Chước Lộc

Chương 93




Từ trong giấc mộng lạnh lẽo tỉnh lại, Thẩm Lâu theo bản năng mà nắm chặt cánh tay, đem thân thể Lâm Tín dẻo dai ấm áp siết chặt trong lồng ngực, rồi mới chậm rãi mở mắt ra.

Gió lạnh thổi vào noãn các, xen lẫn tiếng hạt tuyết xào xạc vang vọng. Mùa đông ở Hoán Tinh Hải luôn tới rất sớm.

Hai người này nằm một giường có chút phiền phức, một người đạp chăn, người khác cũng phải chịu lạnh theo. Lúc này, vai Thẩm Lâu lộ ra bên ngoài, mà Lâm Tín ấm vù vù núp trong ngực y ngủ đến không biết ngày tháng năm nào. Cũng may y có linh lực hộ thể, sẽ không bị lạnh đến bị phong thấp.

Thẩm Lâu khẽ nâng người trong ngực lên, nhét lại góc chăn.

Lâm Tín mơ mơ màng màng cọ mặt trên cánh tay y, cảm thấy da thịt nơi má hơi lành lạnh, nhắm mắt đem cánh tay lành lạnh ấy tiến vào trong chăn, ôm sưởi ấm.

Cánh tay như bị mèo ngủ say cuốn xuống dưới bụng, chọc lòng người ngứa ngáy, Thẩm Lâu hôn nhẹ lỗ tai man mát của người kia, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có tuyết rồi.”

“A…” Lâm Tín rầm rì một tiếng, víu thân thể Thẩm Lâu hướng lên trên tháo chạy, đem mặt chôn trong hõm cổ y, thuận thế mang ấm áp cho bả vai man mát, “Hôm qua không phải chưa có gì sao?”

“Tuyết lớn nói đến là đến, không lường được, ” Thẩm Lâu vuốt ve tấm lưng bóng loáng, xoa xoa thịt mềm tối qua bị khi dễ, “Còn muốn ngủ không? Không ngủ thì chúng ta tới xem Hoán Tinh Hải.”

“Ngủ thêm một chút.” Lâm Tín gác một chân lên trên người Thẩm Lâu, rầm rì mà loạn cọ.

Thẩm Lâu rên lên, vỗ một phát trên mảng thịt mềm: “Ta thấy ngươi là không định ngủ.”

“Thanh Khuyết ca ca xấu tính, mới sáng sớm đã đánh mông ta, ta phải mách cha.” Lâm Tín rướn người, một mặt ngây thơ ủy khuất nói.

Thẩm Lâu vươn mình kéo người áp đến trên giường, dữ dằn nói: “Thanh Khuyết ca ca không chỉ muốn đánh đòn, còn muốn…”

“Còn muốn lấy côn côn đâm ta! Này nhất định phải mách cha… A! Ha ha ha… Ta sai rồi ta sai rồi…”

Bộ dáng này nhất định là cáo không thành, Thẩm cha căn bản cũng không ở Hoán Tinh Hải.

Bắc Vực lạnh giá, ngày đông đối với Thẩm Kỳ Duệ đã mất đi linh lực mà nói càng trở nên gian nan. Lúc trước vốn định tới Đông Vực, vậy mà Đông Vực không có Địa Long, giường sưởi, lại nhiều nước nên không khí ẩm nặng, cảm giác so với Bắc Vực còn lạnh hơn. Cuối cùng đành phải đi Nam Vực chịu đựng Chu Nhan Cải xấu tính.

“Nghe nói tiểu Hàn Ngư câu từ trong băng vô cùng ngon.” Lâm Tín bọc áo lông hồ ly, đứng trên thủy tạ nhìn Hoán Tinh Hải đóng băng.

Vì hồi trên núi tuyết mất rất nhiều máu, thân thể Lâm Tín suy nhược một thời gian. Liên tục đổ thuốc bổ vào sớm đã không sao rồi, nhưng Thẩm Lâu vẫn không yên lòng, vẫn bọc hắn thành cái bánh chưng như trước. Mà hài tử Thẩm gia, gồm cả Thẩm Doanh Doanh, đã mặc áo lót mỏng chơi đùa trên mặt băng.

“Thuộc hạ đi lấy cái đục và cần câu đến.” Tử Xu thấy Thẩm Lâu nhìn sang, lập tức hiểu ý đi chuẩn bị dụng cụ.

“A Tín! Xuống dưới chơi!” Một quả cầu tuyết bay về phía Lâm Tín, bị hắn tiếp được, liền thấy Thẩm Doanh Doanh đang đứng trên mặt băng nhe răng với hắn.

Lâm Tín nắm quả cầu tuyết kia trong tay quăng đi: “Ta không biết chơi cái này, ngươi phải nhường ta.”

“Được, chấp ngươi ba chiêu.” Thẩm Doanh Doanh chống nạnh xua tay, dũng cảm nói.

Lâm Tín vươn mình nhảy khỏi thủy tạ, làm ba quả cầu tuyết, như nghệ nhân xiếc ảo thuật ném từng cái tới không trung, lại lần lượt tiếp được, nhìn ra một đám hài tử vỗ tay bảo hay. Sau khi xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên lắc cổ tay, “bụp bụp bụp” chuẩn xác đập vào trên đầu Thẩm Doanh Doanh.

Thẩm Doanh Doanh bị đập trúng, trố mắt nửa ngày mới phản ứng được, cái tên này chỗ nào giống không biết chơi, rõ ràng chơi rất giỏi: “Lâm Bất Phụ, ngươi đợi đấy!” Dứt lời, giơ lên một quả cầu tuyết lớn, đuổi theo Lâm Tín chạy đi.

“Ai, tự ngươi nói chấp ta ba chiêu.” Lâm Tín cười, trượt chạy trên mặt băng, nhưng hắn không am hiểu cái này, chạy hai bước đã ngã sấp xuống, bị tuyết lớn của Thẩm Doanh Doanh đập trúng.

“Oa!” Đám tiểu hài tử thấy có người ngã xuống, lập tức kêu la nâng tuyết muốn chôn Lâm Tín.

Lâm Tín vừa thấy đại sự không ổn, nỗ lực đứng dậy, có điều mặt băng quá bóng loáng, chân duỗi tay quơ không lấy sức nổi. Mắt nhìn đống tuyết lớn sắp đập tới, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, được Thẩm Lâu một tay nhấc lên che chở vào trong ngực.

Cầu tuyết tán loạn đập vào trên tấm lưng rộng rãi của Thẩm Lâu, tán thành những mảnh vụn tuyết tung tóe. Bọn nhỏ thấy đập phải Thẩm Lâu, kêu sợ hãi, giải tán lập tức.

“Nhìn ngươi xem, lớn lên xấu như vậy, hù hài tử bỏ chạy.” Lâm Tín nằm nhoài trên bả vai Thẩm Lâu, nhìn đám tiểu hài tử chạy xa.

“Ừm.” Thẩm Lâu thuận miệng đáp lời, lau vụn tuyết tan thành nước đá trên người hắn.

“Chớ thương tâm, ở trong mắt ta, ngươi chính là ánh trăng trên chín tầng trời, sao trời trong dải ngân hà, dễ nhìn đệ nhất thiên hạ.” Lâm Tín nâng mặt Thẩm Lâu, vô cùng nghiêm túc nói.

Thẩm Lâu bị hắn chọc phát cười: “Nhận được lời như vậy, Thanh Khuyết vô cùng cảm kích.” Dứt lời, nhận mấy công cụ Tử Xu đưa tới, kéo Lâm Tín ra giữa hồ.

Thẩm Doanh Doanh đứng ở một bên: “…” Là nàng có bệnh về mắt sao? Huynh trưởng nhà mình rõ ràng là tuấn nam mỹ mạo số một, số hai Đại Dung, sao còn phải cảm kích Lâm Tín không chê y xấu?

Nhưng mà chẳng ai để ý tới chân lý trong lòng Tang Hồ Quận chúa, hai người kia đã ra tới giữa hồ đục băng, bắt đầu câu cá.

Thẩm Lâu thả câu rồi tĩnh tọa trên mặt hồ băng, nửa ngày cũng có thể bất động.

Ngược lại, Lâm Tín ngồi không yên, lưỡi câu thả xuống không tới một nén nhang đã nhấc lên đến kiểm tra, rỗng tuếch. Nhiều lần vẫn như vậy, không còn nhẫn nại, ném cần câu đưa mắt nhìn bốn phía. Giữa hồ chỉ có hai người bọn họ, gió lạnh hiu quạnh, băng tuyết mênh mông.

Chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, hắn có thể tâm bình khí hòa câu cá trên Hoán Tinh Hải thế này.

Nhất thời có chút trố mắt.

“Tín Tín, ” Thẩm Lâu đột nhiên kéo tay hắn, “Đừng sợ.”

Lâm Tín chớp mắt mấy cái, nhớ tới Thẩm Lâu vừa rồi vội vã cuống cuồng không để bọn nhỏ dùng tuyết chôn hắn, mới hiểu được, người này vẫn còn chú ý việc chín tuổi năm ấy. Kỳ thực, hắn đã không còn sợ đất trời ngập tràn băng tuyết lâu rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lâu, cảm thấy mình cần phải nũng nịu y.

“Kéo tay vô dụng, ngươi đến ôm ta mới được.” Lâm Tín tiến đến trước mặt Thẩm Lâu, mắt chăm chú nhìn y.

Đôi mắt dẫn theo vẻ đau xót kia, nhất thời sáng lên. Thẩm Lâu mở áo khoác lông hồ ly của Lâm Tín ra, ôm hắn ngồi xuống, dùng áo khoác bọc lấy cả hai người.

Lâm Tín đắc ý mà vùi trong lồng ngực Thẩm Lâu, lười biếng ngáp lớn, nhìn y tiếp tục câu cá: “Đưa con cá này tới Nam Vực, nói cha ngươi sai người mang cho Tinh phu nhân.”

“Phụ thân tự có tính toán trước, không cần lo ngại, ” Thẩm Lâu đem đám cá đông cứng nối liền nhau lên bờ, “Cái này cho ngươi ăn.”

Tiểu Hàn Ngư là mỹ vị độc nhất chỉ có ở Hoán Tinh Hải, ăn rất ngon. Lâm Tín ăn một con cá nướng lửa than, liền đem khả năng Thẩm cha đang bị sư bá đánh quăng lên chín tầng mây.

Tuyết càng rơi càng lớn, gió đêm lạnh lẽo, buổi chiều đã đóng chặt cửa sổ lại. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lâu không bị lạnh tỉnh, ngủ thẳng đến canh giờ thường thức dậy luyện kiếm, nhắm hai mắt mò người trong ngực.

Khoảng không.

Thẩm Lâu trong nháy mắt thức tỉnh, ngồi dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Tín, lập tức chạy đi tìm. Đẩy cửa ra, hoa tuyết như sương như khói phả vào mặt. Gia hỏa khiến người ta không an tâm kia, đang mặc áo lót mỏng đắp người tuyết dưới cây phong, nghe tiếng Thẩm Lâu đi ra, theo bản năng mà giơ tay ngăn trở.

“Ngươi sao dậy sớm hơn thường ngày thế?” Người tuyết còn chưa làm xong, Lâm Tín có chút tức đến nổ phổi chạy về.

“Không thấy ngươi.” Thẩm Lâu nắm chặt hai tay lạnh lẽo của hắn.

Lâm Tín nghe như thế, hơi chột dạ ngừng lại động tác đuổi người. Cũng không biết có phải hắn đơn thân độc mã chạy đi giết Đại Vu hù đến Thẩm Lâu hay không, sau này, tật xấu giật mình tỉnh trong đêm lại tái phát. Cũng may không nghiêm trọng lắm, tỉnh lại nhìn thấy Lâm Tín ở bên người liền có thể ngủ tiếp.

“Ta sau này đều không đi đâu cả.” Lâm Tín cởi dây cột tóc màu đen trên đầu xuống thắt bên hông người tuyết, dùng chạc cây vẽ mặt mày, tay ngắn, chân ngắn, nghiễm nhiên là Thẩm Thanh Khuyết khi còn bé.

Đây là tiểu Thẩm Lâu trên núi tuyết, tồn tại trong ký ức cả hai đời. Trong lồng ngực tiểu Thẩm Lâu, còn ôm một quả cầu tuyết nhỏ, là tiểu Lâm Tín còn chưa làm xong.

“Ta sớm đã không sợ tuyết, từ lần trước ngươi ôm lấy ta trên núi tuyết, ta đã không sợ nữa.” Lâm Tín cụp mắt nhìn người tuyết nhỏ chưa làm xong. Cái ôm ấm ấp cùng mùi hương cây cỏ nhàn nhạt vương vấn không rời trong gió rét thấu xương, là cứu tinh duy nhất trong năm tháng ấy, hắn ghi nhớ hai đời, cuối cùng cũng coi như được đền bù như ý nguyện. Có Thẩm Thanh Khuyết, còn sợ gì gió tuyết.

Thẩm Lâu yên lặng nhìn hắn, trong mắt dần dần nổi lên ý cười, mở miệng đùa hắn: “Như vậy, ta có thể yên tâm đi tuần biên, ngươi ở nhà ngoan ngoãn chờ ta.”

Tuyết lớn rơi, là lúc nên dò xét biên giới Bắc Vực.

Nghe đến sắp tách ra, Lâm Tín lập tức cái gì cũng sợ, giống như không xương cốt nhào tới trong ngực Thẩm Lâu, run lẩy bẩy nói: “Tuyết sao lại lớn như thế, ta sợ!”

Thẩm Lâu mím môi nhịn cười: “Vậy, ngươi theo ta cùng đi?”

“Được!” Lâm Tín ngửa đầu hôn cằm y.

“Tuyết biên cảnh còn lớn hơn nhiều.”

“Vậy ngươi ôm ta, ôm thật chặt.”

“Tín Tín ngốc…”