Chung Tình

Chương 30: Thần lộ [3]




Tuy rằng hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ bức thiết muốn kết hôn như thế, nhưng nếu thật là kết hôn dễ dàng đến vậy, đại khái Olympus đã phải trở về từ 100 năm trước rồi… Nội Các lấy Berlin cầm đầu hiển nhiên không vừa mắt vị vương hậu bình dân Tần Vân này, tuy không dám công nhiên chống đối quyết định của Mặc Xá Lý, động tác ngầm lại làm không ít.

“Lấy dư luận tạo thế luôn là chiêu Nội Các am hiểu nhất.” – Lâm Đống Lương nghỉ phép, Trần Kiêu liền bị triệu về, Nội Các đối với vị chủ tịch ngoại giao lâm thời này cũng có ý kiến rất lớn – “Ngươi cho mời một đám thủy quân lên Vũ trụ 818 thả bom comment đi… Hoặc là up hình sinh hoạt thường ngày của các ngươi thử xem?”

Mặc Xá Lý “xuy” một tiếng:

“Vì cái gì lão bà của ta lại phải đem cho người khác xem?”

Trần Kiêu câm nín:

“…Ta nhớ rõ, thời điểm lão bà ngươi vẫn còn là Dẫn đường cấp thấp chính là cùng ăn cùng ở cùng sinh cùng tử với một đám Lính gác trên chiến trường đâu…”

Mặc Xá Lý: “…”

Trần Kiêu tiếp:

“Nói không chừng còn cùng tắm rửa qua…”

Mặc Xá Lý đầy mặt sát khí rút long lân kiếm…

“Ta sai rồi…” – Trần Kiêu giơ tay đầu hàng – “Tần Vân chỉ cùng ngài ăn cùng ngài ở cùng ngài sinh tử cùng ngài tắm rửa!”

Từ sau khi quyết định kết hôn, Mặc Xá Lý liền yêu cầu Tần Vân chuyển đến hoàng cung ở chung, tâm tình lão quản gia Ba Kim vô cùng kích động hệt như lão nhân có con gái lần đầu gả chồng […], mới sáng sớm liền lái phi cơ đến khu nhà của Tần Vân, tính toán đi đón vương hậu tương lai hồi cung.

Tần Vân vốn định tự mình sắp xếp đồ đạc, đáng tiếc lão quản gia kiên quyết không đồng ý.

“Ngài chỉ cần ngồi yên là tốt rồi.” – Ông pha cho Tần Vân một tách cafe, còn cầm ra bánh bích quy sáng sớm đã chuẩn bị tốt – “Việc sửa sang này cứ giao cho ta lo liệu đi.”

Tần Vân không lay chuyển được lão quản gia cố chấp, chỉ có thể làm người rảnh rỗi ngồi thừ trên sô pha phòng khách.

Ba Kim vừa sắp xếp đồ đạc vừa cùng Tần Vân trò chuyện:

“Bệ hạ mấy ngày nay tâm tình rất tốt, còn cố ý đổi drap giường sang màu trắng nữa… Ngài thích màu trắng sao?”

“Ta sao cũng được.” – Tần Vân cười hỏi – “Màu drap giường cũ của y là cái gì?”

Ba Kim quăng bom:

“Màu hồng nhạt a, bởi vì Trọng Diễm điện hạ thích.”

Tần Vân: “…”

Ba Kim lại tiếp:

“Đèn cũng đổi đâu, hiện tại đều là phong cách thủy mặc Trung Quốc.”

“…” – Tần Vân – “Đèn cũ đều là pha lê kim quang lòe lòe đi?”

Ba Kim sửng sốt hỏi:

“Ngài như thế nào lại biết?”

“…” – Tần Vân che mặt, nghĩ, ẻo lả long có trái tim thiếu nữ ta sao có thể không biết a!

Dọn đồ gần xong xuôi, lão quản gia Ba Kim không biết từ nơi nào lật ra một cái túi rách rưới, lúc ông tính toán đem vứt đi thì thấy từ bên trong trượt ra một phong thư đã cũ.

Tần Vân khom lưng nhặt lên, hắn mở ra nhìn thoáng qua, phát hiện cư nhiên  là bút tích của Bích Ty.

Mẹ nuôi từ xưa tới nay đều giữ lại thói quen viết thư tay xưa cũ, chữ viết của bà không giống dáng người nhỏ xinh ưu nhã của mình, ngược lại cổ phác cứng cáp, nét mực cơ hồ nhuộm đẫm mặt giấy sau.

Tần Vân nhớ rõ, khi hắn quyết định ghi danh đi quân bộ, hắn và Bích Ty đã cãi nhau một trận to. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ nếu nhường một bước liền giống như chính mình đã thua cuộc, hắn biết lời Bích Ty nói đều là vì tốt cho mình, lại cố tình không để ý tới. Mãi đến sau này, qua một thời gian dài thật dài, hắn cũng quên mất chuyện này, hôm nay mới lại một lần nữa nhặt lên.

Lão quản gia Ba Kim thò đầu qua, quan sát biểu tình Tần Vân:

“Ngài muốn xem sao?”

“A…” – Tần Vân hồi phục tinh thần, gật gật đầu – “Ta sẽ xem.”

Ba Kim mỉm cười:

“Ta đây giúp ngài chuyển hành lý lên phi cơ đi? Ngài cứ thong thả mà đọc.”

Tần Vân nâng nâng giấy viết thư, nhìn theo Ba Kim đang chỉ huy đám người máy xuyên qua sân, dương quang phủ kín con đường lát đá phía trước.

Bích Ty lúc mở đầu thư vẫn cứ theo thói quen gọi hắn là Tiểu Vân Bảo, Tần Vân nhìn đến liền nhịn không được nở nụ cười, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng Bích Ty dựa bàn viết thư dưới ánh sáng đèn đom đóm, bờ vai mỏng manh yếu ớt, mái tóc dài ngân sắc như nguyệt quang, mĩ lệ mà an tường.

“Tiểu Vân Bảo, ngươi vẫn là tiểu nam tử hán ôn nhu mà dũng cảm trong lòng ta.”

Tần Vân đọc câu mở đầu, hắn cầm ghế dựa đặt ở trong viện.

“Ta nhớ rõ lúc ngươi còn bé xíu đứng trong lòng ta, không khóc không nháo, giống như trưởng thành chỉ trong có một đêm. Có thể chiếu cố ta, chiếu cố Trần gia gia hàng xóm.”

Hành lý Tần Vân chuyển lên phi cơ, hắn cách thật xa mà vẫy tay với đối phương:

“Ngài muốn gọi thêm một ly cafe sao?”

Tần Vân cũng không ngẩng lên, đáp:

“Được.”

“Ngươi lớn to đầu rồi vẫn không biết cưỡi ngựa, bất quá chăm sóc ngựa lại rất tốt. Ngươi còn nhớ chú ngựa non màu trắng năm ngươi tám tuổi sao? Nó vẫn luôn ở  cạnh ngươi, vừa ngoan vừa nghe lời.”

Tần Vân làm cách nào cũng không nhớ nổi chính mình khi nào thì lại có thêm một con ngựa non màu trắng. Ba Kim bưng tới cafe mới nấu xong, hương vị đậm đến cách thật xa cũng đều ngửi được.

Trong thư, Bích Ty tiếp tục viết:

“Ta cuối cùng vẫn là lo lắng ngươi rời khỏi ta sẽ có nguy hiểm. Nhưng là ta quên mất ngươi đã lớn như vậy a, kỳ thật cũng không phải ngươi không ly khai ta, mà là ta không cách nào rời khỏi ngươi.”

“Ngươi tựa như tuấn mã tự do tung vó bên trong mục trường, dũng cảm bất khuất lại ôn nhu, một ngày nào đó, ngươi sẽ rời khỏi mục trường của ta, đi về phía tương lại càng thêm rộng mở. Ta chỉ là luyến tiếc, luyến tiếc ngươi lớn lên, luyến tiếc ngươi rời đi. Ta thậm chí lo lắng ngươi sẽ gặp tổn thương đầy mình, không thể không núp dưới cánh của ta. Nhưng ta lại quên, ngươi vốn dĩ là không cần sự bảo hộ của ta.”

Tần Vân nhắm chặt mắt, hốc mắt hắn chua xót, đầu ngón tay ôn nhu chạm lên giấy viết thư từ năm ngoái đã rách cả mép.

Bích Ty viết ở cuối thư thế này:

“Ngươi là niềm từ bi của Thượng Đế, là kiêu ngạo của ta. Tiểu nam tử hán ôn nhu dũng cảm của ta, không nên sợ hãi thất bại hay thống khổ, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi — mụ mụ Bích Ty của ngươi.”

Mặc Xá Lý cả buổi sáng bị Nội Các bám chân, sắc mặt vô cùng u ám. Y vừa từ cửa phòng họp đi ra ngoài liền thấy Trọng Diễm ghé vào bên cửa, trên long giác còn treo một cái kết hoa truyền thống được đính pha lê.

“…” – Trán Mặc Xá Lý tuôn ra hai sợi gân xanh – “Ngươi móc cái thứ này vào làm gì?”

Trọng Diễm vô tội lung lay đầu rồng bự, hai cục bông dài đến mũi nó lập tức rung động.

Mặc Xá Lý kiên nhẫn nói:

“Ngươi cho rằng ngươi đeo hai cái kết Trung Quốc liền thành phong cách Trung Quốc sao?” – Y trào phúng hừ một tiếng – “Không cần làm mất mặt ta, ngu xuẩn.”

Trọng Diễm hừ mũi, nó vươn ra móng vuốt chà mặt, vén hai cục bông trên mũ đang lắc đến lắc đi.

“Đừng đấu tranh.” – Mặc Xá Lý ghét bỏ đầy mặt nó ra – “Bây giờ ngươi có đẹp hơn nữa hắn cũng nhìn không thấy.”

Trọng Diễm: “…QAQ”

Tần Vân từ xa liền nhận ra Mặc Xá Lý đang chờ ở cửa hoàng cung, đối phương tựa hồ là vội vàng chạy tới, chế phục thống lĩnh cũng chưa thay, trên vai còn khoác áo choàng.

Mặc Xá Lý tháo bao tay xuống, y đứng dưới phi cơ, vươn tay về phía Tần Vân:

“Lại đây.” – Nghĩ nghĩ, lại không yên lòng bỏ thêm một câu – “Hành lý giao cho Ba Kim đi, còn ngươi lại đây.”

Tần Vân: “…”

Bởi vì chế phục thống lĩnh có màu tối, cách khá xa nhìn không thấy, Tần Vân lại gần mới phát hiện vai phải Mặc Xá Lý cơ hồ đều ướt mem. Suy nghĩ một lát hắn lập tức hiểu sao lại thế này, dở khóc dở cười hỏi:

“Trọng Diễm đâu? Ngươi lại mắng nó?”

Mặc Xá Lý mặc kệ tính cách chiều con bậy bạ này của “phụ nữ” Tần Vân, kéo hắn đi vào bên trong:

“Không phải là Toothless còn bắt chước Toothless làm gì. Cả ngày không phải bán manh thì chính là khóc, chỉ có ngươi mới đem nó xem thành bảo bối, sủng cái rắm a sủng.”

“…” – Tần Vân không nói gì nhìn Mặc Xá Lý lúc này ngay cả áo choàng cũng ướt luôn…

Mặc Xá Lý ngược lại là không thèm để ý, y cởi áo choàng ra đưa cho Ba Kim, không coi ai ra gì mà câu cổ Tần Vân qua, cúi đầu hôn hôn môi đối phương.

“Tối nay Arthur sẽ tới ăn cơm.” – Mặc Xá Lý niết niết gáy Tần Vân – “Dẫn đường của tên đó trở lại rồi.”

Tần Vân hoảng sợ:

“Thẩm Trác Phàm trở về?!”

Mặc Xá Lý vừa định hôn hắn tiếp, động tác lại dừng một chút. Y nguy hiểm nheo mắt lại, kháp cằm Tần Vân lắc qua lắc lại:

“Ta không hề nói tên đầy đủ của Thẩm cho ngươi, ngươi có phải là nên giải thích một chút, đây là có chuyện gì?”

“…” – Tần Vân nghiêm túc nói – “Kỳ thật đây, là một câu chuyện rất dài.”

Mặc Xá Lý hừ một tiếng, y nhìn chằm chằm biểu tình đối phương nửa ngày, nhịn không được mà có chút thô lỗ lấy ngón cái vuốt ve môi Tần Vân, than thở nói:

“Dù sao ta có thời gian nghe… Thôi, trước tiên hôn xong lại nói tiếp.”

Tần Vân: “…”