Chung Tình

Chương 50: Liêu nguyên[1] [1]




Cách nửa năm, hành tinh ETA lại thành nơi bắt đầu chiến tranh giữa đế quốc và Olympus, điêu tàn lúc trước vẫn còn đó, nay hai quân bắt đầu tại nơi giao giới đối chọi, hàng hạm của Arthur cho bắn liên tục, cơ hồ đem đối phương hoàn toàn vây quanh.

Cánh máy bằng kim chúc cự đại chao lượn trong đêm đen, tựa như lưỡi hái trên tay tử thần, lửa đạn dày đặc xé rách hàng phòng ngự yếu ớt của ETA.

Thẩm Trác Phàm tọa trấn phía sau, cậu nhìn Arthur đang chuẩn bị hạ cánh, chuyển cuộc gọi video.

“Phân đội Dẫn đường năm phút nữa sẽ xuất phát.” – Thẩm Trác Phàm mặc đồ dã chiến màu đen, dáng người cậu cao gầy, tuy không cường tráng như Lính gác nhưng cũng thon dài cao ngất.

Mái tóc hỏa hồng của Arthur trên chiến trường trông có vẻ hết sức trương dương, gã trêu tức nói:

“Ngươi không đến cũng không việc gì, ngoan ngoãn núp ở phía sau là tốt nhất.”

Thẩm Trác Phàm trợn trắng mắt:

“Hai chúng ta thay đổi cũng được, ngươi tới chỗ ta, ta qua bên ngươi.”

Arthur ha ha nở nụ cười, hai ngón tay gã khép lại, hành quân lễ một cách soái khí:

“Có thể kề vai chiến đấu cùng ngài là một vinh hạnh, Thẩm Trác Phàm Dẫn đường.”

Scart và Lâm Đống Lương không lâu sau cũng đến đây. Nhìn y mặc chính trang quen rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Trác Phàm thấy vị học trưởng tao nhã của mình mặc chiến phục.

Lâm Đống Lương so với cậu thì lùn hơn một chút, nhưng lại không hề gầy yếu chút nào, có một loại anh khí nhã nhặn.

“Nơi này có không ít Dẫn đường bị khống chế, đa số đều là vị thành niên.” – Sắc mặt Thẩm Trác Phàm khó coi, trước đây không phải cậu không điều tra qua các hạng mục thực nghiệm ở tinh cầu ETA, nhưng đến khi chân chính nhìn đến vẫn là khó chấp nhận được.

“Đại đa số Lính gác đều là tử trung của Olympus, chỉ có một bộ phận nhỏ nguyện ý quy thuận đầu hàng.”

Lâm Đống Lương cau mày:

“Olympus có thể độc lập nhiều năm như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.” – Y dẫn đầu đi vào kho gene bên trong ETA, dưới đất trừ mấy bộ thi thể Lính gác thì không còn nhìn thấy gì khác, Olympus trước đó đã dọn sạch đồ đạc bên trong.

Arthur sách một tiếng:

“Xem ra chuyện phát sinh lúc trước đã làm họ buông tay nơi này.”

Scart từ chối cho ý kiến, hắn dẫn thủ hạ của mình chuyển vài vòng, thần sác có chút nghiêm túc về tới kho gene:

“Ta cảm thấy chúng ta phải trực tiếp đi Olympus.”

Những người còn lại nhìn hắn.

Scart hít sâu một hơi:

“Nếu nơi này chỉ là một cái xác rỗng, như vậy quy mô quân đội Olympus hiện tại không phải một mình bệ hạ có thể chống lại.”

Lúc Mặc Xá Lý nhận được hội báo từ Lâm Đống Lương không có bất cứ biểu hiện gì khác thường, y chỉ đáp:

“Biết.”

Sau đó điều chỉnh lại vị trí phân bố của hàng hạm.

Tần Vân nheo mắt nhìn y thay đồ phi hành, vẫn chưa ngăn cản:

“Ngươi không tính mang theo ta?”

Mặc Xá Lý nhìn hắn một cái:

“Chỉ là đi điều tra mà thôi, một lát sẽ về ngay.”

“Vậy ngươi lưu lại nơi này.” – Tần Vân đề nghị – “Không có quy định hoàng đế phải tự mình thiệp hiểm (dấn thân vào nguy hiểm), nếu chỉ là điều tra mà nói, ta cũng có thể đi.”

Mặc Xá Lý cau mày:

“Đừng nghịch.” – Y bất đắc dĩ – “Tiểu Bích Ty sẽ lo lắng.”

Tần Vân nói:

“Ngươi đi ta cũng sẽ lo lắng, đó không phải là lí do.”

Mặc Xá Lý có chút bực, nhưng lại không nỡ nổi giận với Tần Vân, y hơi  khó chịu trừng đối phương, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp:

“Gọi Trần Kiêu và Tristana, ngươi cùng họ ở chung một chiến hạm.”

“…” – Tần Vân thấy kì lạ – “Nào có ai đem Dẫn đường của mình an bài cho người khác chứ…”

Mặc Xá Lý bất vi sở động (dù có nói gì cũng không thay đổi thái độ):

“Đây là vì tốt cho ngươi, đừng nhiều chuyện.”

Tần Vân: “…”

Kết quả tới thời điểm thực sự phải xuất phát, kế hoạch lại theo không kịp biến hóa, vì Tần Vân không nghĩ tới sẽ thấy Bích Ty xuất hiện.

“Ta và các ngươi cùng đi.” – Bích Ty cõng một cái túi còn to hơn cả người nàng – “Tùy tiện cho ta một chiếc phi cơ là được, hoặc là ta có thể tự mình lái.”

Tần Vân quả thực muốn điên rồi:

“Ngươi đi xem náo nhiệt cái gì a! Muốn hù chết ta sao?!”

Bích Ty đúng lí hợp tình nói:

“Trên chiến trường không có lớn nhỏ, ta mới là quan chỉ huy, đương nhiên có thể đi. Mà ngươi, thành viên hoàng thất theo lý thuyết chỉ có thể đi một người, một người khác tất yếu phải lưu lại để chủ trì đại cục.”

“…” – Tần Vân buồn bực không cách nào phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bích Ty lên tinh hạm của Mặc Xá Lý.

Tristana an ủi hắn:

“Dù sao chúng ta cũng cách không xa, có chuyện gì là có thể tùy thời trợ giúp.”

Tần Vân ôm cánh tay không nói một câu, hắn vẫn luôn có dự cảm không tốt, lại không thể nói rõ là cái gì, chỉ còn cách một mình chịu đựng mà chẳng thể làm gì khác.

Sắp đến biên cảnh Olympus, Mặc Xá Lý hạ lệnh toàn bộ các thành viên ẩn nấp đi, Trần Kiêu điều khiển hàng hạm đi theo sau phi cơ của y, còn lại hơn mười cái phi thuyền cỡ nhỏ xếp thành hình thập tự bảo hộ ở phía sau.

Tần Vân nhịn không được liên tục bấm gọi, đợi nửa ngày mới nhìn thấy mặt Mặc Xá Lý.

“Đừng tiến lên phía trước quá sâu.” – Tần Vân dặn dò y – “Olympus không có khả năng không đi tuần tra.”

Mặc Xá Lý gật đầu:

“Ta biết.” – Y nhíu nhíu mày – “Ngươi mau ngồi xuống, đừng đứng nói chuyện, cẩn thận ngã.”

Tần Vân ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn và Mặc Xá Lý cùng nhìn về phía bên ngoài, chờ đến khi thực sự đã lẻn vào biên cảnh Olympus rồi, hai người đều  phát hiện có vấn đề.

“…” – Tần Vân nói – “Đây hoàn toàn chính là một cái căn cứ quân sự.”

Mặc Xá Lý trầm mặc không nói lời nào, Trần Kiêu nghiêm túc báo cáo:

“Họ cảnh giới rất cao, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ở đây một thời gian rất ngắn mà thôi.”

Thanh âm Bích Ty từ trong  máy liên lạc truyền đến:

“Có thể xác nhận Hạ Lộ ở đâu sao?”

“Đang trong quá trình tìm kiếm.” – Tristana nhanh chóng đưa chỉ lệnh vào – “Ta xâm nhập bản đồ của Liên minh Olympus… nhưng nó quá lớn, đúng như lời điện hạ nói, họ không có bất kì thiết bị bình dân hóa nào, đây chính là một căn cứ quân sự đúng nghĩa.” – Đột nhiên, sắc mặt nữ tướng quân thay đổi nhanh chóng – “Không xong, họ phát hiện ra chúng ta rồi!”

Vài chiếc tàu tuần tra từ xa xa nhanh chóng di chuyển lại đây, Mặc Xá Lý lãnh tĩnh né đi đạn truy tung, trầm giọng ra lệnh:

“Trần Kiêu đi trước, ta yểm hộ các ngươi lui lại.”

Tần Vân vừa định nói có phải y nhầm nhiệm vụ rồi hay không, liền cảm giác được cánh máy chao đảo, một chiếc hàng hạm của địch quân không biết từ khi nào đã kề sát họ, thân máy chàng qua, thiếu chút nữa khiến Trần Kiêu từ trên ghế điều khiển văng ra.

Mặc Xá Lý khống chế phi cơ tấn mãnh bay lên phía trên, y không chút do dự tập trung hỏa lực đem đối phương đánh hạ.

“Đệt mợ nhà nó!” – Đầu Trần Kiêu bị đụng không nhẹ, gã vừa lấy tau lau qua một phát mới phát hiện đổ máu, nhịn không được chửi bậy lên.

Chiếc Chu Hoàn của Tristana bay đến bên cạnh gã, vũ dực hắc hồng mềm nhẹ mơn trớn vết thương của gã.

“Ta không sao.” – Trong màn hình liên lạc, Tần Vân đang xác nhận tình hình của mình với Mặc Xá Lý – “Đừng yểm hộ, trực tiếp lao ra đi.”

Mặt hoàng đế trầm như nước:

“Không còn kịp rồi, hỏa lực chúng quá mạnh, tất yếu phải bỏ một chiếc.”

Tần Vân vừa mới phát hiện hơn mười chiếc phi thuyền theo tới đã bị Olympus công kích rơi mất một nửa, còn lại đều được Mặc Xá Lý ra lệnh vây quanh chung quanh hàng hạm của hắn.

“Ta dụ chúng rời đi.” – Mặc Xá Lý liếc Tần Vân một cái cuối cùng, y đột nhiên cười cười – “Có một thứ ta muốn cho ngươi thấy.”

Biểu tình Tần Vân kinh nghi phẫn nộ, hắn còn chưa kịp nói chuyện, Mặc Xá Lý đã tắt máy liên lạc.

Ngay sau đó, một con hắc long cự đại xuất hiện ngay phía trên phi cơ Mặc Xá Lý.

“Trời ơi…” – Tristana che miệng, khó có thể tin – “Đó chính là tinh thần hệ của bệ hạ sao?”

Tần Vân tại thời khắc này rốt cuộc đã hiểu Lính gác nhà mình muốn cho  mình nhìn cái gì.

Cơ hồ là ngay lúc đó, lửa đạn của tất cả tàu tuần tra Olympus đều nhắm vào phi cơ của Mặc Xá Lý, Trần Kiêu rống giận đem tốc độ hàng hạm tăng nhanh hết mức, rốt cuộc cũng vượt qua mưa bom bão đạn xông ra phía ngoài biên cảnh.

Tần Vân hốt hoảng quay đầu, trong không gian đỏ lửa, sớm đã không thấy bóng dáng phi cơ của Mặc Xá Lý.

[1] Tinh hỏa liêu nguyên (星火燎原) có nghĩa là bắt lửa, bùng cháy, thường dùng để nói cảnh khói lửa chiến  trường, ý chỉ chiến tranh