“Đừng hẹn lúc khác mà anh ơi, ngay bây giờ đi, xin anh đấy bây giờ đi mà. Kể cả một phút em cũng không chịu nổi, em thật sự khó chịu muốn chết hu hu hu…”
Quyền Hoa Thần nghe y nói như vậy thì muốn bật cười, thằng oắt này đang uy hiếp ai đây, lại nghĩ chắc Khang Chước sẽ mềm lòng đúng không? Hắn nói với Khang Chước: “Em bảo nó đến đây, xem tôi trị nó thế nào.”
Nhưng hắn lại nhìn thấy Khang Chước mở to hai mắt kinh ngạc, vẻ khó xử chợt lóe qua đáy mắt.
Lý trí của Quyền Hoa Thần đã trở lại, hắn biết Khang Chước đang suy nghĩ gì. Hắn ôm người vào trong ngực rồi hôn một cái: “Không phải là tôi bảo em công khai quan hệ của chúng ta ngay bây giờ. Tôi biết em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, tôi chỉ sợ em đối mặt với nó lại mềm lòng.”
Khang Chước lắc đầu, nói với Doãn Đông Phàm trước: “Em vào nhà anh đợi trước đi, anh sẽ về ngay.”
Chờ Doãn Đông Phàm cúp điện thoại, Khang Chước kéo tay Quyền Hoa Thần nghiêm túc nói: “Em chắc chắn sẽ không ở bên em ấy nữa, anh không cần lo lắng đến điều này. Còn về quan hệ của chúng ta, đợi đến khi em tìm được thời điểm thích hợp sẽ nói với ba em. Dù thế nào đi chăng nữa, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Chính Khang Chước cũng không nghĩ tới việc mình có thể theo đuổi được Quyền Hoa Thần. Thậm chí tối qua cậu vẫn còn tưởng rằng ngày hôm sau Quyền Hoa Thần phải rời đi, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Giờ ngẫm lại, cậu còn chưa có cơ hội nói với Khang Thế Thành về chuyện chia tay của mình và Doãn Đông Phàm. Tuy rằng Quyền Tiêu đã biết bọn họ chia tay, nhưng vẫn có ý muốn bọn họ tái hợp. Nếu như lúc này công khai chuyện mình và Quyền Hoa Thần cho họ biết… Khang Chước không dám tưởng tượng phản ứng khi đó của bọn họ.
Nhưng nếu như vẫn không công khai thì thật quá bất công với Quyền Hoa Thần. Nếu hai người đã ngầm hiểu tâm ý của nhau thì không có lý nào lại phải giấu giếm. Quyền Hoa Thần rất tốt, Khang Chước không thể phụ lòng hắn, điều cậu cần là thời gian suy nghĩ nên làm thế nào.
Quyền Hoa Thần cũng không lo lắng về vấn đề có phụ trách hay không, hắn chỉ lo Khang Chước bị tổn thương.
Có đôi khi Quyền Hoa Thần cảm thấy mình rất ích kỷ, vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà cố ý dụ dỗ Omega ngây thơ mới trưởng thành, bức ép cậu tỏ tình với mình mà hoàn toàn không nghĩ tới áp lực trên người đối phương.
Thật khó nói liệu sau khi Khang Thế Thành biết chuyện này, không biết ông có xách Quyền Hoa Thần vào cục cảnh sát với tội danh dụ dỗ không nữa.
Quyền Hoa Thần thầm cười khổ trong lòng, hắn luôn hy vọng cuộc sống của Khang Chước có thể thuận buồm xuôi gió, không gặp trở ngại. Nhưng hắn không ngờ rằng hiện tại trở ngại lớn nhất lại đến từ chính mình.
“Không sao, em có thể suy nghĩ kỹ lại, là em thật sự có ý định ở bên tôi hay không.”
Quyền Hoa Thần đặt ngón trỏ lên môi Khang Chước, ngăn cản cậu phản bác lại: “Em có biết độ phù hợp pheromone của chúng ta là bao nhiêu không?”
Khang Chước lắc đầu, không hiểu sao hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
“99.5%.”
Quyền Hoa Thần vẫn không cho Khang Chước cơ hội nói chuyện, khi cậu gấp đến độ muốn nhảy dựng lên thì ôm chặt cậu vào trong lòng, bàn tay rộng lớn che miệng cậu, tiến đến bên tai cậu, nói:
“Bé ngoan, độ phù hợp của chúng ta quá cao, điều này có nghĩa là tôi gần như có quyền chi phối tuyệt đối với em. Hiện giờ em cảm thấy mình cam tâm tình nguyện, có lẽ chỉ là bị pheromne của tôi làm ảnh hưởng. Cho nên, chờ đến khi em rời khỏi phạm vi pheromone của tôi, rời khỏi căn nhà này. Bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận, là em có thực sự yêu tôi hay không.”
Mật mã cửa nhà Khang Chước vẫn không thay đổi, Doãn Đông Phàm bước vào nhà, ngồi trong phòng khách chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ, gần như vừa khớp với thời gian lái xe từ đại học A trở về. Y hoàn toàn đắm chìm vào trong nỗi ưu tư của mình, hoàn toàn không chú ý tới lúc Khang Chước về nhà trong tay cậu không có chìa khóa xe.
“Anh ơi!”
Cửa vừa mở ra, Doãn Đông Phàm đã chạy tới đứng bên cạnh huyền quan, hai tay chắp lại, đáng thương nhìn Khang Chước, pheromone trên người nồng đậm đến nghẹt thở.
“Đứng đây làm gì?” Khang Chước cúi xuống đổi giày, đang định vòng qua y đi vào phòng khách thì Doãn Đông Phàm bất ngờ ôm lấy cậu từ phía sau.
Khang Chước giật mình: “Doãn Đông Phàm!”. Đam Mỹ Sắc
Nửa giờ cũng đủ để Khang Chước vệ sinh cá nhân và ăn sáng ở nhà Quyền Hoa Thần. Sơ hở duy nhất chính là quần áo, ở nhà Quyền Hoa Thần không có bộ quần áo nào khác của cậu để thay ra. Khang Chước vẫn mặc áo khoác của ngày hôm qua, tuy không dính quá nhiều pheromone hương rượu Brandy, nhưng bộ quần áo này được cất sau hậu trường buổi lễ rất lâu, cho nên mùi hương gì cũng bám vào cả.
“Trên quần áo anh có mùi gì vậy?”
Quả nhiên Doãn Đông Phàm phát hiện ra rồi, mũi Alpha trong kỳ nhạy cảm còn linh hoạt hơn chó.
“Em gọi điện thoại quá gấp, anh không có thời gian, mặc lại bộ quần áo hôm qua rồi tới đây luôn.” Khang Chước đã nghĩ ra lời đối phó từ sớm, cậu tránh khỏi Doãn Đông Phàm, cách y thật xa, “Sau này không được ôm anh nữa, để người khác nhìn thấy lại không tốt.”
Đôi mắt vốn đầy tơ máu của Doãn Đông Phàm càng đỏ lên, y cố nén nước mắt: “Có gì mà không tốt? Em là bạn trai anh, ôm một chút thì có làm sao?”
Khang Chước thực sự không thể tin nổi: “Em nói nhảm gì thế! Còn muốn anh nói thêm bao nhiêu lần hả Doãn Đông Phàm? Chúng ta chia tay lâu rồi, đừng dùng chuyện này để quấy rầy anh nữa.”
“Là anh nói muốn chia tay nhưng em không đồng ý!” Doãn Đông Phàm dùng tay áo lau nước mắt, y hoàn toàn không nghe Khang Chước nói chuyện, liên tục nói về nỗ lực của mình ở trường, “Mỗi ngày em đều dậy rất sớm học từ vựng tiếng Anh, buổi tối thì đến thư viện tự học… Đã lâu lắm rồi em không chơi game, nếu anh không tin có thể xem ghi chép trò chơi của em…”
Khang Chước kiên nhẫn chờ y nói xong rồi mới nói: “Nếu như hôm nay em đến để nói những thứ này thì có thể đi được rồi, chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Doãn Đông Phàm nghẹn ngào: “Anh đừng đối xử với em như vậy, trước đây anh không phải thế này. Lần này em thật sự biết sai rồi, em đã sửa đổi, sao anh vẫn không tin em?”
Khang Chước cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn. Hiện tại Doãn Đông Phàm đang trong kỳ nhạy cảm, căn bản không có cách nào khống chế cảm xúc. Bất luận Khang Chước nói gì với y cũng đều vô dụng, y cần uống thuốc làm giảm căng thẳng, hoặc là đơn giản tiêm một mũi thuốc ức chế. Nhưng trong nhà Khang Chước chỉ có thuốc ức chế Omega, còn thuốc ức chế Alpha…
“Em đi theo anh.” Khang Chước thay lại giày, mở cửa đi ra ngoài.
Doãn Đông Phàm khịt khịt mũi, đi theo Khang Chước ra khỏi cửa: “Đi đâu vậy anh?”
Khang Chước bước lên con đường mới đi qua hai phút trước, đứng trước cửa nhà bên, ấn chuông cửa.
Không lâu sau, cửa mở ra, Quyền Hoa Thần mặc quần áo thể thao đứng ở cửa, Lazzy đeo vòng cổ đứng bên cạnh, hình như hắn muốn dắt chó ra ngoài đi dạo.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt của Quyền Hoa Thần lướt từ Doãn Đông Phàm về phía Khang Chước.
Rõ ràng ánh mắt Quyền Hoa Thần nhìn hai người bọn họ không khác gì nhau, nhưng Khang Chước lại cảm thấy sau lưng vừa dễ chịu vừa tê dại, giống như tuyến thể bị người nọ xuyên qua không khí liếm thêm lần nữa.
“Làm phiền cậu,” Khang Chước sợ mình lộ tẩy, không dám nhìn Quyền Hoa Thần, cậu chỉ chỉ Doãn Đông Phàm phía sau, “Xin hỏi cậu có thuốc ức chế Alpha không ạ, Doãn Đông Phàm đến kỳ nhạy cảm rồi.”
Doãn Đông Phàm ở phía sau ríu rít nói mình không cần thuốc ức chế, nhưng khi Quyền Hoa Thần liếc mắt nhìn qua, y lập tức im lặng.
“Vào đi.” Quyền Hoa Thần nghiêng người để bọn họ vào cửa, “Hai đứa ngồi trên sô pha một lát, tôi lên lầu lấy thuốc ức chế.”
Khang Chước nói cảm ơn, kéo Doãn Đông Phàm cùng ngồi xuống.
Chờ bóng dáng của Quyền Hoa Thần hoàn toàn biến mất ở góc lầu hai, Doãn Đông Phàm mới dám oán giận với Khang Chước: “Anh tìm cậu làm gì thế? Em đã nói là không cần dùng thuốc ức chế rồi mà. Tiêm thuốc ức chế vừa lạnh vừa mệt, cũng không phải là anh không biết, anh cho em một chút pheromone là tốt rồi.”
Khang Chước muốn nói gì đó nhưng lại ngậm chặt miệng, kìm nén tức giận không nói gì.
Quyền Hoa Thần nhanh chóng cầm một cái hộp xuống lầu, hắn đặt thuốc ức chế trước mặt Doãn Đông Phàm: “Còn một nửa, cầm hết đi.”
Doãn Đông Phàm nhìn lướt qua dòng chữ trên hộp, lại lầm bầm nói với Khang Chước: “Em không dùng loại A cực mạnh đâu, sau khi tiêm cực kỳ khó chịu, tuyến thể giống như biến mất hoàn toàn, suốt mấy ngày cũng không trở lại bình thường được.”
Quyền Hoa Thần nhìn xuống Doãn Đông Phàm từ trên cao: “Ở chỗ tôi chỉ có loại thuốc ức chế này, có muốn hay không.”
“Vậy thì cháu không muốn, cho dù có tiêm thuốc ức chế, cháu cũng chỉ tiêm loại B bình thường, ít nhất sẽ không khó chịu như vậy…”
Doãn Đông Phàm thấy Khang Chước cầm hộp thuốc ức chế kia lên quan sát, cho rằng cậu không biết sự khác biệt giữa thuốc ức chế Alpha loại A và loại B, vì thế tự cho mình là đúng phổ cập khoa học cho cậu nghe.
Khang Chước nghiên cứu về tuyến thể, làm sao cậu có thể không biết hai loại thuốc ức chế này có gì khác nhau.
Thuốc ức chế loại B thông thường sẽ chỉ làm giảm nhiệt độ cơ thể của Alpha, làm cho Alpha cảm thấy buồn ngủ, thường thì ngủ một giấc dậy sẽ cảm thấy tốt hơn. Nhưng loại A cực mạnh lại tác động trực tiếp lên tuyến thể, trong một tuần sau khi tiêm thuốc, Alpha sẽ mất gần như toàn bộ chức năng của tuyến thể, có thể tưởng tượng được nó khó chịu đến mức nào.
Khang Chước tạm thời không phản ứng kịp, vì sao Quyền Hoa Thần lại sử dụng thuốc ức chế loại A cực mạnh.
Trong phút chốc, Khang Chước nhớ tới con số đến bây giờ vẫn khiến cậu cảm thấy khó tin ——
99.5%.
Tại sao đang yên đang lành Quyền Hoa Thần lại phải đi kiểm tra độ phù hợp pheromone của hai người bọn họ?
Tại sao độ phù hợp của hai người bọn họ cao như vậy, mà trước nay Khang Chước chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của Quyền Hoa Thần?
Rốt cuộc Quyền Hoa Thần đã trải qua những gì?
Khang Chước nhìn thuốc ức chế trong tay, giống như nhìn thấy vô số ngày đêm Quyền Hoa Thần phải chịu đựng thống khổ một mình, nơi yếu ớt nhất của người cậu yêu đã bị người ta bóp mạnh một cái.
Đột nhiên, thuốc ức chế bị một bàn tay to lớn rắn chắc lấy đi, Khang Chước ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Hoa Thần, trong mắt tràn đầy nỗi buồn sầu và tự trách.
Quyền Hoa Thần dùng ánh mắt trấn an Khang Chước, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu. Tiếp đó hắn lập tức đổi sang sắc mặt nghiêm túc của phụ huynh nhìn về phía Doãn Đông Phàm: “Rốt cuộc là có muốn hay không? Không thì để tôi cất đi.”
Doãn Đông Phàm cố chấp lắc đầu: “Không muốn.”
Thấy Quyền Hoa Thần lại lên lầu, Doãn Đông Phàm kéo tay áo Khang Chước: “Chúng ta đi thôi, ở nhà cậu mãi cũng không dễ nói chuyện.”
Khang Chước cau mày nhìn chằm chằm một góc bàn trà, tỏ vẻ thờ ơ.
Doãn Đông Phàm đành phải lùi lại một bước: “Vừa nãy em quá nóng vội nên nói nhầm. Em biết chúng ta đã chia tay, không phải em tới xin anh tái hợp, em muốn anh cho em một chút pheromone. Em thật sự rất khó chịu, anh thương xót cho em đi mà anh ơi!”
Khang Chước hất tay Doãn Đông Phàm ra, bực bội và phẫn nộ đều chồng chất ở giữa lông mày cậu: “Doãn Đông Phàm em nghe cho kỹ đây, pheromone của anh chỉ có thể cho người anh thích, em đừng…”
Bỗng nhiên, trên lầu hai truyền đến tiếng thủy tinh rơi vỡ, Doãn Đông Phàm còn chưa kịp phản ứng thì Khang Chước ở bên cạnh đã vội vàng đứng dậy chạy lên lầu hai.
——————–