Chúng Thần Trở Về

Chương 5: Phá Giải Quỷ Che Mắt




Chương 5: Phá Giải Quỷ Che Mắt

Lộ Chí Bình đương nhiên không tin Đàm Hướng Nhân sẽ nhận ra quỷ che mắt.

Một đứa trẻ mười hai tuổi cho dù thiên tư có thông tuệ đến đâu, cũng khó lòng nào nhận rõ tình huống quỷ che mắt tạo ra.

Phải biết quỷ che mắt tác dụng một cách vô thanh vô tức khiến cho lòng người khó lòng phòng bị, mà lại nơi đây là nông thôn hẻo lánh, quỷ che mắt không có phổ cập dân chúng đâu.

Quỷ che mắt giá trị đắt đỏ, chỉ bằng một tấm quỷ che mắt đã tiêu tốn một nửa gia sản của Lộ Chí Bình.

Nói chi đến thân phận đám người lão Huỳnh, thợ săn mà thôi, tiền không dư dả đến dùng để mua một tấm quỷ che mắt.

Tất cả tạo nên sự tự tin của Lộ Chí Bình.

“Còn không mau rời đi a, cho dù đợi thêm không có chuyện gì nhưng ta cũng không muốn một đêm treo trên cây” Lộ Chí Bình khó chịu, nói đến, một con muỗi bay tới chích hắn một cái.

Lộ Chí Bình đưa tay bóp c·hết nó, khuôn mặt ghét bỏ.

Đám người làng Hoa Hỏa làm sao còn chưa xuất hiện cứu viện?

Lão già kia bình thường ta đã biết không phải loại người tốt lành gì!

Lộ Chí Bình đậu đen rau muống.

Đàm Hướng Nhân trầm giọng nói: “Nếu ta đoán không sai, nơi này là phạm vi quỷ che mắt bao phủ, Lộ Chí Bình nhận ra thể lực hắn không bằng chúng ta, cho nên liền dùng quỷ che mắt cắt đứt dấu vết, hiện tại lũ chó dẫn đến cánh rừng, nói lên một điều rằng, Lộ Chí Bình nhất định ở trong cánh rừng này, chỉ là hắn có quỷ che mắt che giấu tầm mắt chúng ta không nhìn thấy hắn”.

“Quỷ che mắt ?” Lão Huỳnh trước giờ chưa nghe tới quỷ che mắt, hoàn toàn không hiểu.

“Quỷ che mắt là một loại pháp thuật dùng âm khí xâm nhập cơ thể, từ đó đè nén khí huyết vật chủ, dẫn đến các loại giác quan suy giảm, người nằm trong phạm vi quỷ che mắt khó lòng phòng bị”

“Lũ chó săn hẳn là cũng như vậy, cho nên mới không thể đánh hơi được mùi của Lộ Chí Bình, còn vì sao ta khẳng định hắn ở cánh rừng này, Lộ Chí Bình không đủ sức đi xa, cộng thêm cánh rừng này âm khí nhiều nhất, tự nhiên dùng quỷ che mắt càng thêm hiệu quả”

Đám người chăm chú nghe, dù sao sự vật này đối với bọn hắn đều rất mới mẻ.

“Quỷ che mắt ta biết, Dã tiên sinh từng có nói qua, nhưng làm sao ngươi lại biết đó là do quỷ che mắt” Chỉ có Hổ lên tiếng.

“Ngày hôm đó ngươi cúp học ?” Đàm Hướng Nhân liếc mắt nói.

“Quỷ che mắt nguyên lý là dùng âm khí xâm nhập cơ thể, từ đó đè nén khí huyết vật chủ, nói như vậy, khi gặp quỷ che mắt ngươi sẽ gặp một loại hiện tượng”

Nói tới đây, Đàm Hướng Nhân ngừng một chút.

“Là cái gì a ?” Hổ dò hỏi.

Lúc Hổ dò hỏi, đám thợ săn trong lòng như được gãi ngứa, Hổ hỏi đúng tiếng lòng của bọn hắn, là cái gì a.

“Khí trời quá lạnh, hiện tại chưa tới giữa khuya, lúc này lại còn là mùa xuân, ngươi không thấy vô lý, khi nãy ta chạy ra bên ngoài, đúng như ta suy nghĩ, vượt ra khỏi phạm vi quỷ che mắt bao phủ, khí trời đột ngột nhiệt độ lên cao” Đàm Hướng Nhân nói.



“Thì ra là như thế” Đám người chung quanh tỉnh ngộ lên tiếng, tiếng thán phục từng đợt.

Chỉ bằng một vài chi tiết, đứa trẻ này liền biết được đó là quỷ che mắt.

Lộ Chí Bình ở trên cây nghe xong liền kinh hãi.

Đứa trẻ này là ai?

Liệu sự như thần!

So với Lộ Chí Bình, Hổ càng thêm kinh hãi.

Trời sinh Nhân, cớ gì sinh Hổ.

“Trần Diêu Quang a Trần Diêu Quang, học tập còn không chăm chú, ngươi sẽ bị họ Đàm bỏ ngày một xa, không được, ta phải cố gắng học tập” Hổ quyết tâm.

“Phá được quỷ che mắt chỉ cần một chiêm tinh sư hoặc võ giả đủ mạnh áp chế lại nó âm khí, bất quá hiện tại địa điểm quỷ che mắt bao phủ lại ở trong cánh rừng, nơi này âm khí quá thịnh, chiêm tinh sư hay võ giả cần phải thêm cường đại” Đàm Hướng Nhân bồi thêm.

Người đọc sách, mười hai năm mài kinh thư, tri thức nắm giữ quỹ đạo chư thiên tinh thần, từ đó dẫn động chư thiên tinh thần lực tôi thể.

Thành vì chiêm tinh sư, ngôn xuất pháp tùy, pháp thuật ngàn vạn.

Không thể dẫn động tinh thần lực liền vì tôi luyện thân thể, nhất lực hàng vạn pháp, thành vì võ giả.

Xem xét nơi này, ít nhất cần một chiêm tinh sư cấp ba hoặc võ giả cấp bốn mới có thể phá giải quỷ che mắt.

Trong nhóm người không có một võ giả cấp bốn, càng không có một người là chiêm tinh sư.

“Khó giải quyết” Trần Dương cau mày thật chặt, hiện tại tìm đâu ra võ giả cấp bốn.

Trong nhóm người, lão Huỳnh cao nhất cũng chỉ là võ giả cấp hai, muốn tìm ra võ giả cấp bốn, khó khăn.

“Tiểu tử, ngươi cho tài tình hơn nữa, cũng đành bó tay trước quỷ che mắt đi thôi” Lộ Chí Bình đắc ý.

Lộ Chí Bình không tin, nói đến liền đào ra một tên võ giả cấp bốn, giữa thâm hoang rừng trống lấy đâu ra một tên võ giả cấp bốn.

“Tiểu huynh đệ, thật không có cách nào giúp lão Huỳnh ta báo thù ?” Lão Huỳnh giọng nói run run.

Ánh mắt già nua đục ngầu.

Đàm Hướng Nhân nhìn một hồi lão Huỳnh, lại nhìn đám người chung quanh, ánh mắt do dự.

“Lão Huỳnh ta chỉ có cái mạng già này, cầu mong được tiểu tiên sinh giúp đỡ” Lão Huỳnh vứt bỏ tôn nghiêm, không tiếp tục gọi hắn là tiểu huynh đệ, đổi thành tiểu tiên sinh.



Trần Dương giật thót người, mau chóng tiến tới đỡ lão Huỳnh, bất quá Trần Dương dù sao cũng mới là võ giả cấp một, không tài nào xê nhích được lão Huỳnh.

“Lão Huỳnh, mau đứng lên, ngươi không thể”

“Dương tiểu tử, ngươi câm miệng” Lão Huỳnh trừng mắt nhìn hắn quát lớn.

“Thù này không thể báo, ta liền không muốn sống, thù g·iết con không đội trời chung”

“Có một cách” Đàm Hướng Nhân thấy lão Huỳnh cố chấp, do dự một hồi liền nói: “Lộ Chí Bình đã chọn cánh rừng này làm nơi ẩn nấp, vì sao ta lại không vì đó mà tương kế tựu kế, đốt rừng, xem hắn còn đường nào bỏ trốn, hắn lẽ ra có thể chọn một nơi khác, nhưng hắn lại chọn nơi này, khéo quá lại thành vụng”

“Lão nhân gia, ta thành thật khuyên ngươi một câu, trong phật pháp có nhân quả báo ứng, thật ra trong cựu học chỉ là mỗi một vật thể đều tồn năng lượng tương ứng, ngươi đốt rừng, năng lượng từ cánh rừng sẽ xung kích mệnh cách của ngươi, ngươi đã lớn tuổi, chỉ sợ mệnh cách không vững, không tài nào chống đỡ nguồn năng lượng này xung kích”

Đàm Hướng Nhân nghiêm túc nói.

Lão Huỳnh nghe xong, thi lễ với Đàm Hướng Nhân một cái, sau đó cho người bao quanh khu rừng, đề phòng Lộ Chí Bình thừa lúc đốt rừng chạy trốn.

“Khốn kh·iếp, hắn không c·hết chính là ta c·hết” Lộ Chí Bình trong lòng gào thét, hận Đàm Hướng Nhân còn lớn hơn đám người lão Huỳnh.

Tên tiểu tử này là muốn đẩy hắn vào đường c·hết, không c·hết không thôi.

“Phóng lửa”

Đồng loạt thanh đuốc được châm lửa, lửa bắt đầu nhuộm đỏ cánh rừng.

Âm khí trong cánh rừng bỗng nhiên từ đó hạ thấp xuống, nhiệt độ không còn như trước khiến người ta lạnh thấu xương.

Một trăm người thợ săn tay cầm đao, có người cầm cung nhắm thuật chuẩn, chỉ cần Lộ Chí Bình xuất hiện một khắc, một khắc đó nhất định sẽ là tử kỳ của hắn.

“Ha ha, Lộ Chí Bình, ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay đi” Lão Huỳnh cười to, tiếng cười như ma âm quanh quẩn.

“Đã điên rồi” Đàm Hướng Nhân than một tiếng.

Lão Huỳnh hiện tại đã không còn là lão Huỳnh một tiếng trước nữa, cừu hận mất con đã khiến hắn điên.

Hiện tại mắt thấy sắp trả được huyết thù, lão Huỳnh đã không còn giữ vững được tâm trí.

Hắn điên rồi.

Đàm Hướng Nhân như có như không, thấy từng luồng năng lượng từ cánh rừng tới tấp xông phá thân thể già nua của lão Huỳnh.

Thế đạo này quá gian nan, người lừa ta gạt.

Làm người thật khó.

Lộ Chí Bình cảm thấy nhiệt độ ngày một tăng lên, lửa đã bắt đầu lan tới gần hắn, tay chân gấp gáp, bất quá không có đường lui.

Làm sao bây giờ?



Không lẽ Lộ Chí Bình ta muốn bị đốt c·hết?

Lửa xém chân mày, Lộ Chí Bình bất chấp tất cả lao ra khỏi khu rừng.

“Lộ Chí Bình xuất hiện”

“Lộ Chí Bình không chịu được chạy ra tới”

Đám thợ săn phát hiện hắn chân tay luống cuống chạy ra khỏi đ·ám c·háy.

Ngay lập tức, đón chào hắn là một đám mưa tên, Lộ Chí Bình khuôn mặt sợ hãi hiện lên tia giải thoát.

Phập phập phập!

Từng mũi tên bén nhọn đâm vào cơ thể hắn, nhưng không lập tức g·iết c·hết hắn mà chỉ khiến hắn đau đớn muốn c·hết.

Đại Cá kéo thân thể một nửa bị lửa đốt phỏng Lộ Chí Bình tới trước mặt mọi người, bộ dáng có bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.

Thậm chí đến mùi thịt nướng cháy bọn hắn đều có thể hửi được.

Gâu gâu!

Lũ chó săn còn tưởng được chủ cho ăn đâu, bọn chúng hưng phấn lao tới.

“Cút” Lão Huỳnh một cước đá bay một con chó săn.

“Tên l·ừa đ·ảo, ngươi còn nhớ ta hay không ?” Lão ngồi chòm hỏm xuống trước mặt Lộ Chí Bình, khuôn mặt dữ tợn hỏi.

“Nhớ cái rắm” Lộ Chí Bình nhìn thật kỹ mặt lão Huỳnh, sau đó phun tới một ngụm nước bọt, cười lớn: “Ngươi là ai ta mặc kệ, người bị ta lừa gạt nhiều vô kể, khục khục….”

Lại một kẻ điên.

Đàm Hướng Nhân im lặng.

“Ngươi g·iết con ta, vì ngươi mà con ta phải c·hết, nó còn rất trẻ, nó lẽ ra không đáng c·hết” Lão Huỳnh tiếp tục nói.

“Đó là ngươi ngu ngốc, mặc kệ con ngươi là ai, g·iết liền đã g·iết, ta thèm quan tâm ?” Lộ Chí Bình khuôn mặt tràn đầy trào phúng nói.

Lão Huỳnh cầm đao chặt xuống, mặc kệ Lộ Chí Bình kêu thảm, lão nắm cánh tay của hắn ném cho một con chó săn gần đó.

Lũ chó săn nước bọt chảy dài, có điều trước đó bị lão Huỳnh đá một chân sợ hãi, cho nên không dám xông tới.

Lúc này, thấy lão Huỳnh ra hiệu, lũ chó săn nhào tới cắn xé Lộ Chí Bình.

Cuối cùng, Lộ Chí Bình bị lũ chó săn của lão Huỳnh ăn thịt mà c·hết.

Ác giả gặp ác báo.