thế kéo hai người về phía sau trốn.

Hoàng Đào bị Cố Kinh Mặc dắt về phía sau không có bất kỳ nghi hoặc nào, hoàn toàn tín nhiệm.

Minh Dĩ Mạn lại vạn phần không hiểu, vừa định hỏi Cố Kinh Mặc vì sao lại đột nhiên kéo mình lại liền thấy nơi các nàng vừa mới đứng rơi xuống một cái hỏa đạn công kích.

Cố Kinh Mặc khó khăn lắm mới đứng vững, ngẩng đầu liền nhìn thấy Huyền Tụng không vui mà nhìn nàng.

Huyền Tụng đương nhiên có thể dễ dàng tránh thoát công kích lần này, nhưng trong lòng lại không vui.

Thời khắc nguy hiểm Cố Kinh Mặc thế mà lách qua người ở gần nàng gần nhất là hắn mà đi bảo hộ Minh Dĩ Mạn và Hoàng Đào ở khoảng cách khá xa như thế.

Hắn nhớ mang máng... Trên trán hắn vẫn còn đạo lữ ấn Cố Kinh Mặc lưu lại.