Chung Tình - Quyết Tuyệt

Chương 110




Ngôn Cảnh Tắc gần đây rất nhàn.

Tô Mặc Tu bị bệnh, Tô gia còn không cho hắn gặp người, đến Hình Bộ làm việc thì…… Những quan viên đó ước gì hắn không dính tay.

Trước đó hắn theo án Thái Đình Hòa liên lụy ra một đám người, dọa đến người của Hình Bộ.

Bản thân Ngôn Cảnh Tắc cũng không muốn bận việc Hình Bộ, dứt khoát liền không đi Hình Bộ luôn, mỗi ngày chạy vào cung quấn lấy Thừa Đức Đế, bắt Thừa Đức Đế tứ hôn cho hắn.

Thừa Đức Đế bị quấn mà sợ, thấy hắn là trốn, nhưng luôn có vài thời điểm là trốn không xong……

Hôm nay, Thừa Đức Đế lại bị hắn chặn đường.

Thừa Đức Đế cũng là bị quấn đến sợ, cuối cùng nói: “Như vậy đi, nếu Tô Mặc Tu đồng ý, ta sẽ da mặt dày đi tìm Tô Cố.”

Nhi tử này của ông phỏng chừng không có biện pháp khôi phục bình thường, cứ như vậy đi!

“Đây chính là người nói đó!” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.

“Đúng vậy, ta nói!” Thừa Đức Đế nói.

“Tô Cố mừng thọ, phụ thân người không phải muốn đi sao? Đến lúc đó con mang theo Tô Mặc Tu tới tìm người!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hắn có thể cảm giác được Tô Mặc Tu rất thích hắn, nếu như thế, Tô Mặc Tu nhất định đáp ứng.

“Có phải ngươi quá sốt ruột rồi không?” Thừa Đức Đế hỏi, thời điểm Tô Cố mừng thọ mà đi tìm người ta nói chuyện này…… Sinh nhật này của Tô Cố chắc qua không ổn rồi!

“Nếu không nóng nảy một chút, Tô gia đính hôn cho Tô Mặc Tu thì làm sao bây giờ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Đây thật đúng là một vấn đề, Tô Mặc Tu tuổi không nhỏ……

Nhưng Thừa Đức Đế thật sự là thấy thằng con xui xẻo này là thấy phiền, bèn nói ngay: “Được rồi được rồi, ngươi mau cút đi! Có công phu này, không bằng đi quấn lấy Tô Mặc Tu kia kìa! Khiến y đáp ứng ngươi.”

“Con đi liền!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc xác thật lại đến Tô gia, chính là…… Vẫn không gặp được người như cũ.

Tô Mặc Tu rốt cuộc bị bệnh gì? Ngôn Cảnh Tắc càng ngày càng lo lắng, tóm lấy Tô Cố hỏi rất nhiều lần, bọn họ Tô Cố vẫn nói không có việc gì, bệnh vặt thôi.

Bệnh vặt sao còn dưỡng lâu như vậy?

Nếu không phải muốn để lại cho Tô Cố một ấn tượng tốt, Ngôn Cảnh Tắc muốn xông vào Tô gia đến nơi rồi.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc bởi vì vào không được Tô gia mà buồn bực, Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử càng buồn bực hơn.

Sau khi án tử Thái Đình Hòa điều tra rõ ràng, phụ hoàng vẫn luôn nhìn bọn họ không vừa mắt, thực hiển nhiên, động tác nhỏ ngầm của bọn họ đều đã bị phụ hoàng biết được.

Nhưng khiến bọn họ khó chịu cũng không phải chuyện này, mà là thái tử và lão Ngũ lại được phụ hoàng coi trọng.

Thái tử còn chưa tính, lão Ngũ dựa vào cái gì?

Án tử Thái Đình Hòa hơn phân nửa là Tô Mặc Tu điều tra ra, kết quả công lao toàn về lão Ngũ!

Lão Ngũ gần đây mỗi ngày chạy vào cung, dựa theo bọn họ tìm hiểu được tin tức xem ra, hắn hẳn là muốn cưới tiểu nữ nhi của Tô thừa tướng!

Bọn họ thật sơ suất!

Sao bọn họ không sớm một chút nghĩ đến tiểu nữ nhi này của Tô thừa tướng chứ? Cưới nữ nhân này, dù bên ngoài Tô Cố không giúp bọn họ, ngầm còn có thể không giúp ư?

Những văn thần có quan hệ với Tô Cố cũng chắc chắn sẽ không tìm bọn họ phiền toái cả ngày.

Cố tình, bọn họ đều đã có Vương phi.

Hiện giờ, bọn họ thật ra đã đối đầu với thái tử, muốn ngừng cũng chẳng được, nhưng hiện tại tình huống này, sau khi bọn họ kéo thái tử xuống ngựa rồi, không chừng sẽ tiện nghi cho lão Ngũ.

Phủ Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử đem tình huống bên ngoài nói cho Vương phi của mình, lại hỏi: “Chiêu Loan, Ngũ đệ muốn cưới nữ nhi Tô gia, chuyện này…… Ngươi có biện pháp ngăn cản không?”

Lưu Chiêu Loan nói: “Biện pháp là người nghĩ ra, suy nghĩ nhiều cũng sẽ có thôi…… Việc cấp bách là chuyện này phải nhanh chóng làm.”

Lưu Chiêu Loan nhớ rõ, thê tử của Ngũ hoàng tử xác thật chính là nữ nhi của Tô Cố.

Nhưng ghi chép trên sách sử về vị Tô tiểu thư này rất ít, còn những tiểu thuyết kia…. Những tiểu thuyết đó có ghi đến Tô gia, thậm chí còn có một bộ tiểu thuyết mà vai chính chính là nữ nhi Tô gia.

Nhưng tác giả kia viết về Tô gia có một đống lớn thứ nữ đích nữ, lung tung rối loạn, nàng tới triều đại này rồi mới biết được Tô gia hóa ra chỉ có một tiểu thư.

Nhưng có một chuyện rất rõ ràng, đó chính là trong lịch sử, Tô Cố chính là bởi vì Chu Trăn cưới nữ nhi ông ta, cho nên vẫn luôn giúp Chu Trăn lập kế.

Lúc Chu Trăn mới đăng cơ, Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử đều không phục, tìm một đám đại thần đối nghịch với Chu Trăn, không nghe mệnh lệnh Chu Trăn, nhưng sau đó Tô Cố và Chu Trăn hợp tác, lại là đem những người này giết giết, lưu đày lưu đày.

Thắng làm vua thua làm giặc, nàng không thể nói Chu Trăn làm sai, nhưng gia tộc nàng chính là một trong những kẻ bị giết, nàng không muốn chết.

Lưu Chiêu Loan cùng Tam hoàng tử thương lượng một phen, cuối cùng quyết định, chờ ngày Tô Cố mừng thọ, cần phải động thủ.

Đương nhiên, bọn họ không thể tự mình động thủ, tốt nhất để người của Nhị hoàng tử động thủ.

Như vậy, nếu xảy ra chuyện cũng là Nhị hoàng tử xảy ra chuyện.

Tam hoàng tử an bài người bên cạnh Nhị hoàng tử, bọn họ bèn bảo người nọ nói với Nhị hoàng tử rất nhiều, còn ra chủ ý cho Nhị hoàng tử.

Nếu Ngũ hoàng tử xảy ra sự cố nghiêm trọng trong tiệc mừng thọ Tô Cố, vậy Thừa Đức Đế chắc chắn sẽ điều tra, nhưng nếu hắn chỉ là rượu say thất đức linh tinh, Thừa Đức Đế chỉ biết mang người đi, hơn phân nửa sẽ không truy nguyên.

Nhưng bởi vậy…… phụ hoàng chắc chắn cũng ngượng ngùng lại vì Ngũ đệ hỏi cưới Tô tiểu thư.

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử thương lượng một phen, lập tức quyết định muốn mua cho bằng được hạ nhân Tô gia, hạ dược cho Ngũ hoàng tử.

Đảo mắt, liền đến ngày mừng thọ Tô Cố hôm nay.

Nữ quyến cùng với hạ nhân Tô gia đã bận rộn hơn nửa tháng, bọn họ trước tiên quét tước trong nhà một lần, sau đó lại mua rất nhiều thứ dùng cho tiệc mừng thọ về.

Chờ tới hôm nay…… Trời vẫn chưa sáng, bọn hạ nhân đều bận việc lên.

Tô Mặc Tu cũng thức dậy.

Hạ nhân đưa bữa sáng tới phòng cho y.

Hai cái bánh bao thịt, một cái bánh quẩy, còn có một chén tào phớ.

Tô Mặc Tu nhìn chằm chằm bữa sáng trong chốc lát, cầm lấy bánh bao cắn một ngụm.

Nữ đầu bếp Tô gia làm bánh bao rất có tay nghề, từ nhỏ y đã thích ăn bánh bao thịt, nhưng giờ này khắc này, y thấy nhạt như nước ốc.

Trước kia, lúc cùng Ngũ hoàng tử cùng nhau ăn khắp phố lớn ngõ nhỏ, y ăn cái gì cũng cảm thấy là mỹ vị, nhưng nửa tháng nay…. Cái gì y cũng chẳng muốn ăn.

Thật ra y không bị bệnh, nhưng đầu y choáng váng nặng nề, cũng ăn không vô cái gì, có loại cảm giác bản thân mình thật sự sinh bệnh nặng.

Ngũ hoàng tử…… Muốn cưới muội muội y.

Ngũ hoàng tử nói thích y, lại muốn cưới muội muội y.

Chuyện này, chỉ cần y vừa nhớ tới đã cảm thấy đau triệt nội tâm.

Cố tình, đã như vậy rồi, y vẫn nhớ thương Ngũ hoàng tử như cũ, muốn cùng Ngũ hoàng tử ở bên nhau.

Y rõ ràng chính là có bệnh!

Tô Mặc Tu cũng như thường lui tới, một bên phỉ nhổ chính mình, một bên ăn tào phớ ăn bánh bao.

Y nhai bánh bao đến vụn vun, sau đó húp một ngụm tào phớ nuốt chúng xuống, cứ như vậy một ngụm một ngụm mà ăn, cuối cùng ăn xong hết hai cái bánh bao rồi, đem bánh quẩy cho gã sai vặt của mình.

Dầu rất đắt, hạ nhân thường không ane được bánh quẩy chiên vàng giòn xốp, gã sai vặt bên người y vô cùng cao hứng mà ăn hết bánh quẩy.

Thấy hắn như vậy, Tô Mặc Tu cười khổ một chút.

Y có khả năng…… Chính là ngày lành quá nhiều, cho nên phạm tiện.

Rõ ràng áo cơm vô khuyết, mỗi ngày sống so với người bình thường không biết tốt hơn bao nhiêu, cố tình muốn thích một người không nên thích, khiến bản thân mình thành như vậy.

Cũng không biết, Ngũ hoàng tử khi nào sẽ đến……

Đột nhiên ý thức được mình lại nghĩ tới Ngũ hoàng tử, sắc mặt Tô Mặc Tu trắng nhợt.

Mà lúc này, quản gia lại đây, bảo y thu thập một chút, đi ra ngoài đãi khách.

Đúng như Tô Mặc Tu suy đoán vậy, tới hôm nay phụ thân y mừng, y liền có thể ra ngoài.

Mấy ngày trước đây, mẫu thân y cũng đã đem y phục hôm nay phải mặc tới, Tô Mặc Tu thay quần áo, đi ra ngoài.

Y đi gặp mẫu thân của mình trước.

Tô mẫu cũng không biết y bị phụ thân y nhốt lại, chỉ tưởng rằng thân thể y thật sự không thoải mái, sau khi thấy y thì quan tâm y một hồi lâu, tam ca và muội muội cũng sôi nổi quan tâm thân thể y.

Tô Mặc Tu cười nói vài câu cùng bọn họ, giấu đi áy náy trong lòng.

Người nhà của y thật quan tâm y, nhưng y có lỗi với bọn họ.

Y vẫn…… Muốn cùng Ngũ hoàng tử ở bên nhau.

Chẳng sợ Ngũ hoàng tử cũng không muốn y.

Thấy Tô Mặc Tu không sao, Tô mẫu bảo Tô Mặc Tu đến tiền viện tiếp đãi khách nhân.

Người Tô gia không nhiều lắm, đại ca Tô Mặc Tu còn ở bên ngoài, hiện tại nhân thủ rất là không đủ.

Tới tiền viện rồi, Tô Cố nhìn thấy Tô Mặc Tu bèn hỏi: “Con có sửa lại chủ ý chưa?”

Tô Mặc Tu trầm mặc.

Tô Cố nhịn không được nói: “Nghiệp chướng!”

Tô Cố hận sắt không thành thép mà liếc nhìn Tô Mặc Tu một cái, không nói chuyện nữa.

Tô Mặc Tu hành lễ với Tô Cố, đi tiếp đãi những khách nhân không cần Tô Cố tự mình tiếp đãi kia.

Tuy rằng y mới vừa cập quan nhưng bước vào quan trường đã ba năm, những việc này đều là làm chín người, người khác lại không tới khó xử y, tự nhiên khách và chủ đều vui.

Đúng lúc này, đột nhiên có người tới báo, nói là Ngũ hoàng tử tới.

Hiện tại còn sớm, tới đa số là thân thích Tô gia cùng với một ít tiểu quan, Ngũ hoàng tử thân phận như vậy, hẳn là phải đến trễ chút mới đúng.

Trong đầu Tô Mặc Tu hiện lên ý niệm như vậy, cùng trước mặt người chào hỏi, nói muốn đi tiếp đãi Ngũ hoàng tử, rồi vội vàng rời đi.

Cách biệt nửa tháng, Tô Mặc Tu lại lần nữa gặp được Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử vẫn là bộ dáng kia, không có bất luận biến hóa gì, lúc nhìn thấy y cũng vẫn giơ lên gương mặt thân tươi cười như cũ.

“Tử Nghiên! Đã lâu không gặp! Thân thể ngươi không sao đi?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Ta không sao.” Tô Mặc Tu đối diện nụ cười của Ngũ hoàng tử, nhịn không được bỗng cười theo.

“Ngươi gầy rồi…… Ngươi bị bệnh gì? Nghỉ ngơi lâu như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.

“Bệnh là bệnh nhỏ thôi, nhưng mấy ngày nay trong nhà nhiều việc, nên ta ở lại trong nhà hỗ trợ.” Tô Mặc Tu giải thích.

“Thì ra là thế.” Ngôn Cảnh Tắc đi theo bên người Tô Mặc Tu nói mãi không ngừng, Tô Cố vội vàng lại đây, hắn nói thẳng: “Thừa tướng không cần phải xen vào ta! Ta và Tử Nghiên là bạn tốt, muốn cùng y trò chuyện.”

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc là hoàng tử, hắn đã nói như vậy…… Tô thừa tướng chỉ có thể rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc sớm như vậy liền tới đây, tin tức này rất nhanh đã truyền ra ngoài, rất nhiều người vốn định trễ chút lại đến đây, sôi nổi lại đây trước.

Bọn họ cũng vạn phần may mắn bọn họ tới sớm —— chỉ trong chốc lát công phu, thái tử cũng tới! Còn mang theo thái tử phi và tiểu hoàng tôn!

Mà thái tử vừa đến, Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử liền cùng nhau tới rồi.

Tiệc mừng thọ này của Tô thừa tướng có thể nói là phô trương kinh người!

Này còn chưa tính, quan chức cao đều biết một sự kiện —— Thừa Đức Đế cũng tới.

Bệ hạ đích thân tới chúc thọ Tô thừa tướng, đây là thiên đại vinh quang!

Quan viên trong triều đều vô cùng kính nể Tô thừa tướng.

Lúc này, Tô Cố lại đang bồi nói chuyện với các vị hoàng tử, mặt cười muốn cứng lại rồi.

Thù vinh như vậy, ông cũng không muốn.

Đặc biệt là…… Ngũ hoàng tử vẫn luôn đi theo con ông không nói, những hoàng tử này còn đều hỏi về con ông.

May mà chờ ngồi vào vị trí, mọi người cũng liền tách ra. . Truyện Tổng Tài

Tô Cố bèn tiếp đón mọi người ngồi vào vị trí.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn còn muốn nói chuyện với Tô Mặc Tu à nha!

Ngôn Cảnh Tắc rất muốn ngồi cùng Tô Mặc Tu, nhưng thật hiển nhiên không có khả năng, hắn bị an bài tới chỗ các vị hoàng tử bên kia.

Không chỉ như thế, Tô Cố còn gọi Tô Mặc Tu đi rồi, bảo Tô Mặc Tu đến phòng bếp nhìn xem.