Là.....
Rìu?!!!
Kiều Kính Uyên đồng tử to rút kịch liệt, hắn bản năng ngay từ thời điểm nghe thấy tiếng gió bị vật nặng chia tách đã lách người sang một bên, nhưng vẫn bị muộn một khoảng mili giây, quán tính mũi rìu thô nặng bị bổ xuống, sắc bén tựa dao kiếm nhẹ nhàng thái đậu phụ.
* Rầm!!!
"
“ Ah ~ ” Thiếu niên mang theo ý cười kêu lên một tiếng, Pheromone nhàn nhạt của hương hoa linh lan theo đó ve vãn nổi lên trong không khí. Nhói đau ở vị trí tuyến thể, Diệp Cẩn Niên gân xanh nhảy vài hạ, cậu thở dốc vài ba hơi.
Kiều Kính Uyên xem đến lưỡi cây rìu găm sâu vào mặt đất ở hành lang, trái tim run rẩy còn dư lại khiếp sợ bởi đòn hiểm vừa rồi. Thử nghĩ xem, thứ đồ vật này không hề nhân nhượng khi vun xuống, chỉ cần chậm trễ, xác hắn phanh thành hai còn tính là gọn ghẽ.
Nhìn mảnh ống tay áo bị vết cắt ngọt đến ghê rợn, sơ mi đen như vết dao cố ý cắt qua, không dư thừa một vết nhăn nhúm, da trên cánh tay triển lộ bên ngoài, li ti dấu vẩy ngược lo sởn lên vì sợ.
“ V.... vợ, em từ đâu kiếm được cây rìu đó vậ........ ” Kiều Kính Uyên giọng mang theo run run, hắn khép nép hỏi Diệp Cẩn Niên, bẽn lẽn bộ dạng muốn tiếp cận gần với cậu, sau đó ánh mắt đánh giá Omega hắn, lý trí muốn trộm tra hỏi vì sao.
Chợp tiếng nói bị nghẹn tại cổ họng.* Ực.....
Hắn nuốt khế một ngụm nước miếng, khác với khi nãy, là sợ hãi, lúc này, không khi lưu hương rất nhẹ, mà chỉ riêng hắn mới nghe thấy được, mùi hương Pheromone của bạn đời hắn, Kiều Kính Uyên bị hòa trong thứ vô hình hấp dẫn, ánh mắt càng thêm tinh tường.
Diệp Cẩn Niên vừa rồi làm hành động quá sức kịch liệt, dẫn đến áo tắm nghiêm chỉnh bây giờ trở nên phóng đãng, giữa ngực một màu trắng nõn nà, giọt nước lăn từ cắm trượt dài đến vô tung vô tức.
Rút từ mặt đất ra mũi rìu, Diệp Cẩn Niên mặt vô biểu tình nhìn Kiều Kính Uyên dại ra tại chỗ, gương mặt tên chồng hờ này vốn gian manh có sức công chiếm, giờ đây thẫn thờ nhìn vào cậu chằm chằm, chút gì đó ửng đỏ giống uống phải rượu ngọt mà sat, nhìn y hệt một tên ngốc.
Diệp Cẩn Niên cầm cán rìu, gõ gõ mũi trên mặt đất vài giây lôi kéo Kiều Kính Uyên về với thực tại, rồi mới nhấc rìu lên trên tay, kích thước cây rìu gấp đôi với loại có trên thị trường. Nhưng mà, thành thị phát triển vượt mức, cây cỏ trừ cổ thụ để che bóng mát thuộc quyền nhà nước, cấm được đốn hạ, thì cần gì sử dụng rìu a?!
Chưa tính đến việc, sẽ chẳng có nơi nào chế tác ra được một thành phẩm lớn đến thế, cầm nắm đã khó, còn huống gì chặt cây, cái này chỉ có thể chém người đứt đoạn, chứ.....
Diệp Cẩn Niên không cần quản Kiều Kính Uyên nghĩ cái gì, cậu nhẹ nhàng điều khiển rìu, khiến nó tung và đáp chuẩn trong lòng bàn tay, gương mặt nhếch khẽ ոս | cười “ Anh đến đây làm gì, và bằng cách nào biết nhà của tôi? Theo dõi
sao?
Diệp Cẩn Niên cố tình biết nhưng lại muốn hỏi, vì nếu Kiều Kính Uyên một lời giải thích này không hợp ý, nghênh đón hắn chính là cửa tử không lời sám hối.
Nào biết, trong mắt Kiều Kính Uyên lúc này, người tình hóa Tây Thi, hắn xem Omega của hắn sinh động biểu tình, không hề che giấu đôi tai mấp máy như có ý thức riêng, mái tóc khi có gió nhẹ, dính vào thái dương và gò má, mỉm cười tự đắc đầy tự tin.
Thỏa thỏa đáng đáng tiểu miêu tinh, nào có ác ý, ngược lại đáng yêu vô cùng, Kiều Kính Uyên ngo ngoe rục rịch, hắn nhìn đối diện cổ và xương quai xanh. Muốn diễn cho đến tròn vai, chỉ là....
“ Vợ! ” Hắn kêu lên một tiếng.
“ Kêu cái gì? ” Diệp Cẩn Niên bực dọc đáp, không vội muốn sử chữa cách xưng hô mà Kiều Kính Uyên đang dùng, cậu chờ câu hỏi mà Kiều Kính Uyên muốn nói, nhưng thân ảnh người đã can đảm bước lên vài bước về phía cậu.
Thuận theo, Diệp Cẩn Niên lùi vào bên trong nhà, nếu xử lý việc này bên ngoài nhà, còn tại trước cửa, chỉ sợ lôi kéo thêm nhiều phiền phức. Liếc nhìn hành lang bất thường xuất hiện một đạo sâu dấu vết, Diệp Cẩn Niên chẳng hề chột dạ gì mà thu hồi tầm nhìn.
Lùi vào trong nhà Kiều Kính Luôn đóng lại cửa chính thấy Diên Cẩn Niên đã không lùi bước, hắn vừa tiến lên, vừa dùng âm giọng nhẹ nhàng nhất của chính hắn, nửa là dỗ dành, ngây ngô không chứa bất kỳ ghét bỏ, nửa khác mang ý giải thích “ Vợ bị thương, vết bầm tím gần với bụng, rất mới. Là ai làm cho?! ”
Diệp Cẩn Niên không nói, chỉ chừa cho sự im lặng để Kiều Kính Uyên thỏa sức mà ảo tưởng, cậu vừa lộ liễu vừa che giấu, làm Kiều Kính Uyên không thể không tự mình dấn thân vào thử độc.
“ Tin tưởng anh, lần này, về sau, và mãi mãi, anh sẽ giúp em.... ư.....” Kiều Kính Uyên chưa kịp nói xong, mũi rìu đã ngăn chặn ngay tầm mắt, sạch sẽ và sắc bén, dưới ánh đèn nhỏ cùng với sánh sủa không gian, Kiều Kính Uyên thấy rõ ràng được bóng dáng hắn phản chiếu trên mũi rùi.
cái này, nguy hiểm, vợ đừng chỉa vào anh ” Hắn chạm đầu ngón tay đến, chậm rãi đẩy nó qua một bên.
Diệp Cẩn Niên uy hiếp “ Trả lời, anh làm sao biết tôi ở đâu? ”
‘Chuyện này rất đơn giản! Anh khờ chứ anh đâu có ngu, nhưng bằng cách nào mà em có thứ nguy hiểm như thế này?”
Nghĩ kỹ lại thì. Hắn nhớ lúc nhờ người sắp xếp nhà cửa, đâu có sai người mua thêm dụng cụ bổ xung ám sát đâu ==?
“ Ờ” Diệp Cẩn Niên coi như đã chấp nhận câu trả lời này từ Kiều Kính Uyên, cậu thu vũ khí, đệ nó trên vai mình, một từ đơn giản đáp “ Mua ”
” Kiều Kính Uyên.
Ai bán thứ như này chứ? Giết người chắc!
Diệp Cẩn Niên: (';').
Đoán đúng rồi đấy.