Chúng Tôi Là Song Sinh

Chương 8




Hạ cũng đến gần, các kì thi cũng sắp đến...

Lưu Tử Nha vẫn đang nằm viện.

Cứ như thời gian nó lượn lờ trôi, thấp thoáng đó thôi mà mới được có ba tuần. BA TUẦN ĐÓ!

Thật con mẹ nó thời gian sao có thể chậm rì rì mà trôi như vậy cơ chứ? Ta muốn xuất viện a~ Nơi này chả khác gì địa ngục cả!

Nằm trên giường bệnh trắng xóa, Lưu Tử Nha lăn qua lăn lại chán chường. Này nhá! Nằm viện mà cũng đâu có yên. Hết người này đến người khác quấy rối, điển hình là cái âm hồn mang tên Hàn Mục Phong kia. Bu bám hoài không buông tha.

Cô nàng nhìn quanh căn phòng của mình mà thở dài thườn thượt.

Căn phòng này đáng nhẽ nó rất sạch...nhưng bây giờ...Không biết phải miêu tả cái thảm cảnh này như thế nào, bức tường trắng xóa giờ đây phủ đầy những thứ màu mè bốc mùi đến kinh dị, dưới sàn lăn lốc những chiếc hộp đựng đồ ăn nhanh, bia, rượu, nước ngọt, lăn lốc mọi nơi.

Vài miếng piza hải sản và dứa dính trên của sổ, mấy đôi dép bệnh nhân cũng nằm mỗi cái mỗi nơi.

Hình như tóc giả của cô đang đội còn dính cả kẹo su.

"Con lợn gợi tình??? Cái quái gì xảy ra vậy?" Hoang mang-ing.

Từ trong nhà vệ sinh bước ra là Chu Hữu Sâm, nhan sắc có chút tiều tụy, tuy tóc hơi rối và quần thâm nơi khóe mắt thì vẫn không phá hỏng được vẻ đẹp của hắn ta. Áo thun trắng bị xé rách vài chỗ lộ ra cơ bắp săn chắc, tuy gầy nhưng thân hình rất đẹp.

"Thiếu gia...chuyện tối qua..." Khuôn mặt từ tiều tụy chuyển dần sang ửng đỏ, hắn lấy tay che mặt rồi bước thẳng ra khỏi phòng để Lưu Tử Nha lại ngơ ngác.

Tên này bị gì thế? Thật sự là cô đang rất đau đầu, chuyện tối qua cũng khá mờ mịt.

Từ ngoài cửa sổ, Hàn Mục Phong mặc đồ bệnh nhân trắng tinh đầy sắc thái phấn khởi với nụ cười ngây ngô trên môi nhảy từ cửa sổ vào phòng rồi lăn mòng mòng trên đất khiến bộ đồ trắng sạch kia cũng bẩn lại. Hắn không mảy may đến vết bẩn mà còn đứng dậy lao về phía Lưu Tử Nha "Này nga~ Tối qua rất vui đó, hôm nào chúng ta chơi tiếp đi!!!!" Nói xong còn cười há há trông khá thiếu muối.

"A...tối qua có gì vui sao? Tôi chả nhớ được gì" Cô nói vẩn vơ cho qua chuyện rồi tập trung gở cái mớ bòng bong đang dính trên đầu mình.

Hàn Mục Phong cũng giúp cô tháo bã kẹo, chết tiệt thay cái tên nhiệt tình không đúng chỗ kia, nếu cứ giật mãi như vậy thì thế đéo nào tóc giả cũng rơi ra mất.

"Này....yah...đừng kéo nữa đau tóc. Tự tôi làm được rồi!" Đôi bên kéo qua kéo lại, Lưu Tử Nha như trên chảo dầu, chỉ muốn đập cho tên này vài phát cho bớt cái tính lanh chanh này đi. Người ta nói nhiệt tình cộng ngu dốt là phá hoại đấy!

Cửa phòng bật mở, ánh sáng chói vào căn phòng làm người trong phòng chỉ nhìn thấy bóng dáng tờ mờ của người đứng ở cửa.

"Các người dẹp đi! Chói quá, chói cả mắt ta rồi này. Lũ đần này" Giọng cáu gắt của lão gia vang lên.

Lưu Tử Nha giờ mới nhìn thấy rõ, đó là một ông lão cao gầy mặc chiếc áo khá màu mè in hình hoa hòe đi cùng đôi dép đi biển và chiếc quần sọc ca rô, trên tay ông ta cầm cây trượng bằng bạc khắc họa tiết tinh xảo. Ông lão cầm gậy gõ mấy phát vào tên mặc vét đen đang cầm chiếc đèn lớn.

"Ehem...nghe nói thàng nhóc nhà ngươi nhập viện vì đau dạ dày, thế nào? Khỏe chưa? Ta đang đi nghỉ mát thì bị gọi ngược về đây, hazz, còn chưa ăn hải sản no" Lão già ra vẻ hối tiếc mà chậc lưỡi.

"Hoắc lão...à không. Ông nội đến đây thăm con thật bất ngờ" Cô không biết nên cười hay nên khóc đây, lão già này chính là Hoắc lão gia a~

Tài liệu mà Hoắc tử Nam đưa cho cô thì chỉ có hai chữ "gừng già". Đối phó kiểu gì đây?

Hàn Mục phong cảm thấy bản thân bị phớt lờ liền ôm chầm lấy Lưu Tử Nha, bĩu môi "Nga~ Cái lão già này là ông nội của cậu hay sao? nhìn như quả mận héo ấy!" Chỉ phán một câu mà đã khiến cả că phòng lặng yên không còn một tiếng động.

"...Ha, cái tên điên này là ai vậy hả Tử Nam? Đừng nói ngươi có cái sở thích đấy nhá?" Hoắc lão gia cười nhếch môi, đôi mắt híp híp nhìn Hàn Mục Phong.

Trong mắt Hàn Mục Phong như có một tia sáng vụt qua rồi chợt tắt mà không ai để ý, hắn vẫn ngây ngô cười "Ứ ư...nói chuyện với lão già này thật thiếu muối, chúng ta đi chơi thôi ~" Hàn Mục Phong kéo tay cô lôi đi, lúc lướt qua Hoắc lão gia, Lưu Tử Nha bị Hoắc lão gia nắm tay lại. Cô nàng sợ tái mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh "Có chuyện gì con sẽ nói sau, cảm ơn ông đã đến thăm".

Hoắc lão gia híp mắt cười cười rồi thả tay Lưu Tử Nha ra, thấy bọn họ đã đi khuất, lão ta búng tay gọi một tên áo vét đen đến "Đi tìm thiếu gia về đây, ta cần giải quyết rõ mọi chuyện, cái tên nhãi này vẫn còn chuyện để giấu ta sao?KKKKK không thoát đâu".

Hàn Mục Phong lôi kéo Lưu Tử Nha chạy trên hành lang bệnh viện thì vô tình đụng trúng Lượng Gia Ân và Hạ Thất Điềm, cũng may là Hạ Thất Điềm nhanh tay kéo Lượng Gia Ân sang một bên, Hàn Mục Phong cố hãm tốc độ nên chân này đá chân kia liền kéo theo Lưu Tử Nha lăn lốc trên nền nhà.

Trán cô nàng bầm tím một khối đầy nứt nhối. Cùng thời gian đó, đầu óc minh mẩn nhớ lại cuộc vui tối qua tại phòng mình.

Lúc đó đã gần bảy giờ, Chu Hữu Sâm nói sẽ đi mua đồ ăn cho cô nhưng lúc quay lại liền dẫn theo ba người phiền phức đó là Hàn Mục Phong, Hạ Thất Điềm và Lượng Gia Ân.

Lúc đó cô đã rất đói nhưng nhìn cái đám người loi nhoi trong phòng càng cảm thấy khó chịu, liền muốn đuổi bọn họ đi ai ngờ, đời đéo như mơ.

Mỗi người đều có lí do riêng khiến cô nàng không nỡ từ chối.

"Tôi tạm thời ổn, không phiền các người đến đây, mời về cho"

"Cậu nỡ lòng nào đuổi tôi? Hahaha tôi có mang bia, vài chai shoju và cánh gà. Ở bệnh viện không có mấy thứ này đâu" Hạ Thất Điềm huơ huơ túi thức ăn khiến cô mủi lòng, gà rán đó, là cánh gà rán mà đêm đêm cô hằng mơ đó!

"Em biết anh giận em vì đã khiến anh ở lại bệnh viện lâu hơn nhưng mà hôm nay em có làm rất nhiều đồ ăn thích hợp với dạ dày của anh, em đã lén nấu một ít lẩu thập cẩm mặc dù không tốt nhưng mà anh chẳng phải rất thích ăn lẩu hay sao?" Lượng Gia Ân khép nép nó.

Lưu Tử Nha nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt.

Cuối cùng là Hàn Mục Phong lẳng lặng ôm ba bốn hộp pizza nóng hổi đầy hương thơm với khuôn mặt cún con chờ đợi được khen.

"Hừ...các người ở lại cũng được" Cô nàng lầm lì nói.

Thế là tối đó, phòng bệnh của Lưu Tử Nha ăn chơi thâu đêm, tiếng ca hát cười đùa, tiếng la hét đầy náo nhiệt khiến cả bệnh viện đầy bức xúc nhưng không dám hó hé lời nào.

Bên trong phòng là cảnh người người say rượu, nói những thứ trời trăng mây gió, cười đùa một cách thoải mái. Còn bênh ngoài là một đám người áo vét đen đứng canh gác không cho ai lại gần, người của Hoắc Tử Nam, người của Lượng Gia Ân, người của Hàn Mục Phong đều rất khí thế.

"Hahaha...Chu Hữu Sâm nha~ Cảm ơn đã...Hức...đã chăm sóc tôi thời gian qua. Tặng anh nụ hôn a" Lưu Tử Nha cười lộ ra hàm răng thắng đều nhỏ nhắn cùng sắc đỏ ửng yêu kiều trên khuôn mặt thật say người, cô đưa tay kéo khuôn mặt của Chu Hữu Sâm lại rồi hôn một cái chụt thật to "Hiii...Anh nấu ăn rất ngon a, sau này làm vợ của anh trai tôi rất tốt..."

Chu Hữu Sâm cũng cười hi ha, nốc rượu rồi tháo cà vạt than thở nóng.

Hạ Thất Điềm trộn rượu và bia vào rồi uống như uống nước lã, còn chơi thi uống rượu cùng Hàn Mục Phong và Lượng Gia Ân. Phải nói tửu lượng của ba người này rất trâu bò, nốc như điên. Lượng Gia Ân không chịu thua, uống nhiệt tình.

Hết trò này đến trò khác, chơi ném thức ăn rồi viết chữ bằng mông, quay video và chụp khá nhiều tấm hình, bọn họ chơi đến mệt rồi ngủ thiếp đi.

Bốn giờ sáng, Hàn Mục Phong tờ mờ tỉnh dậy, nhìn xung quanh rồi lắc đầu cho tỉnh táo. Nhìn thấy Lượng Gia Ân và Hạ Thất Điềm đều nằm trên sàn nhà còn Lưu Tử Nha thì cuộn mình trên giường, hắn nhìn chằm chằm cô rồi lấy chăn cuốn người cô lại, tiện thể lôi cái tên Chu Hữu Sâm đang nằm ở góc phòng vào nhà vệ sinh sau đó thả hắn vào bồn tắm.

Hàn Mục Phong hiện giờ rất khó chịu khi nhìn cái bản mặt phơn phởn của cái tên này, vì cớ gì mà Hoắc Tử Nam lại hôn cái tên này mà không phải hắn?

Hàn Mục Phong không biết mình đối với một tên con trai lại có tình cảm, từ tối qua đã biết cảm giác của mình đối với Hoắc Tử Nam rồi. Đó chính là cái cảm giác muốn biến Hoắc Tử Nam thành của riêng mình, không cho ai động chạm cũng không cho ai tiếp xúc mà chỉ có hắn mới được quyền thôi!

(:Du: Đoạn trên xưng là Lưu Tử Nha là Hoắc Tử Nam bởi vì Hàn Mục Phong chưa biết Hoắc Tử Nam là Lưu Tử Nha cải trang)