*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Kỷ Tự cùng Hà Thụy Chi đến cao ốc Thiên Lan, nhân viên đã tháo băng khánh thành, xem ra hoạt động đã kết thúc. Hà Thụy Chi gọi vào số điện thoại của Cố Gia Nhiên, lại phát hiện không có người nhận.
Kỷ Tự dứt khoát đỗ xe, hai người trực tiếp đi về phía ban tổ chức, xem Cố Gia Nhiên có ở đó không, không ngờ đúng lúc gặp được trợ lý Du Du của cậu.
“Du Du, Gia Nhiên đâu?”
“Kỷ tổng, Thụy Chi ca, Gia Nhiên ca đã được xe đón đi rồi.”
“Không phải nói chờ chúng ta sao? Sao đi trước rồi.” Hà Thụy Chi lại gọi điện thoại cho Cố Gia Nhiên, vẫn không có người nhận.
“Mọi người có hẹn? Không phải xe Ôn tổng sao? Xe màu đen, bảng số xe hai số cuối là 26.”
Kỷ Tự lập tức biến sắc: “Xe màu đen, bảng số xe cuối là 26?”
Du Du gật đầu.
“Tôi biết là ai, không sao, là bạn của chúng tôi, cô về trước đi.”
Du Du mới yên tâm đi về.
Kỷ Tự kéo Hà Thụy Chi về phía xe mình: “Bữa cơm này hôm nay ăn không được, em lập tức gọi điện thoại cho Ôn Ngôn.”
“Sao vậy?” Hà Thụy Chi nhanh chóng gọi điện thoại.
Bên kia vừa thông máy, Kỷ Tự giật lấy điện thoại: “Ôn Ngôn, Cố Gia Nhiên bị chú Ôn đón đi rồi.”
Đây là một phòng trà yên tĩnh.
Trước mặt Cố Gia Nhiên bày một bộ Thiết Quan Âm. Lá trà đã nở, trà thang trong suốt, hương trà cứ quanh quẩn chóp mũi.
“Đừng căng thẳng, chỉ là muốn mời cậu tới uống chén trà.” Người nói chuyện thanh âm trầm thấp, nghe kỹ sẽ thấy giống Ôn Ngôn đến mấy phần. Cố Gia Nhiên ngẩng đầu nhìn ông: Không chỉ có giọng nói, khuôn mặt càng tương tự. Ôn Ngôn quả nhiên là giống ba hắn nhiều hơn, cậu giống như thấy được dáng vẻ của hắn mấy chục năm sau.
“Ôn… Đổng.”
Ôn Viễn Sơn cười: “Còn tưởng rằng cậu sẽ gọi tôi là bác trai.”
Cố Gia Nhiên có chút xấu hổ, không biết nên mở lời làm sao.
“Ôn Ngôn tốt với cậu không?”
“Cũng… cũng tốt.”
Đối diện lại truyền tới tiếng cười khẽ: “Là cực kỳ tốt, có phải không?”
Cố Gia Nhiên đỏ mặt.
Khẩu khí Ôn Viễn Sơn rất ôn hòa, cậu chậm rãi bình tĩnh lại.
“Không biết nó có từng nói với cậu hay không, kỳ thật lúc nó ba tuổi, tôi mới đưa mẹ con bọn họ trở lại bên cạnh.”
Cố Gia Nhiên tò mò nhìn ông.
Ôn Viễn Sơn như rơi vào hồi ức, khóe mắt nhu hòa: “Ba tuổi, là độ tuổi đáng yêu nhất. Tôi bảo nó gọi mình là ba, nó hỏi ba là cái gì, có thể ăn được không?” Ôn Viễn Sơn có chút bất đắc dĩ: “Mẹ nó từ trước đến nay không nhắc đến tôi với nó.”
Cố Gia Nhiên bật cười, cậu thích nghe những chuyện vụn vặt gia đình như thế này.
“Sau khi trở lại bên cạnh tôi, bị tôi nuông chiều đến vô pháp vô thiên, cùng với Kỷ Tự hai đứa nó quả thật như bá chủ một phương, luôn có người tìm tới cửa nói bọn họ gây họa, bị mẹ nó nghiêm khắc đánh mấy lần.”
“Sau đó thì sao?”
“Càng lớn nó càng ngoan, cũng rất là tri kỷ. Lúc nó 10 tuổi, biết ngày kỷ niệm kết hôn của bọn ta, ở trong phòng ngủ bọn ta thổi bong bóng, trên giường trên bàn khắp nơi toàn là cánh hoa, cũng không biết nó lấy đâu ra. Mẹ nó nói nó còn nhỏ như vậy làm sao hiểu được, sau lại phát hiện, trong nhà có một quyển tạp chí sáng tạo.”
“Lúc 19 tuổi nó quen một người bạn gái, lén lút đi hẹn hò. Mẹ nó nói muốn xem, tôi liền cùng bà ấy theo dõi bọn nó, không ngờ đi hai bước liền bị phát hiện, chỉ có thể xin lỗi bồi thường đặt cho bọn nó một bữa tiệc.”
Cố Gia Nhiên cười đến không dừng được, trên đời này tại sao có thể có người nhà đáng yêu như vậy.
Ôn Viễn Sơn nhìn cậu, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười ôn hòa.
“Cậu thích gia đình chúng tôi như vậy sao?”
Cố Gia Nhiên gật đầu: “Rất hạnh phúc, rất thích.”
“Nhưng là, gia đình hạnh phúc như vậy, sẽ không còn tồn tại.” Ôn Viễn Sơn nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mặt, chậm rãi thu lại ý cười, “Bởi vì cậu.”
Cả phòng im lặng.
“Ôn Đổng, tôi không hiểu ý của ngài.”
Ôn Viễn Sơn uống một ngụm trà: “Bởi vì tôi phản đối hai đứa ở cùng nhau. Sau này Ôn Ngôn biết sẽ tranh cãi với tôi, mẹ của nó biết sẽ không vui, thậm chí có thể sẽ vì bọn ta khắc khẩu mà khóc.”
“Đương nhiên, dù tôi uy hiếp nó, khuyên nó thế nào, nó cũng sẽ không đổi ý. Tôi hiểu nó.” Ôn Viễn Sơn nở nụ cười, “Nhưng, nó cũng sẽ không vui.”
Trên mặt Cố Gia Nhiên không còn một chút máu.
“Cậu sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, thậm chí sẽ khuyên nó đừng cãi nhau với bọn ta. Cậu là đứa trẻ ngoan, ngày lễ ngày tết, cậu còn có thể khuyên nó trở về bồi bọn ta.”
“Biết đâu ngay cả Kỷ Tự cũng sẽ dính vào, khuyên nó khuyên cậu khuyên bọn ta.”
“Có ích lợi gì đâu? Kết quả cuối cùng vẫn là hai bên giằng co — mỗi người đều không vui — bởi vì cậu.”
Ôn Viễn Sơn đứng lên, chắp tay sau lưng không nhìn cậu: “Cậu hình như rất thích sự ấm áp gia đình, nhưng là, chính cậu đang hủy diệt sự ấm áp mà cậu thích nhất đó.”
Cố Gia Nhiên lập tức đứng lên, động tác của cậu hơi mạnh, làm đổ chén trà, tí tách, nước trà chậm rãi nhỏ giọt xuống đất, tiếng vang khá lớn.
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại lại chậm rãi mở ra, lông mi run nhè nhẹ, giống như con bướm đang đập cánh.
Cũng là con bướm sắp chết.
“Cuộc sống chính là như vậy, tình cảm mãnh liệt qua đi, chỉ còn lại vòng lặp vô tận. Có người may mắn, tìm được người mình yêu, lập lại màu sắc của cuộc sống. Có người thì gánh vác tổn thương và áy náy, lặp lại là thống khổ, ngày qua ngày, một năm lại một năm, cuối cùng mờ nhạt tất cả ý chí và tình cảm.”
Cơ thể Cố Gia Nhiên một mực run rẩy, cậu cắn môi, từ đầu đến cuối không nói một câu.
“Ôn Ngôn phỏng chừng sắp đến. Nó bước vào chuyện thứ nhất sẽ nói xin lỗi cậu, nó sẽ tự trách, cảm thấy không bảo vệ cậu được tốt, cậu nhìn nó, lại không nói được gì.”
“Hai đứa dường như vẫn như trước, rồi lại như có gì đó đã thay đổi.”
“Trên đời này, không có chuyện gì hoàn hảo.”
Ôn Viễn Sơn từ đáy lòng thở dài một hơi, đặt một tấm danh thiếp ở trước mặt cậu: “Nếu cần, cậu có thể tìm tôi.”
“Gia Nhiên!”
Ôn Ngôn đẩy cửa tiến vào.
Ôn Viễn Sơn đã sớm rời khỏi, chỉ còn một mình Cố Gia Nhiên, nhìn chén trà đổ đờ ra. Cậu nghe tiếng, ngẩng đầu cười cười: “Ôn Ngôn.”
Ôn Ngôn cực kỳ đau lòng, vội vã đi tới ôm cậu: “Xin lỗi xin lỗi, là anh không tốt, anh không ngờ ba anh lại đột nhiên đưa em đi.”
Cố Gia Nhiên vươn tay ôm chặt hắn, chậm rãi nhắm mắt lại: “Không có việc gì, không có việc gì, chẳng có chuyện gì.”