Diệp Cẩn Niên mang gã quản lý vào trong phòng thay đồ dành cho nhân viên, kéo lê trên đất, mặc gã va đầu vào góc bờ tường, dưới ánh mắt nhìn của hai người tỉnh táo khác, Diệp Cẩn Niên vẫn rất tự nhiên đi khuất tầm nhìn của bọn họ, có thể xem hành động của cậu vượt quá nhận thức và suy nghĩ của một người bình thường.
Bởi.... ai lại đem người bất tỉnh vào phòng thay đồ? Đây còn là đàn ông trung niên trưởng thành, nhìn vào sẽ nghĩ ngay đến vấn đề kỳ dị, Diệp Cẩn Niên làm vậy là muốn chơi play dạng gì chứ, thay đồ chờ người chợt bừng tỉnh sao?
Nhưng Diệp Cẩn Niên là kẻ nào, nhận thức của cậu sao có thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà suy đoán. (4)
Cậu sau khi kéo quản lý vào bên trong, nghĩ rằng lúc này đã trễ rồi, xử lí gã này làm chậm trễ ngày cuối cùng cậu làm việc, dưới thân phận nhân viên chuyên nghiệp, chưa ngày nào bỏ việc, trừ hôm qua. Chưa từng đi trễ, chủ yếu là hôm nay bận bịu với Kiều Kính Uyên nên bất trắc.
Nói chung là có lý do cả ~.
Diệp Cẩn Niên khả năng bao biện rất thượng thừa, dùng vài giây để suy nghĩ, khóa trái chốt cửa, lấy từ trong tay một đoạn dây đắng dài và chắc chắn, gã quản lý dù sao cũng là doanh nghiệp quán quản thúc, trên người tây trang đen khá đắt tiền, cùng người bên ngoài khác loại kiểu dáng.
Chu Thiên mang không phải dạng áo vest, mà là sơ mi bên trong, bên ngoài bọc lớp áo gần giống vest, bởi không thuộc phong cách, nên Diệp Cẩn Niên không biết nên gọi nó là gì.
Khá là tò mò, vì khi Chu Thiên mang nó, thật sự đẹp, sơ mi mỏng ôm sát bắp tay cơ thịt, dáng người của Alpha thật sự khiến Diệp Cẩn Niên thèm muốn. Đáng tiếc a.
Tự mình bóp niết cánh tay thon thả, dáng người cao gầy nhưng không có chút cơ thịt, Diệp Cẩn Niên bỉu môi tỏ vẻ bất mãn, sớm hay muộn thôi, cậu phải đòi lại cho cái cơ thể này một thân khỏe khoắn, chắc nịch!
Gật gù quyết tâm, Diệp Cẩn Niên tiếp tục nhìn xuống gã quản lý dưới chân, một đạp thẳng cánh cò bay đá một chân vào mặt quản lý, lý thuyết thì.... ân, hành động này coi như không phải người bình thường hay làm, Diệp Cẩn Niên chẳng hề chột dạ mà thu chân. Kéo căn dây đằng, Diệp Cẩn Niên bó buộc gã thành một đòn bánh tét, nhồi nhồi gã lại, đánh giá một hồi.
Diệp Cẩn Niên nhìn giày của gã, cậu trầm ngâm khá là lâu, mấp máy đôi bàn tay, * bộp! kéo căng găng tay chuyên dụng, bao bọc từng đốt ngón tay thon dài, Diệp Cẩn Niên còn đeo thêm khẩu trang, cậu cúi người, hì hùng tháo giày ra khỏi chân gã quản lý, làm hỏng đi một đôi đắt tiền.
Cầm được thành quả ở trên tay, thiếu niên cười tà, nhét để vào vòm họng của gã, tanh hôi tuyết mồ hôi cùng đặc trưng của nam nhân vị, suýt khiến Diệp Cẩn Niên mắc ói.
Làm xong hết thảy, cậu vươn eo hông nhức mỏi, kéo gã nhét vào tủ đồ chật hẹp của nguyên chủ, Diệp Cẩn Niên nhìn một người trưởng thành bị nhét kín muốn tràn cấn ra bên ngoài, không cấm được cười khẩy một tiếng.
Tháo đi đôi găng tay, đầu ngón đan chéo, chưa đến vài giây đã kéo ra được cả hai găng, Diệp Cẩn Niên vứt vào thùng rác nhỏ trong góc, vươn tay lấy đồng phục của phục vụ. Sau đó chân đạp cho gã quản lý thu mình đi vào sâu bên trong, đóng lại cửa tủ, nhỏ hẹp không gian tựa như viễn cảnh một tên giết người đang nhét nạn nhân, giấu xác.
Đóng cửa, xoay khóa, Diệp Cẩn Niên vứt chìa khóa lên bảng cất giữ khóa chung, mau lẹ thay đồ vì thời gian làm việc đã đến rồi, mái tóc dùng keo vuốt lên, gương mặt Diệp Cẩn Niên lộ rõ, vết sẹo bị kem nền che khuất không lộ dấu vết.
Khẩu trang đen che trên gương mặt, trắng nõn tinh tú soái khí, nửa che nửa lộ làm người phải ghé mắt nhìn nhiều thêm vài giây, đồng phục của nhân viên ôm sát cơ thể Diệp Cẩn Niên. Vòng cong mông vểnh, hệt như người mẫu tiêu chuẩn dáng người, trắng đen màu đồng phục cùng bầu không khí nóng bỏng mờ ảo của quán bar đúng là không gì sánh bằng.
Vừa dụ hoặc lại thuần khiết, ánh mắt Diệp Cẩn Niên một mạt băng lãnh, cậu mở chốt khóa, đẩy cửa đi ra ngoài, mắt thấy Chu Thiên cùng Trần Chinh vẫn còn đứng đó, bốn mắt nhìn Diệp Cẩn Niên, cậu hơi mị lên đôi mắt, phảng phất đang cười, tiến đến khẽ cúi người như chào hỏi, ngoan ngoãn kính cẩn, rồi Diệp Cẩn Niên thẳng lưng sải bước đi ngang qua hai người bọn họ.
Chu Thiên nghe tiếng bước chân đã đi khuất, nghiêng đầu cười “ Cậu có cảm thấy.... thiếu niên kia giống ai không?”
” Trần Chinh hơi do dự, một lúc sau tiến đến bên tai của Chu Thiên, nhỏ giọng trả lời “ Giống đại thiếu gia”
“ Ừm ” Chu Thiên gật đầu như chắc chắn với suy đoán của Trần Chinh, hắn không quá tin rằng có liên quan lắm đến tên Kỳ Niên kia, nhưng sau khi.... hờ, đem mấy viên gạch vàng kia đưa cho Trần Chinh, khóe môi co giật của hắn mới bớt quái dị khi thấy tấm thể thuộc đặt quyền riêng của Kỳ Niên, một ấn miêu miêu cùng hoa văn rắn, không hắn còn ai.
“ Cậu cảm thấy.... :) ” Chu Thiên nhìn về phía Diệp Cẩn Niên đi khuất, như vui vẻ cười đùa, cũng là quen thuộc với những thứ thần kinh này rồi vậy cho nên mới nhàn nhã thong dong bàn luận với Trần Chinh “ Hối lộ cũng đã giao, tiếp theo đó canh cậu ta, có chừng mực đúng sai là được, lát nữa đem theo dõi đến tay tôi, còn có tư liệu, hợp đồng của cậu ta đều đem đến ”
Trần Chinh khẽ cúi đầu, đáp “ Vâng”
Bên phía Diệp Cẩn Niên, bước vào nơi trung tâm, ánh đèn cùng nhạc càng hừng hực hơn, hành lang đến đây đã được cố ý tắt, cậu vừa bước ra, những ánh mắt áp đảo có tính tồn tại đã tập trung nhiều ít lên trên người thiếu niên vừa bước từ khu tối tăm.
Diệp Cẩn Niên dưới lớp khẩu trang đã kéo lên khóe môi.
Ngày hôm nay, quả nhiên rất dài.