Chúng Tôi Quen Nhau Sao?

Chương 18: Cho phép anh nhé H+




Dương Tiểu Sương sau khi được đưa lên xe thì liền dựa vào vai Vương Sáng lim dim mắt

Anh nhìn vẻ mặt đỏ ửng vì rượu của cô nhìn liền ngại ngùng quay sang chỗ khác. Từ Vi cũng không khác là bao

Từ Vi chở Vương Sáng và Tiểu Sương đến căn hộ của cô, là căn bị tạt sơn lần trước

Vương Sáng cõng cô trên vai rồi lay nhẹ người hỏi:" mật khẩu nhà em là gì? "

" ưmmm, 5 cái gì nữa đó... " Nói xong liền dụi dụi vào vai Vương Sáng làm nũng

Anh hít sâu một cái cố nhịn rồi hỏi tiếp:" 5371 sao? "

" hình như là thế "

Mật khẩu vẫn như cũ, cô không hề đổi mật khẩu

Vương Sáng đưa cô về phòng rồi định ra ngoài nấu một chút nước gừng để cô giải rượu nhưng liền bị cô kéo lại, anh đứng không vững liền ngã trọn vào lòng cô

Dương Tiểu Sương ôm người đàn ông trong lòng rồi mơ mơ màng màng nói:" Đừng đi mà, ưmm, anh rất dễ chịu "

Cô vừa nói vừa cạ vào cô anh để ngửi mùi hương trên người anh

Vương Sáng nhìn phía đũng quần của mình hơi phồng lên thì nhẫn nhịn nhìn người con gái đang nằm kế bên mình, anh nhẹ nhàng hỏi:" Sương Sương, nếu em cứ thế này, anh không nhịn được"

Không biết cô có nghe hiểu hay không nhưng Vương Sáng nghe được cô nói:" Vậy thì đừng nhịn nữa "

Vương Sáng chống hai tay xuống giường kẹp Tiểu Sương ở giữa, anh nâng cằm cô lên một chút rồi từ từ lại gần

Anh quan sát đôi môi mềm mại của rồi nhìn ánh mắt quá đỗi gợi tình này của cô rồi nói:" Anh xin lỗi, anh không chịu được nữa đâu "

Dứt lời liền cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô. Mới đầu chỉ là cảm nhận hương vị, lúc sau Vương Sáng đã đưa lưỡi sang khoang miệng của cô để thưởng thức

Dương Tiểu Sương mơ hồ không biết phải làm sao, cô không theo kịp trình độ của anh

Nhìn Dương Tiểu Sương không biết hôn nhưng vẫn cố gắng bắt chước từng động tác của anh

Anh mút môi cô thì cô cũng là như thế với anh, anh đưa lưỡi ra thì cô cũng là thế. Dần dần hai người đã trở nên thân quen hơn

Nụ hôn kéo dài rất lâu, không biết qua bao lâu nhưng môi cô đã tê dần rồi khó thở, cô đập nhẹ vai anh vài cái để dừng lại

Kéo theo đó là một sợi chỉ bạc

Dương Tiểu Sương đã tỉnh táo hơn một chút, cô nhận ra người đàn ông trước mặt này là ai nhưng vẫn không có ý định đẩy ra

Vương Sáng cũng cảm nhận được, anh dịu dàng vuốt tóc cô rồi hỏi:" Anh biết nói cái này ngay lúc này không tốt lắm nhưng anh không muốn làm việc đó khi chưa cho em danh phận gì cả "

" Dương Tiểu Sương, em có muốn biến tin đồn thành thật không? " Anh hít sâu một hơi rồi mới dám nói ra

" Anh nghĩ khi em tỉnh rượu hoàn toàn thì còn nhớ những lời này không nhỉ? "

" Nếu em không nhớ, anh sẽ nói lại lần nữa "

Trái tim Vương Sáng đang đập rất nhanh, có khi lần đầu anh được đóng phim thì tim cũng không đập nhanh thế này. Không gian vốn rất im ắng nên nhịp tim đập của anh đã bị cô nghe thấy

Dương Tiểu Sương cười một chút. Vương Sáng không để ý những thứ này nữa, anh dùng môi chạm vào cổ cô một cái thật nhẹ rồi mới lên tiếng:" Cho phép anh nhé, được không? "

Cô nhìn xuống phía dưới quần anh rồi phì cười thành tiếng:" Anh đã thế này rồi, nếu em nói không thì anh phải làm sao? "

" Nếu em nói không, anh sẽ không đụng vào em "

" Nhưng mà câu trả lời của em là có "

Vương Sáng vui mừng nhào đến người cô, anh định mút cổ cô thì cô ngăn lại:" Em còn đi làm, đừng lộ như thế "

Anh không nhịn được mà luồn vào chiếc áo crop top của cô, miệng vẫn không ngừng hôn lấy từng chỗ trên người cô

Nhìn những cử chỉ nâng niu của anh mà cô cảm thấy trong lòng có một chút vui

" Anh định hôn như thế đến bao giờ, không cởi đồ em mà chỉ luồn tay vào thôi sao? "

Vương Sáng cầm tay cô áp lên má anh rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay, anh nói:" Anh muốn từ từ để em có thể tỉnh rượu hoàn toàn, nếu không sáng mai anh sợ em sẽ không nhớ gì cả "

Cô bật cười rồi tự mình ngồi dậy cởi áo ra, ngay cả chiếc váy đang bận cũng cởi ra. Trên người cô chỉ còn đồ lót mà thôi

Dương Tiểu Sương có chút nhức đầu, thật ra cô uống rất nhiều, còn có thể tỉnh táo nhìn được người đàn ông sắp ngủ với mình là ai đã mừng lắm rồi

Chắc do men rượu cho nên cô có chút mạnh dạn, nếu là người con gái khác khi sắp sửa bị cướp mất lần đầu sẽ rất hồi họp, ngược lại cô rất mong chờ

Vương Sáng không biết người con gái trước mặt anh sắp sửa biến thành phụ nữ rồi

Dù sao cũng nhịn không nổi nữa rồi. Thân thể trắng nõn nà cũng cô đang ở trước mắt mình, anh làm sao nhịn nổi nữa

Anh đưa tay ra sau lưng cô cởi dây áo ngực, sau đó cái gì nên thấy cũng đã thấy

Vương Sáng đưa tay lên xoa nắn một chút, cô không nhịn được mà " ưm " lên một tiếng

Hai đầu ngực cô bị anh vân vê đến cư*ng lên, sau đó liền cúi đầu xúi ngậm lấy rồi thưởng thức

Dương Tiểu Sương cảm nhận được khoái cảm truyền đến cho nên liền phát ra những âm thanh vô cùng gợi tình:" ah~, ưm... anh đừng... cắn "

Anh đâu thể chỉ đùa một bên rồi bỏ bên kia được cho nên bên kia cũng được **** *** đến sưng lên

Đến khi anh dừng lại thì cô mới mở miệng nói chuyện được, đã vô số lần cô định ngăn anh lại nhưng đều bị tiếng rên lấn át

" Anh thèm đến thế hả, sưng lên hết rồi này "

" Ừm, anh thèm " Vương Sáng trả lời tỉnh bơ

Anh đưa tay xuống rồi mò mẫm ở phía dưới vốn đã ướt vì một trận mơn trớn của anh từ nãy đến giờ

Tiểu Sương mạnh miếng là thế. Đến khi anh đút một ngón tay vào thì nước mắt liền rơi:" Đau... "

Vương Sáng hôn nhẹ lên mi mắt của cô rồi an ủi:"Ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa "

Anh đút thêm một ngón nữa vào trong để nới lỏng, tiếng nhớp nhép cùng cơn đau làm cô hoàn toàn tỉnh rượu, cô cào vào lưng anh để cố gắng vượt qua cơn đau

Khi cô vừa thở phào vì anh rút hai ngón tay ra thì một cái khác liền được đưa vào. Cảm giác khác hẳn hai ngón tay lúc nãy nhưng vẫn còn khá đau

Vương Sáng không động mà chỉ ôm cô vào lòng thật chặt rồi an ủi:" Bình tĩnh nhé, nhanh thôi "

Dứt lời liền động, Tiểu Sương rên rỉ:" ah... anh à... chậm chút... làm ơn "

" Hức.. cảm giác lạ quá"

" Sướng rồi đúng chứ? "

Anh cảm nhận được cô dần dần tiếp nhận được nên đã động nhanh hơn một chút

Tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn, càng tạo thêm động lực cho anh tiếp tục đâm mạnh vào chỗ sướng nhất của cô

Không biết đã trải qua bao lâu, đến sáng thì được tiếng báo thức kêu dậy. Tiểu Sương là người khi say sẽ nhớ tất cả, nhưng mà hôm qua vốn dĩ cô đã tỉnh rượu luôn rồi

Vừa ngồi dậy thì xương khớp đã kêu " rắc rắc ", eo thì đau như muốn gãy ra. Vương Sáng cầm theo một dĩa sandwich, xúc xích và trứng chiên và một ly sữa "

Thấy cô đã tỉnh thì anh lo lắng chạy lại:" Còn mệt không em? "

" Không mệt, chỉ là chết thôi. M* nó, rốt cuộc anh làm bao nhiêu hiệp thế? "

Vương Sáng hoàn toàn phớt lờ đi câu hỏi của cô, anh bế cô vào toilet rồi nói:" Nếu xong rồi mà đi không nổi thì cứ gọi anh "

Tiểu Sương nhìn vẻ mặt lờ đờ của mình trong gương, xem ra lại phải nghỉ làm thêm một bữa rồi

Có vẻ hôm qua khi đang làm thì cô đã ngất đi. Anh đã tắm rửa sạch sẽ, còn thay đồ luôn cho cô

Tiểu Sương vén áo lên xem thử mình tàn tạ đến mức nào, dấu hôn chằn chịt khắp nơi trên người cô, ngay cả đùi mà cũng có

Hên là dặn dò anh không để lại ở cổ, nếu không cô sẽ đội quần ra đường đấy

Sau khi ra ngoài thì ga giường đã được anh thay mới, dù sao anh cũng từng mua căn nhà này của cô, những nơi cô để đồ thì anh đều biết

Chợt nhớ ra cái gì đó nên cô liền xanh mặt hỏi anh:" Hôm qua, anh anh anh có dùng bao không? "

" Có, trong ví tiền anh luôn luôn có "

Sợ cô ghen nên anh giải thích thêm:" Từ Vi bỏ đấy, cậu ta nói lớn tuổi rồi nên đem theo, anh chưa từng dùng với ai khác "

Cô cười khinh anh:" Đã gần 30 tuổi mà còn cái đó sao, anh non thế "

" Em cũng U30 mà, không phải cũng vậy sao " Anh chỉ tay vào ga giường dính máu của cô hôm qua

Dương Tiểu Sương chạy đến định đá anh một cái nhưng eo liền đau, quá bất lực cho nên cô đành ngồi trên giường ăn sáng

Cô gọi điện qua cho Dương Vân Tình:" Chị à, em nghỉ thêm một ngày nhé "

" Sao giọng em khàn thế? Bệnh à "

Ừ nhỉ

Nếu Dương Vân Tình không nói thì cô còn không để ý giọng mình có chút khàn hơn bình thường

Làm có một chút mà đem lại biết bao nhiêu hậu quả rồi

" Đúng vậy, bệnh rồi nên em xin nghỉ thêm một ngày nhé "

Dương Tiểu Sương cằm điện thoại lên xem thử có tin tức gì hot không, như là Vương Sáng đột nhập quán bar nhưng tất cả đều im ắng

Cô không nhớ được bộ dạng của Vương Sáng khi đem cô về nhà là như thế nào. Lúc cô nhận thức được thì đã ở trên giường rồi

" Anh làm sao mà không bị phóng viên chụp thế? "

" Anh che chắn rất kĩ, mặc quần áo đều rộng thùng thình cho nên sẽ không nhận ra, nếu không em nghĩ bình thường anh ra đường thế nào? "

" Khí chất này mà che chắn cũng có thế nhận ra đó anh, như cách mà anh khoác lên bộ trang phục mà em thiết kế, tuy đơn giản nhưng anh là người có khí chất nhất trong số những người nam hôm đó "

Dương Tiểu Sương nhờ anh lấy giùm cái máy tính để trên kệ sau đó đưa cho anh xem một cái file:"Xem đi nào, nhân dịp ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, em sẽ tặng anh tài nguyên thời trang mà mọi người đều mong muốn "