Chung Tình

Chương 46: Bích hải [3]




Bích Hải vào đêm thâm thúy mà mê người, Mặc Xá Lý đem lửa trại đốt to lên, trải thảm sưởi lên mặt băng.

Tần Vân nhìn thấy một loại cá có cánh, trên trán treo thứ gì đó giống hệt bóng đèn, khi thì bay trên không trung, khi thì ẩn vào trong nước.

“Huỳnh hỏa (huỳnh hỏa là con đom đóm) ngư.” – Mặc Xá Lý duỗi tay ra, chụp một con đưa tới trước mặt Tần Vân – “Đừng nhìn nó manh như vầy, tính tình lại rất xấu.”

Tần Vân vừa định hỏi xấu thế nào, lại thấy huỳnh hỏa ngư đột nhiên phồng hai má lên, phun một ngụm nước lên mặt hắn.

“…” – Tần Vân nghiến răng – “Hương vị nó ra sao?!”

Mặc Xá Lý buồn cười, đem mồi câu rắc ở chỗ cách đó không xa, hấp dẫn càng nhiều huynh hỏa ngư bay tới.

Trên biển sâu, dưới bầu trời, bầy cá giống như những đốm sao nhỏ, đem hai người vây quanh, khung cảnh thực ấm áp.

Mặc Xá Lý ngồi xổm trước mặt Tần Vân, y nhào qua, trong ánh huỳnh hỏa sáng ngời, hôn lên môi Dẫn đường của mình.

Bích Ty bọc áo choàng đứng trong sân lớn hoàng cung, thần sắc nàng ngưng trọng nhìn xa xa, trong ánh mắt có thâm trầm không sao xua tan được, Hắc Châu dùng móng trước bào bào mặt đất, ở bên người nàng khó chịu phát ra vài tiếng phì phì trong mũi.

Lâm Đống Lương lúc nhìn thấy nàng thì có chút sửng sốt:

“Bích Ty phu nhân?”

Bích Ty thần sắc ôn nhu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của quốc vụ khanh đại nhân:

“Vất vả ngươi, tình huống Nội Các bên kia…”

Lâm Đống Lương cười khổ:

“Vẫn như cũ.” – Hắn xoa xoa mi tâm – “Không biết họ lấy tư liệu ra từ đâu, nói vương hậu điện hạ là sản phẩm nhân bản thất bại, làm bẩn huyết thống của Thần cấp Dẫn đường…”

Bích Ty nhíu mày, ánh mắt nàng lạnh lùng, thản nhiên nói:

“Bọn họ là quên Thần cấp gene của bệ hạ vẫn tồn tại, hay là muốn mượn việc này trực tiếp trục xuát vương thất?”

“Hai khả năng có thể đều có.” – Vẻ mặt Lâm Đống Lương lãnh túc – “Nội Các còn đem lí do Chiến bại ở ETA áp đặt lên người vương hậu điện hạ, cho rằng nên lấy danh nghĩa tù chiến tranh thẩm tra điện hạ.”

Bích Ty hừ lạnh một tiếng:

“Ta thấy e rằng không chỉ có Nội Các. Tiểu Vân Bảo giải trừ ý thức thôi miên rồi, vấn đề chúng ta phải đối mặt càng nhiều.”

Lâm Đống Lương nhìn nàng.

Bích Ty bình tĩnh nói:

“Olympus sẽ không ngồi chờ chết. Dã tâm của họ so với chúng ta tưởng tượng còn lớn hơn.”

Lúc Mặc Xá Lý nhận được thỉnh cầu thị tấn từ Lâm Đống Lương, Tần Vân cũng đã tỉnh. Hắn mơ màng đem đầu gác lên vai hoàng đế bệ hạ, hướng về phía hình ảnh toàn tức của Lâm Đống Lương chào hỏi.

Lâm Đống Lương mỉm cười cung kính:

“Điện hạ, thực xin lỗi đã quấy rầy tuần trăng mật của ngài.”

Tần Vân vội vàng vẫy tay:

“Đại nhân đừng khách khí như vậy… vẫn cứ gọi ta là Tần Vân đi.”

Mặc Xá Lý nâng tay xoa xoa đầu Dẫn đường, nhìn về phía Lâm Đống Lương hỏi:

“Nội Các lại âm mưu cái gì.”

Lâm Đống Lương bất đắc dĩ, mắt nhìn về phía Tần Vân, hắn lập tức thức thời đứng lên:

“Ta đi ra ngoài đánh răng rửa mặt…”

Mặc Xá Lý không ngăn cản hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Vân, vươn tay điểm điểm môi mình:

“Hôn chào buổi sáng.”

“…” – Tần Vân bất lực – “Ta còn chưa đánh răng…”

“Vô nghĩa nhiều thế làm gì.” – Mặc Xá Lý cau mày – “Hôn cái môi thôi mà còn một đống quy củ chết tiệt như vậy.”

Lâm Đống Lương: “…”

Quốc vụ khanh đại nhân ngắn gọn đem tình huống hội báo một lần, biểu tình Mặc Xá Lý vẫn lạnh lùng từ lúc bắt đầu, cuối cùng chỉ nói một câu:

“Biết.”

Lâm Đống Lương thở dài:

“Ngài muốn về sớm sao?”

Mặc Xá Lý không trả lời ngay, chỉ hỏi:

“Tiểu Bích Ty đâu?”

Lâm Đống Lương đáp:

“Phu nhân rất tốt, mỗi ngày đều cưỡi ngựa dạo hậu hoa viên, ta không để cho Nội Các quấy rầy nàng.”

“Ân.” – Mặc Xá Lý thần tình cuối cùng cũng có chút nhu hòa – “Ta đi liên hệ nàng.”

Bích Ty thấy Mặc Xá Lý gọi đến cũng không ngoài ý muốn, nàng mặc một bộ đồ yếm lao động, mái tóc dài ngân sắc quấn lên, mang theo mũ che nắng.

“Đã lâu không gặp, Tiểu Tê Tê.” – Bích Ty vung roi ngựa, cũng chỉ có nàng dám gọi hoàng đế bằng một cái nhũ danh như vậy.

Mặc Xá Lý nhìn đàn ngựa bên người nàng, thú tiêu khiển duy nhất của Hạ Lộ khi còn tại vị chính là nuôi ngựa cưỡi ngựa, điểm ấy lại cùng Bích Ty không mưu mà hợp.

“Nghe nói thuật cưỡi ngựa của ngươi khá giỏi?” – Bích Ty đột nhiên hỏi, hướng về phía Mặc Xá Lý giảo hoạt trừng mắt – “Xem ra Hạ Lộ đã dạy ngươi rất tốt.”

Mặc Xá Lý trầm mặc, từ lúc y còn rất nhỏ đã được Hạ Lộ tự tay đặt lên lưng ngựa, đây đại khái là thứ duy nhất vị phụ thân gầy yếu kia lưu lại cho y.

Bích Ty ôn nhu nhìn y:

“Ngài ấy thấy ngươi lúc này nhất định sẽ thực kiêu ngạo.”

Mặc Xá Lý có chút nghi hoặc cau mày:

“Ngài cùng phụ thân…”

“Ta là thủ tịch đầu tiên của Averio, phụ thân ngươi đã từng trao huân chương học viện cho ta.” – Ánh mắt Bích Ty chất chứa hoài niệm, nhưng biểu tình lại rất bình tĩnh – “Thì ra đã trôi qua lâu như vậy.”

Mặc Xá Lý há há miệng, y luôn cảm thấy  Bích Ty có chuyện gì đó gạt mình, lại cảm giác không nên hỏi kỹ, cuối cùng chỉ có thể dời sang đề tài khác:

“Về chuyện Nội Các nói xấu Tần Vân, ta sẽ giải quyết thật tốt, thỉnh ngài không cần lo lắng.”

Tần Vân rửa mặt xong cũng không vội vã về phòng, triệu ra độc giác thú, cho nó cùng Trọng Diễm nị oai một chút, cự long thực hưng phấn, đi theo sau mông bạn lữ mình, liều mạng ngửi ngửi.

“…” – Tần Vân có chút câm nín – “Đừng làm vậy… Trọng Diễm! Ngươi quay trở về cho ta!”

Ishtar tựa hồ cũng không để ý bị bám đuôi, cái đuôi kim sắc thi thoảng đung đưa, đảo qua mũi Trọng Diễm.

Độc giác thú ưu nhã đi trên mặt băng, thân hình thuần trắng khảm nạm giữa bích hải lam thiên, trông như một bức tranh.

Tần Vân vòng tay quanh miệng hô lớn:

“Bay thử xem a, Ishtar, đến đây! Đến bên cạnh ba ba này!”

Độc giác thú: “…”

Trọng Diễm thực nể tình vỗ cánh bay tới, Tần Vân sợ tới mức oa oa kêu to, vừa kêu vừa cười chạy đi, kết quả vẫn bị cự long đè xuống đất.

“Ha ha ha ha ha!” – Tần Vân thò tay chống đầu Trọng Diễm – “Đừng liếm đừng liếm! Ha ha ha ha… đừng liếm miệng a!”

“…” – Giày Mặc Xá Lý xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, mặt hoàng đế bệ hạ không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn hắn – “Ngươi đang làm cái gì?”

Tần Vân vô tội nhìn lại:

“Trông trẻ…?”

Mặc Xá Lý: “…”

Y tựa hồ có chút bất đắc dĩ, hạ thấp người, ngón tay lướt qua mặt Tần Vân. Tần Vân chỉ cảm thấy Tê Chiếu mắt chợt lóe, môt cái dây chuyền mặt tròn xuất hiện trên cổ hắn.

“Đây là cái gì?” – Tần Vân dùng cái tay trống còn lại giơ lên, phát hiện thì ra là một cái huy chương, phía trên khắc đồ án hình hoa cát cánh[1].

“Mỗi một đời hoàng tử Y Tát sinh ra đều có một cái huy chương hoa cát cánh.” – Mặc Xá Lý thản nhiên nói – “…Để trao cho bạn lữ tương lai của mình… Vốn hẳn là đưa ngươi sớm một chút, nhưng trước kia ta không nghĩ rằng mình sẽ kết hôn, cho nên tìm thật lâu mới ra.”

Tần Vân nhìn y nở nụ cười:

“Ngươi biết ý nghĩa của hoa cát cánh sao?”

Mặc Xá Lý không đáp, nhìn chằm chằm Dẫn đường nhà mình hồi lâu, cúi đầu hôn trụ môi đối phương.

Tại lúc Nội Các vội vàng muốn hủy bỏ vương hậu, bôi đen bôi đến không biết mệt, hoàng đế bệ hạ rốt cục nhịn không được giành trước một bước phát biểu, toàn bộ đế quốc đều được phát hình ảnh toàn tức của y, Vũ Trụ 818 còn tiếp sóng trực tiếp.

Scart có chút sửng sốt:

“Cái này ghi lúc nào đây?”

Lâm Đống Lương nói:

“Hẳn là ngày đầu tiên sau tân hôn.” – Hắn nhún vai, bất đắc dĩ nói – “Bệ hạ mấy ngày nay mới đưa cho ta, ý là đừng để Nội Các làm ảnh hưởng tuần trăng mật của ngài.”

Trong video ghi hình, Mặc Xá Lý mặc chế phục thống lĩnh tối cao, nửa bên mặt mang mặt nạ bạc, biểu tình lạnh nhạt cao quý.

“Gửi toàn thể công dân đế quốc, cảm tạ các ngươi quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của hoàng thất nói chung và của ta nói riêng. “ – Mặc Xá Lý tạm dừng một chút, ánh mắt y hơi trầm xuống – “ Đồng thời ta cũng cảm thấy đau lòng đối với thái độ tiêu cực của Nội Các.”

Mặc Xá Lý tiếp tục nói:

“Kế hoạch đến ETA là do ta lập ra, Tần Vân chỉ chấp hành, hơn nữa trong lúc hành động, hắn vì bảo vệ ta mà phải nhận thương tổn gần như là hủy diệt.” – Y ngừng trong chốc lát, lộ ra nụ cười trào phúng – “Ta có quyền thu hồi mọi vùng đất đã từng thuộc về lãnh thổ đế quốc, cái gọi là tù chiến tranh, căn bản là lời nói vô căn cứ.”

Thẩm Trác Phàm nhìn hình ảnh hoàng đế bệ hạ nhíu mày, chậc chậc nói:

“Không hổ là bạo quân a, lời này nói đến hùng hồn, hoàn toàn không có biện pháp để người phản bác.”

Arthur khinh thường hừ một tiếng:

“Hiện tại có binh quyền của ta mới phách lối như vậy, trước kia cũng không thấy y dám lộng hành bao giờ.”

Lâm Đống Lương nghe vậy cười cười:

“Nhưng ta nghĩ, nếu bệ hạ muốn thu hồi lãnh thổ, công tước đại nhân ngài tất nhiên cũng sẽ không cự tuyệt đi.”

Arthur nhìn hắn một cái, đương nhiên nói:

“Nhiều năm như vậy, chuyện duy nhất tên đó làm đúng chính là chuẩn bị thu phục chủ quyền của Olympus.”

Công tước đại nhân kiêu ngạo liếm liếm môi:

“Sư quần của ta đều khó nhịn lắm rồi.”

Diễn thuyết của Mặc Xá Lý vẫn đang tiếp tục, Berlin sắc mặt tái nhợt nhìn hình ảnh toàn tức, không hề nhúc nhích.

“Mọi người đều biết, gene Thần cấp của vương thất Y Tát đều là dựa vào khoa học phục chế mới có thể truyền thừa đến ngày nay, mà thuyết pháp cho rằng Tần Vân bị nhân bản, ta không thừa nhận.” – Trong video, Mặc Xá Lý chậm rãi đứng lên, áo choàng tinh hồng sau lưng y cơ hồ buông dài trên đất – “Đây là Olympus đang tiết độc thê tử của ta, đối với chuyện này, họ tất yếu trả một cái giá tương xứng.”

Mặc Xá Lý tiếp:

“Ta đứng ở đây, tuyên chiến với liên minh Olympus, trong một năm, thu hồi tất cả những gì thuộc quyền sở hữu của lãnh thổ đế quốc, hoàn thành công cuộc thống nhất toàn diện.”

Phòng họp Nội Các đèn đuốc sáng trưng, Côn Tháp mặt âm trầm nhìn về phía Berlin:

“Y hoàn toàn phá hết bẫy chúng ta đặt ra… chuyện kế tiếp, chúng ta căn bản không thể khống chế được.”

Berlin không nói gì, một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi cất tiếng:

“Y đã cường ngạnh đến mức chúng ta không thể khống chế nữa, dù là chính quyền, hay là chuyện tình cảm.”

Côn Tháp trầm mặc không nói, ông cùng Berlin cùng nhìn về phía hình ảnh toàn tức, hoàng đế bệ hạ vẫn đang ở đó, đầy uy nghi.

Biểu tình Mặc Xá Lý bình tĩnh như ban đầu:

“Thê tử của ta từng phấn đấu ở tuyến đầu chiến trường, dũng cảm, kiên cường, hắn đáng giá được mọi người tôn trọng.”

“Giữa chúng ta không có khoảng cách về Thần cấp Lính gác hay Dẫn đường cấp thấp.” – Mặc Xá Lý cuối cùng mới nói – “Bởi vì yêu nhau.”

Y dừng một chút, chậm rãi lộ ra tươi cười:

“Cho nên chúng ta là bình đẳng.”

[1] Hoa cát cánh, hay còn gọi là Kikyou, tiếng Triều Tiên là Doraji, là một loài hoa thuộc họ hoa chuông, có nguồn gốc châu Á, phần lớn hoa có màu xanh dương, một số loại biến chủng thì có màu trắng hay hồng. Về ý nghĩa thì những chương sau sẽ nói, vì ý nghĩa có liên quan đến truyện.