Chương 32: Đại Chiến Thanh Xu
“Công tử, tất thắng” Hồ Tiên Nhi đung đưa cánh tay nhỏ.
Đàm Hướng Nhân gật đầu, nhảy người đạp lên vách đá nhô ra, nhanh chóng trèo lên tới đỉnh thác nước.
Trên đỉnh thác nước, dòng nước chảy nhanh và mạnh, cuồn cuộn không ngừng trút xuống.
Thác nước cao một trăm mét, từ đây rơi xuống, nếu đáp không đúng cách, có thể sẽ ngay lập tức c·hết.
Chưa kể, dòng nước chảy xiết, rất dễ bị cuốn rơi khỏi thác.
Đợi Đàm Hướng Nhân trèo lên, Thanh Xu đã sớm tới, nó hai cánh màu xanh đón gió, những chiếc lông vũ sắc bén lấp lánh.
“Nhân loại, sớm bỏ cuộc, hoặc là ngươi sẽ bỏ mạng” Thanh Xu giọng nói lạnh lùng.
Đối với nó, Đàm Hướng Nhân chỉ coi như không tệ.
Coi như đánh được Xích Y thì sao?
Đám xà yêu kia tại trước Thanh Thiên Điêu chủng tộc, chỉ là đồ ăn mà thôi.
“Thanh Xu, sư tử vồ thỏ, không được khinh địch, có cơ hội, không được nương tay, g·iết hắn ngay lập tức” Thanh Thiên Điêu dặn dò.
“Nghe lời đại nhân chỉ bảo” Thanh Xu cung kính.
“Muốn đánh thì cứ đánh, nhiều lời như thế làm gì ?” Đàm Hướng Nhân nhàn nhạt nói.
Giọt nước rơi xuống.
Tách.
Thanh Xu đập cánh, hóa thành cơn gió màu xanh nhào tới, thông thường yêu thú họ chim sẽ dùng móng vuốt hoặc mỏ t·ấn c·ông, bất quá chủng tộc Thanh Thiên Điêu thì khác.
Thanh Thiên, không phải ám chỉ trời xanh, mà ám chỉ đám lông vũ màu xanh của bọn nó.
Từng sợi lông vũ màu xanh sắc bén, tựa như hàng loạt lưỡi dao đòi mạng.
Trước mặt truyền tới một cỗ cảm giác sắc bén không gì không cắt được, Đàm Hướng Nhân ngửa người né tránh.
Huyền Vũ pháp lực nâng trọng tâm người, Đàm Hướng Nhân xoay người, cước mang tạt ngang.
Ầm ầm ầm.
Nước trên thác văng tung tóe.
Thanh Xu đảo người, quang mang màu xanh cắt qua tường nước, xuyên thẳng tới, hai cánh tạo thành máy cắt.
Rào rạt.
Tường nước bị cắt đứt, nước bám trên cánh kéo tới, những giọt nước cũng bị cắt chém làm cho trở nên bén nhọn, chúng nó trùng trùng tụ thành tuyến, như là những cây mũi tên nước.
Cánh chưa tới, bất quá mũi tên nước đã lao tới trước mặt.
Đối mặt mũi tên nước, Đàm Hướng Nhân không sợ.
Huyền Vũ thánh thú chính là tổ tông chơi nước.
Thanh Xu còn lấy nước chơi đùa hắn?
Thanh Xu hắn không xứng.
Đàm Hướng Nhân khẽ hấp, hai tay điều động pháp lực thủy thuộc tính dẫn động nước quanh thân.
Thủy thuộc tính có độ tương quan cao với nước, cho nên có thể dẫn động nước trong tự nhiên.
Nước quanh thân tụ thành cái mai rùa, mai rùa này có hình dáng quy văn, rất sống động, như là thật có một cái mai rùa.
Huyền Vũ thánh thú mai rùa.
Mũi tên nước chạm tới mai rùa, nổ thành tứng đám nước.
Đàm Hướng Nhân phất tay, mai rùa nổ nát, một đầu rồng nước ngửa đầu rít gào.
Trên người Bắc Thần, Thiên Kỷ, Câu Trần, Thất Công, Thiên Trù tỏa sáng.
Rồng nước như có linh tính nhào tới Thanh Xu.
Sau lưng, một con Huyền Vũ thánh thú đạp nước mà tới.
Khí thế cao ngất trời.
“Đó là Huyền Vũ thánh thú”
“Huyền Vũ thánh thú”
“Hắn có khí tức của Huyền Vũ thánh thú”
Nhao nhao rung động.
Thanh Xu con mắt co rút, lông vũ lồng lồng đón gió, đảo người lao khỏi dòng nước.
Thanh Xu lướt trên mặt nước, phía sau một con rồng nước trồi trên cơn sóng đuổi theo, Huyền Vũ thánh thú ầm một tiếng, nổ thành đám nước.
Đàm Hướng Nhân pháp lực không đủ duy trì thần vận của Huyền Vũ thánh thú, trước mắt chỉ muốn hù dọa Thanh Xu.
Yêu thú trời sinh đối với huyết mạch có sâu sắc kính sợ.
Mà Huyền Vũ một trong tứ đại thánh thú, đối với yêu tộc khắc chế có cỡ nào áp chế.
Chủng tộc Thanh Thiên Điêu, một phân nhánh trong yêu tộc, nho nhỏ không đáng kể.
“Làm sao lại có Huyền Vũ thánh thú ?” Thanh Thiên Điêu đáy mắt kiêng kị.
Không lẽ hắn là truyền nhân của con Huyền Vũ thánh thú vào 12 năm trước đã biến mất kia.
Thanh Thiên Điêu mặc dù chỉ nằm trong Thập Vạn Đại Sơn nhưng nó hiểu biết nhiều lắm.
Nó không những biết Huyền Vũ thánh thú, còn biết Viên Đức được nhân loại thực lực ngập trời kia đưa tới Thập Vạn Đại Sơn.
Thanh Thiên Điêu không dám phỏng đoán, nó nghĩ tới sau lưng tên tiểu tử nhân loại này mà lại có liên quan đến Huyền Vũ thánh thú, nhân loại thực lực ngập trời kia, nó liền sợ.
Đừng nói là nó, một cái Thập Vạn Đại Sơn đều bị người ta một cái dậm chân phá hủy.
“Không lẽ, phía sau có âm mưu kinh thiên? Trước mắt không hành động, chậm rãi xem tình hình phát triển” Thanh Thiên Điêu thổn thức.
Đại Mãng Xà không giống như Thanh Thiên Điêu, nó đối với sự kiện bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn không hiểu.
“Huyền Vũ thánh thú, tên tiểu tử này sao lại có khí tức của Huyền Vũ thánh thú!” Đại Mãng Xà ghen tị.
Tất cả yêu thú họ rắn đều có chung một lộ tuyến tiến hóa, đó là trở thành long tộc.
Mà long tộc, đối với Huyền Vũ, cũng so ra không bằng, đó là tại sao Đại Mãng Xà ghen tị.
“Giết hắn, g·iết hắn” Đại Mãng Xà sát cơ đại thịnh.
Lưỡi rắn nhô ra bên ngoài, xì xì kêu.
“Viên Đức, con đại xà đó nhìn chằm chằm công tử, nó muốn g·iết công tử” Hồ Tiên Nhi tố cáo.
“Hắn…dám…ta…liền…đánh…c·hết…hắn” Viên Đức gằn giọng bảo đảm.
“Cho ngươi bánh” Hồ Tiên Nhi khen thưởng.
“Nhận” Viên Đức thuần thục nhận lấy.
….
Thanh Xu đập cánh, tựa thân vào trời cao, cách Đàm Hướng Nhân một khoảng cách đủ xa.
Nó tụ gió vào hai mang cánh, liên tục đập lấy, hàng loạt lưỡi dao gió sắc bén rơi xuống.
Lưỡi dao gió chém xuống mặt nước, nước văng tung tóe, mặt đá cũng bị đao gió chém nứt.
“Nó quá giảo hoạt, lựa chọn t·ấn c·ông trên cao, ta không công kích tới nó” Đàm Hướng Nhân công kích không tới Thanh Xu, mày cau chặt.
Đàm Hướng Nhân thoắt nhảy qua tảng đá khác đặt chân, lưỡi đao gió phá nát tảng đá, hắn lại nhảy qua tảng đá khác né tránh.
“Nó không ngừng phá hủy tảng đá để ta đặt chân, nếu cứ để nó phá hủy đá tảng, ta sẽ không có chỗ đặt chân” Đàm Hướng Nhân suy nghĩ.
Thanh Xu tung ra hàng loạt công kích, thể lực cũng nhanh chóng hạ xuống, bất quá có Hơi Thở Của Điêu, nó điều hòa lượng hô hấp, giảm bớt tiêu hao tới mức có thể chịu được.
Thanh Xu đao gió phá nát tảng đá cuối cùng, hàng loạt đao gió nhào tới Đàm Hướng Nhân.
Nhìn lấy nghi ngút đao gió, thoáng như che kín bầu trời.
Đàm Hướng Nhân trượt chân, ngã người xuống dòng nước, bị nước cuồn cuộn che lấp.
“Không xong, công tử hắn trượt chân rơi vào dòng nước chảy” Hồ Tiên Nhi kinh hô.
Viên Đức con mắt tập trung quan sát.
“Rơi vào nước rồi” Thanh Xu thở phào.
Cho tới thời điểm này, nó cũng không dám tiếp tục khinh thường Đàm Hướng Nhân.
Phải biết, kém chút nữa nó đã bị Đàm Hướng Nhân đánh bại.
May mắn nhờ có ưu thế trời sinh về trời cao, Đàm Hướng Nhân mới không làm gì được nó.
Thanh Xu lao người xuống sát mặt nước, dò xét tình huống.
“Không được mắc mưu của hắn” Thanh Thiên Điêu kêu to.
“Không xong” Thanh Xu khuôn mặt biến hóa, cấp tốc tái nhợt, hai cánh nâng lên thân thể rời khỏi phạm vi mặt nước càng cao càng tốt.
Bỗng nhiên, dưới mặt nước ầm ầm dậy sóng.
Một bàn tay nhô khỏi mặt nước, sóng nước nâng lên thân thể một người lên cao, Đàm Hướng Nhân đạp trên ngọn sóng.
Thiên không rơi xuống ánh sáng mặt trời chiếu rọi thân thể hắn.
“Thật đẹp trai a” Hồ Tiên Nhi kinh ngạc ngửa đầu.
Chỉ thấy, Đàm Hướng Nhân thành công nhảy lên trên người Thanh Xu, hai tay hắn nắm thành quyền.
Trên người, Bắc Thần, Thiên Kỷ, Câu Trần, Thất Công, Thiên Trù phát sáng.
Huyền Vũ đạo pháp.
Mười sáu giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy trôi nổi.
Quyền chưa ra, nhưng chỉ riêng sức nặng từ quyền mang đã đè Thanh Xu khó thở.
“Nhân loại, cút ra khỏi người ta” Thanh Xu phẫn nộ quát.
Nó xoay tròn thân thể, xuyên qua đám mây trắng, từng tầng xuyên thủng, để lại lỗ hổng trên hàng hàng mây trắng.
Đàm Hướng Nhân lực lượng hợp nhất, không để một tia lực lượng thất thoát, quyền mang rơi xuống giữa người Thanh Xu.
Mười ngàn cân trọng lượng, ngang bằng một quả núi nhỏ đè lên người.
Thanh Xu nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn, con mắt nó muốn trồi ra bên ngoài.
“A” Thanh Xu đau đớn gào thét.
Vù vù.
Thanh Xu mất trọng tâm rơi xuống, Đàm Hướng Nhân ôm lấy người nó, đẩy nó lên phía trước.
Hắn muốn dùng Thanh Xu làm tấm thuẫn đón mặt đất.
Bỗng nhiên, một cơn gió lớn lùa tới, cả Thanh Xu và hắn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Là Thanh Thiên Điêu ra tay.
Nếu nó không ra tay, Thanh Xu sẽ bị Đàm Hướng Nhân làm cho c·hết.
“Ngươi đã thắng” Thanh Thiên Điêu liếc mắt, nó cuốn theo Thanh Xu rời đi.
Một luồng thần niệm trực tiếp truyền vào đầu Đàm Hướng Nhân.
Đàm Hướng Nhân chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn khó tả, như là có hàng ngàn cây kim đâm hắn.
Đạo tâm thông suốt tập trung ngạnh kháng đau đớn.
Đàm Hướng Nhân thở hồng hộc, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, trong đầu còn truyền tới cảm giác đau đớn.
Trong đầu hắn xuất hiện nội dung Hơi Thở Của Điêu.
Viên Đức tức giận nhìn Thanh Thiên Điêu phủi mông rời đi.
Nó biết là Thanh Thiên Điêu cố ý truyền thần niệm cho Đàm Hướng Nhân.
Phải biết thần niệm truyền tin tuy tốt, nhưng nó đặt trên cơ sở người tiếp nhận cũng phải thừa nhận được.
Mà Đàm Hướng Nhân chỉ mới nằm trong giai đoạn trúc cơ, lấy ở đâu lực lượng tiếp nhận?
Thanh Thiên Điêu quả thực là cố ý truyền thần niệm cho Đàm Hướng Nhân.
Một là nó muốn làm hại Đàm Hướng Nhân.
Hai là nó muốn dò xét thực hư Đàm Hướng Nhân.
Mắt thấy Đàm Hướng Nhân có thể không bị làm sao, nó liền kinh hãi, có lẽ sau lưng Đàm Hướng Nhân thật có Huyền Vũ thánh thú bảo hộ.
Nếu không Đàm Hướng Nhân chỉ mới giai đoạn trúc cơ, sao có thể ngăn được thần niệm nó tập kích?
Thanh Thiên Điêu run sợ, nó không muốn dính vào âm mưu sau lưng Đàm Hướng Nhân.
Âm mưu gì khiến Huyền Vũ thánh thú nhúng tay, âm mưu gì phải có Viên Đức tham dự.
Chỉ sợ bị cuốn vào, đến nó cũng c·hết không thấy xác.
Lúc này, Đàm Hướng Nhân thu hoạch thành công hai pháp môn, Hơi Thở Của Điêu, Vũ Điệu Của Rắn.
Đại công cáo thành.