Chúng Thần Trở Về

Chương 38: Trên Đường Gặp Tặc Phỉ




Chương 38: Trên Đường Gặp Tặc Phỉ

“Hùng, Hùng, tạm biệt nha” Hồ Tiên Nhi kìm nén nước mắt, vẫy tay nói.

Gần một tháng nay, nàng ăn thịt gấu đến nỗi sinh ra tình cảm, hiện tại chia tay Thực Nguyệt Bạo Hùng, trong lòng dâng lên cảm xúc bi thương.

Thế là từ nay, nàng mỗi ngày đều không thể ăn thịt gấu nữa.

Thật là nhớ thịt gấu nha.

Nhóm Thực Nguyệt Bạo Hùng nước mắt nước mũi đầm đìa, yếu ớt kêu lên.

“Công tử, ngươi xem, bọn nó cũng không nỡ bỏ ta” Hồ Tiên Nhi đau lòng nói.

Đàm Hướng Nhân im lặng, rõ ràng là bọn nó mừng đến phát khóc được không?

Hồ Tiên Nhi ưa thích ăn thịt gấu, hắn thì thường xuyên đ·ánh c·hết gấu, xem như thế nào cũng là sát thủ diệt gấu.

Đám Thực Nguyệt Bạo Hùng thấy bọn hắn rời đi, vui mừng đến phát khóc, từ nay không phải sống trong ác mộng chờ người ta làm thịt.

“Ta có chút không nỡ đi” Hồ Tiên Nhi mủi lòng nói.

Nhóm Thực Nguyệt Bạo Hùng khuôn mặt ngây dại.

Đại tỷ! Ngươi đừng nói đùa đi?

Ngươi không đi thì tộc chúng ta còn đường sống sao?

Hay là ngươi muốn chúng ta dọn khỏi Thập Vạn Đại Sơn?

“Hồ Tiên Nhi, ngươi đừng trêu chọc bọn nó nữa” Đàm Hướng Nhân giải vây.

Nghe hắn nói, đám Thực Nguyệt Bạo Hùng cảm động.

Ân oán ngươi đ·ánh c·hết hai đồng tộc chúng ta xem như kết thúc.

“Thịt gấu coi như không ăn, nhưng chúng ta có thể đi đào mật đám Kim Sắc Phong” Đàm Hướng Nhân mỉm cười.

Lần trước bị đám ong mật đó chích cho chật vật, Đàm Hướng Nhân đến hiện tại còn mang thù.

“Được” Hồ Tiên Nhi đồng ý.

Kết quả, có Viên Đức làm hậu thuẫn, hai người Đàm Hướng Nhân thoải mái đào mật, để cho đám Kim Sắc Phong con mắt đỏ ngầu.

“Công tử, mật nhiều quá, ngươi xem ta” Hồ Tiên Nhi sắc mặt ửng đỏ, nhìn như đã say tới nơi.

Dùng quá nhiều mật ong có thể bị say, trong lúc đào mật, Hồ Tiên Nhi còn không ngừng nhét mật vào miệng.

“…” Đàm Hướng Nhân.

“Trở về nhà thôi” Đàm Hướng Nhân ba người bắt hai đầu Thiên Lý Mã làm tọa kỵ, cuối cùng bọn hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

….



Thanh Xu con mắt dõi theo bọn hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, cánh chim lượn một vòng mất hút.

“Rốt cuộc bọn hắn cũng chịu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, còn ở lại, nguy hiểm biết bao a !” Thanh Thiên Điêu nghe Thanh Xu báo cáo, trong lòng hung hăng thở phào.

“Đại nhân, ngươi dường như rất e ngại bọn hắn” Thanh Xu dò hỏi.

“Ngươi biết cái gì? Ta đây là đang vì tồn vong của chủng tộc” Thanh Thiên Điêu trừng măt.

“Bọn hắn thật nguy hiểm tới mức đó” Thanh Xu chấn kinh nói.

“Ngươi còn non nớt lắm con trai à” Thanh Thiên Điêu cánh chim vỗ đầu Thanh Xu thở dài.

Thanh Xu một mặt mơ màng, lần nào ta hỏi tới, ngươi đều bảo ta non nớt, mà ngươi còn không chịu nói ra?

…...

Viên Đức sớm muộn muốn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, lần này chỉ là tùy theo tâm tình đi theo đám Đàm Hướng Nhân.

Đừng nhìn Viên Đức nó an phận thủ tường trong Thập Vạn Đại Sơn, thực tế nó rất muốn nhìn cảnh vật bên ngoài.

Dù sao, quê hương nó cũng không phải tại đây.

Nhân loại kia vì sao không trở lại thăm nó?

Thiên Lý Mã dáng người hùng dũng, bốn bắp chân bao phủ một lớp lân phiến dày đặc, tốc độ đi đường cực nhanh.

Mặc dù là chở Viên Đức cũng không tốn sức.

“Viên Đức ngươi làm sao? Lần đầu rời nhà ta cũng giống như ngươi” Hồ Tiên Nhi thấy Viên Đức có tâm sự, không khỏi an ủi.

Viên Đức lắc đầu, ra dấu bản thân không sao.

Thiên Lý Mã tốc độ đi đường nhanh, bản thân lại không cần nghỉ ngơi, cho nên nửa ngày đường bọn hắn đã đi tới phạm vi Mục Nhật Thành.

Nhìn tới Mục Nhật Thành, tòa thành này vẫn hùng vĩ như lần đầu bọn hắn nhìn thấy, Hồ Tiên Nhi than thở.

Thành lớn như vậy hẳn rất náo nhiệt.

Mà náo nhiệt thì chắc chắn có rất nhiều yêu nữ.

….

Tào Viễn, thủ lĩnh đám c·ướp Lang Nha, lúc này dẫn người quay xung quanh một nhóm nữ tử.

“Các ngươi muốn c·ướp đồ vật? Không sợ Phi Hoa Cung chúng ta trả thù ?” Nữ nhân cầm đầu nhóm nữ tử, lạnh giọng đe dọa.

“Phi Hoa Cung? Giết các ngươi xong còn có ai phát hiện, đừng quên, lão tử sớm nhìn Phi Hoa Cung các ngươi không vừa mắt” Tào Viễn mỉm cười.

Phi Hoa Cung, tông môn giang hồ, trước kia không nằm trong sự quản hạt của triều đình, nhưng hiện tại đã chịu triều đình ước thúc.



Phi Hoa Cung nổi tiếng là môn phái chỉ có nữ đệ tử, không nhận nam nhân nửa bước chân.

Phất tay, nhóm c·ướp từng bước áp sát, bao vây kín kẽ.

“Các sư muội, chúng ta bảo bọc lấy nhau” Nữ nhân cầm đầu kiên nghị nói.

“Lạc Linh sư tỷ” Nhóm nữ tử nhu thuận hô.

Tức thời, nhóm nữ tử Phi Hoa Cung, một thân quần áo trắng bao bọc lấy nhau, hình thành kiếm trận.

“Nhạc Tuyết Nhi sư muội, cố gắng” Một nữ tử trong đó nói với nữ đệ tử độ tuổi nhỏ nhất, có bề ngoài thanh thuần động lòng người.

“Ta biết, Mục Vân sư tỷ” Nhạc Tuyết Nhi năm nay mười ba tuổi, nhưng đối mặt khí thế của đám tặc phỉ, vẫn kiên cường không bật khóc.

“Khổ cho ngươi” Mục Vân thở dài.

Lần này đi tới Mục Nhật Thành tìm Kim Liên sư thúc, cầu đan dược cho Thanh Liên trưởng lão, không nghĩ tới trên đường trở về lại gặp cường đạo.

Nếu biết trước gặp cường đạo, lẽ ra không nên cho Nhạc Tuyết Nhi sư muội đi theo.

Mục Vân buồn rầu, Nhạc Tuyết Nhi sư muội tư chất thông tuệ, là một khối ngọc thô, đặt vào tông môn vài năm, đạo hạnh chắc chắn tiến nhanh hơn nàng, nhưng lần này đại họa lâm đầu, không biết còn giữ được mạng hay không?

“Giết” Tào Viễn đao bổ xuống, hung ác chém g·iết đám nữ tử Phi Hoa Cung bề ngoài xinh đẹp như hoa.

Đối mặt khí thế hung thần ác sát của Tào Viễn, đám nữ đệ tử Phi Hoa Cung run sợ, bất quá có Lạc Linh đưa kiếm đón đỡ.

“Các sư muội, tập trung tinh thần” Lạc Linh quát.

Có tiếng quát này, kiếm trận đình trệ trở nên linh hoạt, các nữ đệ tử Phi Hoa Cung kiên cường phòng thủ.

Tào Viễn, võ giả cấp một, gần đột phá võ giả cấp hai, Cách đấu đại sư, những tặc phỉ khác hầu như đều mới vào võ giả cấp một.

Mà bên kia Phi Hoa Cung đệ tử, Lạc Linh võ giả cấp một cao nhất, còn lại mới vào cấp một, có Nhạc Tuyết Nhi mới nhập tông môn, cho nên còn đang ở giai đoạn trúc cơ.

Đạo hạnh không chênh lệch nhiều, nhưng số lượng lại chênh lệch, lần này Phi Hoa Cung đệ tử có nhiệm vụ cầu đan dược, cho nên mang theo nhân số không nhiều.

Mà Lang Nha tặc phỉ, mỗi một lần ra tay g·iết người c·ướp c·ủa, đều toàn bộ đi theo.

Trong lúc hai bên quyết liệt chiến đấu, từ xa hai con Thiên Lý Mã đi tới.

“Có người tới, người nào tới xin hãy giúp đỡ chúng ta một tay” Lạc Linh lớn giọng hô.

Khi nhìn thấy người trên ngựa là thiếu niên một tay dùng vải trắng đính lại, sắc mặt không khỏi chìm xuống, người đến còn bị gãy tay.

Làm sao giúp đỡ các nàng?

“Công tử, dường như có g·iết người c·ướp c·ủa” Hồ Tiên Nhi nói.

“Là g·iết người c·ướp c·ủa không sai vào đâu được” Đàm Hướng Nhân quan sát tình huống nói.

Một nhóm người đông hơn bao vây một nhóm nữ tử, không c·ướp còn là gì nữa?

“Các cô nương, các ngươi cố gắng cầm cự” Hồ Tiên Nhi hô.



“Thiếu hiệp, chúng ta không cần người trợ giúp, các ngươi mau rời đi” Lạc Linh hô, không muốn liên lụy Đàm Hướng Nhân.

“Đã tới nơi còn muốn đi” Tào Viễn hừ lạnh: “Bắt bọn hắn trở lại cho ta”

“Thiếu niên kia xui xẻo” Mục Vân nhỏ giọng.

Thấy Đàm Hướng Nhân trên người còn dùng vải trắng buộc qua tay trái, còn ai không biết hắn gãy tay?

Cứ như vậy, trong mắt mọi người, Đàm Hướng Nhân không khác nào cá nằm trên thớt.

Mặc dù bên cạnh còn có một con Bạch Viên bốn đầu cánh tay, nhưng không ai quan tâm, trong đầu cho rằng, chỉ là bề ngoài kỳ dị mà thôi.

“Chạy đi” Nhạc Tuyết Nhi mắt hạnh kinh hô.

Đàm Hướng Nhân tướng mạo xinh đẹp, mà lúc này còn lộ ra yếu ớt, đám nữ tử trong lòng mềm nhũn, hận không thể đuổi đi hắn.

“Chạy đi đâu” Ba tên tặc phỉ thúc ngựa đuổi tới trước mặt, nhìn thấy hai đầu Thiên Lý Mã, bọn hắn âm thầm chảy nước bọt.

Hai con ngựa này dáng vẻ hùng dũng, vừa nhìn liền biết giá trị không tầm thường.

Đám nữ tử Phi Hoa Cung thấy Đàm Hướng Nhân đứng như trời trồng, còn tưởng là hắn sợ hãi đến nỗi không đi được, trong lòng tiếc nuối.

Thiếu niên dung mạo xinh đẹp thế là c·hết.

“Công tử, bọn hắn muốn g·iết ngươi” Hồ Tiên Nhi không xem ra gì nói.

“C·hết” Đàm Hướng Nhân thản nhiên nói.

Đưa lên tay phải, một chưởng nhẹ nhàng đẩy tới.

Hai bên không khí theo một chưởng này đẩy tới mà biến hóa vặn vẹo, tựa như bị một tòa núi lớn đè nặng.

Một chưởng không dùng bất cứ chiêu thức.

Chỉ là một chưởng nặng mười hai ngàn cân.

Sau khi thắp 270 tinh điểm, trên đường đi tới đây, số tinh điểm đã tăng 286 tinh điểm.

Nhất Nguyên Trọng Thủy cô đọng giọt thứ bảy mươi.

Riêng lực lượng thông thường đã có mười hai ngàn cân.

Nếu lúc này hắn sử dụng Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng, trọng lượng sẽ còn gấp đôi, vượt quá hai mươi ngàn cân.

“Không” Hai tên tặc phỉ muốn nuốt đầu lưỡi, mắt mở to kinh hãi.

Ầm.

Theo một chưởng này rơi xuống, người ngựa nát bét, đất lõm xuống thành một cái hố sâu.

Lạc Linh, nhóm nữ đệ tử Phi Hoa Cung, trợn tròn mắt.

Tào Viễn tinh thần run rẩy, tay cầm đao kém chút không chặt.