Chung Tình

Chương 33: Triều vân [3]




Lại kéo dài thêm hơn một tháng sau, chiến sự ở ETA rốt cuộc vẫn là lấy kết quả hòa đặt dấu chấm hết. Đối với đế quốc quân vương, mà trong mắt người ngoài xem như dã tâm bừng bừng, kết cục này cũng không làm người ta vừa lòng. Từ khi tự mình chấp chính tới nay, quả đắng đầu tiên Mặc Xá Lý ăn phải, xét đến cùng, vẫn là ngã xuống trên tay Olympus.

Arthur tuy rằng cuối cùng khuynh hướng hoàng thất, nhưng quân quyền của Scart lại bị Nội Các cướp đoạt.

“Bệ hạ vẫn là quá trẻ tuổi.” – Berlin phu nhân thản nhiên nói – “Hi vọng ngài đối hôn nhân đừng qua loa như thế, miễn cho cuối cùng lại thất bại.”

Mặt Mặc Xá Lý trầm như nước, y không có biểu hiện ra phẫn nộ, khẩu khí bình tĩnh:

“Ta thủy chung nhớ rõ ngài từng dạy ta, kiên trì tình cảm của chính mình, cùng với lập trường chính trị.” – Hoàng đế trẻ dừng một chút, nhìn về phía Berlin – “Nhiều năm trôi qua như vậy, ta chưa bao giờ khiến ngài thất vọng dù chỉ một lần, không phải sao?”

Tần Vân hiện tại mỗi ngày đều sẽ đi bên Chris kiểm tra, đối phương tựa hồ phi thường muốn chữa khỏi thần kinh não cho hắn, tuy rằng cho tới nay hiệu quả vẫn rất nhỏ.

“Đại não Dẫn đường cùng Lính gác rất kỳ quái.” – Chris cầm báo cáo phân tích – “Thuốc phá hủy thần kinh hoàn toàn vô dụng đối với Lính gác, phải nói là, ngoại trừ thiếu hụt gene bẩm sinh, sự tồn tại của Lính gác tựa như một cái BUG vô cùng cường đại… Qủa nhiên bởi vì là do nhân loại sáng tạo ra?”

“…” – Tần Vân – “Kỳ thật ngươi cùng ta nói mấy cái này ta cũng không hiểu…”

Chris chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn:

“Đều sắp trở thành đệ nhất phu nhân, ngươi không thể có chút cống hiến cho nghiên cứu văn hóa khoa học của quốc gia sao?”

Tần Vân tâm tắc nói:

“Ta đều đem chính mình quyên đi ra cho ngươi thỏa thích nghiên cứu… ngươi còn muốn như thế nào nữa a?!”

Ba Kim đại quản gia đã chờ phi cơ của Tần Vân tại cửa hoàng cung từ xa, ông tiếp nhận báo cáo sức khỏe trong tay đối phương, biểu tình rất là ưu sầu:

“Bệ hạ hôm nay tâm tình thật không tốt.” – Lão quản gia thở dài nói.

“Làm sao vậy?” – Động tác đổi giày của Tần Vân hơi khựng lại, hắn cau mày – “Buổi chiều lại cùng Nội Các cãi nhau?”

Ba Kim trả lời:

“Còn có chiến sự ở ETA… Đánh thua đương nhiên tâm tình không tốt.”

Tần Vân gật gật đầu, hắn rửa tay chuẩn bị đi tìm Mặc Xá Lý, kết quả dạo qua một vòng vẫn không tìm thấy, vì thế không có biện pháp, chỉ có thể đi đến ngự hoa viên tiếp tục tìm.

Cuối cùng hắn tìm thấy hoàng đế bệ hạ ngay dưới đáy cái phi cơ hoàng gia thổ hào kim do chính tay mình đính pha lê vào.

Mặc Xá Lý gối đầu lên cánh tay nằm trên thảm cỏ, thái dương vừa hạ sơn không bao lâu, dư huy ôn nhu bao trùm trên mặt y, Tần Vân ở một bên nhìn trong chốc lát, vừa hạ thấp người liền đột nhiên bị Mặc Xá Lý ấn bả vai kéo vào trong lòng.

“…” – Tần Vân trắc mặt dán vào ngực hoàng đế – “Ngươi không ngủ a?”

Mặc Xá Lý không có mở mắt, y niết cổ Tần Vân, hơn nửa ngày mới lười biếng mở miệng – “Kết quả kiểm tra thế nào?”

“Vẫn là như cũ.” – Tần Vân có chút ảm đạm – “Chris cũng trị không hết.”

Mặc Xá Lý cúi đầu, bưng lấy mặt Tần Vân, cọ cọ mũi đối phương:

“Ta không ghét bỏ.”

Tần Vân bị y dỗ cười ra tiếng, Mặc Xá Lý vẫn không có biểu tình gì, một chút lại một chút vuốt ve tóc Dẫn đường nhà mình.

“Ta thực xin lỗi.” – Mặc Xá Lý đột nhiên nói, y ấn đầu Tần Vân, không để cho đối phương ngẩng đầu nhìn mặt mình – “Ta là phế vật, không bảo vệ được cho ngươi.”

Tần Vân muốn giãy dụa, lại bị Mặc Xá Lý ôm chặt.

“Hãy nghe ta nói xong.” – Mặc Xá Lý bất đắc dĩ nói – “Ta cũng không chỉ là   muốn sám hối.”

Tần Vân cương ngạnh không hề động đậy, bàn tay Lính gác hoặc nặng hoặc nhẹ niết cổ hắn, thanh âm Mặc Xá Lý trầm thấp mà ôn nhu, chậm rãi nói:

“Ta yêu ngươi, ta muốn cùng ngươi kết hôn.”

“…” – Tần Vân chỉ đành câm nín – “Lần trước không phải đã đáp ứng rồi sao?”

“Lần trước không tính, không có viết bản nháp cho tốt, quá khẩn trương.” – Mặc Xá Lý cau mày, y suy nghĩ nửa ngày, hạ kết luận – “Không đủ hoàn mỹ.”

Tần Vân:

“…Ngươi mỗi lần làm cái gì trọng yếu đều phải như vậy sao?”

Mặc Xá Lý nhìn hắn:

“Như vậy gì?”

Tần Vân nhún vai:

“Làm bản nháp, viết kịch bản, lập kế hoạch?”

“Không, khi họp hoặc bản thảo lúc diễn thuyết đều do Lâm Đống Lương phụ trách.” – Mặc Xá Lý mặt không chút thay đổi lãnh đạm nói – “Chỉ có cùng ngươi làm gì, ta mới có thể tự mình chuẩn bị.”

Tần Vân: “…”

Mặc Xá Lý:

“Còn có hậu cảm (cảm nghĩ sau khi xong việc) cùng với nhật ký.”

Tần Vân:

“…Ta có thể xem sao?”

“Vẫn là thôi đi.” – Sắc mặt hoàng đế khó coi, không được tự nhiêm nói – “Ta tự mình xem lại còn cảm thấy buồn nôn ghê tởm nữa là.”

Tần Vân: “…”

Đến cuối cùng Tần Vân cũng không thể từ trong miệng Mặc Xá Lý hỏi ra cái gọi là nhật ký yêu đương của hoàng đế, hắn chơi xấu nằm lì trên mặt đất không chịu dậy, bị Lính gác không kiên nhẫn mà mạnh mẽ khiêng lên vai.

“Ngươi thẹn thùng cái gì a?” – Tần Vân oán giận nói – “Nhật kí hẳn là phải công khai trao đổi chứ, rất có ý nghĩa kỷ niệm a.”

Mặc Xá Lý có chút hối hận đã nói cho đối phương chuyện này, y xị mặt không muốn để ý người khác, một đường đem người khiêng vào trong phòng.

Kết quả vừa mới vào phòng khách, liền phát hiện Trần Kiêu đã đợi ở bên trong.

“Ải du” – Đông Phương mỹ nam nheo đôi mắt hoa đào, vẻ mặt ái muội cùng hai người chào hỏi – “Trời còn chưa tối, đừng kịch liệt như vậy a.”

Tần Vân xấu hổ từ trên vai Mặc Xá Lý bò xuống, hắn bởi vì bị khiêng chúc xuống mà mặt có chút hồng hồng:

“Sao ngươi lại tới đây?”

Trần Kiêu đắc ý nói:

“Ta nhưng chính là chủ tịch ngoại giao, có chuyện đương nhiên có thể đến.”

Mặc Xá Lý sáng tỏ nói:

“Tìm được?”

“?” – Tần Vân có chút không hiểu ra làm sao – “Tìm được cái gì?”

Trần Kiêu mở ra bản đồ 3D, gã nhanh chóng lấy ngón tay chỉ vào một chỗ, nhẹ nhàng điểm điểm:

“Dưỡng mẫu Bích Ty của ngươi, nàng hiện tại đang ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, muốn tìm được nàng đúng là phí không ít công phu của chúng ta đâu.”

Tần Vân sửng sốt há miệng, trong hình ảnh, Bích Ty hầu như không hề thay đổi gì, mái tóc dài ngân sắc đơn giản quấn lên, dáng người nhỏ xinh, lại không khiến người khác cảm thấy gầy yếu, đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, quay  đầu nhìn lại.

“Ta nghĩ thời điểm chúng ta kết hôn, ngươi hẳn là hi vọng nàng cũng có thể trình diện.” – Hoàng đế ra vẻ như cái gì cũng không làm, thoải mái nói – “Ta trước tiên chuẩn bị vài món lễ vật… mẫu thân ngươi thích cái gì?”

Tuy rằng Mặc Xá Lý nghĩ rất tốt, nhưng Lâm Đống Lương lại không cho y cơ hội. Trừ việc quân đội của Arthur cần điều chỉnh biên chế lại lần nữa, còn có vì chiến sự ở ETA, hình tượng hoàng đế cũng phải lần nữa duy hộ, Mặc Xá Lý trong một thời gian ngắn là không có khả năng rời đi đế đô.

Hoàng đế tức giận tới mức buổi tối cũng ngủ không được, liên quan đến Trọng Diễm tính tình cũng không được tốt, mỗi đêm đều phải nhào lên giường, cứng rắn ngửa cái bụng bự, chen giữa hai người.

Tần Vân không ngại, dù sao hắn cũng nhìn không thấy, nhưng Mặc Xá Lý thì không được. Một người một long ngày nào cũng phải ầm ĩ đến nửa đêm, gối đầu bay đến bay đi, ngẫu nhiên còn có vài lần đập lên trên mặt Tần Vân.

Đương nhiên thường thường kết quả chính là Trọng Diễm thắng lợi, cự long đắc ý khí phách hiên ngang ôm cánh tay Tần Vân, đáng tiếc mặt thật sự là quá  lớn, không có biện pháp thực hiện tư thế “chim nhỏ nép vào người” mà trốn vào trong lòng đối phương.

“Ta có thể xoay người sao?” – Tần Vân có chút cẩn thận giật giật cánh tay – “Sẽ không đè lên người nó đi?”

Mặc Xá Lý cứng rắn tức giận nói:

“Lại đè không chết, ngươi sợ cái gì?”

Trọng Diễm thẹn quá thành giận đập cái đuôi, kết quả bởi vì động tác qúa mạnh, gối ôm pha lê của nó cắt ra một lỗ hổng.

Mặc Xá Lý: “…”

Tần Vân: “…”

“Muốn khóc thì lăn xuống giường mà khóc!” – Mặc Xá Lý phẫn nộ rít gào – “Ngươi mẹ nó không cho phép lau nước mũi lên drap giường của ta!”