Chung Tình

Chương 18: Tinh đạo [3]




Từ đế quốc đến hành tinh ETA có tổng cộng 13 hàng tuyến, trong đó, trạm trung chuyển lớn nhất gọi là “Tu La Môn” (Cửa Tu La), một ngày có thể chứa gần 1000 thương hạm, Mã Kê Kê lúc đến gần cảng này liền đi đổi cờ hiệu thành cờ “Tinh đạo”.

Tần Vân nhìn Ali đem lá cờ sao 5 cánh treo lên đầu hạm, một người thấp bé ở bên cạnh thì đang cắt một hình xăm loại dùng một lần.

“Mỗi lần các ngươi làm việc đều rêu rao như vậy?”

Tần Vân khó hiểu vươn cánh tay ra, động tác Mặc Xá Lý thuần thục xắn tay áo hắn cao lên đến vai, dán hình xăm sao năm cánh lên vùng gần khuỷu tay hắn.

“Không lấy cờ ra họ cũng biết chúng ta chính là tinh đạo, còn không bằng đem treo lên, lúc nhân tâm hoảng sợ mới dễ dàng hành động.” – Ali sờ sờ đầu người thấp lùn – “Tên này gọi là Oa Oa.”

Tần Vân cúi đầu, nhìn đến một con báo săn ghé vào bên chân Oa Oa:

“Lính gác loại hình tốc độ?”

Ali cười cười:

“Nơi này không ai có thể đuổi kịp Oa Oa.”

Mặt người tên Oa Oa không chút thay đổi liếc nhìn Ali, làm một thủ thế ‘ngậm miệng’.

“Không cần ngượng ngùng, người anh em.” – Ali vỗ vỗ bả vai Oa Oa – “Hắn không thể nói chuyện, cho nên các ngươi tốt nhất vẫn là học một chút thủ ngữ đơn giản… Kỳ thật chúng ta vẫn luôn muốn tìm cho hắn một Dẫn đường, như vậy muốn giao tiếp sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Lính gác và Dẫn đường có thể trao đổi qua ý thức, đối với tình huống của Oa Oa chẳng khác nào có thêm một cái máy phiên dịch.

“Trên hạm trừ Oa Oa và lão đại, mấy người khác đều là bạn lữ đã làm dấu hiệu cuối cùng.” – Ali chỉ chỉ chính mình – “Còn lại đều giống như chúng ta.”

Đại đa số tinh đạo cũng không phải Lính gác và Dẫn đường, mà là người thường giống như Ali, ở chung với nhau tình như huynh đệ, hoàn toàn không có sự phân biệt.

“Trước kia ta ở tiền tuyến cũng là như vậy.” – Tần Vân đột nhiên nói – “Tuy rằng năng lực ta không đủ, chỉ là Dẫn đường cấp thấp, thế nhưng trong quân đoàn của Scart tướng quân không có Lính gác nào vì vậy mà xem thường ta. Đương nhiên còn có rất nhiều Dẫn đường giống như ta, có lẽ chúng ta không thể vào học viện Dẫn đường để tiến thân vào Nội Các, thế nhưng vẫn có thể thông qua phương pháp khác để chứng minh giá trị của mình.”

Hắn nhìn về phía Mặc Xá Lý, cười cười:

“Chúng ta và Lính gác kề vai nhau chiến đấu, là chiến hữu, cũng là huynh đệ.”

Mặc Xá Lý không tiếp lời, y tựa hồ vẽ hình xăm vẽ đến nghiện, cũng không hề ngẩng đầu lên mà vươn ra một bàn tay, thô lỗ nhu nhu tóc mai Tần Vân.

“Nghe nói hoàng thất và Nội Các có lập trường chính trị bất đồng. Nội Các chủ trương Thần cấp thống trị, cường hóa cao cấp, đào thải yếu kém.” – Ali trầm mặc trong chốc lát, cười khổ nói – “Tại đế đô, người thường hoặc Dẫn đường Lính gác cấp thấp cũng không được coi trọng.”

“Đó là lập trường của Nội Các, không phải hoàng thất.” – Mặc Xá Lý đem giấy xăm hình cho Tần Vân, ý bảo đối phương dán lên cho mình – “Cường hóa cấp cao, đào thải cấp thấp, sẽ chỉ làm chính quyền càng thêm phân liệt, vô cùng ngu xuẩn.”

Ali cùng Oa Oa liếc nhau, Lính gác nhanh chóng làm một loạt thủ ngữ, Ali vọi vàng phiên dịch:

“Nhưng là hoàng đế còn quá trẻ, tự mình chấp chính cũng không bao lâu, làm sao chống lại Nội Các được?”

“Không phải chỉ có ta… hoàng đế một mình chống lại.” – Mặc Xá Lý ngẩng đầu, tầm mắt phiêu về phía đối phương, thản nhiên nói – “Vì tập trung chính quyền, chung quy sẽ có vô số người đi lên con đường này.”

Mục tiêu lần này, thương hạm của Olympus, cập cảng vào giữa trưa hôm sau. Tần Vân chưa ăn cơm trưa liền bắt đầu chuẩn bị dụng cụ hành động, Mặc Xá Lý cau mày nhìn hắn xếp đồ vào bao, không đồng ý nói:

“Ngươi không cần đi, ở chỗ Trần Kiêu chờ ta.”

“Chỉ là trộm bản đồ mà thôi, cũng không có cái gì nguy hiểm.” – Tần Vân sửa sang lại thùng dụng cụ và túi cấp cứu – “Lại nói, Dẫn đường Olympus khẳng định có rất nhiều thứ tốt, nói không chừng ta có thể thó vài cái ra.”

“Ngươi muốn cái gì nói với ta 1 tiếng là được.” – Mặc Xá Lý có chút nôn nóng xoa xoa mi tâm – “Ta mua cho ngươi.”

Tần Vân theo dõi y trong chốc lát, đột nhiên vỗ vỗ đầu gối chính mình – “Vài ngày không khai thông… đau đầu sao? Lại đây ta nhu nhu cho ngươi.”

Mặc Xá Lý ngẩn người, nói thầm 1 câu:

“Đừng tưởng rằng dỗ dỗ ta liền vô sự.”

Nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi qua.

Xúc tu tư duy của Tần Vân ôn hòa tham nhập ý thức vân của Mặc Xá Lý, chậm rãi trấn an sơ lý, thẳng đến đối phương đột nhiên ôm lấy cổ của hắn.

“?” – Tần Vân cúi đầu nhìn mặt Mặc Xá Lý.

Y không kiên nhẫn đè gáy hắn:

“Hôn.”

Tần Vân:

“…Ngươi không thể hàm súc một chút sao?”

“Yêu cầu thật nhiều, muốn hàm súc thế nào?” – Mặc Xá Lý biểu tình không đẹp lắm – “Yêu yêu đát?”

“…” – Tần Vân – “Vẫn là hôn đi.”

Thời gian lẻn vào hàng hạm của đối phương định vào nửa đêm, trừ Tần Vân và Mặc Xá Lý, đồng hành còn có Ali và Oa Oa, kết quả khi chân chính bắt đầu hành động, phát hiện lại nhiều thêm hai vị.

“Đệ đệ là Lính gác, ca ca là Dẫn đường.” – Ali giới thiệu cặp song sinh mới tới.

Tần Vân nhìn hai huynh đệ bộ dáng cơ hồ là giống nhau như đúc, một con tạng ngao đang nằm sấp cạnh một người, một con chó Pug ngồi trên vai người còn lại.

Ali tuy rằng không nhìn thấy tinh thần hệ, lại có thể phân biệt được hai huynh đệ, đối với chuyện này, Tần Vân cảm giác thực thần kỳ.

“Ở chung lâu liền biết.” – Ali kiên nhẫn giải thích – “Hai người khác biệt vẫn là rất lớn.”

Lúc đầu Tần Vân còn chưa tin, kết quả vào trận doanh địch quân, không mất bao nhiêu thời gian hắn liền minh bạch “khác biệt rất lớn” là ở đâu…

Ca ca:

“Nơi này chúng ta đi qua không?”

Đệ đệ:

“Đi qua.”

Ca ca:

“Ngươi làm sao mà biết được?”

Đệ đệ:

“Tiểu Tàng vừa đi tiểu.”

Mọi người: “…”

Ca ca:

“Nơi này chúng ta vẫn chưa đi qua đi?”

Đệ đệ:

“Không.”

Ca ca:

“Vậy để tiểu Tàng đi tiểu a.”

Đệ đệ:

“Không tiểu, để Pug đi đi.”

Mọi người: “…”

Ca ca:

“Ngươi đi ngửi thử mùi này của ai.”

Đệ đệ:

“Tiểu Tàng.”

Ca ca:

“Nga, vậy qua bên trái đi.”

Mọi người: “…”

Ali thành thật nói:

“Bởi vì 2 người này vẫn luôn là 1 hỏi 1 đáp, cho nên làm rõ trình tự rồi là có thể phân biệt ai là anh ai là em.”

Có 2 người dò đường tinh thần hệ là cẩu, cả đoàn tự nhiên sẽ không bị lạc. Trong suốt cả hành trình, hai huynh đệ thật giống như súng máy bắn liên thanh không hề dừng lại lần nào, Tần Vân bị sảo đến có chút không chịu nổi.

“Làm sao mới có thể khiến 2 người đó dừng lại…” – Tần Vân đau đầu nói – “Vẫn ngươi hỏi 1 câu ta đáp 1 câu căn bản là không có kết thúc a!”

Ca ca:

“Kỳ thật là có thể dừng, hắn ngậm miệng là đến nơi.”

Đệ đệ:

“Ngươi ngậm miệng trước ta mới im.”

Ca ca:

“Ta đã ngậm miệng.”

Đệ đệ:

“Ta cũng ngậm miệng.”

Ca ca:

“…Ngươi rõ ràng đang nói chuyện.”

Đệ đệ:

“Ngươi không phải ngậm miệng sao…”

Ca ca hít sâu 1 hơi:

“Được rồi, chúng ta cùng làm.”

Đệ đệ:

“1, 2, 3!”

Hai huynh đệ trăm miệng 1 lời:

“Ngậm miệng!”

Tần Vân: “…”

Bởi vì là lẻn vào từ lỗ thông gió dưới đáy hạm, cho nên đại bộ phận đường đi đều phải quỳ mới có thể đi. Cặp sinh đôi im lặng dẫn đường phía trước, Tần Vân bị Oa Oa và Mặc Xá Lý bảo hộ bên trong, Ali bọc hậu.

Đại khái bò được cỡ 1 tiếng đồng hồ, tạng ngao đệ đệ đột nhiên dừng lại, móng vuốt cào cào lưới thông gió.

Oa Oa quay đầu, dùng thủ ngữ nhanh chóng ra hiệu cho Tần Vân.

“Tàng thất… ở hầm ngầm.” – Tần Vân đọc được vài từ mấu chốt – “Không có người… Không có người?”

Oa Oa gật đầu, hắn làm động tác canh gác, lại chỉ chỉ Mặc Xá Lý.

“Ta đi xuống cùng Tần Vân.” – Mặc Xá Lý ra lệnh – “Cặp sinh đôi chú ý nghe động tĩnh, Oa Oa ngươi hành động nhanh 1 chút, chúng ta trước hết sẽ ném bản đồ lên, ngươi lập tức đi ra ngoài. Ali ngươi ở trong này, đợi ta đưa Tần Vân lên trước, ngươi kéo hắn lên.”

“Ta cũng không phải không tự lên được…” – Tần Vân nhỏ giọng bác bỏ.

Mặc Xá Lý làm bộ như không nghe thấy, khuỷu tay y nhẹ nhàng đẩy, lưới thông gió liền bị nới lỏng, y nắm mép lỗ thông gió nhẹ nhàng rơi xuống đất, hướng Tần Vân vươn tay:

“Xuống dưới.”

Tần Vân theo bản năng đem bao đồ trên lưng ném cho đối phương, chính mình theo sát phía sau nhảy xuống.

Mặc Xá Lý vẫn duy trì tư thế mở rộng vòng tay, cương ngạnh đứng tại chỗ: “…”

Tần Vân trừng mắt nhìn:

“Làm sao?”

Mặc Xá Lý nhăn mặt, phẫn nộ ném bao đồ về phía hắn.

“…” – Tần Vân có chút mạc danh kỳ diệu – “Ngươi tìm bản đồ? Ta xem xem có đồ dùng gì cho Dẫn đường hay không.”

Mặc Xá Lý không nói lời nào, cúi gằm mặt bắt đầu lật tung mọi thứ. Tần Vân nhún vai, tự mình chạy tới khu dược phẩm, hắn lục lọi hết 3 tầng trên giá hàng cũng không tìm được cái gì hữu dụng, đang chuẩn bị buông tay mới nhìn thấy một biển cấm đỏ trong góc, trên giá ghi vài chữ “Thuốc kích phát”.

“Tê Chiếu! Ngươi lại đây xem ta tìm được cái gì?” – Tần Vân có chút hưng phấn nói.

“Thuốc kích phát”, tên cũng như công hiệu, dùng để kích phát tinh thần lực tiềm tại của Dẫn đường, sở dĩ được xưng là hàng cấm vì tác dụng phụ sau khi sử dụng là rất lớn, đối với đại não và tư duy sẽ sinh ra ảnh hưởng.

Bất quá Tần Vân cũng không quá để ý, so với tác dụng phụ, hắn càng muốn suy xét lúc nguy cấp. Dưới tình huống không cần Mặc Xá Lý bổ sung tin tức tố cho mình lại có thể kích phát tinh thần lực đến lớn nhất, cũng nhờ đó mà có thể giúp đỡ Lính gác của mình nhiều hơn.

Nhanh chóng bỏ vài hộp thuốc vào trong bao, Tần Vân đang chuẩn bị đứng dậy, bên chân đột nhiên đá đến 1 khối gỗ, hắn cúi đầu, phát hiện tầng chót trên giá đặt 1 loạt khoang giao nang.

“Đây là cái gì?

Tần Vân than thở, hắn cúi lưng, không mất bao nhiêu sức liền mở ra cánh cửa của một khoang, một gương mặt tái nhợt nhắm chặt 2 mắt dần dần lộ ra.

“…Thi thể?!” – Tần Vân có chút kinh hách, bất quá rất nhanh hắn liền bình tĩnh trở lại, nheo mắt cẩn thận đánh giá – “Không… Là người nhân bản…”

Nhân bản… Tần Vân chậm rãi mở to mắt, hắn nhìn mi nhãn quen thuộc không hề có sinh khí, vươn tay chầm chậm chạm vào gương mặt của “chính mình”…

“Ngươi đang làm cái gì?” – Mặc Xá Lý vòng qua cái giá, khẩu khí không kiên nhẫn – “Như thế nào gọi ngươi ngươi cũng không đáp…”

Thời điểm Tần Vân muốn đóng lại khoang giao nang đã không còn kịp rồi, Mặc Xá Lý ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thể nhân bản bên trong, biểu tình nháy mắt khó coi đến cực điểm. Y không để ý Tần Vân ngăn trở, một hơi mở ra toàn bộ khoang giao nang còn lại, mỗi lần mở một cái, sắc mặt liền khó xem thêm một phần.

Tần Vân há miệng thở dốc, hắn muốn nói gì đó, lại chỉ cảm thấy hoa mắt. Mặc Xá Lý đã không chút do dự rút kiếm chém nát đầu thể nhân bản đầu tiên.

Pug                               Tạng ngao (Chó Ngao Tây Tạng)