Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông

Chương 61: Là ánh sao buồn của bầu trời khuya




Diệp Cẩn Niên vung tay, hất cằm Kiều Kính Uyên đi, độ cung nhỏ làm hắn mặt nghiêng qua một bên thôi, còn tổn thương thì không có bao nhiêu, không, là chẳng gây một chút thương nào cả, hiển nhiên việc Diệp Cẩn Niên nương tay là rất cao.

Bởi như đã nói, sức mạnh cậu rất mạnh, đơn giản vì xung đột giữa cơ thể và năng lực nguyên thủy, Diệp Cẩn Niên hạ tay, bí mật lau chùi lòng bàn tay vừa chạm vào Kiều Kính Uyên, cười cười xem như cho qua, cậu không biết nên dùng loại cảm xúc gì để đối diễn, vậy là không cảm kích hay phiền ghét, hướng tay ngưỡng trước mắt Kiều Kính Uyên “ Đưa tôi ”

‘Đưa vợ” Kiều Kính Uyên nhưng thành thật đưa điệm thoại di động của hắn giao cho cậu thật, sau đó, hắn thử dán dán để đầu vai của Diệp Cẩn Niên, gò má hồng hồng của việc bắt đầu hơi sốt, thiếu niên không biểu hiện tính tình nào cả, tùy ý để hắn dựa vài phút cũng được.

Lướt tìm nhật ký cuộc gọi, đang nghĩ muốn làm thế nào thì Kiều Kính Uyên gợi ý “ Thẩm Mộc có thể đến bệnh viện để xem ghi chép bệnh án, bảo họ kê đơn thuốc là được ”

Diệp Cẩn Niên dừng chút động tác, ngó sang Kiều Kính Uyên “ Vậy là anh chạy thẳng?”

Kiều Kính Uyên biết thứ cậu để ý không phải là câu hỏi này, hắn thường thường không biểu lộ cảm súc, đối phó việc này tuyệt không thể hoảng, Kiều Kính Uyên nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn Niên, đáp “ Vâng”

Một sự giả khi đánh vào tâm lý, rất tốt!

Diệp Cẩn Niên khóe môi khẽ nhếch “ Vậy à ”

Tiếng bụng kêu rên, phá vỡ trầm mặc đang ngầm đấu đá, Kiều Kính Uyên cứng đờ, rũ rượi nhắm mắt.

‘Sáng đến giờ ăn gì rồi? ” Diệp Cẩn Niên hỏi.



” Dường như đang dùng thời gian ngắn để nhớ lại, Kiều Kính Uyên chần chừ hồi lâu lại nói “ ... một ngụm táo

"Diệp Cẩn Niên “

Lần này đến lượt cậu phải bất ngờ “ Woa.... anh đúng là so tôi giỏi ”

Diệp Cẩn Niên tìm được ghi chú ghi tên của Thẩm Mộc, dùng chút sức ghi nhớ lấy số di động đó, có lẽ tương lai cần nhờ đến cũng nên, ấn gọi, rất mau phía bên kia đã nhắc máy nghe “ Tiểu thiếu gia? ”

‘Không phải ” Diệp Cẩn Niên đáp, tiếp theo chắc là hỏi bản thân là ai, Diệp Cẩn Niên ngâm câu không rõ ở cổ họng, cậu đẩy mặt Kiều Kính Uyên ra xa khỏi đầu vai, hơi thở làm vành tai nóng rực “ Tôi là Omega của anh ta, Diệp Trí

Nhiều lời vô ích cũng chẳng ra làm sao, Diệp Cẩn Niên phủ nhận cùng giới thiệu sơ qua với Thẩm Mộc, rồi nhờ việc “ Anh đến bệnh viện giúp Kiều Kính Uyên lấy thuốc đi, sẵn tiện tiếp anh ta đi giùm

‘Không! ” Kiều Kính Uyên nghe được câu trước, lòng lâng lâng vì sự quan tâm cùng lo lắng vợ dành cho hắn, cho đến câu cuối cùng, nụ cười trên môi hắn chuyển dời thành bất an, vội nắm lấy tay Diệp Cẩn Niên.

Vươn tay tự mình cắt đứt cuộc gọi, đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Cẩn Niên, Kiều Kính Uyên quật cường nhìn thẳng, sức lực đang nắm lấy cổ tay thiếu niên không nhẹ, cũng không muốn buông.

“ Đừng đuổi anh đi ” Kiều Kính Uyên khẩn cầu nói.

Nhưng tôi không muốn thấy anh ” Diệp Cẩn Niên thẳng thừng đáp “ Đừng tự mình viễn vông tưởng bở nữa, tôi dễ dãi, nhưng thù dai hơn bất cứ ai đấy”



Xem gương mặt vừa lạ lại vừa quen của Diệp Cẩn Niên, Kiều Kính Uyên nâng tầm mắt vỡ vụn ánh sao của hắn, tuyệt vọng bất chợt đổ ập đến khi hi vọng vừa được thắp sáng, cái cảm giác khốn đốn tra tấn hắn từng chút một, Kiều Kính Uyên hít hà sóng mũi, ửng đỏ tựa như vùi vào tuyết trắng bỏng lạnh.

Hắn khóc, thành tiếng nức nở khóc.

“ Anh làm sai điều gì? ”

Như chất vấn, lại khẩn thiết muốn Diệp Cẩn Niên nói cho hắn câu trả lời.

Mà thứ đó vĩnh viễn sẽ không có được, Diệp Cẩn Niên chỉ cười, như tự giễu, cũng như oán trách, cậu ngược lại hỏi hắn “ Vậy anh nói xem, tôi làm sai gì à?

Phải, em ấy đã từng làm sai gì, Kiều Kính Uyên trong lòng hắn tự rõ ràng, kết hôn cũng đâu phải điều em ấy mong muốn, không đòi hỏi không làm hắn mất mặt, thứ bên ngoài đồn là từ hắn gián tiếp tự hất nước bẩn vào mặt.

Hắn không thể trả lời được, cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi Kiều Kính Uyên mang danh mất trí nhớ, sao có thể trả lời được câu hỏi đó đâu.

Kiều Kính Uyên càng thêm thất hồn lạc phách, nước mắt khống chế chẳng được mà lách tách rơi không ngừng.

“ Diệp Trí, em nói, em nói, cho anh biết, làm ơn, anh sai, anh sửa, anh sửa được không, chúng ta làm lại được không, anh đau quá, Diệp Trí, anh đau, anh đau.....” Hắn đưa tay Diệp Cẩn Niên lên, chủ động để cậu chạm vào ngực hắn, vị trí trái tim đang kịch liệt đập vang, ấm áp nhiệt độ mỏng manh, cách một tầng lớp áo với da thịt Kiều Kính Uyên, càng nóng rực đến mức nhiệt đến Diệp Cẩn Niên.

Đầu ngón tay cậu muốn giằng ra, giọt nước rơi vào mu bàn tay, rõ ràng là nước, lại mang nhiệt độ cao đến bất ngờ. Diệp Cẩn Niên tâm đồng hưởng cộng cam cùng Kiều Kính Uyên, theo tiếng uất nghẹn khóc kia mà khó chịu, cậu gắn giọng “ Buông ra!