Quyền Hoa Thần đột nhiên giật mình giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hắn xoay người đưa tay lau mặt một cái, hít sâu một hơi, rồi quay đầu nhìn về phía Khang Chước, trên mặt chỉ có nụ cười dịu dàng.
“Bé ngoan tỉnh rồi?” Hắn lại hôn lên mu bàn tay Khang Chước, “Chờ tôi một chút, tôi đi gọi bác sĩ.”
Cơn đau buốt bên trong và bên ngoài cơ thể khiến Khang Chước xém ngất đi thêm lần nữa, phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Ngay sau đó, một bác sĩ nam Omega trung niên mang theo y tá đi vào, tiến hành kiểm tra toàn bộ Khang Chước.
“Bác sĩ Lưu, em ấy thế nào?” Cổ họng của Quyền Hoa Thần khàn đặc.
Lưu Mạc nhìn lướt qua Alpha trước mắt, bộ âu phục của hắn đã nhăn nhúm hoàn toàn, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ bừng, bọng mắt xanh đen, trên cằm mọc ra một vòng râu, hiển nhiên là đã một đêm không ngủ.
Lưu Mạc âm thầm thở dài: “Tối hôm qua, mảnh thủy tinh trong dạ dày của cậu ấy đã lấy ra toàn bộ, tổn thương niêm mạc không quá nghiêm trọng, vết thương ở đầu cũng không để lại máu bầm, những chỗ khác trên cơ thể đều là vết trầy xước nhỏ, sẽ sớm lành lại như cũ, quan trọng là ống PMA mà cậu ấy đã uống.”
Quyền Hoa Thần lập tức nhìn về phía Khang Chước.
Khang Chước vẫn đang tiếp tục được kiểm tra. Đầu tiên y tá ấn nhẹ lên tuyến thể của Khang Chước, hỏi cậu có cảm giác gì không, Khang Chước mờ mịt nhìn trần nhà, lắc đầu.
Sau đó, y tá lấy ra một lọ thuốc thể rắn màu nâu rồi đặt nó dưới mũi Khang Chước để cậu ngửi.
Thuốc kia có mùi rất kỳ lạ, có chút hăng hắc song lại giống như không có mùi gì, nhưng nó lại làm cho tuyến thể cảm thấy khó chịu. Quyền Hoa Thần đứng cách rất xa cũng có thể ngửi thấy, vậy mà lọ thuốc kia ở ngay dưới mũi Khang Chước, nhưng biểu cảm của cậu vẫn không thay đổi, cậu lại lắc đầu nói: “Không có mùi gì.”
Tuy rằng Quyền Hoa Thần đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong khoảnh khắc ấy hắn vẫn trở nên kích động, pheromone hương rượu Brandy bắt đầu lan tàn trong phòng bệnh: “Bác sĩ Lưu, Khang Chước em ấy…”
Lưu Mạc thở dài: “Anh bình tĩnh một chút, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
“Không cần phải đi ra ngoài, cháu biết thành phần của ống thuốc kia.” Khang Chước lên tiếng, mỗi một lần cậu làm động tác nuốt đều giống như bị tra tấn, nhưng cố làm quen thì cũng không phải không chịu đựng được. Cậu dùng sức muốn chống người ngồi dậy, Quyền Hoa Thần lập tức giúp cậu nâng cao đầu giường.
Muốn nói trên đời này người hiểu rõ nhất PMA – loại thuốc ức chế phát tình kiểu mới dành cho Omega, ngoại trừ Lưu Minh, thì có lẽ sẽ là Khang Chước. Cậu trợ giúp Lưu Minh hoàn thành bài báo về chất kết dính phân tử pheromone, đồng thời lại tham gia nghiên cứu và phát triển PMA. Dưới tình huống nguy hiểm ngày hôm qua, cậu lựa chọn đập vỡ một lọ PMA rồi nuốt trọn, bởi cậu cũng đã có suy tính, cậu biết ít nhất mình không chết được.
“Cháu không sao.” Khang Chước nắm tay Quyền Hoa Thần, giờ khắc này cậu thậm chí còn an ủi Quyền Hoa Thần, “Bác sĩ Lưu, ngài nói đi, cháu cũng coi như là người đầu tiên dùng thuốc PMA lâm sàng, ngài hãy nói cho cháu biết tình trạng hiện tại của cơ thể cháu.”
“Cậu cũng biết cậu là người đầu tiên dùng thuốc, trước mắt mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết. Tin tốt là loại thuốc kia được phát triển theo dạng thuốc tiêm, phần lớn các hợp chất trong đó bị bất hoạt trong axit dạ dày, cho nên không ảnh hưởng lớn tới gan của cậu, nhưng chất kết dính phân tử pheromone kia…” Lưu Mạc đẩy kính, động tác này làm cho Khang Chước cảm thấy quen thuộc.
“Tối hôm qua sau khi đọc báo cáo kiểm tra của cậu, tôi đã liên lạc ngay với anh trai tôi.” Lưu Mạc nói xong dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Khang Chước mang theo ý cười, “Anh trai tôi chính là thầy hướng dẫn Lưu Minh của cậu.”
Khang Chước lập tức kinh ngạc, cậu biết Lưu Minh có một người em trai là chuyên gia y học tuyến thể nổi tiếng, nhưng nghe nói trước đây ông ấy vẫn ở nước ngoài. Khang Chước quay đầu nhìn về phía Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần khẽ gật đầu, hắn đã thuê máy bay mời người về nước ngay trong đêm. Ngôn Tình Sủng
Lưu Mạc nói tiếp: “Chắc cậu cũng biết, nói rõ ra thì PMA vốn là pheromone Alpha nhân tạo. Do có sự hiện diện của chất kết dính phân tử, cho nên nó có thể phù hợp với bất kỳ Omega nào và đạt được hiệu quả như đánh dấu tạm thời. Nhưng bởi vì nó chưa trải qua thử nghiệm lâm sàng, và nghiêm trọng chính là lượng chất kết dính trong ống PMA kia vượt quá phạm vi chịu đựng của tuyến thể Omega. Nó ngăn chặn các phân tử thụ thể, dẫn đến việc cậu không thể tiếp nhận các phân tử phối tử của pheromone khác, gây ra mất chức năng tuyến thể, thậm chí còn tồi tệ hơn… Bây giờ cậu gần như không cảm nhận được sự tồn tại của tuyến thể đúng không?”
Khang Chước nắm chặt tay Quyền Hoa Thần, gật đầu.
Cho dù cậu giả vờ lãnh đạm ra ngoài mặt như thế nào, thì đương nhiên trong lòng cậu vẫn thấy sợ hãi.
【“Nhìn bộ dáng của nhóc Omega này xem, nhìn cái mông của nó kìa, chúng mày có thể nhịn không? Dù sao tao cũng không nhịn được.”】
【“Đệt, dù gì tiền cũng không moi được, còn không cho phép ăn miếng thịt nào sao, trước tiên cứ để ông đây sướng cái đã.”】
【“Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, ha ha ha…”】
【“Lột quần áo nó đi!”】
Nhớ lại những gì đã xảy ra trong nhà kho, sắc mặt của Khang Chước lập tức trở nên trắng bệch, hô hấp của cậu bắt đầu gấp gáp, tim đập nhanh hơn, thậm chí không nhịn được muốn nôn ói.
Quyền Hoa Thần vội vàng bảo cậu nằm xuống: “Bác sĩ Lưu!”
Lưu Mạc đẩy Quyền Hoa Thần sang một bên tiến tới kiểm tra, cũng may sau khi Khang Chước nằm xuống triệu chứng khó chịu nhanh chóng giảm bớt, chỉ là nước mắt vẫn đang tích tụ ở khóe mắt.
Lưu Mạc đoán ngay ra khi nãy cậu đang suy nghĩ gì, ông tiêm một ống thuốc an thần nhỏ vào túi truyền dịch của Khang Chước, dùng khăn giấy lau nước mắt cho Khang Chước: “Đứa nhỏ ngoan đừng nghĩ đến nữa, thực quản vẫn rất đau sao? Ngủ thêm một lát đi, ngủ một giấc thức dậy là khỏe ngay thôi.”
Khang Chước dần dần mất đi ý thức, Lưu Mạc thở dài, xoay người nhìn thấy Quyền Hoa Thần đang mất hồn mất vía, lại thở dài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Trên hành lang phòng bệnh VIP, Quyền Tiêu cũng ở lại một đêm, ban nãy khi Quyền Hoa Thần ra ngoài gọi bác sĩ, hắn làm như không nhìn thấy bà. Sau khi bác sĩ Lưu đi vào bà cũng không dám đi theo, chỉ ở bên ngoài trông coi, chờ đến bây giờ khi hai người lại đi ra.
Lúc bác sĩ Lưu nói chuyện, Quyền Hoa Thần cũng không đuổi bà đi, vì vậy Quyền Tiêu chỉ im lặng đứng ở phía sau hai người lắng nghe.
Bác sĩ có nghĩa vụ thông báo cho bệnh nhân và người nhà biết tình trạng thực tế và chiều hướng phát triển của bệnh, vậy nên Lưu Mạc thẳng thắn nói cho Quyền Hoa Thần biết. Bởi vì chất kết dính phân tử pheromone mới nghiên cứu chưa được bao lâu, không ai có thể biết ảnh hưởng của nó đối với cơ thể con người. Trong trường hợp việc điều trị sau này không có hiệu quả rõ ràng, Khang Chước có thể mất đi chức năng tuyến thể cả đời. Nếu giai đoạn sau khởi phát thành bệnh thể tuyến, rất có thể Khang Chước phải tiếp nhận phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể. Mà đối với một Omega, cắt bỏ tuyến thể có thể trực tiếp tính như việc rút ngắn tuổi thọ.
“Tất nhiên, đây là tình huống xấu nhất, cũng có khả năng chất kết dính sẽ tự chuyển hóa nhờ các tế bào tuyến thể, không cần chữa mà vẫn có thể tự khỏi. Trong thời gian tới tôi sẽ bàn bạc phương án trị liệu với anh trai tôi…”
Khi Lưu Mạc nói được một nửa thì Khang Thế Thành tới, Quyền Hoa Thần không muốn nghe tin dữ một lần nữa, hắn xoay người vào phòng bệnh ở bên Khang Chước.
Trên hành lang, Khang Thế Thành tiễn Lưu Mạc đi, quay đầu lại nhìn về phía Quyền Tiêu đang lúng túng: “Chị quay về đi, đi thăm Đông Phàm, buổi chiều nó sẽ được đưa đến trại tạm giam Alpha.”
Hốc mắt Quyền Tiêu ngân ngấn nước, bà cúi đầu: “Anh Khang, tôi xin lỗi.”
Khang Thế Thành im lặng một lúc, sau đó nói: “Alpha sử dụng ký hiệu dụ dỗ Omega thực hiện hành vi phạm tội, nhẹ nhất cũng sẽ bị giam giữ nửa tháng. Đông Phàm có thể sẽ phải ăn tết trong trại tạm giam, chị về nhà sớm chuẩn bị một chút đi.”
Quyền Tiêu lắc đầu: “Doãn Kiệt đi rồi. Tôi muốn ở lại, tôi là Omega, chăm sóc Khang Chước dễ dàng hơn.”
“Chị cảm thấy Khang Chước sẽ đồng ý gặp chị sao?” Giọng điệu của Khang Thế Thành nặng nề hơn, “Chị ở đây nó sẽ nhớ tới Doãn Đông Phàm, nhớ tới Tô Vân Tường và những chuyện xấu xa kia, chị đi đi!”
Khang Thế Thành nói xong xoay người đi vào phòng bệnh.
Khang Chước ở nguyên trong phòng bệnh một tuần, thực ra đến ngày thứ ba là cậu có thể xuất viện, nhưng Quyền Hoa Thần lo lắng, muốn cậu phải ở đủ một tuần. Cũng may kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy, ngoại trừ tuyến thể thì cơ thể của Khang Chước đều đang hồi phục bình thường.
Trong mấy ngày ở bệnh viện, Khang Chước gặp rất nhiều người. Chu Viện ở nước D xa xôi ngàn dặm bay đến thăm cậu, Khang Thế Thành cũng xin nghỉ hai ngày để ở bên cậu. Ngoài Lưu Minh và cố vấn lớp, thì Chử Vệ Lâm, Diêu Viễn cùng với các bạn học trong phòng thí nghiệm đều đến thăm Khang Chước. Dựa theo mong muốn của Quyền Hoa Thần, nhà trường sắp xếp giữ bí mật chuyện này, tất cả mọi người đều cho rằng Khang Chước bị tai nạn giao thông.
Chẳng qua sau khi cậu tỉnh lại, cảnh sát đã đến ngay, cậu buộc phải xé toạc miệng vết thương nói lại câu chuyện ngày đó. Quyền Hoa Thần vẫn luôn ở bên cạnh cậu, thấy cậu không chịu nổi nữa liền kêu dừng lại.
Bàn tường trình của cậu phù hợp với suy đoán của cảnh sát.
Sau khi ba tên côn đồ kia bỏ xe rồi trốn vào nhà kho, chúng đã nảy sinh tranh chấp về việc xử lý Khang Chước như thế nào. Hai tên Beta thì muốn xâm phạm Khang Chước rồi bỏ trốn, tên Alpha sợ lưu lại pheromone sẽ bị bắt, vẫn khuyên bọn chúng quay đầu tìm người mua, ít ra thì còn lấy được tiền bắt người về. Sau đó một trận cãi vã xảy ra, đủ thời gian để cho cảnh sát đến bắt người.
Trước đó, bọn chúng đã đánh thuốc mê Khang Chước để cậu ngất đi rồi tùy tiện ném cậu xuống sàn nhà kho. Chúng ỷ vào cậu là Omega, cũng không cố ý trói tay trói chân cậu.
Sau khi tỉnh lại, Khang Chước đè nén cảm giác sợ hãi, cậu giả vờ ngủ một lát, cho đến khi nghe thấy bọn họ định động thủ với mình. Dưới tình thế cấp bách, cậu nhìn thấy chiếc vali bị phá hỏng bên cạnh. Pheromone Alpha mùi rỉ sắt cay mũi bao vây lấy Khang Chước từ phía sau, trong khoảnh khắc hoảng loạn tột độ đó cậu chỉ có một suy nghĩ —— ít nhất đừng để bị đánh dấu.
Kế tiếp, trong lúc hỗn loạn và giằng co, Khang Chước đập vỡ một ống PMA rồi ngửa đầu uống cạn. Sau đó cậu ném đống mảnh vỡ thủy tinh trong tay về phía ba người, bị một trong hai tên Beta tức giận dùng gậy gỗ đánh ngất xỉu.
Mảnh thủy tinh cắt qua thực quản của Khang Chước, cậu ngã xuống đất bắt đầu hộc máu. Ba người kia hoảng hốt, tưởng rằng Khang Chước sắp chết, chúng định tẩu thoát nhưng bị cảnh sát chạy tới kịp thời bắt được…
Khi cảnh sát có mặt ở phòng bệnh, Khang Chước vẫn có thể giả vờ rất bĩnh định, hợp tác kể lại tất cả các chi tiết. Sau khi cảnh sát rời đi, cậu không kiềm chế được bắt đầu khóc, cậu muốn Quyền Hoa Thần ôm mình, ôm thật chặt, nhưng cậu vẫn không có cảm giác an toàn.
Bởi vì cậu không cảm nhận được pheromone của Quyền Hoa Thần.
Cậu không chỉ mất đi một giác quan, cậu còn mất đi kết nối sinh lý với Quyền Hoa Thần.
Bọn họ đã bị cắt đứt.
Không thể kết nối.
Khang Chước không có cách nào diễn tả nỗi sợ hãi này với bất cứ ai. Cậu giống như bị một người vứt bỏ trong biển rộng, trong sa mạc, trong đầm lầy, rõ ràng Quyền Hoa Thần ở ngay sát bên người, nhưng cậu lại không thể với tới hắn.
“Anh Thần, em muốn pheromone của anh, em muốn pheromone…”
Trái tim của Quyền Hoa Thần muốn vỡ vụn.
Khang Chước không biết, trong lúc cậu liên tục đòi pheromone của Quyền Hoa Thần, thì nồng độ pheromone rượu Brandy trong phòng đã cao đến mức khiến cho bất kỳ Beta nào tiến vào cũng muốn phát điên ngay tại chỗ.
Nhưng Khang Chước lại không cảm nhận được.
Trên giường bệnh, Quyền Hoa Thần ôm chặt cậu vào trong lòng, hôn lên nước mắt trên khóe mắt cậu: “Không sao hết, em sẽ khỏe lại thôi. Bé ngoan của chúng ta không phải là nhà sinh vật học vô cùng giỏi giang sao. Em và Lưu Minh có thể nghiên cứu ra PMA, thì cũng có thể tìm được biện pháp chữa trị nó, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.”
Khang Chước ngẩng đầu, dùng đôi mắt màu xám mờ mịt bụi nước nhìn hắn, giống như đang cầu cứu: “Vậy nếu như… nếu như cả đời cũng không chữa khỏi được thì phải làm sao bây giờ? Nếu như em bị cắt bỏ tuyến thể thì phải làm sao đây?”
Quyền Hoa Thần trả lời không hề do dự: “Vậy thì anh Thần cắt bỏ tuyến thể cùng em.”
“Đừng mà! Em không muốn vậy, em không muốn…” Khang Chước ôm cổ Quyền Hoa Thần, bật khóc thật lớn.
Gió lạnh đêm đông thổi mạnh, đập vào cửa sổ phòng bệnh vang lên tiếng ầm ầm rung động. Quyền Hoa Thần ôm Khang Chước vào trong lòng, nhẹ giọng nói những lời an ủi mà chính hắn cũng không có cách nào tin tưởng.
Đây là thời khắc hắn cảm thấy bất lực nhất trong 32 năm cuộc đời.