Giản Quý Bạch tới đây nhất định là có chuyện, Hề Mạn vén tóc qua loa, cố gắng trấn tĩnh lại: "Hai anh trò chuyện đi, em quay lại làm việc trước."
"Không cần, vừa vặn là các em đều ở đây." Giản Quý Bạch đóng cửa đi tới, "Anh có chuyện muốn nói với cả hai đứa."
Giản Quý Bạch liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Giản Chước Bạch, "Anh với chị dâu em đã quyết định sáng sớm mai sẽ bay ra nước ngoài."
Giản Chước Bạch sửng sốt một chút: "Không phải là chuyến bay tối chủ nhật sao?"
Ngày mai mới là thứ sáu.
Giản Quý Bạch nói: "Gần đây bên kia có biểu diễn ba-lê quốc tế, đến đó sớm cho kịp. Sáng mai bọn anh sẽ rời đi trước bình minh, bảo mẫu ở nhà sẽ đưa Điềm Điềm đến nhà trẻ. Chiều mai em nhớ đến nhà trẻ đón con bé về đấy."
Hấp tấp xông vào, Giản Chước Bạch còn tưởng anh có việc gì quan trọng lắm, hóa ra là muốn đi tận hưởng thế giới hai người sớm.
Thuận tiện nhét con nhóc con nhà anh ấy cho anh và vợ anh trông nom.
"Tiểu Bảo thì sao?" Giản Chước Bạch hỏi.
Giản Quý Bạch: "Anh đang định đến An Cầm với chị dâu của em đây, gửi thằng bé đến nhà cậu nó trước."
Anh ấy lại nhìn Hề Mạn, "Từ ngày mai phải phiền các em trông Điềm Điềm rồi."
Hề Mạn vội cười nói: "Anh khách sáo quá rồi ạ, chuyện nên làm mà."
Lại nói thê mấy câu, Giản Quý Bạch còn phải tới An Cầm, vội vàng rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Giản Chước Bạch lại kéo Hề Mạn ngồi lên đùi mình.
Vừa rồi có một màn kia, Hề Mạn không dám thân mật với anh nữa, vội vàng đẩy anh ra: "Chúng ta đi làm việc trước đã."
Cô cầm lấy tài liệu trên bàn, trò chuyện với anh về dự án.
Editor: quattutuquat
—————
Buổi tối Hề Mạn và Giản Chước Bạch tan làm tương đối sớm.
Bắt đầu từ tối mai, Điềm Điềm sẽ ở lại đây, Hề Mạn liền kéo Giản Chước Bạch đến trung tâm thương mại để mua một số đồ dùng trẻ em.
Hề Mạn bàn bạc với Giản Chước Bạch, dọn dẹp phòng ngủ trên lầu Giản Chước Bạch ở trước đây.
Dù sao sau này Giản Chước Bạch có lẽ sẽ không về phòng mình nữa, phòng đó vừa vặn không có người ở, hiện tại phòng hai người bọn họ ở là bên cạnh, Điềm Điềm vào đó ở sẽ tiện chăm sóc hơn.
Sau bữa tối, Giản Chước Bạch muốn tổ chức một cuộc họp video nên đến phòng sách, Hề Mạn mang những thứ đã chuẩn bị cho Điềm Điềm lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Hề Mạn bước vào căn phòng bên cạnh, đúng như dự đoán, nó nhỏ hơn căn cô đang ở.
Cô đã sớm đoán được, lúc trước khi cô chuyển đến đây, có lẽ Giản Chước Bạch đã đưa phòng ngủ chính cho cô, bây giờ tận mắt nhìn thấy, đáy lòng cô vẫn không khỏi ấm áp.
Khi đó tất cả những chuyện này anh đều âm thầm sắp xếp, lại chẳng nói một lời, nhất định là vì quan tâm đến tâm tình của cô, sợ cô biết được sẽ không được tự nhiên.
Anh luôn như vậy, trông có vẻ vô tư lự, nhưng làm việc gì cũng đặc biệt tỉ mỉ.
Cửa phòng ngủ phụ mở, dì Trương gõ cửa: "Cô chủ, để tôi thu dọn cho."
Bà bước vào, nhanh nhẹn dọn giường, Hề Mạn đi tới giúp bà đổi ga trải giường và chăn bông thành hoạ tiết dâu tây màu hồng, đặt lên giường mấy con búp bê bằng bông.
Chiếc bàn cũng được dọn dẹp và đặt một số đồ chơi, trông giống như một căn phòng dành cho trẻ em.
Sau khi hai người làm xong việc này, dì Trương nhìn cách bài trí trong phòng, thản nhiên như nói chuyện nhà mà hỏi Hề Mạn: "Cô chủ dụng tâm chuẩn bị như vậy, nhất định là rất thích trẻ con đúng không?"
Hề Mạn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đúng là rất thích, trẻ con đều rất đơn thuần."
Dì Trương nói: "Cô và cậu chủ cũng có thể cân nhắc sinh một đứa, hai người đều là trai tài gái sắc, tương lai đứa nhỏ nhất định sẽ rất xuất sắc."
Hề Mạn còn chưa nghĩ tới vấn đề sinh con, nghe dì Trương nói, nhất thời nhớ tới gương mặt kia của Giản Chước Bạch.
Là bạn học nhiều năm như vậy, khi còn nhỏ Giản Chước Bạch trông thế nào cô cũng đã từng gặp qua, người đàn ông này đúng là đẹp trai từ nhỏ đến lớn, lại có gen hoàn hảo.
Nếu bọn họ có một đứa nhỏ, hẳn là sẽ rất giống anh.
Suy nghĩ càng lúc càng trôi xa, Hề Mạn vội vàng kéo trở lại: "Chuyện đứa nhỏ để nói sau đi ạ, trước tiên vẫn ưu tiên sự nghiệp trước đã.". Đam Mỹ H Văn
Cô đã hứa với Giản Chước Bạch, trong vòng ba năm sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để tạo ra thật nhiều lợi ích cho tập đoàn Giản Trì, nhất định cô phải làm thật tốt.
Hơn nữa gần đây theo Giản Chước Bạch làm dự án, cô đã học hỏi được rất nhiều từ anh, động lực tăng lên mười phần.
Quả thật cô rất thích trẻ con, nhưng cô và Giản Chước Bạch đã tiến triển rất nhanh rồi, trước mắt còn chưa vội vàng suy nghĩ đến vấn đề sinh con như vậy.
Huống chi đến bây giờ cô với Giản Chước Bạch còn chưa sinh hoạt vợ chồng nữa mà.
Rõ ràng buổi tối khi anh ôm cô, cô có thể cảm nhận được anh rất muốn, nhưng cố tình anh lại cố gắng chịu đựng.
Dì Trương không biết trong lòng Hề Mạn đang nghĩ gì, nghe nói thế, tán thành phụ họa nói: "Cô và cậu chủ vừa mới kết hôn, quả thật không cần phải gấp, có thể trải nghiệm thế giới hai người nhiều hơn. Bằng không, sau này nếu có con rồi, nói muốn ra ngoài chơi cũng rất khó."
Hề Mạn nghĩ đến Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn, gật đầu: "Anh trai với chị dâu cũng rất lâu rồi không được ra ngoài riêng với nhau, lần này nếu không phải là ra nước ngoài dự hôn lễ của bạn bè, e rằng cũng sẽ không có cơ hội này."
Dì Trương: "Đúng vậy đấy."
Hàn huyên thêm vài câu, dì Trương đi xuống lầu.
Giản Chước Bạch vẫn đang bận rộn trong phòng sách, Hề Mạn về phòng ngủ tắm rửa, mặc áo ngủ đi tới trước bàn làm việc mở laptop.
Vẫn còn sớm, cô định viết kế hoạch dự án một lát.
Nửa tiếng sau Giản Chước Bạch quay lại, thấy cô bận rộn cũng không quấy rầy, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong lau mái tóc ướt đi ra, thấy cô tựa cằm nhìn tài liệu trên máy tính trầm tư nghĩ gì đó, đôi khi nảy ra một ý tưởng nào đó, ngón tay cô gõ thật nhanh trên bàn phím.
Ánh sáng ấm áp của đèn bàn trên bàn phản chiếu hai gò má thanh tú của cô, trông trầm lặng lại dịu dàng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự kiên cường cứng cỏi.
Giản Chước Bạch đi tới: "Có muốn anh làm một phòng sách cho em không? Làm việc mãi trong phòng ngủ thì không tiện."
Hề Mạn suy nghĩ một chút, nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu, em cảm thấy như bây giờ là rất tốt rồi, phòng ngủ của chúng ta lớn như vậy, vị trí này thích hợp làm chỗ làm việc. Hơn nữa buổi tối bận việc xong liền có thể trực tiếp đi ngủ luôn, rất thuận tiện. Còn chủ nhật em có thể tới phòng sách của anh cùng nhau làm việc mà, cũng thuận tiện bàn bạc công việc luôn."
Đáy mắt Giản Chước Bạch nhuốm lên ý cười.
Hai người bọn họ dùng chung một phòng sách cũng tốt, quay về anh lại chọn một chiếc bàn làm việc dành cho hai người lớn một chút.
Đứng sau lưng cô, nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, Giản Chước Bạch cúi người lại gần, đặt cằm lên vai cô.
Chiếc váy ngủ trên người cô rộng rãi thoải mái, từ góc độ của anh, vừa vặn nhìn qua đường viền cổ áo hơi mở có thể thấy được bên trong.
Yết hầu bất giác lăn xuống, anh thì thầm: "Đã muộn rồi, để ngày mai lại viết tiếp."
Hề Mạn nhìn đồng hồ, còn chưa muốn nghỉ ngơi: "Mới mười một giờ, còn sớm mà, nằm sớm quá em cũng không ngủ được."
"Không ngủ được thì có thể làm chuyện khác."
Hề Mạn lại gõ thêm một chuỗi văn tự, cô vẫn chuyên tâm vào công việc, nói chuyện mà không nghĩ ngợi gì: "Mỗi lần hôn một lúc sau đều ngủ luôn, cũng không lâu lắm, tối nay cũng thế, dù sao ngoại trừ hôn em, anh cũng không có việc gì khác để làm mà."
Vừa dứt lời, cô liền ý thức được mình vừa nói gì, những suy nghĩ về công việc lập tức thu hồi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Làm thế nào mà cô lại đem những suy nghĩ trong lòng mình mấy ngày nay nói ra vậy?
Lời này nghe vào giống như cô rất sốt ruột muốn phát sinh loại quan hệ kia với anh, nhưng anh vẫn luôn không có ý nghĩ này, cho nên bây giờ cô giống như đang oán giận vậy.
Cô thật sự không có ý đó!
Cô chỉ muốn bày tỏ, dù sao cũng không phải làm loại chuyện này, cũng không mất nhiều thời gian, cô có thể làm việc một lúc nữa...
Người đàn ông phía sau đột nhiên không có động tĩnh, sống lưng Hề Mạn hơi cứng đờ, thử quay đầu lại xem biểu cảm của đối phương.
Ánh mắt Giản Chước Bạch âm trầm, ý vị thâm trường nhìn cô chằm chằm: "Lời em mới vừa nói, có thể giải thích một chút không?"
Hề Mạn: "..."
Không khí ngưng trệ vài giây, Giản Chước Bạch nhếch môi cười, ánh mắt như chợt tỉnh ngộ: "Hóa ra nụ hôn đơn thuần không thể thỏa mãn được em nữa rồi phải không?"
Hề Mạn: "..."
Cô biết ngay anh nhất định sẽ hiểu lầm như vậy mà.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tên cẩu nam nhân này dần dần biến thành Khổng Tước xòe đuôi, nếu cô thật sự không nói gì, sợ rằng anh sẽ níu chặt chuyện này không buông mất.
Hề Mạn quyết định phản kích.
Chẳng phải là so xem da mặt ai dày hơn sao, cô mới không sợ anh đâu nhé.
Hề Mạn bình tĩnh nhìn anh: "Nếu đã nhắc đến vấn đề này, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
Ý cười trên mặt Giản Chước Bạch không giảm: "Em hỏi đi."
Hề Mạn nói: "Đây là lần đầu tiên của anh, cho nên có phải là không có kinh nghiệm không?"
"Hửm?" Khóe miệng đang nhếch lên của Giản Chước Bạch cứng đờ, lông mày nhíu lại, có chút không hiểu nói: "Có ý gì?"
Hề Mạn mím môi dưới, chậm rãi nói: "Là như này, mỗi đêm em đều thấy anh có phản ứng rất lớn, nhưng anh lại không dám làm gì cả..."
"Phân tích theo logic thông thường, " Hề Mạn ngước mắt lên nhìn anh, "Em cảm thấy hẳn là anh không có kinh nghiệm, không biết làm, sợ bị mất mặt."
Giản Chước Bạch: "?"
Hề Mạn cảm thấy không khí xung quanh mình dường như bị đóng băng hoàn toàn.
Giản Chước Bạch nhìn chằm chằm cái miệng cái gì cũng dám nói của cô, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm: "Anh không biết?"
Nhìn ánh mắt trầm xuống của anh, Hề Mạn bỗng nhiên bắt đầu hối hận.
Vốn dĩ cô muốn đem đề tài này nói dẫn tới anh, để anh không có tâm trạng cười nhạo cô nữa, nhưng vấn đề bây giờ là, nhỡ đâu anh bị chọc giận, nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân thì sao?
Cô cũng không muốn bị đối xử thô bạo đâu.
Hề Mạn vội vàng vỗ vai anh, nhẹ giọng an ủi: "Em chỉ là dựa trên thực tế mà suy đoán một chút thôi, anh không cần để bụng quá đâu, anh đi ngủ trước đi, em làm thêm một tiếng nữa đã."
Nói xong cô bình tĩnh quay người lại, đối mặt với máy tính, giả vờ như đang làm việc chăm chỉ.
Trong nháy mắt, người đàn ông đặt tay lên con trỏ chuột giúp cô lưu tài liệu, sau đó đóng laptop lại.
Hề Mạn ui một tiếng, còn chưa nói hết câu đã bị anh trực tiếp ôm ngang lên, hai ba bước ném lên giường.
Chiếc nệm êm ái bị lõm xuống một mảng lớn, Hề Mạn phát giác có gì đó không ổn, vô cùng sợ hãi, vội vàng đưa tay kéo chăn tới, ý muốn bảo vệ mình.
Nhưng chăn bông bị cô đè dưới người, cô kéo mấy lần cũng không rút ra được, đáng thương nhìn người đàn ông đang một tay cởi cúc áo, bắt đầu tỏ ra yếu đuối: "Chồng à, em sai rồi."
Giản Chước Bạch không bị bộ dạng này của cô làm mủi lòng, trực tiếp cúi người về phía trước, chế trụ gáy cô, không nói lời nào hôn lên môi cô.
Hề Mạn hoảng sợ đẩy anh, nhưng do sức lực nam nữ chênh lệch, cô hoàn toàn bị áp chế, căn bản không thể đẩy nổi anh ra.
Nụ hôn của người đàn ông mang theo sự thô bạo như trừng phạt, môi Hề Mạn bị anh mút đến phát đau, cô bất mãn rên rỉ, dùng tay đấm vào vai anh.
Giản Chước Bạch cuối cùng cũng nhẹ nhàng lại, nhưng vẫn không chịu buông cô ra mà cạy mở hàm răng cô, càng tiến thêm một bước cướp đoạt lấy hơi thở của cô.
Hô hấp và tiết tấu của Hề Mạn hoàn toàn bị anh kiểm soát, cuối cùng đành cam chịu tuỳ anh, thân thể có chút mềm nhũn, chủ động bám lên cổ anh, cùng anh triền miên.
Nụ hôn kết thúc, Hề Mạn nghiêng đầu thở dốc, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Giản Chước Bạch cúi đầu nhìn đôi môi hơi hé mở của cô, giọng điệu lười biếng: "Cái miệng này của em, phải bị cắn mạnh một cái, để em biết đau, mới biết được lời nào nên nói."
Hề Mạn đá anh một cước: "Chỉ cho phép anh trêu đùa em, không cho em nói anh không được à?"
"Đương nhiên không thể nói anh không được." Giản Chước Bạch lau đi vệt nước trên môi cô, "Nếu anh không được, em sẽ mất đi rất nhiều vui vẻ đấy."
Anh ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, thì thầm vào tai cô: "Cho nên, người đàn ông của em rất được đấy."
Hề Mạn cắt ngang, quay đầu không thèm để ý tới anh.
Giản Chước Bạch nhướng mày: "Không tin à?"
Hề Mạn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mồm mép quả thật rất được, còn về cái khác, cũng chỉ có vậy thôi."
Giản Chước Bạch cười nham hiểm: "Miệng anh được hay không, em thử qua rồi à?"
Hề Mạn: "?"
Còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ về lời anh nói, Giản Chước Bạch đột ngột vén chăn lên, đắp cho cả hai, chính mình cũng trực tiếp chui đầu vào.
Ý thức được anh định làm gì, Hề Mạn đỏ mặt, vô cùng xấu hổ nói: "Giản Chước Bạch, anh mau đứng lên ngay!"
Người đàn ông cường thế giữ chặt chân cô: "Đừng động."
Hề Mạn nắm chặt gối vùi mặt vào đó, vô cùng xấu hổ.
Editor: quattutuquat
—————
Thời tiết đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng tỏ, gió thổi nhẹ đung đưa cành cây bên ngoài, mấy đóa tường vi trồng ở sân sau đang nhẹ nhàng lay động dưới ánh đèn, làm nổi bật vẻ tươi mới xinh đẹp động lòng người.
Hề Mạn bị hành động vừa rồi của Giản Chước Bạch làm cho giật mình, trở mình không thèm để ý tới anh, đến bây giờ vành tai vẫn còn nóng.
Giản Chước Bạch từ phía sau ôm lấy cô, ánh mắt rơi vào vành tai cô, nhớ lại ánh mắt mê ly vừa rồi của cô, khóe môi cong lên: "Xem ra đúng như lời em nói, mồm mép của anh quả thật rất được."
Hề Mạn dùng bả vai đụng anh hai cái, bắt anh câm miệng.
Giản Chước Bạch lại ôm cô càng chặt hơn, cách lớp vải mỏng manh, Hề Mạn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh hơi cao, tựa hồ phản ứng sinh lý vẫn chưa giảm bớt.
Chịu đựng mấy đêm liên tiếp, lại thêm bước nhạc đệm vừa rồi, khả năng tự chủ của Giản Chước Bạch đêm nay cực kỳ yếu.
Anh hôn nhẹ lên cổ cô, ghé vào tai cô trầm giọng thì thầm: "Bà xã, em có muốn cũng giúp anh không?"
Hề Mạn ngẩn ra, anh sẽ không phải là muốn cô học theo anh như vừa rồi đấy chứ?
Hề Mạn sợ tới mức lập tức từ chối: "Không muốn!"
Cắn cắn môi dưới, cô nhỏ giọng nói: "Không phải anh rất coi trọng sao, lần đầu tiên không chịu làm như vậy..."
Giản Chước Bạch chống khuỷu tay trên giường, nửa nhổm dậy nhìn sang: "Vậy tối nay chúng ta có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?"
Dưới ánh đèn, hai gò má của Hề Mạn rất hồng, cô có chút ngượng ngùng vì câu hỏi thẳng thắn của anh.
Lông mi cô run lên, ngước mắt hỏi anh: "Mấy ngày trước anh đều không muốn, sao hôm nay đột nhiên lại muốn?"
Giản Chước Bạch chăm chú nhìn cô thật sâu: "Anh vẫn luôn muốn, rất muốn."
Mấy ngày gần đây anh vẫn luôn rất khắc chế.
Đây là bảo bối anh khát vọng bảy năm mà không có được, bây giờ rốt cuộc cũng thuộc về anh.
Giản Chước Bạch thường cảm thấy hoảng hốt, sợ rằng tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian này chỉ là một giấc mộng đẹp, sau khi tỉnh dậy thì sẽ không có gì cả.
Mấy năm ở nước ngoài không có cô đã quá khắc cốt ghi tâm, hình thành sự trái ngược hoàn toàn với hiện tại.
Sợ rằng hạnh phúc khó giành được đến tay này sẽ dễ dàng vụt mất, cho nên anh rất cẩn trọng, không dám phóng túng quá mức, cũng không dám đường đột hay lơ là.
Sau khi từ đại học A trở về, cô không biểu hiện ra mình có ý muốn kia, nên anh không dám đi quá xa, mỗi đêm chỉ có thể mượn việc hôn môi để giải tỏa dục vọng trong thâm tâm, lại chẳng khác gì uống rượu độc để giải tỏa cơn khát.
Hề Mạn không ngờ hoá ra mấy ngày nay trong lòng anh lại thấp thỏm và dày vò như vậy, có chút đau lòng, lại có chút buồn cười.
Cô tức giận nói: "Tối hôm đó ở khách sạn em đã chủ động, anh lại không muốn, còn cố ý trêu chọc em, quay về đương nhiên em sẽ không nhắc tới nữa."
"Đêm đó xem bình luận trên mạng, sợ sẽ không tốt cho sức khỏe của em, cũng sợ là em nhất thời xúc động, đến khi tỉnh táo lại liền cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh, em sẽ hối hận."
Hề Mạn bị lời của anh làm cho mềm lòng không thôi, cô nâng khuôn mặt lạnh lùng của anh lên, nhéo nhéo da thịt trên mặt anh: "Nhưng mà, chúng ta đã là vợ chồng rồi, em là vợ của anh mà."
"Giữa vợ chồng, đương nhiên chuyện gì cũng có thể làm rồi." Hề Mạn lại gần, nói từng chữ, "Đã đồng ý bên nhau cả đời, sao có thể hối hận?"
Đề tài đến đây, Hề Mạn không kìm được cũng muốn nói cho anh biết những lời trong lòng mình: "Có đôi khi em cũng cảm thấy tất cả những gì mình có bây giờ đều giống như một giấc mơ kính hoa thủy nguyệt*, nhưng chỉ cần được anh ôm như thế này, em có thể cảm nhận rõ ràng được mọi thứ trước mắt đều là thật. Bởi vì anh là thật, ở ngay trước mắt em."
*Kính hoa thủy nguyệt: Hoa có thể nhìn thấy trong gương, nhưng không thể chạm vào hoa trong gương. Bóng trăng có thể thấy dưới nước, nhưng cũng không thể chạm vào trăng dưới nước.
Giản Chước Bạch nghe cô nói có chút cảm động, vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô chặt hơn.
"Giản Chước Bạch, mấy ngày nay em rất hạnh phúc, những thứ này đều là do anh mang đến cho em."
Hề Mạn cố nén sự ngại ngùng trong lòng, hôn nhẹ lên khóe miệng anh, khẽ nỉ non bên tai anh: "Bây giờ, em càng muốn hạnh phúc hơn, được chân chính làm vợ của anh."
Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, từng câu từng chữ như những lời yêu thương cảm động nhất trên thế gian này.
Đáy mắt Giản Chước Bạch nhuốm lên mấy phần lưu luyến và ôn nhu, cảm xúc bên trong dâng trào, cuối cùng cũng không kìm nén nữa.
Trước chính sự, anh nghĩ tới những lời cô nói vừa rồi, liền nhướng mắt lên, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô: "Vừa rồi lúc em nắm tóc anh, không cảm thấy hạnh phúc sao?"
Mặt Hề Mạn nóng bừng, hơi muốn đá anh xuống, để anh tiếp tục ngủ dưới đất.